*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Lệ Á nhìn rất tỉ mỉ, xem từng bản thiết kế
mà Nặc Kỳ Anh đưa tới.
Cô đứng chờ trước mặt Tôn Lệ Á, đợi câu trả
lời khẳng định của cấp trên trong sự căng thẳng.
Sau khi cô ta xem xong, Nặc Kỳ Anh cho rằng
cô ta sẽ rất hài lòng nhưng ai ngờ lại đụng vào đôi
mắt tràn ngập sự tức giận của Tôn Lệ Á.
Tôn Lệ Á đột nhiên ném bản thiết kế trên tay
lên bàn làm việc rồi vỗ bàn một cái rầm, cô ta nói
với vẻ nghiêm túc: “Nặc Kỳ Anh, cô sao chép cũng
trắng trợn quá đấy!”
“Sao chép ư?” Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì ngẩn
cả người.
Bản thiết kế văn phòng tổng giám đốc này là
do chính cô tự mình làm ra cơ mà.
Từ sàn nhà tới bối cảnh trên tường tới trần
nhà, từ bàn làm việc đến giá sách rồi lại đến ghế,
từ thảm đến bàn trà…
Mỗi một thứ, mỗi một chỉ tiết, mỗi một trang
trí đều là do chính cô tốn công tốn sức tốn thời
gian suy nghĩ và vẽ ra. Còn đi hỏi Phó Quân Bác
mới hoàn thành được bản thiết kế này.
Bây giờ Tôn Lệ Á lại nói là cô sao chép ư? Dựa
vào cái gì chứ?
Nặc Kỳ Anh hít sâu một hơi để mình bình tĩnh
lại rôi chất vấn với vẻ không vui: “Đây là bản thiết
kế của tôi, tại sao chị Tôn lại nói là tôi sao chép
chứ?”
Tôn Lệ Á không khỏi trừng Nặc Kỳ Anh một
cái, cô ta kéo tủ ra rồi lấy một bản thiết kế khác
mà ném thẳng lên bản thiết kế của Nặc Kỳ Anh:
“Cô tự đi mà nhìn! Còn có mặt mũi mà nói không
sao chép à?”
Nặc Kỳ Anh vội vàng cầm bản thiết kế đó lên
mà nhìn.
Bản thiết kế này cũng là thiết kế nội thất văn
phòng, mặc dù diện tích có chút khác nhau
nhưng nội dung thì hoàn toàn giống với bản thiết
kế văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức của
tập đoàn Phó thị mà cô làm ra.
Ngoại trừ ghế sô pha, bà trà và thảm có chút
không giống ra thì toàn bộ đều giống y như đúc.
“Không… không thể thế được.. ” Nặc Kỳ Anh
nhìn mà choáng váng, cô vừa phủ nhận vừa lắc
đầu. Cô không ngờ rằng lại có người trộm bản
thiết kế của mình rồi quay lại cắn mình một miếng.
“Đây là bản thiết kế mà Thôi Mỹ Kỳ giao cho
tôi ba ngày trước, cô lại còn nói là không sao chép
của cô ấy thì sao chép của ai?” Tôn Lệ Á lại quát
lên rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh: “Uống công tôi
còn xem trọng cô, không ngờ rằng nhân phẩm
của cô cũng thấp kém như trình độ của cô vậy”
“Tôi không có sao chép của cô ta! Chắc chắn
là cô ta lấy trộm bản thiết kế của tôi!” Nặc Kỳ Anh
tức tới nỗi đỏ rực mắt, cô bắt đầu giải thích cho
bản thân mình.
Tôn Lệ Á thấy vậy thì không thể không gọi
một cuộc điện thoại bảo Thôi Mỹ Kỳ vào văn
phòng làm việc của cô ta.
Lúc Thôi Mỹ Kỳ đi vào thì nhìn vê phía Tôn Lệ
Á với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Nặc
Kỳ Anh rồi mới bắt đầu hỏi Tôn Lệ Á một cách yếu
ớt: “Chị Tôn tìm tôi có việc gì không?”
“Kỳ nói là cô trộm bản thiết kế của cô ta” Tôn
Lệ Á dựa lưng vào ghế xoay rồi khoanh hai hay
trước ngực, cô ta cứ thế ngẩng đầu nhìn hai
người nhân viên trước mặt.
Thôi Mỹ Kỳ giả vờ kinh ngạc rồi hỏi với vẻ mơ
màng: “Chị Tôn, rốt cuộc chuyện này là thế nào
đây? Tôi trộm bản thiết kế của Kỳ ư? Chị đừng đổ
oan cho tôi như thể chứ”
“Bản thiết kế của hai người ở ngay trên bàn,
hai cô tự xem đi!” Tôn Lệ Á nói với vẻ căm tức.
Trong giới thiết kế thì chuyện tham khảo bản
thiết kế của người khác là thường xuyên xảy ra.
Nhưng loại sao chép trắng trợn còn chép nguyên
si như thế này, hơn nữa còn là cùng một công ty
thì đúng là quá đáng lắm rồi!
Thôi Mỹ Kỳ vội vàng cầm hai bản thiết kế lên
xem rồi so sánh một chút, cô ta xem xong bắt đầu
chỉ tay vào mặt Nặc Kỳ Anh rôi mắng: “Nặc Kỳ
Anh, sao cô có thể sao chép bản thiết kế của tôi
chứ hả?”
– ——————-