*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Lệ Á nhìn bóng lưng Nặc Kỳ Anh rời đi,
trong lòng bất giác cảm thấy bồn chôn.
Giữa Diêu Bích Nhiên và Nặc Kỳ Anh này rốt
cuộc có mâu thuẫn gì? Vậy mà lại phải để Diêu
Bích Nhiên đích thân hẹn cô ta ra quán cà phê
thương lượng cách khiến Nặc Kỳ Anh biết khó mà
lui, chủ động rời khỏi công ty Địa Trí.
Giữa mấy người phụ nữ minh tranh ám đấu
quả thật là điều không thể tránh khỏi.
Ban đầu, Tôn Lệ Á cảm thấy Nặc Kỳ Anh có
trình độ học vấn thấp, kiến thức chuyên môn
cũng không nắm chắc, nhưng thực ra cô ta không
thể phủ nhận, cho dù đó là một bản vẽ cũ đã
được sửa đổi, trình độ của Nặc Kỳ Anh đã đạt đến
trình độ của nhà thiết kế trong bộ phận của cô ta.
Đúng vậy, là trình độ của nhà thiết kế, chứ
không phải là của một nhân viên thiết kế.
Kỹ năng thực hành của Nặc Kỳ Anh rất tốt,
bây giờ là lúc để xem năng lực tư duy không gian
của cô có tốt không.
Bộ phận nhân sự phá lệ tuyển thực tập sinh,
chắc cũng là vì thực tập sinh này có năng lực
nhất định chăng!
Trong lòng Tôn Lệ Á nghĩ thế.
Sau khi tan làm, cô trở vê căn nhà thuê mới
đã được anh trai và chị dâu dọn dẹp xong xuôi,
Đường Vẫn Kiều đưa chìa khóa của căn nhà này
cho Nặc Kỳ Anh.
“Kỳ Anh! Đó là phòng của em, em đi nấu cơm
trước, sau đó hãy đi dọn dẹp phòng!” Đường Vẫn
Kiều cười nói.
Nặc Kỳ Anh uể oải gật đầu, thật ra thì cả ngày
hôm nay cô đã bận bịu đến mệt lã rồi.
Nhưng mà, Nặc Kỳ Anh thấy anh trai và chị
dâu mình vẫn đang chờ cơm tối của cô, cô đành
phải lết xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
“Kỳ Anh! Chị dâu và anh em đã thương lượng,
em ở chung với anh chị, chỉ cần trả tiên thuê nhà
là được rồi, còn về nhu yếu phẩm hằng ngày, gạo
ga mắm muối gì đó, tiên điện nước đều sẽ do anh
em trả” Đường Vãn Kiều bước đến cửa phòng
bếp, nói cặn kẽ.
Nhắc đến tiền thuê nhà, Nặc Kiều Anh uể oải
hỏi: “Một tháng bao nhiêu?”
“Ba triệu!”
“Ba triệu! Mắc quá!”
“Đó là rẻ rồi” Đường Vãn Kiêu không đồng ý,
dừng một chút, cô ta lại nói tiếp: “Phí sinh hoạt
chị và anh em sẽ bao hết, nhưng em phải quán
xuyến mọi công việc nội trợ trong nhà! Bữa sáng
hay bữa trưa có thể không bắt buộc, nhưng, em
phải về nhà nấu cơm tối cho anh chị”
“Được! Nhưng mà… nếu như em có việc quan
trọng, đi công tác hay tăng ca gì đó thì sao?”
“Vậy em cứ gọi điện trước báo một tiếng là
được rồi”
“Ừm” Nặc Kỳ Anh mỉm cười đáp.
Nhưng thật ra, trong lòng cô đang kêu khổ.
Ban ngày bị đồng nghiệp sai vặt, vê nhà còn
bị chị dâu sai vặt, những ngày tháng này đúng là
không được tự do tí nào.
Hơn nữa, tiền lương mỗi tháng sáu triệu e là
không đủ cho cô dùng.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy phải đi kiếm thêm việc
– ——————-