Ba ngày vừa qua, sở dĩ Lục Tứ không lập tức đi tìm Tống Dữ Tinh là vì hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện của bọn họ.
Lúc mới bắt đầu, không thể nghi ngờ là hắn tức giận, đến bây giờ không ai dám đối xử với hắn như vậy.
Đồng thời, hắn cũng không thể tin nổi, một người lại có thể thay đổi lớn như vậy.
Ai gặp phải chuyện này thì cũng không thể giữ lý trí, nhất là kiểu đàn ông nóng nảy như Lục Tứ.
Một đêm hắn không ngủ, mắt toàn tơ máu, hút hết một gói thuốc lá làm cho bản thân bình tĩnh lại để không chạy tới trường học bắt Tống Dữ Tinh lại đánh cho một trận, hoặc ném cậu lên giường hung hăng dạy dỗ.
Sau khi tỉnh táo, hắn bắt đầu suy nghĩ mối quan hệ giữa hắn và Tống Dữ Tinh.
Hắn thích Tống Dữ Tinh là thật, hắn thích Tống Dữ Tinh mềm mại, khôn khéo hiểu chuyện, trong mắt toàn hình bóng hắn.
Nhưng tất cả đều là sự giả vờ của đối phương.
Tống Dữ Tinh chân chính hoàn toàn trái ngược với mấy chữ khôn khéo hiểu chuyện kia, ngay cả sự yêu thích của cậu cũng là giả.
Lục Tứ luôn nghĩ ngợi về chuyện này, hắn thích Tống Dữ Tinh giả vờ kia, dẫu sao tính cách của cậu rất hợp ý hắn.
Liệu hắn có thích một Tống Dữ Tinh chân thật đang ngồi đây không?
Mấy năm làm ăn, có khó khăn gì mà Lục Tứ chưa từng trải qua? Đến tận bây giờ không có việc gì lại làm hắn phiền não như vậy.
Lục tổng lại đứng hút thuốc lá ở góc tường, tâm trạng mê mang như khói mờ đang quanh quẩn trước mắt, đợi khói tản đi, tầm nhìn rõ ràng, hắn cũng nhận được câu trả lời từ nội tâm của mình.
Thích.
Kể cả Tống Dữ Tinh trước kia hay bây giờ, hắn cũng không thể nhịn được khi đối phương không ở bên hắn, huống chi là ở cùng người đàn ông khác.
Đây chính là dục vọng chiếm hữu của Lục Tứ đối với Tống Dữ Tinh.
Cái tên Tống Dữ Tinh này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng hắn, cành lá đan xen đi sâu vào tim hắn.
Lục Tứ là người làm việc sấm rền gió cuốn, quả quyết sát phạt, có lẽ hắn có thể dứt khoát một chút, nhổ tận gốc cái cây này, như thế là bớt được rất nhiều phiền toái không đáng có.
Nhưng nếu vậy, tim hắn cũng sẽ đầm đìa máu tươi, chịu đựng nỗi đau không thể đong đếm được.
Hắn không cần phải đối xử với bản thân như vậy.
– —
Phòng khách yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.
Trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông là ảnh ngược của thanh niên.
Tống Dữ Tinh chân thật này, với Lục Tứ mà nói, thì lại càng có sức hấp dẫn, cậu linh hoạt, tràn đầy sức sống, đứng trong đám đông tỏa ra hào quang chói mắt, mị lực tản ra từ trong xương, khiến cho người ta không thể dời mắt khỏi cậu.
Tống Dữ Tinh như con chim tự do bay lượn trên trời cao, không chịu bất cứ sự trói buộc nào.
Nếu không kịp thời đưa tay, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới của bạn, bạn sẽ không thể bắt được nữa.
Mà Lục Tứ lại ích kỷ, chỉ muốn nắm chặt cậu trong tay, nhốt cậu trong chiếc lồng tinh xảo, để cho cậu không thể thoát khỏi mình.
Dĩ nhiên, cậu yêu tự do như vậy thì làm sao có thể cam tâm khuất phục.
Lục Tứ có một đôi mắt đẹp, hẹp dài, dáng mắt sắc bén mang tính công kích, ánh mắt thâm thúy.
Khi hắn nghiêm túc nhìn người khác lại có vẻ đặc biệt thâm tình, rất nhiều người không thể chống đỡ được.
Ngoại trừ Tống Dữ Tinh.
Còn lâu cậu mới bị Lục cẩu mê muội, Tống tiểu thiếu gia dời mắt không chút quan tâm, khinh thường nhếch nhếch môi, chậm rãi nói: “Anh mơ đẹp quá nhỉ.”
Lục Tứ: “…”
Miệng ba mươi độ sao lại nói ra lời lạnh như băng vậy chứ.
Nhìn bộ dạng rảnh rỗi lười biếng kia của thanh niên, căn bản cậu không coi lời hắn nói ra gì.
Lục tổng chưa từng bị đối xử như vậy, người ái mộ hắn nhiều không đếm xuể, trước giờ hắn vẫn là người được theo đuổi.
Lục Tứ hít sâu hai cái, cố nén cảm xúc nóng nảy của mình, bình tĩnh nói: “Tống Dữ Tinh, tôi nghiêm túc.”
Vốn dĩ hắn muốn nói chuyện rõ ràng với Tống Dữ Tinh, ai ngờ tên nhóc này mồm miệng quá gợi đòn, không chịu nghe hắn nói, hắn không nhịn được nên động thủ đánh mông cậu mấy cái.
Tống Dữ Tinh chớp chớp mắt, lòng cậu cũng rung động đôi chút.
Nhưng trong tất cả những lựa chọn của cậu lại không có cái gọi là kết giao với Lục Tứ.
Đúng là cậu có ý với Lục Tứ, nhưng cũng chỉ thích bề ngoài ưu việt xuất chúng của hắn thôi, cùng lắm là đùa một chút, còn xa lắm mới đến thích.
Nếu cậu thích Lục Tứ thật thì không phải là bị vả mặt à?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Cậu, Tống Dữ Tinh, là tra nam, biết không?
Hơn nữa, cậu cũng không tin Lục Tứ thật sự thích mình như vậy.
Cậu không muốn lại dây dưa với hắn nữa.
“Lục Tứ, bây giờ tôi cũng rất nghiêm túc nói với anh.” Tống Dữ Tinh ngồi thẳng người, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông, bình tĩnh nói:
“Tôi không thích anh, từ đầu đến cuối đều không thích, bất kể anh có thái độ gì khi yêu cầu tôi việc này, thích, không cam lòng hay muốn đùa bỡn tôi, tôi đều không đáp ứng.”
“Tôi nói rồi, trò chơi giữa chúng ta đã kết thúc.”
Không khí chung quanh yên tĩnh lại một cách dị thường.
Lục Tứ nhếch môi, không lên tiếng, ánh mắt nóng bỏng vẫn dán lên gương mặt tuấn tú trắng nõn của đối phương, muốn nhìn ra sơ hở từ biểu tình của cậu.
Thanh niên có một đôi mắt trong veo xinh đẹp, lúc này cực kì bình tĩnh vô tình.
Cậu không nói dối.
Lục Tứ chỉ thấy lòng mình dần lạnh đi, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Hắn siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Tống Dữ Tinh có thể cảm nhận được suy tư của hắn, có chút chột dạ rời mắt.
Cậu chỉ nói thật mà thôi.
Phản ứng của Lục Tứ…!dường như ngoài dự đoán của cậu, đáng lẽ hắn sẽ bùng nổ giận dữ, rồi nóng nảy đá bàn, phang vỡ ly tách, rồi lại hành xử như hôm ở quán bar.
Bây giờ, hắn như vậy khiến cậu không quen.
Lục Tứ vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn cậu, Tống Dữ Tinh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, ho khan một tiếng rồi đứng dậy, “Tóm lại, lời tôi muốn nói…!Này sao mắt anh đỏ vậy? Không phải là anh khóc đấy chứ?”
Tống Dữ Tinh ngạc nhiên nhìn vành mắt càng ngày càng đỏ lên của người đàn ông, không khỏi kề sát lại, trong mắt đối phương dường như có ánh nước lấp lánh.
Cậu nhíu mày, dò xét mở miệng: “Anh là một người đàn ông, khóc cái gì mà khóc…”
“Sao, đàn ông không thể khóc ư?” Lục Tứ bất chấp tất cả, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, ánh mắt u oán như thiếu phụ bị chồng phụ bạc.
“Tôi đường đường là tổng tài tập đoàn Lục Thị, bị một tiểu tra nam là em lừa tình, mẹ nó em lại còn không muốn chịu trách nhiệm? Muốn ăn xong chùi mép bỏ đi à?”
“Ông đây không nên tủi thân à? Không thể khóc à?”
“Mẹ nó tôi mà không cần thể diện ư?!”
Tống Dữ Tinh: “…”
Sao tình tiết lại ngày càng kỳ cục vậy?
Hắn nổi điên mắng người thì cậu còn có thể đối phó được, nhưng đột nhiên thay đổi thế này, hắn cũng không biết nên đáp trả như thế nào.
Một người đàn ông cao ần mét chín nói khóc là khóc luôn sao? Cứ thế khóc luôn hả?
Nói cứ như tủi thân lắm, rõ ràng người chịu khổ chịu mệt là cậu cơ mà!
Tống Dữ Tinh bất đắc dĩ đỡ trán, “Anh muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cách nào.”
Lục Tứ: “…”
Hắn lặng lẽ véo một cái lên đùi mình, ánh nước lóe lên trong mắt, “Em nghe xem lời em nói có giống tiếng người cơ chứ!”
Tống Dữ Tinh: “Được được được, tôi không phải người, tôi là Poseidon.”
Poseidon, thần biển trong thần thoại Hy Lạp, cũng chính là hải vương (*).
(*) Hải vương: chỉ những chàng trai hoặc cô gái duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người khác giới (cùng một lúc), mang sắc thái chế nhạo và đùa cợt, được sử dụng nhiều trên Internet bởi giới trẻ Trung Quốc.
Lục Tứ: “…”
Mẹ nó sao không giống kịch bản vậy!
Tống Dữ Tinh: “Nhìn bộ dạng của anh kìa, đừng khóc, thành cái gì rồi!”
“Lục tổng, tôi đưa chó mèo của ngài về —“
Thanh âm hơi ngừng lại, trợ lý Diệp một tay cầm dây dắt chó, một tay xách túi của mèo, ngây ngẩn đứng ngoài phòng khách.
Miệng cậu vẫn hơi há, nhìn Lục Tứ đỏ mắt ngồi trên salon đầy tủi thân và một thanh niên xa lạ đứng chống nạnh, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ bên cạnh.
Lục Tứ: “…”
Tống Dữ Tinh: “…”
Trợ lý Diệp: “…”
Có phải cậu nhầm nhà rồi không? Nếu không thì sao Lục tổng kiêu ngạo của cậu lại làm mặt như cô vợ nhỏ thế kia? Mà người chồng phụ lòng hắn…!là tiểu mỹ nhân xinh đẹp này?
Không khí lại yên tĩnh một cách quái đản.
Chó ngốc Oreo chẳng nhận ra, lè lưỡi hưng phấn chạy đến chỗ Tống Dữ Tinh, thân mật cọ vào bắp chân cậu.
Tống Dữ Tinh yên lặng buông tay đang chống hông xuống, sờ đầu Oreo một cái, rồi giương khóe môi cứng ngắc, cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
Lục Tứ âm thầm nắm chặt tay, thu liễm vẻ mặt trong một giây, quay ra nhìn trợ lý Diệp đứng đó không dám nhúc nhích, mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Trợ lý Diệp lại lần nữa ý thức được mình đang làm cái nghề có nguy cơ lớn nhất, cậu đưa tay xoa mồ hôi lạnh trên mặt, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Thấy được cảnh tượng không nên thấy thì phải làm sao bây giờ? Lục tổng có giết cậu diệt khẩu hay không?
Trời ơi cứu tui, cứu tui….
“Meo~”
“Dâu Tây Nhỏ?” Tống Dữ Tinh nghe tiếng, lập tức tiến đến mở cái túi xong tay trợ lý Diệp, ôm mèo con hơn nửa tháng không gặp ra, cẩn thận đánh giá.
Tên nhóc này lớn hơn một chút, béo lên không ít, cái đầu nhỏ xù xù tròn vo, lông sạch sẽ bóng loáng.
Xem ra không bị ngược đãi, cuộc sống không tệ lắm.
Lục Tứ chỉ cố ý dọa cậu thôi, người này dù hay tức giận nhưng không phải người xấu.
“Anh gì ơi, mấy ngày nay anh chăm sóc nó sao?” Tống Dữ Tinh ngẩng đầu hỏi trợ lý Diệp, không chỉ cố tình gọi một tiếng anh mà còn mỉm cười nhẹ với cậu.
Trợ lý Diệp ngây ngốc.
Anh? Tiểu mỹ nhân gọi cậu là anh? Giọng nghe mềm ghê, cười thật là ngọt ngào quá…
Đột nhiên, trước mắt cậu lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
A, thì ra là ánh mắt của Lục tổng…
Chờ chút! Có gì đó sai sai?
Tiểu mỹ nhân có vẻ là nửa kia của Lục tổng không chỉ cười với cậu, mà còn gọi cậu là anh?!
Xong rồi xong rồi, cậu sắp xong rồi!.