Phó Diệc Phàm thu tay về, dựa vào bức tường cạnh TV ngồi xuống.
Bàn tay anh thon dài đặt lên đầu gối đang gặp lại, khớp xương hơi sưng đỏ vì cú đánh nặng nề vừa nãy. Tống Vân Thùy vội vàng leo xuống giường, lại gần anh quan tâm hỏi: “Tay anh… có đau không?” Cô ta vừa định cầm lấy bàn tay bị thương của anh thì lập tức khựng lại giữa không trung vì một câu nói: “Tránh xa tôi ra!” Ánh mắt Phó Diệc Phàm sâu xa, giọng nói đặc biệt lạnh lùng.
Tống Vân Thùy giật mình thu tay lại, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Phó Diệc Phàm liếc Tống Vần Thùy một cái, bắt gặp khuôn mặt có chút ửng hồng còn chưa tự nhận ra của Tống Văn Thùy, anh khẽ cau mày dời mắt đi chỗ khác.
“Trước tiên cứ nghĩ cách rời khỏi nơi này đã!” Vẻ mặt Tống Văn Thùy không hơn không giận nói. Cô ta tốt bụng quan tâm anh, anh không cảm ơn thì thôi còn dám hung dữ với cô ta!
Lúc này, cô ta vô tình nhìn thấy bên kia có một cánh cửa, vì thế thử đi sang VỖ VỖ, cố gắng tìm chốt cửa.
Nhưng mà kết cấu của cánh cửa này dường như chỉ mở được từ bên ngoài. Nhìn quanh bốn phía, nơi này không có cửa sổ, chỉ có cửa thông gió ở trên trần để thở.
Trên người bọn họ đều không có bất kỳ công cụ liên lạc nào, khiến cho nơi này giống hệt một căn mật thất.
Tống Vân Thùy có chút bực mình hỏi: “Vì sao Sơ Hạ lại nhốt hai chúng ta ở chỗ này?” “Có ý gì?” Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy giải thích: “Sơ Hạ tới tìm tôi, nói anh xảy ra chuyện, muốn tôi cùng với cô ấy đi cứu anh. Sau đó tôi với cô ấy cùng đi, kết quả là bị người ta gây mê rồi bắt đi. Vừa tỉnh lại thì đã ở đây rồi”
“Ừ” Phó Diệc Phàm thản nhiên ậm ừ, khóe môi khẽ cười lạnh.
Tổng Vân Thùy nhìn về phía Phó Diệc Phàm, chân mày khẽ nhếch: “Rốt cuộc Sơ Hạ muốn làm gì chúng ta? Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn muốn tiếp tục trả thù tôi sao?”
“Cô ấy không phải loại con gái như vậy, cô đừng hiểu nhầm” Phó Diệc Phàm thong thả đáp.
Tống Vân Thùy khó hiểu: “Anh không tin tôi?”