Thôn Phệ Tinh Không

Chương 97: Căn Cứ Thị Kinh Đô



“Bán vật liệu quái thú cho ba tổ chức HR liên minh, Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán cần có thân phận công khai! Ta có thể cho bảo họ chuyển tiền vào tài khoản vô danh, nhưng trong nội bộ họ rất dễ truyền ra tin tức ta kiếm được một món tiền lớn.”

La Phong cau mày

“Xem ra chỉ có thể bán ở kênh chợ đen thôi!”

Có quang minh, phải có hắc ám! Việc mua bán vật liệu quái thú kỳ thật luôn luôn cạnh tranh khá là kịch liệt. Rất nhiều liên minh tập đoàn tài chính, các liên minh gia tộc trên toàn thế giới. Tuy nói liên minh là ổn định, nhưng trong nội bộ cũng có các loại cạnh tranh. Một vài đại gia tộc tập đoàn tài chính cũng mưu toan chiếm được vị trí cao hơn, có nhiều lợi hơn trong liên minh HR.

Cạnh tranh dẫn đến tồn tại đủ loại dịch vụ.

Vũ giả bán vật liệu quái thú nhưng muốn che giấu thân phận? Được! Mấy tên quản lý kinh doanh khác không dám làm như vậy, ta sẽ làm! Vũ giả muốn chuyển vào tài khoản vô danh ở nước ngoài à? Được, ta giúp ngươi tất cả! Chỉ cần ngươi có bảo bối, sẽ có rất nhiều tên chuyên môn thu mua vật liệu quái thú tranh nhau đi làm!

– Chậc chậc, nhiều tin tức thật.

La Phong tiến vào “diễn đàn Vũ giả cấp chiến tướng”, gõ vào năm chữ “Bán vật liệu quái thú”, đã liệt kê một đống những chủ đề.

Rất dễ dàng tìm được những topic quảng cáo của các quản lý kinh doanh. Trong bài quảng cáo có phương thức liên lạc, cùng với các loại phương pháp đảm bảo an toàn vân vân.

Sau khi xem hàng loạt những bài viết, cũng có thể nhìn ra tính an toàn, và độ danh dự.

“Ta muốn bán trứng rồng và quân phục tác chiến, bảo kiếm. Ừm, tốt nhất không bán ở cơ sở Giang Nam Thị. Tới nơi khác bán. “

La Phong sau khi mở xem hàng đống topic đã quyết định

“Ừm, không tệ! Xem những quảng cáo, không ít vũ giả chiến tướng có danh khí cũng trả lời những topic này. Ủa, còn có cả chiến thần trả lời topic này nữa! “

Bên trong diễn đàn Gia Đình Cực Hạn, diễn đàn vũ giả là chia làm cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng, cấp chiến thần.

Cấp chiến sĩ, chỉ có thể xem bài và trả lời trong diễn đàn cấp chiến sĩ.

Còn cấp chiến tướng, có thể vào diễn đàn cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng xem bài và bình luận.

Cấp chiến thần, có thể vào ba diễn đàn cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng, cấp chiến thần, quan khán và bình luận. Danh tự một người, đều đối ứng với thân phận một cá nhân, không thể làm giả.

“Tựa hồ không ít người bán cho hắn ở Căn Cứ Thị Kinh Đô, mà độ danh dự cũng cao? “

La Phong mỉm cười gật đầu

“Vương Hầu? Cái tên rất có khí phách, Ừm, chọn hắn thôi.”

Sáng sớm ngày hôm sau. La Phong đi dạo vài nơi ngoài Dương Châu thành, mua một cái thẻ điện thoại di động và điện thoại di động. Việc mua thẻ điện thoại di động phải có tên thật, nhưng một vài tiểu thương, không cần chứng minh thư vẫn có thể mua được thẻ điện thoại di động. Trên thế giới này, chỉ cần có đủ tiền, luôn có người mạo hiểm làm.

Mua thẻ điện thoại di động, điện thoại di động xong, La Phong cũng mua cả mắt kính, râu mép và một vài vật phẩm dịch dung đơn giản.

– Alô.

La Phong đứng trong phòng luyện võ nhà mình, dùng điện thoại mới mua, bấm số

– Alô, xin chào, ta là Vương Hầu. Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì thế?

Thanh âm Vương Hầu rất ôn hòa. Hắn đã lưu trên diễn đàn vũ giả Gia Đình Cực Hạn phương thức liên lạc, đó là một số chuyên môn. Bình thường gọi vào số này đều phải là một vài vũ giả lợi hại. Dù sao vũ giả bình thường ai mà có bảo bối bán chứ?

La Phong cười:

– Ta chuẩn bị bán một vài đồ vật, không biết ngươi nuốt trôi không.

– À, bảo bối như thế nào?

Thanh âm Vương Hầu bên kia có vẻ hơi kinh ngạc.

– Hơn trăm ức!

La Phong nói.

Điện thoại lặng đi.

Vương Hầu vốn còn đang nói chuyện với một mỹ nữ vóc người cao dong dỏng, da trắng nõn, vừa nghe nói thế lập tức đứng bật lên, cũng bất chấp nói chuyện với mỹ nữ, đi thẳng đến bên cửa sổ thấp giọng nói:
– Nuốt trôi chứ, chỉ cần ngươi đưa ra, ta sẽ nuốt trôi! Chắc hẳn ngươi cũng biết danh dự của Vương Hầu ta. Danh dự, phải qua nhiều lần làm ăn mới có được. Giá cả thì ngươi tuyệt đối yên tâm.

Hơn trăm ức đó! Đây tuyệt đối là một quả lớn. Bình thường chiến thần mới có thể đưa ra vụ làm ăn to như vậy.

– Ừm, khoản tiền bán được, ta muốn ngươi trả vào tài khoản vô danh của ngân hàng quốc tế ở Thụy Sỹ vùng Âu Minh, không thành vấn đề chứ?

La Phong tiếp tục nói.

– Tuyệt đối không thành vấn đề. Rất nhiều vũ giả hợp tác với ta đều thích bỏ tiền vào đó.

Vương Hầu nở nụ cười.

Ngân hàng quốc tế Thụy Sỹ, vào trước thời kỳ Đại Niết Bàn vốn đã có danh khí rất lớn rồi.

Một ngân hàng hoặc một xí nghiệp, rất khó có được thanh danh, nhưng muốn hủy diệt thì rất dễ dàng. Ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ thanh danh qua rất nhiều năm, nên cũng làm họ đạt được rất nhiều mối làm ăn.

– Không biết tiên sinh khi nào thì tới?

Vương Hầu vội hỏi.

– Khoảng hai ngày nữa, ta sẽ tới khu trung tâm Căn Cứ Thị Kinh Đô. Đến lúc đó sẽ liên lạc với ngươi.

La Phong

– À à, ta còn chưa biết tiên sinh họ gì.

– Ta họ Ngụy.

La Phong trả lời.

– À, Ngụy tiên sinh. Ta đợi đại giá của ngươi.

Thanh âm Vương Hầu có vẻ rất nóng ruột. La Phong mỉm cười cúp điện thoại. Trước giờ chưa thử đi con đường chợ đen này, nhưng bây giờ xem ra… rất đơn giản. Một cú điện thoại, đã xác định được người liên lạc rồi.

“Trước tiên ở đăng ký một tài khoản ở ngân hàng quốc tế Thụy Sỹ.”

La Phong thông qua điện thoại di động mới mua, lập tức tiến vào trang web của ngân hàng quốc tế Thụy Sỹ, xin mở một ‘Tài khoản vô danh” rất dễ dàng. Mật mã khá là đơn giản, nhưng cũng rất an toàn. Đó là tổ hợp của ba nhóm gồm chữ Hán, chữ cái tiếng Anh, và con số.

“Xong rồi, chờ đi bán lấy tiền thôi.“

Buổi tối cùng ngày, trong phòng khách lầu một, dưới ánh đèn, người trong gia đình La Phong đang ngồi vây quanh bàn cùng ăn cơm.

– Ba mẹ, ta chuẩn bị ngày mai xuất phát ra ngoài bàn bạc vài việc.

La Phong cười nói:

– Phỏng chừng, ngày mốt có thể trở về.

– À, đi đâu?

La Hồng Quốc kinh ngạc nhìn nhi tử.

La Phong cười:

– Gặp một bằng hữu vũ giả.

– Hồng Quốc, ngươi đừng hỏi nữa. Không biết chừng tiểu Phong phải đi gặp bạn gái đó.

Mẫu thân Cung Tâm Lan trêu. Điều này làm La Phong không khỏi dở khóc dở cười. Cung Tâm Lan tiếp tục nói:

– Nhưng nhi tử, ta nói thật đó, ngươi cũng trưởng thành rồi. Ăn tết xong là đã hai mươi tuổi mụ rồi. Cũng nên tính tới việc yêu đương đi chứ. Yêu đương cũng phải một hai năm rồi mới kết hôn, như vậy cũng không còn sớm nữa đâu.

Đệ đệ La Hoa bên cạnh trên ghế lăn, cũng cười vun vào:

– Đúng, anh, ngươi xem ta còn sớm hơn ngươi. Ngươi nên cố gắng lên.

– Tiểu tử này.

La Phong lắc đầu cười

– La Hoa, bây giờ quan hệ với tiểu Nam bạn gái như thế nào rồi?

– Có thể làm sao, vẫn giống lúc trước thôi.

La Hoa mặt mày hớn hở, có vẻ rất đắc ý.

Sáng sớm ngày hôm sau. Sau khi ăn điểm tâm với người trong nhà xong, La Phong lưng đeo ba lô to đùng rời nhà. Hắn không đáp chuyên xa của Cực Hạn Vũ Quán, mà đi tới trạm xe lửa.

Bên cạnh trạm xe lửa có một hiệu bán thức ăn nhanh Chân Công Phu. (Wm: Hiệu ăn nhanh rất phổ biến ở Trung Quốc, giống như MacDonald vậy)

Những hiệu bán thức ăn nhanh như Chân Công Phu, KFC, Mac Donald, vĩnh viễn là những hiệu bán thức ăn nhanh có lưu lượng kinh người nhất. La Phong đi vào hiệu bán thức ăn nhanh ‘Chân Công Phu”, tùy tiện ăn vài món, rồi tiến vào một buồng vệ sinh. Sau khi khóa cửa, La Phong lập tức nhanh chóng tiến hành hóa trang rất đơn giản.

Đeo mắt kính, dán râu mép, làm màu da hơi sậm lại một chút, đội mũ, đi một đôi giày mới, nhất thời cả người La Phong hoàn toàn tựa như biến thành một người khác.

Trong những hiệu bán thức ăn nhanh như thế này, thường có mấy trăm người trong đó. Mỗi thời mỗi khắc luôn luôn có người lui tới. Ai mà chú ý tới La Phong? La Phong hóa trang đơn giản xong, lập tức ly khai hiệu bán thức ăn nhanh. Tới trạm xe lửa đáp một đoàn tàu nhanh nhất ly khai Dương Châu thành.

Việc bảo vệ đoàn tàu tiêu hao tài nguyên rất lớn. Do đó người bình thường rất ít khi có thể ly khai phạm vi Căn Cứ Thị. Còn vũ giả thì không cần… Chỉ cần trình giấy tờ vũ giả, căn bản không cần mua vé xe lửa mà có thể lên thẳng tàu, muốn khi nào xuống thì xuống.

Đây là đặc quyền của vũ giả.

Chừng sáu giờ cùng ngày.

– Các quí khách thân ái, đoàn tàu sắp dừng lại. Xin mời hành khách tới trạm trung tâm Kinh Đô Thị chuẩn bị hành lý để chuẩn bị xuống tàu.

Khi nghe thanh âm thông báo vang dội cả đoàn tàu, La Phong lưng đeo ba lô lập tức đi ra cửa xe.

– Căn Cứ Thị Kinh Đô!

La Phong nhìn chung quanh ” Nơi này chiếm diện tích lớn nhất, cư dân nhiều nhất, cũng là thành phố trung tâm chính trị của cả Hoa Hạ Quốc?”

“Nhưng thoạt nhìn không khác với cơ sở Giang Nam Thị nhiều lắm. Chỉ là nhiệt độ thấp quá, lạnh thật.” La Phong cười ra khỏi trạm xe lửa, kêu một chiếc xe taxi, đi thẳng tới khu giải trí Uy Nhĩ Vương Cung vốn có danh khí không nhỏ ở Căn Cứ Thị Kinh Đô.

Ngoài cửa chính khu giải trí, có đủ loại mỹ nữ mặc hằng hà sa số phục sức khác nhau, giống như tiến vào nước con gái vậy.

– Tiên sinh…

Một nam tử mặc âu phục mỉm cười chào.

– Cho ta một căn phòng, an tĩnh một chút. Ta không muốn có người quấy rầy ta.

La Phong đưa thẻ vũ giả ra. Thái độ tên quản lý nghênh đón lập tức cung kính hơn rất nhiều:

– Hiểu rồi, xin đi theo ta.

Khu Uy Nhĩ Vương Cung, phòng số 3.

– Tiên sinh, nơi này có rượu và nước.

Quản lý kinh doanh cung kính nói:

– Không biết tiên sinh có nhu cầu dùng gì khác không?

– Không cần, không có sự cho phép của ta, ta không muốn bất luận kẻ nào đi vào.

La Phong phân phó.

– Hiểu rồi, bên là có thực đơn phục vụ và điện thoại. Nếu tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc… cứ việc phân phó chúng ta.

Tên quản lý kinh doanh mỉm cười thối lui. La Phong nhè nhẹ đóng chặt cửa phòng, đồng thời dùng tinh thần niệm lực quét cả phòng. Bên trong phòng cũng không trang bị quay phim gì. Phòng bố trí rất ngăn nắp, đẹp huyền ảo. Mặt đất trải một tầng da quái thú rất đẹp.

La Phong nhìn vào màn hình trên vách tường. Trên màn hình có danh mục dịch vụ.

“Đúng là hưởng thụ xa xỉ.” La Phong lắc đầu cười, bấm số của Vương Hầu.

– Ngụy tiên sinh, xin chào.

Vương Hầu nhiệt tình chào.

– Vương Hầu, ta bây giờ đang ở khu trung tâm Căn Cứ Thị Kinh Đô, trong Uy Nhĩ Vương Quốc, sảnh Hoa Hạ, phòng số 3.

La Phong trả lời.

– Được, ta biết rồi. Trong vòng một giờ ta sẽ tới.

Trong giọng nói của Vương Hầu có vẻ rất hưng phấn. La Phong ngắt điện thoại, rồi nằm trên sofa.

Rồi hắn tới quầy rượu, tùy ý lấy một chút trà, tự pha một chén trà.

– Hả?

La Phong cảm giác được điện thoại di động trong túi rung động.

“Ai gọi điện thoại di động cho ta thế? “ Điện thoại di động trong túi là điện thoại di động La Phong dùng lúc trước, tuyệt nhiên không phải cái mới mua lần này.

La Phong cầm điện thoại, thấy đây là điện thoại trong nhà.

– Alô.

La Phong tiếp điện thoại.

– Tiểu Phong, đệ đệ ngươi, đệ đệ ngươi đã xảy ra chuyện.

Tiếng Cung Tâm Lan pha lẫn thanh âm nức nở truyền đến.

Cả người La Phong giật mình, đứng phắt lên.

Cục! Hắn đụng vào chén trà, nước trà văng tung tóe trên quầy.

—– o O o —–

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.