*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nặc Kỳ Anh không phải loại người không nói
lý lẽ, nhưng cô càng muốn nói, thật ra anh có thể
quăng cô xuống trạm xe buýt, một mình cô ngồi
xe buýt về nhà có lẽ tiện hơn.
Nhưng mà, bộ dạng trông như thế này mà
ngồi xe buýt, cô lại càng cảm thấy ngượng!
Dù sao thì toàn thân đều ướt đâm cả rồi.
Không lâu sau, chiếc xe lái vào một cái sân
xung quanh được bao bọc bởi hàng rào sắt cao,
sau đó chạy vào trong gara.
Nặc Kỳ Anh cùng Phó Quân Tiêu bước xuõng
xe, vốn dĩ cô tưởng phải ra ngoài gara, nào ngờ
bên trong gara còn có thang máy dùng để đi lên
phòng.
Anh kéo cô vào thang máy, trực tiếp lên lầu
hai.
Túc lúc xuống xe đến giờ anh cứ luôn nắm lấy
cổ tay cô, sau khi vào phòng ngủ, anh đột nhiên
xoay người lại, đẩy cô vào tường.
Anh bất ngờ hôn lên môi cô thật mãnh liệt
như một cơn cuồng phong ập tới mà chẳng hề
được báo trước, khiến Nặc Kỳ Anh lúng túng
không biết làm sao.
Cô càng né tránh chống cự, anh càng dùng
sức, thậm chí một tay còn dễ dàng siết chặt cổ
tay cô áp lên đỉnh đầu khiến cô không thể động
đậy.
“Đồ khốn, anh buông tôi ra!” Nặc Kỳ Anh tức
giận đến phát run, sao anh có thể làm như thế với
cô?
Sau cái hôn bừa bãi ây, ánh mắt Phó Quân
Tiêu mơ màng nhìn đôi môi căng mọng của cô
giống như nhìn một con thú săn.
“Em vừa nói anh cái gì?”
“Đồ… ưm…”
Môi cô lại bị anh bịt kín, mút, cắn, không bỏ
qua một chỗ non mềm nào trên môi cô.
Bàn tay to khỏe của người đàn ông quấn chặt
lấy cô giống như một sợi dây thừng, sức lực vô
cùng đáng sợ.
Nặc Kỳ Anh không thể nhấc tay lên nổi, chỉ
đành dùng hai chân đá lung tung.
Nhưng Nặc Kỳ Anh đâu phải là đối thủ của
người đàn ông này, cô vừa nhấc chân lên, ngược
lại càng cho anh tóm được cơ hội, một bàn tay
khác bất thình lình luồn vào vén vạt váy của cô
lên đến bắp đùi.
Phó Quân Tiêu đã mất kiểm soát, kể từ lần
trước sau khi hôn khắp người cô nhưng vẫn
không cảm nhận được, anh vân luôn lưu luyến cơ
thể này của cô.
Tuy anh chưa từng chạm vào người phụ nữ
nào, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy cơ
thể của phụ nữ trong một vài tình huống đặc biệt,
nhưng anh không hề có các giác gì với những
người phụ nữ đó.
Chỉ có cô, “Tô Hoài Lan”, là người phụ nữ duy
nhất khiến anh có phản ứng sinh lý.
Nếu anh không phải vì yêu cô, thì làm sao có
thể nảy sinh dục vọng với một mình cô chứ?
Cúc áo trên người cô, bất thình lình bị anh mở
ra.
Một đường hôn xuống…
Sau khi môi của Nặc Kỳ Anh được giải phóng,
– ——————-