“Ha, em mới không sợ” Holly khinh thường nói.
Daisy không phí lời với với Holly nữa, mà dùng tư thải ưu nhã bước xuống cầu thang.
Holly nhìn thấy vậy cũng đi theo.
Bữa sáng hôm nay đều là đồ ăn Hoa Nam, quản gia đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm cho Tần Sơ Hạ và Phó Diệc Phàm, bộ đồ ăn được đổi từ dao nĩa thành bát đũa.
Phó Diệc Phàm có thể nhìn ra đôi vợ chồng già Uzi rất coi trọng Tần Sơ Hạ.
ít nhất thì Tần Sơ Hạ cũng không quá đáng thương, mặc dù thiếu tình yêu thương của bố và mẹ, nhưng vẫn may mắn là có người thân cách một thế hệ cưng chiều cô.
Lúc này, khi Daisy đi tới bậc thềm, vừa nhìn liền thấy người đàn ông phương Đông đang ngồi trong phòng ăn.
Người đàn ông khác hẳn đàn ông phương Tây hoang dã tùy ý ở đây, anh mang theo khí chất cao quý trời sinh.
Sau khi cô ta và Holly bước tới, nhìn gần hơn với phát hiện ra người đàn ông này không chỉ phong độ hơn người mà ngũ quan còn rất tuấn tú, đầy nam tính.
Có lẽ là do sự giáo dục của gia đình nên anh trông rất thân sĩ lịch lãm. Khi trò chuyện với ông nội Uzi toát lên vẻ ưu nhã, khiêm tốn, khiến phụ nữ khó cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
Lúc này, Uzi nhìn thấy hai người họ tới liền chủ động giới thiệu với Phó Diệc Phàm: “Đây là cháu gái Daisy xếp thứ chín trong nhà của tôi, cùng với Holly, cháu gái thứ mười”
“Xin chào, cô Daisy, cô Holly. Tôi họ Phó, tên là Diệc Phàm”
Phó Diệc Phàm chủ động đứng dậy, đưa tay về phía hai cô gái trẻ, chào hỏi họ một cách lịch sự.
Daisy vui vẻ chào lại, bắt tay Phó Diệc Phàm: “Chào anh Phó, lần đầu tiên gặp mặt, rất vui được gặp anh”
Nhưng bởi vì Phó Diệc Phàm là do Tân Sơ Hạ mang đến, nên Holly không có sắc mặt tốt với Phó Diệc Phàm, cô ta trực tiếp phớt lờ Phó Diệc Phàm, chủ động chào Uzi và Tần Thi Nhân: “Ông nội, bà nội, buổi sáng tốt lành”
Uzi lại nghiệm mặt nói: “Các cháu không nhận ra em gái của mình sao?” Sau khi Holly nhìn Daisy một cái, bày ra sắc mặt không tốt, chào hỏi: “Em gái, chào buổi sáng.”
Mặc dù Daisy không thích Tần Sơ Hạ, nhưng trước mặt ông bà cô ta không thể bày hết cảm xúc của mình lên mặt. Thay vào đó, cô ta mỉm cười chào đón Tần Sơ Hạ, rồi mở rộng vòng tay với Tần Sơ Hạ: “Em gái, đã lâu không gặp!”
“Chào buổi sáng chị Năm”
Tần Sơ Hạ mỉm cười đáp lại, sau đó đứng dậy ôm lấy Daisy: “Chị Tư, đã lâu không gặp”
Ba người bọn họ ở trước mặt người ngoài, đều đem câu “Chị em hoa nhựa” diễn đến vô cùng thuần thục.
Rõ ràng là không ưa nhau, nhưng họ vì ông bà sẵn sàng ngồi chung bàn dùng bữa.
Tần Sơ Hạ theo Phó Diệc Phàm trở lại bàn và ngồi xuống.
Khi người giúp việc mang bữa sáng lên, Tần Thi Nhân bảo người giúp việc đặt những món yêu thích của Tần Sơ Hạ đến trước mặt Tần Sơ Hạ. Mặc dù nói là ăn đồ ăn Trung Quốc nhưng họ không có thói quen ăn uống giống nhau, nên tất cả các món ăn đều được dọn ra đĩa nhỏ và đặt tới trước mặt mỗi người.
Thấy vậy, Holly không nhịn được oán trách nói: “Bà ơi, cháu cũng thích há cảo tôm thủy tinh”
“Cô Mười, bữa sáng hôm nay chuẩn bị vội vàng, đầu bếp không thể làm quá nhiều há cảo tôm. Nếu cô thích ăn, hôm khác tôi sẽ dặn đầu bếp chuẩn bị”
Quản gia đang đợi ở một bên ngay lập tức giải thích.
Khuôn mặt Tần Thị Nhân nghiêm túc: “Đừng có lần nào cũng tranh giành với Thập Nhất. Làm chị, thì nhất định phải có sự rộng lượng của một người chị”
Holly liền rầu rĩ không vui ngậm miệng lại.
Tần Sơ Hạ đành phải chủ động đứng dậy đặt đĩa nhỏ há cảo tôm thủy tinh đến trước mặt Holly: “Chị Năm, em nhớ chị dường như không thích nấm chua ngọt, nhưng em lại thích ăn. Em đổi món này với chị nhé!” “Cảm ơn!”
Holly không hề khách sáo đồng ý.
Tần Sơ Hạ đặt há cảo tôm xuống, đem nấm chua ngọt trước mặt Holly trở lại bàn của mình.
Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng đặt đĩa há cảo tôm phía trước mình đến trước mặt Tân Sơ Hạ, ôn hoà nói: “Cô ăn phần của tôi đi.”
Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, trong lòng ấm áp, trên mặt mang theo nụ cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Uzi và Tần Thị Nhân nhìn thấy chàng trai này đối tốt với cháu gái nhỏ nhà mình như vậy, trong lòng càng thêm yêu thích.
Lúc này, Phó Diệc Phàm vô tình giương mắt liếc nhìn hai người lớn tuổi. Chỉ thấy hai người họ nở nụ hoà nhã thân thiết lại với anh. Đặc biệt, ánh mắt hiền từ của hai người giống như ánh mắt khi ông nội nhìn cháu rể tương lai, có loại cảm giác càng nhìn càng thuận mắt.
Cũng đến lúc này, Phó Diệc Phàm mới nhận ra điều gì đó, âm thầm mỉm cười không giải thích được.
Anh đã nói lúc đôi vợ chồng này đánh giá anh, hỏi han anh, anh đã thấy có chỗ nào đó không bình thường, hoá ra là như vậy!
Tần Sơ Hạ lại không hề nhận thấy sự bất thường của ông bà mình khi nhìn Phó Diệc Phàm, mà rất vui vẻ tự ăn bữa sáng.
Trong khi cô ăn, Phó Diệc Phàm ở một bên quan tâm cô rất chu đáo. Cô bị nghẹn, anh đưa sữa cho cô. Thậm chí khi cô muốn ăn gì đó, trước mặt mình không có, mà anh lại có, anh đều sẽ đưa cho cô.