Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 49: Truy sát



“Em muốn khiêu vũ cùng anh chứ?” Cố Thiệu uống xong ly cà phê nóng, lòng bàn tay còn mang theo vài phần ấm áp, đứng dậy hướng về Cố Khinh Chu làm một lễ nghi thân sĩ.

Cố Khinh Chu đã nhiều lần cùng Cố Thiệu đi chơi, cô tâm tình nhẹ nhàng, không hề tạp niệm, liền khó nén được sự hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ mới lớn.

“Được.” Cố Khinh Chu cởi áo choàng, cô mặc bộ áo sườn xám ngắn tay, đem cánh tay trắng nõn vươn lên, định đặt vào lòng bàn tay Cố Thiệu.

Chưa chạm tới thì đột nhiên bàn tay bị giật lại bởi một bàn tay to rộng cứng rắn như thép, một bóng người to cao lướt qua Cố Thiệu, nắm chặt lấy bàn tay Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu chết lặng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Tư Hành Bái trầm như nước, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cố Thiệu kinh hãi: “Ngươi là ai sao lại vô lễ như thế?”

Dứt lời, Cố Thiệu tiến lên muốn đoạt lại tay của Cố Khinh Chu. Anh còn không có tới gần, đột nhiên Tư Hành Bái nâng khuỷu tay đánh một cái thật mạnh vào mặt Cố Thiệu.

Cố Thiệu lúc này chỉ mới là thiếu niên mười bảy tuổi, làm sao chịu nổi một cú đấm của Tư Hành Bái vốn là quân nhân?

Máu mũi tuôn ra, Cố Thiệu chết ngất.

Người người bốn phía đứng xem sôi nổi vô cùng.

Cố Khinh Chu cắn chặt răng, muốn quát lớn nhưng là không dám, sợ bị người khác nhận ra, sợ trong mấy người này có người quen sẽ mách về Cố gia, như vậy càng chết sớm nữa.

Cô sợ Tư Đốc Quân biết được Tư Hành Bái vì ghen tuông mà đả thương bạn trai của cô, tuy rằng người bạn trai này là huynh trưởng con kế mẫu.

“Mang đi, ném vào nhà lao Quân Chính phủ!” Tư Hành Bái lạnh lùng phân phó.

Dứt lời, hắn dùng lực ôm vào lòng Cố Khinh Chu, xoải bước bước ra khỏi Hội trường.

Cố Khinh Chu không nói một câu, im thin thít, cố gắng giấu mặt đi để không cho người khác nhận ra mình, bước nhanh ra khỏi Hội trường.

Tư Hành Bái không chút lưu tình ném cô vào trong xe hơi của hắn, Cố Khinh Chu lúc này mới nỗi giận: “Anh điên rồi sao, đó là anh hai của tôi mà!”

Tư Hành Bái sắc mặt đột nhiên xanh mét, tựa như có cơn lốc vừa đi qua: “Anh hai? Cái tên mặt hoa da phấn tiểu bạch tương kia là anh hai của em?”

Cố Khinh Chu nỗi giận rồi.

Hắn chẳng những đánh Cố Thiệu, còn muốn đem Cố Thiệu quẳng vào nhà lao Quân Chính phủ, đồng thời còn vũ nhục anh ta trước mặt mọi người, như vậy mà không làm Cố Khinh Chu nỗi giận thì đúng ngày hôm nay là mặt trời mọc hướng Nam rồi.

Hắn duỗi tay ôm Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu liền dương tay tát hắn một cái, đánh vào mặt hắn: “Anh đúng bị điên rồi!”

Ở trong xe, Tư Hành Bái bị cô đánh đến sửng người, trong lúc nhất thời không ôm chặt cô nữa, cô liền mở cửa xe định chạy ra ngoài.

Ai ngờ, Tư Hành Bái một tay với lấy ôm ngang eo cô, mạnh mẽ đem cô bắt ngồi lại trên xe, trợn mắt há mồm nhìn phó quan cùng tài xế, quát: “Lái xe đi!”

Hắn đem Cố Khinh Chu gắt gao đè ở ghế sau, hai người đều như hai con báo quần nhau đến mắt long lên, miệng thở hổn hển.

Cố Khinh Chu giận dữ một hồi, quay đầu không thèm nhìn chằm chằm Tư Hành Bái nữa, hốc mắt lại không biết thế nào mà càng đỏ hơn.

Tư Hành Bái phẫn nộ một cũng chậm rãi nguôi đi.

Cố Khinh Chu tay tuy rằng mềm mại, nhưng sức lực cũng không nhỏ, khiến nửa bên mặt Tư Hành Bái tê dại, chỉ sợ dấu tay vẫn còn lưu.

Nữ nhân dám tát hắn, từ nhỏ đến lớn Cố Khinh Chu vẫn là người đầu tiên.

Hắn thở ra hàn khí: “Em dám đánh ta?”

Cố Khinh Chu đầu óc từ từ thanh tỉnh, nghĩ lại cũng thấy giật mình. Cô lúc đó là do quá nóng giận thôi, còn bây giờ trong lòng khẽ run, cố trấn định lại nói: “Anh đả thương anh trai tôi, còn mắng anh ấy là tiểu bạch kiểm, tôi chỉ ăn miếng trả miếng!”

“Giỏi cho câu ăn miếng trả miếng.” Tư Hành Bái ngược lại cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Nữ nhân của ta không ngờ là một liệt nữ, mà còn là một con ngựa hoang dã!”

Hắn bị đánh như vậy còn cao hứng chọc ghẹo cô, hắn quả là một tên tâm thần biến thái.

Cố Khinh Chu cảm thấy mình phải đi bái Phật, cầu xin Phật tổ hiển linh hóa giải xui xẻo cho mình, tránh xa xa cái kẻ điên này!

“Liệt nữ cũng tốt, ta càng hứng thú với em hơn!” Hắn lại ghé vào tai cô, hơi thở nóng phà vào lỗ tai, liếm một cái lên vành tai cô.

Cố Khinh Chu cảm thấy như có một dòng nước lạnh, từ phía sau lưng dũng mãnh tạt vào người mình, truyền hơi lạnh khắp cả người.

Cô xong đời rồi!

Vì một cái tát, cô phải trả một cái giá thảm khốc nhất thế giới này.

Không nên xúc động!

Cố Khinh Chu trước mặt với tất cả mọi người đều rất bình tĩnh,  duy có ở trước mặt Tư Hành Bái  liền không thể tự khống chế bản thân, hắn luôn có cách chạm đến tâm hồn mềm yếu của cô, làm cô có lập quân dàn trận phòng ngự cũng tan rã.

“Đến Hồi biệt quán!” Tư Hành Bái nói với tài xế.

“Tôi phải về nhà!” Cố Khinh Chu thét lên, thanh âm lại không hề tự tin chút nào.

Tư Hành Bái mỉm cười.

Hắn tươi cười, mang theo vài phần chắc chắn, còn dám trách trời sao thương hắn thế.

Hắn dĩ nhiên không đời nào thả nàng về nhà rồi.

Hắn bị cô đánh, hắn đương nhiên sẽ không đánh lại cô, nam nhân đánh nữ nhân là vũ phu, là trời đất bất dung thứ. Nhưng đằng này Tư Hành Bái bị đánh có khi còn có lợi, hắn để cô đánh, rồi chỉ cần bắt cô đền bù lại thôi, trong lòng Tư Hành Bái thấy vậy mới đúng là công bằng.

“Còn anh hai tôi…….” Cố Khinh Chu lại nói.

“Chờ xong việc, ta sẽ gọi người đưa hắn về nhà.” Tư Hành Bái nói.

Xong việc…….

Xong chuyện gì?

Cố Khinh Chu ngay sau đó liền hiểu.

Đúng là bởi vì đã hiểu, cả thân người cô khẽ run. Trong lòng cô thật muốn khóc mà khóc không được, mờ mịt đến nắm chặt tay, trong lòng hoảng sợ, nghĩ: “Giết hắn, giết Tư Hành Bái, vậy sẽ không còn có ác mộng!”

Cô cắn lẩm bẩm.

Xe Tư Hành Bái nhằm hướng biệt quán mà đi, tốc độ xe thực nhanh, đột nhiện xe chạy chậm dần, Cố Khinh Chu dự tính nhảy khỏi xe bỏ chạy, đột nhiên một tiếng vang lớn, cửa sổ pha lê của xe vỡ vụn, một viên đạn bắn trúng phó quan.

Phó quan ngồi ở ghế điều khiển phụ theo tiếng la rơi vào vũng máu.

“Nằm sấp xuống!” Tư Hành Bái phản ứng cực nhanh, lập tức đem Cố Khinh Chu ấn xuống gầm xe, dùng thân hình cao lớn của hắn bảo vệ cô.

Ám sát.

Tư Hành Bái chỉ sợ đã gây thù chuốc oán vô số, trong pham vi Tư Đốc Quân cai quản – Nhạc Thành này, đâu đâu cũng đều có người quang minh chính đại muốn giết hắn.

“Mau lái xe!” viên viên đạn vừa rồi là nhắm Tư Hành Bái, đáng tiếc tài xế phanh lại một cái, làm tốc độ xe chậm một chút, liền bắn nhầm vào phó quan. Tài xế này vốn là thuộc hạ của Tư Hành Bái, bảo vệ chủ nhân không sợ sinh tử, giờ phút này nhấn ga như điên, thẳng tắp đi về trước, thẳng đường liền vọt tới bến tàu.

Đằng sau là hai ô tô theo sát không bỏ ấy chẳng phải muốn đẩy Tư Hành Bái vào chỗ chết.

Cố Khinh Chu vẫn luôn núp ở dưới gầm xe, tay che đầu.

Bên tai văng vẳng tiếng mưa bom bão đạn không dứt.

Không biết qua bao lâu, một cái quẹo cua mạnh, cửa xe đột nhiên mở bung, hất Cố Khinh Chu văng ra ngoài.

Cô rơi ra mắt đầy sao xẹt, cả người không biết trầy xước chỗ nào mà đau đến run rẩy tửng đợt.

Một người đàn ông cao lớn, đứng trước mặt Cố Khinh Chu, kề họng súng ngay cổ họng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu trong lòng hoảng loạn, cô tựa hồ nhìn thấy được gã thích khách kia đã tra ngón trỏ vào cò súng chuẩn bị sẵn.

Cố Khinh Chu bên mắt đột nhiên có biến, là một cái nháy mắt ám hiệu của ai kia, cô đột nhiên nhớ tới chiêu thức Tề lão Tứ nhảy lên đoạt súng.

Tề lão Tứ là sát thủ đông bắc, vì trốn tránh kẻ thù mà đến ẩn mình tại vùng nông thôn, là ông ấy đã dạy Cố Khinh Chu bắn súng, nhưng không có dạy võ nghệ cho Cố Khinh Chu.

Bởi vì võ nghệ muốn học phải học từ nhỏ, Cố Khinh Chu lúc ấy xương cốt đã thành hình, hiện tại lại đi tập võ, sẽ bị thương động đến gân cốt, võ thuật học không thành, ngược lại lại thêm bệnh, không nên.

Nhưng vì võ nghệ của Tề lão Tứ thực tốt nên ông ấy thường ở hậu viện đằng sau luyện võ, chỉ là do vô tình một buổi sáng nọ, Cố Khinh Chu muốn qua thăm ông mà phát hiện ra chuyện này.

Ở thời điểm sống còn, Cố Khinh Chu nghĩ động cũng chết, bất động cũng chết, cố gắng lục lọi trong kí ức chiêu thức đó, đôi tay chống thân thể, đôi chân đứng vững, hướng về gã thích khách tập kích.

Lúc đó, mưa bom bão đạn vẫn cứ bay, Tư Hành Bái bị văng ra ở bên trái ô tô, hắn nhìn thấy Cố Khinh Chu bị văng ra ngoài, trực tiếp lăn tới bên chân thích khách.

Hắn chẳng sợ súng, cũng chẳng sợ chết, cố gắng lướt qua giữa mưa đạn để đi cứu Cố Khinh Chu.

Tư Hành Bái chỉ sợ là không kịp, vì khoảng cách quá xa.

Hắn trong lòng phát khẩn, một đống mỹ thực còn chưa được hưởng thụ, đã bị kẻ khác đánh nát, toàn bộ huỷ hoại.

Cố Khinh Chu không sống nổi.

Tư Hành Bái biết lấy ai thế cô đây.

Nhưng trong nháy mắt, tầm mắt của hắn nhìn thấy nữ tử mềm mại ôn nhu ngã xuống nền đất kia, một cú khinh công quét rủ nhảy lên, đôi chân thon dài kẹp lấy đầu thích khách, tay nhanh như gió đoạt lấy súng của gã đó.

Cố Khinh Chu không hề do dự, dứt khoát kê súng ngay đầu, bớp cò.

Động tác cực nhanh, nàng không có nửa phần do dự.

Tư Hành Bái khiếp sợ, phát súng kia tựa như đánh vào lòng hắn.

Tâm của Tư Hành Bái đã bị đánh trúng, dấu vết cũng thật là sâu.

Nữ nhân của hắn, không ngờ lợi hại như thế? Trong lòng Tư Hành Bái như bão tố thét gào.

Búi tóc của cô bung ra, sợi tóc lưu luyến quanh quẩn lay động trong gió, hình ảnh ấy cứ mãi mãi ghi nhớ trong tâm Tư Hành Bái.

“Nữ nhân của ta giỏi lắm!” Tư Hành Bái phấn khởi, chuyện này nếu đem so với lúc hắn giết người còn cao hứng hơn.

Hắn thực kiêu ngạo, nữ nhân của hắn thật lợi hại!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.