Người đàn ông đầu trọc bên cạnh Moni sải bước tới và dùng một tay nâng Tần Sơ Hạ lên khỏi mặt đất.
Khi người đàn ông đầu trọc định khiêng Tần Sơ Hạ trên vai thì Phó Diệc Phàm nghiêm nghị nói: “Nếu anh khiêng cô ấy như thế này, cô ấy sẽ không thoải mái. Anh phải dùng hai tay ôm cô ấy để cô ấy thoải mái hơn”
Đột nhiên, người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Moni. Moni gật đầu và ra hiệu cho anh ta làm theo.
Người đàn ông đầu trọc kéo một cánh tay của Tần Sơ Hạ qua cổ mình, sau đó ôm lấy Tần Sơ Hạ rồi xoay người đi về phía chiếc Batmobile.
Lúc này, tai nghe bên tại trái của Moni nhấp nháy màu đỏ.
Ai đó đang gọi cho cô ta.
Moni đưa tay lên và nhấn nút trả lời trên tai nghe.
Giọng của một người đàn ông phát ra từ tai nghe: “Moni, roi của cô có độc. Nếu một người bình thường có chết trên đường phố L cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ cô phải đưa thuốc giải cho cậu chủ nhà họ Phó đi.”
“Cậu chủ nhà họ Phó sao?” Moni sửng sốt, cô ta liếc nhìn Phó Diệc Phàm rồi khẽ nhếch mép: “Con trai của Phó Quân Tiêu lại là đồ vô dụng như vậy sao? Không biết một tí võ công nào cả.”
“Phó Quân Tiêu không có ý định đào tạo cho con trai của ông ta kế thừa quyền lực, cho nên võ công của con trai ông ta cũng bình thường thôi. Dù sao thì một người bố thực sự yêu thương con mình sao có thể để những đứa con thân yêu của mình sống trong những tháng ngày chiến đấu chém chém giết giết chứ?”
Giọng của người đàn ông đã sử dụng máy thay đổi giọng nói, giọng nói nghe như ma mị và u ám nhưng giọng điệu của ông ta có vẻ như ám chỉ điều gì đó.
“Dạ, thưa ông chủ”
Moni và ông chủ áo đen kết thúc cuộc trò chuyện, rồi cô ta lấy từ túi thắt lưng ra một viên thuốc con nhộng trong hộp rỗng bằng nhựa có kích thước bằng ngón tay út.
Cô ta ngạo nghễ bước đến gần Phó Diệc Phàm và bĩu môi nói: “Cậu chủ nhỏ à, chắc là vết thương rất đau đúng không?”
“Cô đã biết rõ sao còn hỏi?” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói, lúc này đau đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Vậy tôi phải báo cho cậu chủ nhỏ một tin xấu rồi. Cây roi của tôi có độc đó. Sau hai mươi