Cố Khinh Chu ngôn ngữ mềm mỏng, nhưng lời của nàng lại nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng Cố Khuê Chương đến nghẹn thở.
Hai tiểu kim ngư, đấy chẳng phải là hai lượng vàng thỏi sao!
A, Tư phu nhân đúng là!
Cố Khuê Chương vốn xuất thân thấp hèn, vì thời trung học, ông ta có thành tích tốt nhất nên được lão sư hỗ trợ, giúp ông tiếp tục đến trường. Nhờ vượt qua kì thi sơ khảo ở vị trí thủ khoa mà ông được xét tuyển vào Đại học viện Hàn Lâm Thánh Johan, vì vậy mới làm quen được Thiên kim Đại tiểu thư nhà họ Tôn -Tôn Khởi La – cũng chính là mẹ đẻ của Cố Khinh Chu.
Rồi sau đó, Tôn Khởi La qua đời, đệ đệ duy nhất của Tôn Khởi La ở yên quán bị người ta đâm chết, Tôn lão gia vì đau đớn khi nghe tin tất cả con cái mình đều đã chết, bi thương quá độ, ngày sau cũng đi đời nhà ma, sản nghiệp khổng lồ của Tôn gia vì không người kế thừa, vô tình rơi tọt vào túi Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương lúc này vừa có học vị, vừa có gia sản của tôn gia, ông ta dựa vào hai nền tảng này mà chuẩn bị các mối quan hệ, lo lót con đường công danh, trở thành thứ trưởng hải quan của ngày hôm nay.
Nhưng Cố Khuê Chương không có gì thực nghiệp, “nội tình” cũng mỏng, mấy năm nay nếu không nhờ sản nghiệp của ngoại tổ Cố Kinh Chu để lại, sợ rằng Cố Khuê Chương kiếm miếng ăn cũng bữa được bữa không.
Còn một nửa của cải, Cố Khuê Chương không dám cầm đi đầu tư, sợ lỗ vốn, chỉ dám giấu toàn bộ giấu ở trong nhà, nên không thể phát tài được.
Đó là tiền ông dùng phòng thân dưỡng già.
Hiện tại trên cơ bản, ông là dựa vào tiền lương cùng tiền xám (*) thu vào hàng ngày để nuôi cả gia đình cơm no áo ấm.
Bây giờ hai đỉnh Tiểu kim ngư, bằng ba bốn tháng tổng tiền lương cùng tiền xám ông thu vào. Này chẳng khác nào một dao cắt ông một miếng thịt, đương nhiên ông phải làm cho ra lẽ rồi.
“…… Bà ta đường đường Phu nhân của Đốc Quân phủ, chẳng lẽ lại thiếu chút tiền tài như vầy sao?” Cố Khuê Chương giận dữ.
Đây đúng là cái làm ông thống khổ tột cùng!
Nếu lúc này không chịu chi, vậy sự nghiệp học hành của Cố Duy cùng Cố Anh lúc trước toàn bộ đều bỏ phí, sau này mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, khi tiền đồ của ông đã hết, Cố Khuê Chương chẳng những không nhận được một sự trợ giúp nào mà có khi còn phải sống nhờ con dâu.
Đây chính là nỗi sợ lớn nhất của Cố Khuê Chương.
Nhưng nếu chịu chi số tiền này, vậy có khác nào bắt ông tự tay cắt từng miếng thịt trên người. Cố Khuê Chương từ nhỏ sợ nhất là sợ nghèo, không giống như Đốc Quân phủ, dám chịu chi một số tiền lớn.
Một khắc ông lấy ra, nhìn cái mệnh giá mà đau lòng, làm cho Cố Khuê Chương thầm oán Tư phu nhân thật ngoan độc, ngoan độc hút máu của người mà người không được kêu đau!
Cố Khuê Chương suyễn không khí.
“Cha à, con cảm thấy Tư phu nhân vốn không có xem trọng ta. Nếu là bà ta xem trọng ta, khẳng định là sẽ không đòi tiền.” Cố Khinh Chu ủy ủy khuất khuất, “Con nghĩ hay là quên đi, chúng ta đừng kêu Tư gia giúp nữa.”
Một câu này, nhìn nàng như ủy khuất oán giận, kỳ thật lập tức liền bắn trúng bảy tấc nỗi lòng của Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại lời Cố Khinh Chu, vậy chẳng phải là dùng nước tạt thẳng mặt mình sao.
Đúng vậy, Tư gia vốn không xem trọng Cố Khinh Chu! Nếu Cố Khuê Chương buộc Cố Khinh Chu mở miệng cầu tình, kết quả có khi ngược lại, Tư gia đã khinh dễ Cố Khinh Chu, một phần lại tang thêm một phần.
Cố Khinh Chu ở trước mặt Tư phu nhân liền hoàn toàn không còn tôn nghiêm.
Không có tôn nghiêm, vậy cửa hôn sự này thật sự có thể thuận lợi đến ngày kết hôn không?
Cố Khuê Chương nghĩ mà ớn lạnh sống lưng!
Ông tuyệt không có thể mất đi cửa quan hệ thông gia này!
Ông tuyệt không có thể làm cho Tư phu nhân khi dễ Cố Khinh Chu.
Tuy rằng Tư phu nhân có ngỏ ý là bà thích Cố Tương, bỏ Cố Khinh Chu thì có thể cưới Cố Tương, nhưng này chút ám có thể chỉ là chút giả dối hư ảo. Cố Khinh Chu được đến Tư đốc quân cùng Tư lão phu nhân rất mực yêu thích, mới là sự thật.
Cố Khuê Chương không dám mạo hiểm.
Vì hai lượng vàng thỏi này, cơ hội của bọn nhỏ được đi học lại bị mất không nói, nếu liên lụy Cố Khinh Chu bị Tư phu nhân coi rẻ thì càng mất nhiều hơn được!
Vậy nên số tiền này cần chi gấp!
“Được, ta lấy tiền cho con” Cố Khuê Chương chịu đựng nhát cắt thịt đến tận xương này, mở tủ sắt trong thư phòng, lấy ra hai tiểu kim ngư.
Trong tủ sắt ấy, hãy còn có giữ rất nhiều trân bảo, quang kim hoài biểu (*) còn có tận mười hai khối, đều là lúc trước ngoại tổ Tôn lão gia của Cố Khinh Chu cất giữ.
Đương nhiên, còn có rất nhiều khế đất, khế ước mua bán nhà, vàng thỏi, cổ phiếu, bảng Anh cùng trái phiếu , hết thảy đều là của Tôn gia.
Sinh thời lão già kia khi còn sống đối với Cố Khuê Chương rất lạnh mạc, sợ một ngày Cố Khuê Chương chiếm lợi ích từ Tôn gia. Nhưng cuối cùng chẳng phải tài phú toàn bộ cũng thuộc về Cố Khuê Chương đấy thôi?
Đối với tài sản này, Cố Khuê Chương đều là không duyên mà được, hoa đứng lên cũng không đau lòng. Thật ra mà nói, ông thực phải là cảm tạ Tôn Khởi La, nếu bà không chọn ông, thì sẽ không có Cố Khuê Chương ngày hôm nay.
Cố Khuê Chương đứng dậy, Cố Khinh Chu tầm mắt sớm từ tủ sắt rút lui.
Cô không hề nhìn.
Từ Cố Khuê Chương trong tay tiếp nhận hai bao vàng thỏi nặng trịch, Cố Khinh Chu khóe môi khẽ nhúc nhích, đáy mắt có vài phần cười lạnh.
Cố Khinh Chu hôm nay không có đi cùng Tư phu nhân nói về chuyện Học viện Công Giáo, chỉ là đi lễ chùa bái phỏng.
Đây là hai lượng vàng thỏi mà nàng muốn
Lợi dụng nàng làm việc, không chịu bỏ chút máu sao được?
“Hai tiểu kim ngư?” Cố Khinh Chu cảm nhận được hơi lạnh của vàng thỏi, trở về phòng lúc sau không khỏi cười ra tiếng: “Hai tiểu kim ngư đã nghĩ mà đã muốn cầu Tư đốc quân phu nhân làm việc?”
Kiến thức của Cố Khuê Chương, so với Cố Khinh Chu trong tưởng tượng thật còn nông cạn lắm.
Cái này chẳng khác nào như người nhà quê lại đòi nghị luận cùng hoàng đế, như người nói “Tương lai ta làm hoàng đế, mỗi ngày dùng đại kim làm bát ăn cơm, toàn bộ phân của thôn chỉ có một mình ta mới được quyền nhặt” giống nhau.
Cố Khuê Chương lòng đau như cắt chi hai lượng vàng thỏi, nhưng Tư phu nhân đại khái chỉ thấy cái giá này cùng lắm là cây cỏ luồn ngoài da thôi.
Vậy mà có thể mua chuộc Đốc quân phu nhân làm việc, xem chừng giá này của Tư phu nhân cũng quá rẻ rồi.
“Xem ra, kiến thức của toàn Cố gia cũng giới hạn nhỉ.” Cố Khinh Chu mỉm cười.
Không sai, nàng là đang thăm dò Cố Khuê Chương.
Tiền, Cố Khinh Chu cũng đã thu rồi. Nàng là một cô nương sống nông thôn, tự nhiên sẽ có đồ hữu dụng; còn về phần Học viện Công Giáo, Đốc quân phu nhân khẳng định sẽ giúp nàng làm thỏa đáng.
Cố Khinh Chu có phương pháp của nàng, nàng biết Tư phu nhân nhất định sẽ đồng ý.
Hôm sau, Cố Khinh Chu sáng sớm gọi một cú điện thoại, nói muốn đến thăm hỏi Tư phu nhân.
Điện thoại đầu kia, là Tư Quỳnh Chi tiếp nhận.
“Mẹ ta hôm nay có việc, Cố tiểu thư ngày khác lại đến đi.” Tư Quỳnh Chi cao quý tao nhã, thanh âm lại lộ ra hàm ý khinh miệt.
“Cám ơn Tư tiểu thư, ta đây liền đi.” Cố Khinh Chu vờ như không nghe thấy, trực tiếp ngắt điện thoại.
Tư Quỳnh Chi mắng thầm: ả này đúng là không biết xấu hổ, nàng đem Đốc quân phủ là địa phương nào mà muốn đến là đến?
Tư Quỳnh Chi hầm hừ đem này chuyện này nói với Tư phu nhân.
Tư phu nhân cũng tức giận: “Nàng là cái thá gì chứ! Căn dặn phó quan nói lính canh cổng một tiếng, ai dám cho nàng ta vào, xử bắn tại chỗ!”
Tư Quỳnh Chi vuốt cằm.
Hôm nay Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi chuẩn bị đi xem hát.
Tư phu nhân thích Việt kịch, gần đây có một tân hồng tiểu sinh, hoá trang kinh diễm, giọng hát mượt mà triền miên, Tư phu nhân yêu hắn cực kỳ.
Mỗi lần xuất môn, tư phu nhân đều phải diện trang phục lộng lẫy.
Nàng cùng Tư Quỳnh Chi trang điểm cũng phải mất hai tiếng, mới được coi là thỏa đáng.
Thời điểm chuẩn bị xuất môn, phó quan lại vội vã đã chạy tới, bẩm báo nói: “Phu nhân, Cố Khinh Chu tiểu thư đã đến rồi…….”
Tư phu nhân trầm mặt: “Hỗn xược, lỗ tai ngươi có điếc không, cư nhiên dám cho nàng vào?”
“Không phải, phu nhân.” Phó quan sốt ruột.
Liếc mắt về hướng Tư Quỳnh Chi, phó quan đè thấp thanh âm, cùng Tư phu nhân thì thầm.
Tư Quỳnh Chi không hài lòng, có chuyện gì sao không thể nói cho nàng? Nàng chu miệng không vui.
Không tưởng được, Tư phu nhân nghe xong phó quan nói, sắc mặt đại biến, lập tức nói: “Nàng ta ở đâu?”
“Còn đang ở cổng lớn.” Sĩ quan phụ tá nói.
(*) Tiền xám: ý nói có là tiền nhận hối lộ. Lý do mình phân ra 3 tiền để mọi người dễ hiểu, tiền trắng là tiền sạch (tiền lương, cho, thưởng … theo chính sách nhà nước, tiền làm ăn hợp pháp). Tiền đen là tiền làm ăn phi pháp, bất lương( ngược hẵn với tiền trắng, đây là tiền ăn cướp, buôn lậu, mại dâm…). Còn tiền xám là trung gian giữa 2 loại tiền trên, có hướng 2 đầu, tiền này nằm giữa, nghĩa là ba bên cùng có lợi, nên nghĩa của tiền xám là hối lộ, tham nhũng, nhận phong bì riêng(khác với tiền đen, tiền này là chỉ sự trung gian)