Trên phòng lúc này nó cũng chả khấm khá gì hơn . Tâm trạng tuy không phải là đau quá mức nhưng cũng đủ cho cái từ sống đi chết lại rồi .
Ngồi ở cửa sổ nó cứ hướng mắt nhìn ra ánh trăng lạnh lẽo kia .
Cốc Cốc.
” vào đi ”
Cạch
” Xuân , mình mang sữa đến cho cậu , uống 1 chút đi ”
” không cần , cậu mang ra đi ”
” Cậu định như thế suốt hay sao ? Có ích lợi gì không ? ”
Nghe những lời nói , những câu hỏi chứa đầy sự thương hại của Tiểu Mễ nó cảm thấy thật sự khó chịu .
” cậu đang thương hại mình ? ”
Nó hỏi Tiểu Mễ với tông giọng rất trầm và lạnh .
” thương hại . cậu nghĩ mình thương hại cậu hay sao ? Nếu mình không thể nào ngăn cản cậu nghĩ vè những nỗi đau đó thì…mình không nhất thiết phải ở đây nói nhiều ”
”…”
Vẫn chỉ nhận được 1 sự im lặng Tiểu MẼ bực tức nhìn nó .
” Xuân , mình nhắc lại . Anh Long làm vậy chắc chắn là phải có lí do , anh ấy yêu cậu và không thể rời xa cậu mà đột nhiên lại không muốn gặp mặt nhất định phải có nỗi khổ riêng của mình ..cậu hãy tự suy nghĩ đi ”
Rầm
Dóng sầm cửa lại Tiểu Mễ bước nhanh xuống nhà dưới .
Bên trong , tâm trạng nó đang rất bấm loạn .
Không biết giờ nên làm ?
Có nên tìm hắn và hỏi cho rõ sự việc hay không ?
Liệu có phải như lời Tiểu Mễ đã nó hắn thật sự có nỗi khổ tâm riêng của mình ?
Nhất định nó phải tìm ra ;í do vì sao hắn lại làm vậy . Nhất định ….