“Phó Diệc Phàm, cho cậu chút thời gian, cũng không còn nhiều nữa, tận hưởng nó đi”
Trong phòng giám sát, Tân Vũ Bảo buông lời nói xuống, tắt loa của micro, nhưng ông ta vẫn có thể nghe được âm thanh vang vọng lại.
Phó Diệc Phàm dường như không có động tĩnh gì.
Nhưng ông ta chắc chắn Phó Diệc Phàm sẽ cứu Tống Văn Thùy.
Một tên cấp dưới toàn thân âu phục giày da đi vào báo cáo: “Ông chủ, bên kia gọi điện tới bảo, một giờ trước sau khi cô chủ tỉnh dậy liền…”
“Sơ Hạ lại làm sao vậy?” Tần Vũ Bảo nhíu mày sốt ruột, ông biết đứa con gái này của mình sẽ không yên phận.
Thủ hạ nhỏ giọng trả lời: “Bọn họ nói cô chủ lớn bị tào tháo đuổi muốn đi vệ sinh, sau đó trốn ra ngoài từ cửa sổ nhà vệ sinh “Bốp” một tiếng, Tân Vũ Bảo vung tay tát một cái vào mặt thủ hạ, để lại dấu tay in hằn: “Đúng là một đám ngu xuẩn”
Thủ hạ cúi đầu tay ôm lấy má vừa bị tát, uất ức thay đồng nghiệp lên tiếng nói: “Trông coi cô chủ lớn đều là đàn ông, cô chủ lớn thân thể không khỏe bọn họ cũng không thể đi theo cô vào nhà vệ sinh”
“Lệnh cho bọn chúng ngắn cô chủ lại!” Tân Vũ Bảo quát lớn, Sơ Hạ biết cái phân viện thí nghiệm này của ông nhất định sẽ chạy tới ngăn cản.
Thủ hạ lập tức gật đầu xoay người rời đi.
Lúc này, máy nghe lén không có động tĩnh gì mới, Tần Vũ Bảo lại nhíu mày.
Bên trong mật thất bị nghe lén.
Phó Diệc Phàm đứng dậy, ôm Tổng Vân Thùy từ dưới đất đặt lên giường.
Một tay anh đặt bên tại của Tổng Vân Thùy, một tay ấn huyệt nhân trung cho cô.
Mãi lúc sau Tống Vân Thùy mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn thấy anh, anh đặt tay lên môi ra dấu hiệu đừng có lên tiếng.
Tổng Vân Thùy hiểu ý Phó Diệc Phàm liền gật đầu.
Có lẽ bởi vì thân thể khó chịu nên nhịp thở của cô phập phồng lên xuống không đều.
Trong phòng theo dõi bên này, một lát sau bỗng nhiên vang lên âm thanh kiều diễm của Tống Vân Thùy phát ra từ máy nghe lén: “Diệc Phàm, anh nhẹ một chút.”
“Ừm” Phó Diệc Phàm giọng nói trầm xuống. Sau đó tiếng cọt kẹt của giường vang lên. Tần Vũ Bảo đắc ý nhếch miệng cười. Lúc này Phó Diệc Phàm không còn từ chối kết hôn với Tống Văn Thùy nữa.
Đúng lúc này, thủ hạ lại tới báo: “Ông chủ, bên ngoài có người đến gây rối, lấy tính mạng cô chủ ra đe dọa thả Phó Diệc Phàm”
“Là ai?” Tân Vũ Bảo kinh ngạc, nghi ngờ liệu có phải Phó Quân Tiêu hay không. “Là mấy người trẻ tuổi.” Thủ hạ đáp.
“Đi ra ngoài nhìn xem”
Tân Vũ Bảo lập tức xoay người rời khỏi phòng nghe lén đi theo thủ hạ ra ngoài xem xét tình hình.
Ông ta đi tới cổng lớn thấy đứng ngoài ngoài cổng là một người đàn ông và hai người phụ nữ lạ mặt.
Trong đó có một người phụ nữ tay cầm dao găm đang kề vào cổ Tần Sơ Hạ.
Cách nhau một cánh cổng sắt kiên cố, sau khi thấy bố mình Tân Vũ Bảo đi tới, quay ra nhỏ giọng nói với Bùi Hạ Sênh đứng cạnh mình: “Này, cô giữ tôi như vậy bố tôi sẽ không tin đâu.”
“Vậy cô muốn tôi giữ cô như thế nào? Bùi Hạ Sênh hỏi lại.
Tần Sơ Hạ nhíu mày nói: “Cô lấy dao của một chút cho chảy máu ra” “Cô không muốn sống nữa à?” Bùi Hạ Sênh sửng sốt trừng mắt nhìn Tần Sơ Hạ. Lúc này đứng cạnh Bùi Hạ Sênh là Minh Tư Thành nói vọng vào sau cánh cổng với Tần Vũ Bảo: “Gọi ông chủ các người ra đây,