Toa thuốc của Cố Khinh Chu có hiệu lực, mấy người quân y quân y viện bên kia, bao gồm cả bác sĩ chính của Tư lão thái là Hồ quân y, ai nấy đều đứng ngồi khó an.
Bọn họ khó thoát tội.
Tư lão thái khẳng định tức chết, Tư đốc quân chỉ sợ cũng tức giận.
Đến ngày thứ mười, Tư lão thái hoàn toàn hết bệnh, y thuật của Cố Khinh Chu chèn ép quân y viện, biến bọn họ thành những người hết sức vô năng, những quân y này đã biết, tiền đồ của bọn họ chấm dứt.
“Đốc quân có nhốt chúng ta vào tù hay không?” Tô quân y hỏi.
Tô quân y là một trong những bác sĩ điều trị chính của lão thái thái, vợ y mới vừa sinh cho y một đại tiểu tử mập, cho nên y rất quý mạng sống.
Nhắc tới tù của quân chính phủ, người quân y viện biến sắc.
Trước đây không lâu, Đại thiếu soái Tư Hành Bái của đốc quân phủ xuất hành, gặp thích khách, mà thích khách lại có thể dùng thế lực của quân chính phủ, khiến cho Tư Thiếu soái cảm thấy rất mờ ám.
Bắt được thích khách, Tư Hành Bái lột da tại chỗ, lấy được lời khai.
Chuyện này trong quân đội truyền ra, đốc quân giận dữ, nói Đại thiếu gia quá mức tàn bạo.
May là như vậy, mọi người mới biết được tù của quân chính phủ có thể so với địa ngục nhân gian.
Vào tù, không chết cũng là lột một lớp da, so với tù của Cảnh Bị Thính lợi hại hơn trăm lần.
“Chớ tự hù dọa mình!” Hồ quân y cau mày nhắc nhở.
Hoàng hôn, đốc quân phái người mời chư vị quân y đi đốc quân phủ nói chuyện.
Quả nhiên tới rồi!
Mấy vị quân y muốn rụng chân.
“Chư vị, các ngươi đến lúc đó cứ đem trách nhiệm đẩy lên đầu Hồ mỗ.” Hồ quân y đứng lên, tạm thời mở ra một tiểu hội nghị.
“Như vậy sao được, là năm người chúng ta cùng nhau chẩn đoán.” Tô quân y không đồng ý trước.
“Đúng vậy, viện trưởng, không phải là lỗi của một người.”
Hồ quân y khoát tay, nói với bọn họ: “Ta cùng đốc quân có chút giao tình, cho dù đem ta giam lại, cũng có thể tha cho ta một mạng. Huống chi các ngươi đều là trụ cột quân y viện, y viện không thể thiếu các ngươi. Đốc quân đến lúc đó sẽ không phạt các ngươi, bởi vì sẽ gặp nhiều chuyện khó khăn. Cứ để cho một mình ta gánh vác.”
Mọi người còn định khuyên nhủ, Hồ quân y đã đi ra ngoài trước, tiến đến đốc quân phủ.
Đến đốc quân phủ, Tư đốc quân vẻ mặt ôn hòa, nói với mọi người: “Cố tiểu thư xin tha cho các ngươi….”
Cố tiểu thư là ai, những quân y này bây giờ đã biết được, thì ra đó chính là vị hôn thê của Nhị thiếu soái. Chả trách đốc quân cùng lão thái thái tin tưởng cô.
Tư đốc quân có hai con trai, con cả thường lăn lộn trong quân đội, uy tín rất cao; con thứ hai du học ở Đức quốc, nghe nói là học quân giáo, bản lãnh như thế nào mọi người còn không biết.
Cố Khinh Chu chính là vị hôn thê của Nhị thiếu soái ở Đức quốc kia.
“…. Các ngươi chiếu cố lão thái thái cũng hết lòng, không chữa khỏi không phải là lỗi của các ngươi. Cố tiểu thư cũng nói, chính là bởi vì các ngươi không chữa khỏi, con bé mới dám xác định không phải là trúng gió, các ngươi cũng là đi trước dọn đường cho nó, công bù qua tội.” Tư đốc quân tiếp tục nói.
Chư vị quân y nghe, trong lòng một hồi cảm động, đồng thời lại xấu hổ: Nhìn đi, Cố tiểu thư người ta lòng dạ thiện lương, bọn họ thật không so được!
“Cám ơn đốc quân!” Hồ quân y dẫn đầu nói cám ơn với Tư đốc quân, sau đó lại khen tặng Cố Khinh Chu, “Cố tiểu thư đại độ tha thứ, có y thuật khí phách, tương lai nhất định là một vị thần y!”
Tư đốc quân nghe thấy thế rất thoải mái, cũng rất hãnh diện.
Mười mấy năm trước tùy tiện quyết định hôn nhân, không nghĩ tới lại tìm được cho lão Nhị một bảo bối, Tư đốc quân thật đắc ý, ông quả thật tinh mắt.
Bọn họ đang nói thì sĩ quan phụ tá đi vào, lẩm bẩm ở bên tai Tư đốc quân.
Tư đốc quân thần sắc thu lại..
“Tất cả trở về đi, quân y viện còn dựa vào chư vị, sai lầm lần này không nhắc tới, nhưng không thể có lần sau nữa.” Tư đốc quân nói.
Mọi người dạ một cái, làm tiêu chuẩn quân lễ, sau đó lui ra ngoài, bọn họ xuống lầu, ở trong phòng khách gặp được Đại thiếu gia Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái là con trai trưởng đốc quân, cũng là con của vợ cả đốc quân, năm nay hai mươi lăm tuổi. Hắn từ nhỏ đã ở trong quân đội, hữu dũng hữu mưu, là một người lòng dạ tàn nhẫn.
Chẳng qua là, hắn sinh thời anh tuấn bất phàm, cho dù tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cũng là dáng người ưu nhã, khí độ hào hoa, hơn xa những thiếu gia công tử khác.
Người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn là một kẻ tiểu bạch kiểm ngu ngốc.
“Thiếu soái!” Nhóm người Quân y viện thi lễ, trong lòng rất tôn kính vị Thiếu soái này.
Tư Hành Bái mặc dù kiêu căng vô liêm sỉ nhưng cũng rất kính trọng quân nhân. Đối mặt với quân y, hắn thu hồi sự ngạo mạn, đứng dậy đáp lễ, thái độ khiêm hòa nói: “Chư vị đều tới, là ai bị bệnh?”
Lần trước Tư Hành Bái ở tù quân chính phủ lột da người sống, Tư đốc quân giận dữ, đem hắn bỏ tù nửa tháng, hôm nay mới thả ra.
Hắn ở trong tù đã lâu, quân trang trên người bẩn thỉu, thế nhưng khí độ vẫn không kiềm được, không có phân nửa cảm giác chán nản.
Tư Hành Bái như vậy, trời sanh quân thần, cả người trên dưới đều tản ra sự quyết đoán, dáng vẻ cùng Tư đốc quân không phân cao thấp, hắn mới là người giống Tư đốc quân nhất.
“Là lão thái thái.” Hồ quân y nói.
Tư Hành Bái thần sắc căng thẳng: “Lão thái thái bị bệnh?”
Hắn cùng tổ mẫu hắn tình cảm sâu nhất, vượt qua bất kỳ người nào. Lúc hắn xuất hành bị đâm, sau đó đi tìm hung thủ, lại bị cha hắn bỏ vào tù, rất lâu không đi Tư Công Quán thăm tổ mẫu, cũng không biết tổ mẫu bị bệnh.
Tư Hành Bái hướng mọi người gật đầu, xoay người đi Tư Công Quán thăm tổ mẫu hắn.
“Nghịch tử, ngươi đứng lại!” Tư đốc quân đứng ở lan can lầu hai, nghiêm nghị mắng Tư Hành Bái sắp đi ra ngoài.
Tư Hành Bái giống như không nghe thấy, rảo bước đi, tiếng bước chân giày lính nặng nề vang vọng trong phòng khách.
Xe hơi ngừng trước cổng, Tư Hành Bái nhảy lên xe, điên cuồng đạp ga, một đường chạy thẳng đến Tư Công Quán.
Hôm nay trời quang đãng, vạn dặm không mây.
Nắng vàng ấm áp giống như khoác thêm lớp áo cẩm y hoa lệ cho mặt đất, chiếu lên trên người ấm áp ấm áp.
Cố Khinh Chu tái khám thấy lão thái thái khôi phục rất tốt, cô liền bồi lão thái thái tản bộ trong sân vườn.
Ánh mặt trời rơi vào mái tóc đen của cô tạo ra sự thanh nhuận rực rỡ, cô trẻ tuổi ngây thơ, tựa như trái đào căng mọng, đỏ hồng non nớt.
“Lão thái thái, ngài sau này mỗi ngày đều phải đi tản bộ nhé.” Cố Khinh Chu nói.
“Con ngày ngày tới phụng bồi ta, ta sẽ vui vẻ đi tản bộ.” Lão thái thái cười khẽ.
Hai người đang cười nói, bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập, có người kêu vội vội vàng vàng: “Tổ mẫu, tổ mẫu!”
Lão thái thái nhận ra thanh âm, nhất thời mừng rỡ: “A, là Bái Nhi tới!”
Cố Khinh Chu không biết là ai, tò mò nhìn theo tiếng gọi, nhất thời nhìn thấy một nam nhi cao lớn anh vũ, mặc một bộ quân trang bẩn thỉu, tóc ngắn xốc xếch, ánh mặt trời chiếu rọi huy chương trên quân phục hắn sáng lấp lánh.
Cố Khinh Chu dừng chân, suýt chút nữa té ngã.
Cô trong nháy mắt như bị đông cứng, không thể động đậy:
Là hắn, là cái tên biến thái lột da người lúc trước!
“Bái Nhi!” Lão thái thái cao hứng.
Tư Hành Bái làm lễ với lão thái thái trước, trên dưới quan sát lão thái thái, cười nói: “Tổ mẫu, bọn họ nói ngài bị bệnh, con thì thấy ngài rất tốt, khỏe mạnh quắc thước!”
Lão thái thái cười ha hả, tâm tình hết sức vui thích, có thể thấy là thích Tư Hành Bái biết bao nhiêu.
“Đều là công lao của Khinh Chu. Không có Khinh Chu, bọn họ đã đưa tổ mẫu con đến Đức quốc rồi. Ta không đi, ta còn chưa thấy cháu trai bảo bối của ta cưới vợ!” Lão thái thái cười nói, quay đầu nhìn Cố Khinh Chu.
Ánh mắt Tư Hành Bái cũng thuận thế rơi vào trên người Cố Khinh Chu. Lúc nãy thấy Cố Khinh Chu nghịch ánh sáng, Tư Hành Bái không nhìn rõ mặt cô, bây giờ đã được nhìn kỹ.
Hắn khẽ nhấp cánh môi mỏng, hô hấp dừng lại: “Khinh Chu? Đây là ai?”