Kết thúc một ngày thi mệt mỏi thì giờ nó đã được về nhà. Hôm nay nó thét cổ vũ mà đau cả họng luôn rồi. Nhưng nó cảm thấy rất vui. Khi mình thi đấu mà có bạn bè ở bên cổ vũ thì mình sẽ cảm thấy bình tĩnh, quyết tâm để thi đấu hơn. Cũng như nó lúc sáng vậy nhờ sự cổ vũ bạn bè mà nó đã chiến thắng. Đây không phải chỉ là chiến thắng trong thi đâu mà còn giúp nó chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân về các môn thể thao. Trước giờ nó rất sợ, rất ngại tham gia mấy môn thể thao á nhưng lần này nó đã vượt qua được rào cản của bản thân và đã làm được kì tích
Vì chân nó đang băng nó nên đi taxi về. Nó không muốn nói với ba mẹ sợ họ lo lắng. Đây chỉ là vết thương nhỏ, ba mẹ nó cứ Việt Nam-> Mĩ rồi Mĩ -> Việt Nam suốt nên nó cũng không muốn làm phiền. Mặc dù nó rất thích ỷ lại ba mẹ nhưng giờ nó cũng đã 16 tuổi rồi cứ ỷ lại mọi việc vào ba mẹ thật không tốt
Về đến nhà thì ba mẹ nó còn đang ở Mĩ. Trong nhà chỉ có Vợ chồng bác Tư. Vì nhà nó rộng mà ba mẹ nó thuờng đi tới đi lui nên trong nhà chỉ còn mình nên vì vậy ba mẹ nó đã kêu vợ chồng bác dọn đến ở chung để giúp hai người thuận tiện chăm sóc nó. Dù là người làm nhưng mà gia đình nó đối xử với họ rất tốt. Từ dòng họ ngoại đến dòng họ nội nhà nó đều không phân biệt giai cấp, địa vị chỉ biết ” Kính trên nhường dưới ” thôi nên dù chỉ người làm nhưng ba mẹ nó vẫn xem gia đình Bác như người nhà cả. Khi biết tin thì nó rất vui vì nó rất thích vợ chồng Bác Tư, từ nhỏ nó đã được hai người chăm sóc nên nó cũng rất kín trọng hai người xem hai người như người nuôi dưỡng mình thứ hai vậy
Khi thấy nó bước vào thì Vợ chồng nhìn thấy vết thương trên chân nó thì chạy lại dìu nó
– Nhi, con sao vậy. Sao lại để bị thương thế này. Vợ bác Tư dịu dàng hỏi han nó
– Dạ con chạy bị ngã tí thôi. Vết thương nhẹ nên không đau ạ. Nó nói chuyện với người lớn lúc nào cũng lễ phép hết nên ai ai cũng thích nó
– Con bé này, sao mà để bất cẩn thế này chứ. Ba mẹ con mà biết là bị mắng cho coi. Bác Tư lên tiếng
– Hì hì, hai người đừng nói với ba mẹ con nha. Hai người kia mà biết chắc con nghe ca nhạc miễn phí no mất
– Thôi để ta dìu con lên phòng. Bà ôn nhu nói
– Vâng ạ. Nó đáp
Sau khi lên phòng thì nó đi tắm rửa. Nó là người ưa sạch sẽ nên một ngày không tắm là nó không chịu được. Mặc dù có vết thương nhưng nó vẫn quyết tâm tắm, tất nhiên nó sẽ dùng phương pháp mà tắm được mà không đụng đến vết thương rồi. IQ là dùng vào những lúc này chứ đâu
Tắm xong thì nó leo lên giường nằm bấm điện thoại. Vô message thì đầu tiên là tin nhắn từ lớp nó rồi. Nhóm lớp là nơi để dìm ảnh nhau thì phải. Nó bó tay luôn với mấy đứa bạn mình, ảnh người ta thi đấu mà hở một tí biểu cảm nào hay là sẽ được chụp lại liền. Rồi còn có cả ảnh lúc sáng bọn thi đấu nữa, tất nhiên là có ảnh nó rồi. Bọn bắt trọn từng khoảnh khắc luôn á, rồi để máy ở chế độ chụp liên tục hay gì mà khoảnh khắc nào của tụi nó cũng chụp được vậy. Nhưng mà nó vẫn đẹp nha, bạn nào dìm cũng có tâm ghê chụp cũng góc cạnh khiếp chứ. Ừm nói chung dìm thì dìm nhưng nó vẫn đẹp là được rồi