Thôn Phệ Tinh Không

Chương 106: Cứu Viện Khẩn Cấp



Trong thành thị số 023, những tòa nhà kiến trúc lịch sự tao nhã san sát, nhưng những kiến trúc này đều bị tàn phá, gió lạnh rít lên, truyền đến từng đợt tiếng gầm quái thú. Nhóm năm người Tiểu đội Hỏa Chùy nhanh chóng tiến bước như con thoi.

Kỳ thật bây giờ tố chất thân thể La Phong đã là ‘Cấp chiến tướng sơ cấp“, có nghĩa là tinh thần niệm lực đã đạt tới chiến tướng cao cấp, có thể đánh một trận với chiến thần sơ cấp! Nói cách khác, hoàn toàn có thể xem La Phong là một vị chiến thần! Có La Phong ở đây, trong khu hoang dã chỉ phải cẩn thận một chút là cơ hồ không nguy hiểm gì! Dù sao quái thú cấp lãnh chúa cũng rất hiếm, còn quái thú cấp lãnh chúa loại thấp khi gặp phải La Phong chỉ đúng là chịu chết! Cho dù gặp phải ‘Sóng chuột” ‘sóng kiến“, La Phong cũng có thể phi hành. Tính an toàn cực cao!

– Nhìn, phía trước.

Nhóm năm người La Phong bò trên nóc một tòa tửu lâu hai tầng ngói đen, nhìn về phía một cái đường phố có thể cho bốn làn xe chạy phía trước.

Chỉ thấy trên đường, đám Hổ Miêu Quái Thú rầm rộ, phát ra những tiếng hổ hống, đuổi gϊếŧ một tiểu đội vũ giả. Trong đám Hổ Miêu Quái Thú còn có mấy con Hổ Miêu có hai đuôi, thậm chí ba đuôi.

– Phía sau còn có một con Tứ Vĩ Hổ Miêu!

Cao Phong nói thì thầm.

Song Vĩ Hổ Miêu là cấp thú tướng sơ cấp. Tam Vĩ Hổ Miêu là cấp thú tướng trung cấp, còn Tứ Vĩ Hổ Miêu là thú tướng cao cấp! Một con quái thú thú tướng cao cấp quả là một cơn ác mộng với một tiểu đội vũ giả.

Còn Hổ Miêu, là quái thú thuộc loại nhà hổ có sức mạnh hung tàn, cũng thuộc loại quái thú họ nhà mèo nên linh mẫn mau lẹ, là một loại quái thú cực kỳ khó đối phó.

– Khó khăn không cao lắm.

La Phong hơi nheo mắt lại.

– Là huynh đệ Cực Hạn Vũ Quán chúng ta, tới hỗ trợ thôi.

Cao Phong trịnh trọng nói. Trong khu hoang dã, một khi gặp phải nguy hiểm, có thể thông qua đồng hồ thông tin phát ra tín hiệu “cứu viện khẩn cấp“. Tín hiệu này không hề phân biệt, báo cho tất cả vũ giả trong vòng 23 km. Nếu cùng một vũ quán, tín hiệu sẽ hiện ra màu đỏ. Nếu là vũ quán khác, tín hiệu sẽ hiện ra màu xanh lá!

Vì đồng hồ thông tin là theo thẻ vũ giả, chứng minh thư của mỗi người, do đó có thể tự động phân rõ ai thuộc vũ quán nào.

– Đội trưởng, các ngươi tới hỗ trợ đi, ta cản phía sau.

La Phong nhẹ giọng nói.

– Tên điên sở trường nhất là quần chiến.

Ngụy Thanh giơ ngón tay cái lên. Đích xác, thân pháp tuyệt vời của La Phong có biểu hiện phi thường tốt trong hỗn chiến. Cao Phong nhẹ giọng nói:

– Xuất phát!

Vèo! Vèo! Vèo!

Đám người lập tức nhanh chóng chạy vù đi, sau đó bay tung ra ngoài. Bốn người Cao Phong, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, Trần Cốc nhằm thẳng về phía tiểu đội vũ giả đang chạy trốn. Còn La Phong thì đi phía sau bốn người Cao Phong, không chạy quá nhanh, mà đứng giữa đường lập tức đại khai sát giới! Đối với một chiến thần, bầy thú cũng không có gì uy hϊếp, trừ phi là bầy quái thú do những con thể tích nhỏ tạo thành, như sóng chuột, sóng kiến.

Đương nhiên, La Phong không dùng phi đao thì bầy thú này cũng có tính khiêu chiến với hắn.

– Phốc!

– Vèo!

Máu văng tung tóe. Đầu những con Hổ Miêu Quái Thú bay lên, thi thể khổng lồ đổ xuống ầm ầm, trong nháy mắt làm đường phố hơi tắc lại. Phần lớn Hổ Miêu Quái Thú là cấp thú binh, chỉ có một bộ phận nhỏ là Song Vĩ Hổ Miêu, một số cực nhỏ là tam Vĩ Hổ Miêu. Còn Tứ Vĩ Hổ Miêu thì chỉ có một con!
La Phong tựa như một con bướm, nhẹ nhàng qua lại giữa bầy quái thú như con thoi.

Mặc dù công kích của bầy quái thú rất đáng sợ, nhưng một con quái thú bị đánh ngã, rất dễ dàng bị vô số những quái thú khác đạp tới chết! Có điều thân pháp La Phong lại vô cùng tinh diệu, thậm chí còn có thể dùng hoàn cảnh, mượn thi thể những con quái thú khác, hoặc thân thể một vài con Hổ Miêu Quái Thú đang chạy tới để ngăn cản những quái thú khác, giúp mình không bị va chạm, đồng thời chỉ phải đối mặt với vài con quái thú.

– Ừm, điện thoại không gọi được? Không ai bắt? Cũng không có điện thoại trả lời.

Cơ sở Giang Nam Thị, sân thượng Cực Hạn Tổng Hội Quán, hội trưởng Chu Chính Vĩnh nghi hoặc nhìn điện thoại di động. Chiến thần Dương Huy lắc đầu nói:

– Cách làm này không ổn. Thiết thủ, ta hơi coi thường ngươi rồi.

Nói rồi chiến thần Dương Huy cũng quay số đồng hồ thông tin của La Phong

– Ừm, đã hiển thị vị trí rồi, đang ở thành phố số xxx.

Căn cứ vào tín hiệu điện thoại, rất dễ dàng xác định vị trí.

Đến cả điện thoại di động phổ thông cũng có công năng.

– Ta đi trước đây.

Chiến thần Dương Huy vung tay lên, lập tức tiến thẳng vào một chiếc phi cơ chiến đấu bên ngoài có màu xanh lam sẫm, rồi đóng cửa khoang. Phi cơ chiến đấu chẳng mấy chốc bay lên không, bay ra khỏi hệ thống phòng ngự thành phố, bay về phía phía đông nam.

Ở thành phố hoang tàn, tín hiệu khẩn cấp nhanh chóng truyền ra chung quanh trên hai mươi km. Kỳ thật vũ giả gặp phải nguy hiểm trong khu hoang dã, nhưng nếu những vũ giả khác cách đó quá xa thì căn bản không cứu viện kịp. Tín hiệu cấp cứu lúc trước cũng chỉ được thiết trí để truyền ra 23 km, xem như phạm vi khá lớn rồi.

– Hả? Là tín hiệu cứu viện khẩn cấp màu xanh lá, không phải của Lôi Điện Vũ Quán chúng ta.

Bốn vũ giả đang ngồi trong phòng một tửu điếm đổ nát sáu lầu.

– Phỏng chừng là người của Cực Hạn Vũ Quán. Anh em, có đi không?

Một hán tử trên mặt có vết sẹo nhìn về phía những người khác.

Thanh niên đầu trọc đẹp trai cúi đầu nhìn xuống một chút, nói:

– Cách chúng ta cũng không đến nỗi xa. Đến xem đi. Nếu có thể ra tay thì giúp, nếu tương đối nguy hiểm thì thôi.

Mọi người cùng nói:

– Đi.

– Được, đi.

Đây là tiểu đội Bắc Hà, rất có danh khí ở cơ sở Giang Nam Thị, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, lập tức đám người này vô cùng cẩn thận chạy ra ngoài. Tiểu đội Bắc Hà mặc dù có một chiến tướng cao cấp, ba chiến tướng trung cấp, thậm chí một trong ba chiến tướng trung cấp có còn có Quách Hải có thực lực đã gần như chiến tướng cao cấp. Một tiểu đội như vậy đích xác rất mạnh.

Nhưng ở khu hoang dã, nhất là trong thành phố, tốc độ họ vẫn tương đối chậm, không dám chạy nhanh, không biết chừng phía trước lại xuất hiện một con quái thú mai phục.

– Ở phía trước.

– Chậc chậc, là đám Hổ Miêu Quái Thú. Ghê thật, sợ gần ngàn con ấy chứ.

Tiểu đội Bắc Hà cũng núp ở trên một nóc nhà một cửa hàng sát đường, nhìn về phía đường phố.

– Nhìn bên kia, tên gia hỏa đó thật là lợi hại, một người ngăn cản trên một nửa đám quái thú.

– Cường giả nào mạnh thế?

Tất cả mọi người tiểu đội Bắc Hà đều kinh hãi biến sắc. Thanh niên đầu trọc ‘Quách Hải” càng trợn tròn mắt. Chỉ thấy một vũ giả thanh niên, một tay thuẫn bài sáu cạnh, một tay Huyết Ảnh Chiến Đao, như một cái bóng quỷ không ngừng lắc lư né tránh, mặc dù thân hình nhanh đáng sợ, nhưng là mỗi một bước đều tinh diệu tới mức có thể lấy thước mà đo!
– Ngao hống…

– Ngao hống…

Bầy quái thú phẫn nộ điên cuồng xông vào La Phong, lợi trảo cũng điên cuồng cào tới, thậm chí còn có vô số quái thú nhảy thẳng lên cao chộp xuống, giống như những cơn sóng muốn nhấn chìm La Phong! Nhưng, mặc cho đám quái thú điên cuồng vây công, thân pháp La Phong đã tới mức có thể nói là ‘Nghệ thuật gia” rồi. Mỗi một bước của hắn đều cực kỳ tinh diệu, mỗi một lần nghiêng người, lướt ngang, đều rất thích mắt. Bầy quái thú nhìn như đang vây công điên cuồng, nhưng khi tới trước mặt La Phong lại như trở nên rất vụng về, luộm thuộm như một trò đùa! “Cấp Nhập vi!” “Tuyệt đối là thân pháp cấp Nhập vi!” Đám vũ giả tiểu đội Bắc Hà không kìm được phải thán phục. “Là La Phong? Lại là hắn?” Quách Hải nhíu mày.

Hắn đương nhiên biết La Phong. Khi chiến thần Lục Cương chết, cả nước tiến hành lễ tưởng niệm, lúc đó hắn đã từng nói chuyện với Từ Cương của Từ gia về La Phong. Lúc đó La Phong ở gần đó nói chuyện với Từ Hân. Từ một khía cạnh nhất định… Quách Hải và La Phong vẫn là tình địch! Quách Hải thích Từ Hân, La Phong cũng thích Từ Hân.

– Đừng nhìn nữa, còn chưa động thủ à?

– Động thủ!

Bốn người tiểu đội Bắc Hà liền xông ra ngoài.

“La Phong này mới thành công trở thành vũ giả chưa bao lâu, chẳng lẽ vượt qua cả ta à?“

Trong lòng Quách Hải vô cùng bất mãn, dâng lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nam nhân, đặc biệt là trước mặt tình địch, không ai dễ dàng chịu thua, huống chi Quách Hải cũng gần như là một thiên tài, một vũ giả chiến tướng cao cấp. Nếu không so về tinh thần niệm lực, đích xác không thua gì La Phong.

La Phong như một khối đá ngầm, chặn giữa bầy quái thú đang chạy trên đường. Chung quanh là một mảng lớn thi thể quái thú! Đám quái thú hoặc là xông thẳng vào, hoặc là nhảy từ trên cao chộp xuống La Phong. Tóm lại, trước sau La Phong các phương hướng toàn bộ đều là quái thú, nhưng hắn lại thật sự rất bình thản dưới tình huống này.

“Đây là phương pháp lợi dụng hoàn cảnh chung quanh, làm thân pháp mình càng hữu hiệu hơn.” La Phong vừa né tránh vừa xuất đao, trong lòng lại có chút hưng phấn “Lợi dụng hoàn cảnh, lợi dụng mỗi một vật thể, hoặc là thi thể quái thú, hoặc là bản thân một con quái thú công kích tới, hoặc là một tảng đá… để mình dung hợp với hoàn cảnh thành một khối, lúc này mới là cấp Hoàn Mỹ.” Thời gian gần đây, La Phong luôn luôn tự hỏi về thân pháp cấp Hoàn Mỹ.

Hắn biết đạo lý, nhưng lúc làm chính thức lại chỉ thỉnh thoảng lóe ra ý nghĩ, cũng không thể bảo trì trạng thái này thật dài.

– Ngao hống…

Theo một tiếng tiếng gầm cao vút, cả bầy thú Hổ Miêu dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh nhanh chóng triệt thoái, giống như một cơn sóng rút đi, chẳng mấy chốc đã ly khai. Mặc dù lúc ly khai, trong mắt những con Hổ Miêu Quái Thú vẫn đầy vẻ hung tàn và hận ý, nhưng hiển nhiên con thủ lĩnh Hổ Miêu hiểu rõ, có hi sinh cả bầy thú sợ cũng không diệt hết được đám vũ giả nhân loại này.

– Chính là người có đại danh Tên điên ở cơ sở Giang Nam Thị chúng ta à, hôm nay gặp mặt, quả là lợi hại. Ta là đội trưởng tiểu đội Bắc Hà Khang Vĩ.

Nam tử mặt sẹo nhiệt tình nói.

La Phong cũng cười đi tới. Còn ở phía sau có một thanh âm vang lên

– La Phong!
Chỉ thấy một thanh niên trọc đầu, quân phục tác chiến đầy vết máu đang đi tới, nhìn chằm chằm vào La Phong

– La Phong, ta tên là Quách Hải… Ngươi chắc từng nghe nói về tên ta rồi.

– Quách Hải?

La Phong nhìn thanh niên trước mắt

– Ngươi chính là vũ giả chiến tướng trung cấp 21 tuổi à?

Đúng, La Phong đương nhiên nhớ cái tên này. Lúc trước khi nói chuyện với Từ Cương, hắn từng nhắc tới hai cái tên: một là thiên tài vũ giả ‘Quách Hải’, một là “Vương Hưng Bình” của Vương gia. Hẳn xem như là tình địch của mình rồi.

– Tên ta.

Khóe miệng Quách Hải nổi lên nụ cười nhạt

– Ngươi hẳn là đã từng nghe Từ Cương nhắc tới

– Hả?

La Phong nhướng mày một cái.

– Với Từ Hân, chúng ta đều phải cạnh tranh công bình!

Đôi mắt Quách Hải lóe lên

– La Phong

– Ta thừa nhận thân pháp ngươi rất lợi hại, không phải là loại vừa mới vào cấp Nhập vi, thỉnh thoảng lại có lỗi. Mà là cấp Nhập vi đại thành, về mặt thân pháp ta thua ngươi, ít nhất ngươi đáng để ta bội phục về điểm này.

Lúc này các đội viên khác tiểu đội Hỏa Chùy, và những người tiểu đội vũ giả Cực Hạn Vũ Quán vừa được cứu viện cũng đi tới.

– Là vũ giả của Lôi Điện vũ quán Quách Hải?

Bọn người Cao Phong, Trần Cốc đương nhiên biết Quách Hải. Danh khí của Quách Hải rất lớn! Năm đó cũng được Lôi Điện Vũ Quán tuyển sớm.

– Nhưng La Phong, trước cuối năm nay, ta hẳn là có thể trở thành chiến tướng cao cấp!

Quách Hải mỉm cười

– Ta nghĩ Từ gia nguyện ý gả con gái của họ cho chiến tướng cao cấp hai mươi mốt tuổi như ta.

Quách Hải là một người rất trầm ổn, nên lần đầu tiên nghe nói về La Phong, hắn căn bản không quan tâm.

Nhưng hôm nay thấy biểu hiện của La Phong, hắn cảm giác được sự uy hϊếp, cho nên mới nói một câu như vậy!

– Từ gia nguyện ý, cũng phải xem Từ Hân có nguyện ý không mới được.

La Phong cau mày. Thân phận của Từ Hân, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng không ngờ hôm nay gặp phải một tình địch.

– Hử?

La Phong ngẩng đầu lên không trung xa xa. Chỉ thấy xa xa đang có một lưu quang màu xanh lam nhanh chóng xé rách không gian, sau đó nhanh chóng chậm lại dừng giữa trời cao, một phi cơ chiến đấu hình đĩa bay với những đường cong tuyệt đẹp màu màu xanh lam bắt đầu hạ xuống, đã đáp thẳng trước mặt mấy người La Phong, cách họ mấy chục thước!

—– o O o —–

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.