Thôn Phệ Tinh Không

Chương 57: Giá Cả, Mừng Như Điên



Ra khỏi thang máy, chính là một sảnh nghỉ siêu lớn. Chỉ tính diện tích vùng phụ cận sảnh nghỉ cũng đạt tới ba bốn trăm mét vuông. Ở dọc sảnh nghỉ có những sofa dài, lúc này có mấy người đang ngồi trên sofa cùng đợi Phương quản lý bên trong tiếp kiến. Nhưng họ thấy… một đội trang phục võ giả không hề chờ đợi gì cả mà lại lao thẳng về phía phòng làm việc của Phương quản lý.

– Phương quản lý ở bên trong, xin mời.

Lưu tiểu thư đưa đám La Phong tiến thẳng vào phòng làm việc của Phương quản lý.

Trong phòng làm việc, La Phong liếc mắt nhìn quanh. Trang sức quanh phòng vô cùng rực lỡ, trên đất dát thủy tinh công nghiệp, dưới lớp thủy tinh công nghiệp này là một hồ nước, với những con cá đang bơi lội. Đứng trên thủy tinh, thấy dưới chân có không ít cá bơi.

“Thật xa xỉ.” La Phong thầm nghĩ.

– Cao Phong, xem ra lần này các cậu kiếm được khá nhiều tiền rồi.

Chợt thấy một lão già đầu hói, mặt tròn rời khỏi ghế dựa, cười hà hà đi tới.

– Tới đây, qua bên này ngồi xuống.

Đám người vào phòng làm việc rồi ngồi xuống sofa đối diện nhau.

– Lần này là hàng gì?

Lão già mặt tròn cười nhẹ, nói:

– Đưa ra xem nào.

– Lão Phương, tôi sẽ cho ông mở rộng tầm mắt.

Cao Phong cười hắc hắc.

– Ông làm đại quản lý, mặc dù cũng tiếp nhiều tiểu đội võ giả, nhưng món đồ này e rằng ông cũng khó mà nhìn thấy được bao nhiêu lần. La Phong, lấy ra đây.

– Hả?

Phương quản lý kinh hãi, mắt sáng rực lên.

La Phong cười liếc mắt nhìn Phương quản lý, đặt ba lô mình xuống dưới chân, rồi sau đó từ trong ba lô lôi ra con bộ da đắt tiền của con Ngân Nguyệt Hung Lang, vứt cả bộ lông trên mặt đất, trải bằng ra, trông giống như một con Ngân Nguyệt Hung Lang bị ép dẹt, mơ hồ có thể thấy khí phách hung tàn của con Ngân Nguyệt Hung Lang.

– Liệp Sát Giả!

Phương quản lý không khỏi cả kinh đứng bật dậy.

– Chu choa.

Phương quản lý không kìm được dùng tiếng lóng nhà quê thán phục một tiếng.

– Lão Cao, quả này to phết. Liệp Sát Giả có thân thể lớn như vậy, chỉ sợ đã là thú tướng cao cấp rồi. Với tốc độ của Ngân Nguyệt Hung Lang, cho dù là cường giả vừa bước vào cấp chiến thần bình thường cũng rất khó gϊếŧ chết nó.

Tốc độ của Ngân Nguyệt Hung Lang đích xác nhanh tới kinh người. Khi bị trọng thương nếu nó bộc phát có thể đạt tới tốc độ âm thanh! Có thể tưởng tượng biết tốc độ ghê gớm ra sao!

– Chậc chậc, bộ da rất đầy đủ.

Phương quản lý nhìn kỹ.

– Xem ra bộ lông này được rọc dọc theo vết thương rạch lên. Nhưng… độ đích xác rất cao.

Phương quản lý mắt tỏa sáng. Bộ lông con Ngân Nguyệt Hung Lang đích xác xem như là một trong những nguyên liệu may y phục đắt nhất trên thế giới.

Mặc dù da của nó cũng có công dụng khác, nhưng trên thế giới cũng một vài đại nhân vật vẫn nguyện ý bỏ nhiều tiền mua nó để làm y phục.

– Chờ ta một chút.

Phương quản lý lập tức chạy về phía bàn giấy của mình.

Sau đó lão nhanh chóng lấy từ giá sách phía sau bàn giấy ra một cái rương mật mã, xách chiếc rương mật mã này lên, rồi Phương quản lý nhanh chóng chạy tới.

– Cao Phong, các cậu đừng có lề mề nữa. Mau đem những vật liệu khác của con Liệp Sát Giả ra đây cả đi.

Phương quản lý cười thúc giục, đồng thời mở rương mật mã. Bên trong rương mật mã cẩn thận bày biện một bộ dụng cụ rất tinh xảo. Khởi động bộ dụng cụ này xong, trên đầu mũi dụng cụ lập tức xuất hiện một ánh sáng màu đỏ.

La Phong lôi từ trong ba lô ra từng vật một.

Con ngươi kỳ lạ, lợi trảo, răng nanh, xương đùi…
– Các cậu thu thập đầy đủ thật.

Phương quản lý hai mắt tỏa sáng, ánh sáng màu đỏ trên dụng cụ không ngừng chiếu xạ vào lớp da, rồi khoảnh khắc sau lại chiếu vào con ngươi, móng vuốt, răng nanh, vân vân… màn hình nhỏ xíu trên dụng cụ đó hiện lên những hàng dữ liệu liên tục. Vẻ mặt Phương quản lý trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào dữ liệu, đồng thời cũng thông qua bàn phím ảo nhập chữ vào, chốc lát sau…

– Ừm.

– Vật liệu này, quả thật là từ cùng một con Liệp Sát Giả mà ra. Con Liệp Sát Giả này đúng là thú tướng cao cấp!

Phương quản lý vừa dứt lời, Cao Phong cười nói:

– Hẳn là thú tướng cao cấp rồi, mà còn tiếp cận cấp lãnh chủ nữa!

Trong đám thú tướng cao cấp cũng có khác biệt rất lớn.

Cao thủ vừa mới bước vào cấp thú tướng, yếu hơn mấy lần so với con thú tướng tiếp cận cấp lãnh chúa. Tự nhiên giá cũng phải chênh lệch rất lớn rồi.

– Hắc hắc, được rồi. Về điểm này đương nhiên không thể gạt các cậu được.

Phương quản lý cười hắc hắc.

– Tốt lắm, các cậu ra giá đi.

Mấy người Tiểu đội Hỏa Chùy nhìn nhau. Cao Phong đưa mắt ra hiệu cho La Phong.

La Phong cười mở lời:

– Phương quản lý, ông xem thử giá như thế nào thì thích hợp?

Trong mạng “Gia Đình Cực Hạn” và mạng Thương Thành liên minh HR, đều có rất nhiều giá báo. Đối với Liệp Sát Giả này, La Phong cũng đã từng so sánh rồi. Quái thú thú tướng cao cấp, bán cho Cực Hạn Vũ Quán thì giá khá thấp, vì Cực Hạn Vũ Quán sẽ cho không ít điểm cống hiến.

Còn bán cho Thương Thành Liên Minh HR, quái thú thú tướng cao cấp bình thường giá từ năm mươi triệu cho tới năm trăm triệu.

Đương nhiên bản thân Liệp Sát Giả mà có thực lực mạnh, hơn nữa cực kỳ hiếm có, lại là hoàng tộc nhà sói, giá sẽ vượt qua mức cao nhất.

– Như vậy đi, vật liệu thực sự không tệ, sáu trăm triệu Hoa Hạ tệ!

Phương quản lý hít sâu một hơi, đưa thẳng một giá.

Cho dù là hắn, cũng rất ít khi có những vụ làm ăn lớn như vậy.

Vật liệu trên thi thể của một vài quái thú cấp lãnh chủ sơ cấp bình thường cũng chỉ có giá này.

Bọn người Cao Phong, La Phong cũng đã quen. Lúc trước, bọn người La Phong từng thảo luận về giá rồi. Trong lòng cũng có vài con số. La Phong lúc trước trên diễn đàn vũ giả đã thấy ở Nam Mỹ có người tìm được một con Liệp Sát Giả cấp thú tướng trung cấp, bán được đại khái 50 triệu tiền Trái Đất.

50 triệu tiền Trái Đất, tương đương với 175 triệu tiền Hoa Hạ.

Liệp Sát Giả cấp thú tướng trung cấp, đã có thể bán cao như vậy. Mà đây lại là con thú tướng cao cấp, hơn nữa tiếp cận cấp lãnh chủ, giá hẳn là cao hơn nhiều.

– Lão Phương, giá của ông rẻ quá.

Cao Phong nhíu mày nói:

– Ở Nam Mỹ, một con Liệp Sát Giả cấp thú tướng trung cấp có thể bán được 175 triệu tiền Hoa Hạ. Còn của chúng tôi, phải chín trăm triệu hay một tỉ cũng không tính vào đâu.

– Cao Phong, cậu đừng đùa ta. Chín trăm triệu hay một tỉ, không thể nào có giá này đâu.

Phương quản lý cười khổ nói.

La Phong thấy thế cười thầm.

Kỳ thật lúc cả đội đàm luận, con Liệp Sát Giả có thể bán tới 700 triệu, 800 triệu là ổn rồi. Đội trưởng Cao Phong sở dĩ nói như vậy, cũng chỉ muốn hù dọa Phương quản lý một chút.

– Lần này khi chúng tôi đánh chết con Ngân Nguyệt Hung Lang này, đến cả cánh tay huynh đệ tôi cũng cắt đứt đó.

Cao Phong sầm mặt xuống.

– Ta cũng không nhiều lời với ông… một giá thôi, 800 triệu tiền Hoa Hạ! Cậu đáp ứng thì coi như xong. Nếu không ta chỉ có thể đi tìm người khác. Lần này ta không tìm bất luận kẻ nào khác, tìm thẳng lão Phương ngươi thôi, chính là nể phần giao tình giữa ngươi và ta.

Phương quản lý nhìn thoáng qua Trương Khoa, chính xác…

Cánh tay của Trương Khoa gãy rồi.

– Xem ra Phương quản lý không trả nổi rồi. Chúng ta đi.

Cao Phong đứng lên. La Phong cũng lập tức thu hồi bộ lông và mấy thứ khác của con Ngân Nguyệt Hung Lang.

– 750 triệu, giá chót của ta rồi.

Phương quản lý nhíu mày nói.

Cao Phong chẳng nói gì, La Phong cứ lẳng lặng thu hồi mọi thứ.

– Đi.

Cao Phong đi thẳng ra ngoài.

– Cao Phong, 750 triệu đã là giá cao lắm rồi.

Phương quản lý thấy thế thở phì một cái, thấy bọn người Cao Phong mở cửa đi ra ngoài, vội gọi một tiếng.

– Trở lại, theo giá cậu ra vậy!

Đám La Phong, Cao Phong, Trần Cốc đứng ở cửa nhìn nhau, lộ ra nụ cười.

Làm quản lý việc thu mua vật liệu quái vật trên Thương Thành Liên Minh HR, có tới mười mấy người. Trong Thương Thành Liên Minh HR áp dụng chế độ đào thải. Nếu trong một năm mà công trạng ai kém nhất, sẽ bị tước tư cách quản lý kinh doanh. Tự nhiên có người mới tới thay, dưới áp lực lớn như vậy…
Các quản lý kinh doanh tự nhiên phải nghĩ biện pháp, mua được thật nhiều vật liệu quái vật từ đám võ giả bên kia.

Trong phòng làm việc.

– Bây giờ võ giả các ngươi, ai nấy đều quá độc ác.

Phương quản lý vừa tiến hành chuyển khoản, vừa cảm khái nói:

– Các quản lý khu vực, thậm chí mấy đại lý, còn có một vài võ giả, cũng thu mua vật liệu của võ giả. Dưới sự cạnh tranh này, giá ai cũng phải tốt nhất, lợi nhuận chúng tôi ngày càng thấp. Xem các ngươi một hơi đòi 800 triệu, lão Phương này cũng muốn vào khu hoang dã gϊếŧ quái thú rồi. Đáng tiếc, bộ xương già của ta e rằng đến cả quái thú cấp thú binh cũng chẳng đấu nổi.

Vừa nói, Phương quản lý vừa tiến hành các loại thủ tục chuyển khoản.

– Phương quản lý, ông lăn lộn nhiều năm như vậy, tài sản cá nhân phỏng chừng cũng không kém đâu.

Cao Phong cười nói.

– May mắn thôi, thỉnh thoảng gặp được khoản to, cũng có thể kiếm chút lời.

Phương quản lý khẽ mỉm cười.

Cao Phong cười:

– Khoản này, ông tối thiểu lời tám con số.

– Không nhiều vậy đâu.

Phương quản lý lắc đầu.

– Ừm, xong rồi, 800 triệu tiền Hoa Hạ đã chuyển vào tài khoản của tiểu đội võ giả các ngươi.

Cao Phong, Trần Cốc là đội trưởng đội phó, nên đồng hồ thông tin đều nhận được thông báo thay đổi số dư, thông báo tài khoản đã tăng lên 800 triệu tiền Hoa Hạ.

– Lão Phương, rất sảng khoái.

Cao Phong cười hắc hắc.

– Sau này đợt mua bán lớn này, các cậu nên chiếu cố cho tôi một chút.

Phương quản lý cười nói:

– Bây giờ, người làm quản lý kinh doanh như chúng tôi áp lực cũng rất lớn. Nếu có thể lên được chức chủ quản bậc nhất của Căn Cứ Thị, tôi đây sẽ dễ thở hơn.

– Ừm.

Cao Phong gật gật đầu.

– Nhưng quái thú lợi hại khó đối phó lắm, huynh đệ ta mất cả cánh tay đó.

– Ở, cụt tay…

Phương quản lý lắc đầu cảm thán một tiếng.

– Mặc dù nói bây giờ trên thế giới, cũng có bảo bối làm cho người cụt tay mọc ra. Nhưng giá của nó đắt lắm, võ giả bình thường có mơ cũng không dám mơ đâu.

“Cụt tay mà mọc lại được à?” Đầu óc của La Phong choáng váng.

Lúc vừa trở thành võ giả, La Phong vào mạng Thương Thành từng tra tìm một vài dược vật kỳ lạ, những thứ có thể làm cho cụt tay, gãy chân mọc ra được thì căn bản không thể tìm được. La Phong vẫn luôn nghĩ rằng… không tồn tại loại thuốc này.

– Có loại thuốc này à?

Cao Phong cũng kinh hô.

– Phương quản lý, đó là thứ gì thế? Gãy chân có thể mọc lại không?

La Phong cũng kích động truy vấn.

Trời ạ!

Đệ đệ tàn phế nhiều năm qua, nếu có thể làm cho đệ đệ đứng lên được, mình có liều mạng cũng đáng mà.

– Có, đó chính là “nước sinh mệnh” trong truyền thuyết. Đừng nói cụt tay hay gãy chân, ngay cả nửa người bị đứt cũng có thể mọc ra lại.

Phương quản lý cảm khái nói:

– Nhưng thứ đó phải dùng vật liệu chủ yếu từ tinh phách của một tồn tại trên cả cấp lãnh chủ – Quái thú vương cấp vô địch “Long Vương” mới chế ra được. Trên toàn thế giới có được mấy con Long Vương chứ? Do đó, mỗi một giọt Nước Sinh Mạng đều có giá trên trời! Hơn nữa còn rất hiếm. Mạng Thương Thành căn bản không có bán đâu. Liên minh chúng tôi cũng không trữ loại hàng. Bây giờ giá cả đã đạt tới con số 30 tỉ tiền Hoa Hạ một giọt, hơn nữa cung không đủ cầu.

“Ba trăm tỉ cho một giọt? Cung không đủ cầu à?” Tim của La Phong đập nhanh hơn.

Vừa nghĩ tới đệ đệ ngồi trên ghế lăn xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh sắc bên ngoài, La Phong không khỏi siết chặt đôi tay: “Bất luận như thế nào… Mình nhất định phải làm cho đệ đệ có thể đứng lên! Nhất định phải như vậy!”

—– o O o —–

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.