Hà Vi thất thanh khóc rống. Cố Khinh Chu ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng. Khóc xong rồi, Hà Vi mới nói:
“Tỷ, cảm ơn tỷ treo điện thoại, bằng không…….”
Bằng không nàng còn không biết phải nói ra bao nhiêu lời mất mặt nữa.
Thật là muốn đi làm thiếp?
Hà Vi vẫn luôn nỗ lực cầu tiến, nàng không cần thế lực cùng tiền tài của Hoắc Việt, nàng chính là yêu hắn.
Nhưng Hoắc Việt chướng mắt nàng như vậy…
Hà Vi nỗ lực niệm thư, ngày thường làm gia sư, cha mẹ nàng chẳng lẽ nhẫn tâm để nàng đắm mình trụy lạc đi làm thiếp? Chỉ sợ bị người ta cười đến chết. Cho dù không vì chính mình, vì cha mẹ, nàng cũng không nên như thế.
“Không sao đâu.” Cố Khinh Chu đưa khăn cho nàng lau mặt.
Hà Vi lau nước mắt, bắt đầu nói cho nàng nghe chuyện của nàng cùng Hoắc Việt. Những việc này, nàng không có cùng bất luận kẻ nào nói qua.
Bạn học nàng đều thích ồn ào, nếu nói cho các nàng, rất mau mọi người đều biết, Hà Vi không yên tâm. Mà cha mẹ nàng, đều là người trung thực, không thể lý giải tình cảm thiếu nữ, càng không thể nói hết tâm sự.
Cố Khinh Chu là người Hà Vi kính trọng, chỉ là sau khi Cố Khinh Chu xảy ra chuyện, Hà Vi không thể đi làm phiền nàng.
Hành động một mình, liền gây thành quả đắng như hôm nay.
Hà Vi khóc một lúc lâu.
“Sao mọi việc lại thành ra thế này?” Cố Khinh Chu lại hỏi. Lần trước đến Hà gia, Cố Khinh Chu nhắc tới Hoắc Việt, Hà Vi lúc ấy liền thay đổi sắc mặt.
Lần đó Tư Hành Bái tới đem nàng đi, Cố Khinh Chu không cùng Hà Vi nói tiếp.
“Ta muốn cùng hắn, nhưng hắn không muốn cùng ta.” Hà Vi khái quát nói.
Sự tình chính là như vậy.
Hà Vi làm gia sư cho Hoắc Việt, vẫn luôn ngưỡng mộ Hoắc Việt. Hắn sinh ra văn nhã anh tuấn, lại thành thục ổn trọng, huống hồ còn là Thanh bang long đầu.
Mặc kệ từ phương diện nào, Hoắc Việt đều thỏa mãn ảo tưởng của bé gái đối với tình yêu.
Hà Vi tâm đã sớm rối loạn.
Chỉ là, nàng không đủ hoạt bát rộng rãi, kêu nàng đi thổ lộ, nàng cũng trăm triệu làm không được. Nhưng vào thời điểm lúc dạy học sẽ có chút khẩn trương.
Hoắc Việt viết một chữ, dùng qua một cây bút, Hà Vi đều sẽ cất giữ.
Hoắc Việt đối nàng trước sau như một, chỉ cho rằng nàng là một tiểu hài tử.
Nhưng có một ngày, Hà Vi sớm chuẩn bị dạy học, Hoắc Việt lại không có trở về. Loại sự tình này cũng thường phát sinh. Hoắc Việt ban đêm có xã giao, hừng đông mới trở về không phải là điều hiếm lạ. Hắn sẽ cố ý dành ra thời gian tới học tiếng Anh, có đôi khi cũng không có thời gian học được.
Hà Vi thấy nhiều nhưng không trách.
Lần đó, Hà Vi đợi chờ, thấy Hoắc Việt không tới, nghĩ mình sẽ đi gặp Hoắc Long Tĩnh cáo từ để về nhà, lại thấy đến Hoắc Việt bước chân hơi lảo đảo đi đến.
Nhìn thấy Hà Vi, hắn bước chân hơi dừng.
Tiện đà, hắn nheo đôi mắt lại đánh giá một lát, tựa hồ không quen biết nàng, hoặc là đem nàng trở thành một người khác.
“Vi Vi a.” Hoắc Việt cười nói, thanh âm thực ổn, như kiểu không hề có men say, chỉ là bước chân lảo đảo bán đứng hắn.
“Hoắc gia.” Hà Vi đứng lên.
Hoắc Việt lại ngồi xuống.
Hắn ngước mặt lên, cằm hắn nhòn nhọn, hắn nhìn Hà Vi. Đột nhiên, hắn dùng sức đem Hà Vi kéo ngồi ở trên đùi mình.
Hà Vi ngẩn ra.
Tâm rối loạn, Hà Vi không có né tránh, đôi tay đỡ bờ vai của hắn, run run rẩy rẩy lại gọi “Hoắc gia”.
Hoắc Việt liền kéo đầu nàng xuống, làm nàng môi dán vào hắn. Hắn hôn đến kịch liệt, tay bất tri bất giác duỗi tới vạt áo nàng rồi.
“Nguyện ý cùng ta không?” Hoắc Việt hỏi nàng.
Hà Vi không nói cũng không cự tuyệt.
Hoắc Việt ôm nàng, đem vùi đầu ở trong lòng ngực nàng, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Ta sẽ thương nàng! Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền chung tình với nàng! Đem chính mình cho ta, được không?”
Hà Vi không có động, thân mình lại hơi hơi phát run: Đây là có ý tứ gì? Hắn đối nàng nhất kiến chung tình?
Hoắc Việt lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vi, là đi cứu Hà Mộng Đức, ngày đó Hà Vi quần áo bình thường, khóc đến khuôn mặt thảm hề, Hoắc Việt như thế nào sẽ coi trọng nàng?
Hà Vi trong lòng kinh ngạc lại ngọt ngào.
Hoắc Việt đem nàng bế lên đi tới phòng ngủ, lại đột nhiên bừng tỉnh, đem nàng đặt xuống đất. Hắn kinh ngạc nói:
“Ta đang làm gì?”
Như là hỏi Hà Vi, lại như là hỏi chính mình. Hà Vi đem những chi tiết này, đều nói cho Cố Khinh Chu: Ở buổi sáng thứ Bảy kia, nàng thiếu chút nữa liền thành nữ nhân của Hoắc Việt.
“Tỷ, ta rất hối hận chính mình không có kiên trì.” Hà Vi nói.
Tới cuối tuần sau, Hoắc Việt chủ động tới tìm Hà Vi, hắn không có sợ, hắn muốn cùng Hà Vi nói rõ ràng.
“Ta ngày đó uống chút rượu, lại một đêm không ngủ. Trong đầu mơ màng hồ đồ, đừng nói ngươi là tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, chính là một bà cô già, ta đều có khả năng muốn ôm lên giường.” Hoắc Việt giải thích như thế.
Sau đó, hắn cầm hai căn cá chiên bé đưa cho Hà Vi.
“Thực xin lỗi, Hà Vi, ta biết mình làm sai việc rất lớn, ta biết ngươi là cô nương trong sạch đứng đắn, là ta sai!” Hoắc Việt nói, sau đó lại tự tiện: “Ta là cái thứ gì, chính là cái lưu manh đầu lĩnh sao. Hà Vi, ta nếu trộm đồ vật khác của ngươi, ta có thể còn trở về, nhưng là ta trộm hôn ngươi, cái này ta không có biện pháp trả cho ngươi. Số tiền này, là ta bồi thường cho ngươi!”
“Ta không phải kẻ bán thịt, ta là người bán tri thức!” Hà Vi lúc ấy trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng là giận tới cực điểm rồi.
Hắn nói chung tình với nàng, như thế nào lại đổi ý?
Nàng không có lấy số tiền kia, cũng không hề đi dạy học cho hắn nữa. Về sau, Hoắc Việt lại lần nữa đưa cho nàng, vẫn là bị Hà Vi cự tuyệt.
Tới Tết Trung Thu, Hoắc Việt lấy danh nghĩa học sinh tặng lễ cho nhà Hà Vi, hai căn cá chiên bé kia liền đặt ở hộp bánh trung thu.
Hà Mộng Đức cùng Mộ Tam Nương nhìn thấy vàng, hai người bọn họ sợ hãi, hỏi sao lại thế này.
Hà Vi không thể nói thật, chỉ phải che lấp nói:
“Hoắc long đầu nói ta dạy rất tốt, khiến hắn buôn bán càng thêm được lợi, kiếm lời không ít tiền, phải chia hoa hồng cho ta, ta không chịu, hắn liền…….”
Hà Mộng Đức nói:
“Ta lập tức trả lại.”
Hà Vi không muốn đem sự tình nháo lớn, càng không muốn phụ thân nàng đi tìm Hoắc Việt, liền nói:
“Nhận lấy đi phụ thân, đây đều là ta nên có được!”
Tiền liền nhận lấy.
Sau, Hà Vi vẫn đi dạy học, nhưng không thể nào gặp Hoắc Việt. Lúc đi dạy học nàng luôn cầm số vàng đó theo.
Đây là những việc đã xảy ra.
Thời điểm làm gia sư, Hoắc Việt có nói công việc của mình đặc thù, không nhất định có thể lên lớp đều. Nhưng cho dù không lên lớp đúng tiết, hắn vẫn trả tiền đầy đủ cho Hà Vi.
Hợp đồng của bọn họ đến cuối năm mới chấm dứt.
Thời điểm ăn Tết, Hoắc Việt mùng Một tự mình đến Hà thị hiệu thuốc chúc Tết. Hắn cầm cái gỗ đàn tráp, đưa cho Hà Mộng Đức.
“……. Ta năm nay không có tính toán học tiếng Anh tiếp. Về sau cũng không nhất định còn có cơ hội gặp mặt, cái này xem như ta cho Hà Vi tiền mừng xuất giá. Tương lai Hà Vi gả chồng, đưa cho ta một khối bánh hỉ, ta liền rất cao hứng. Hà Vi dạy học rất tốt, ta cũng được lợi không ít.” Hoắc Việt nói.
Chờ Hoắc Việt vừa đi, mở tráp ra, Hà Mộng Đức bị dọa cái chết khiếp.
Nguyên lai, Hoắc Việt tặng chính là một cây cá đỏ dạ.
Hà Mộng Đức cả đời cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy, lúc ấy tay cũng run. Số tiền này, đủ cho Hà Vi đi lưu học cùng với cả nhà bọn họ đời này ăn uống tiêu xài.
Hoắc gia có tiền, cũng không đến mức như vậy đi!
Hà Vi cũng không rõ, vì cái gì Hoắc Việt phải cho nàng nhiều tiền như vậy, còn nói cho nàng làm của hồi môn. Nàng lại không thật sự cùng hắn ngủ qua, vì cái gì hắn muốn ra tiền làm của hồi môn cho nàng?
Hà Vi cũng không cam lòng, nghĩ muốn gặp mặt Hoắc Việt hai mặt một lời nói cho rõ ràng. Nhưng Hoắc Việt cự tuyệt gặp lại nàng. Hà Vi gọi điện thoại, khóc lóc ầm ĩ, Hoắc Việt cũng không có mềm lòng.
Hôm nay Hà gia một lần nữa làm tiệc khai trương, Hà Vi nghĩ rốt cuộc có cớ, lại gọi điện thoại cho Hoắc Việt, vẫn là bị cự tuyệt.
“Là hắn bắt đầu trước, nếu không phải hắn hôn ta, không nói hắn chung tình ta, ta cũng sẽ không tiến tới một bước, cũng sẽ không ảo tưởng.” Hà Vi khóc ròng nói: “Ta nguyên bản cũng cảm thấy không hiểu gì cả, hắn rõ ràng cho ta hy vọng, lại đối với ta như vậy!”
Cố Khinh Chu lại trầm mặc. Sau một lát, Cố Khinh Chu nói:
“Ta nghĩ, ta biết Hoắc gia vì sao lại cho muội một cây cá đỏ dạ làm của hồi môn.”
Hà Vi mắt ngập nước nhìn nàng. Nàng tội nghiệp, hy vọng Cố Khinh Chu có thể cho nàng một chút hy vọng. Nhưng Cố Khinh Chu chú định không thể. Nàng chỉ giải thích nghi hoặc.
“Vi Vi, lúc trước không phải muội từng có hôn ước sao?” Cố Khinh Chu nói: “Sau đó đối phương vô duyên vô cớ từ hôn, không bao lâu Hoắc gia liền mời muội làm gia sư, còn nhớ rõ không?”
Hà Vi sửng sốt. Nàng nhớ lại, đem hết thảy xâu chuỗi lại.
“Hắn khi đó thấy hôn sự của ta bị từ chối, hắn đối với ta có tình ý, đúng không tỷ tỷ? Hắn nói hắn ngay từ đầu nhìn thấy ta đã thích ta, không phải giả, đúng không?” Hà Vi nắm lấy Cố Khinh Chu tay: “Hắn vì cái gì lại không cần ta?”
Cố Khinh Chu nhớ rõ, lúc Hà Vi vừa mới bắt đầu dạy tiếng Anh cho Hoắc Việt, Tư Hành Bái có nói: Hoắc Việt muốn ngủ với Hà Vi.
Nhưng mà vì sao sự tình lại đến tình trạng như hôm nay, Cố Khinh Chu cũng không biết.
“Tỷ, tỷ cùng muội muội hắn là bạn thân, tỷ có thể gặp hắn! Tỷ, tỷ đi giúp ta hỏi một chút, ta rốt cuộc làm sai chỗ nào!” Hà Vi lại khóc lên. Nàng không cam lòng, hơn nữa thực mê mang.
Hoắc Việt thấy nàng đính hôn thất bại, nói hắn thích nàng, vì sao lại thay đổi? Vì sao đột nhiên không cần nàng?
“Tỷ!” Hà Vi khóc rống: “Ta phải biết rõ ràng, bằng không đời này ta không an tâm! Nhưng hắn không chịu gặp ta, hắn dùng tiền tới tống cổ ta!”
“Ta…… Ta gọi điện thoại hỏi một chút, được không?” Cố Khinh Chu nói: “Ngươi đừng khóc!”
Trấn an sau một lúc lâu, cảm xúc Hà Vi mới hơi chút bình phục.
Yến hội kết thúc, Cố Khinh Chu ở hiệu thuốc đi dạo, lại đi đến gian phòng cách vách ngồi.
Thời điểm nàng đi, cảm xúc Hà Vi đã bình phục. Nàng đôi mắt sưng sưng, vẫn nhìn ra được mới khóc.
“Tỷ, tối ngày mai ta gọi điện thoại cho tỷ.” Hà Vi nói.
Đây là hy vọng Cố Khinh Chu ngày mai ban ngày đi gặp Hoắc Việt, giúp nàng hỏi rõ ràng.
“Được.” Cố Khinh Chu nói: “Ngươi 9 giờ gọi. Ngõ hẻm ban đêm này cũng không nhất định an toàn, gọi sớm một chút rồi về nhà.”
“Ừm.” Hà Vi đáp ứng rồi.
Tư Mộ cũng nhìn ra Hà Vi có điểm không thích hợp, hỏi nàng:
“Hà Vi là làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Nếu là có cái gì khó xử, chỉ cần nói cho ta, Hà gia từng là ân nhân của ta.” Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu gật gật đầu.
Trở lại nhà mới, Cố Khinh Chu ở dưới lầu gọi điện thoại cho Hoắc Long Tĩnh, hỏi nàng Hoắc Việt có ở nhà không.
“Không có, bất quá ta biết hắn có gian office building, ngươi muốn gọi qua hay không?” Hoắc Long Tĩnh hỏi.
Cố Khinh Chu nói được.
Hoắc Long Tĩnh cũng không hỏi có chuyện gì, trực tiếp đem số điện thoại cho Cố Khinh Chu. Cố Khinh Chu gọi sau một lúc lâu, mới chuyển tiếp đến Hoắc Việt.
“……. Khinh Chu?” Hoắc Việt cũng không kinh ngạc: “Muốn hỏi chuyện về Hà Vi?”
“Đúng vậy.” Cố Khinh Chu nói: “Ngày mai buổi sáng có rảnh không? Ta mời ngài uống trà.”