Thôn Phệ Tinh Không

Chương 99: Giá Quân Phục Tác Chiến



La Phong nghe xong không khỏi mỉm cười. Độ hoàn hảo 100% Chứng tỏ giá bảo kiếm sẽ rất cao.

– Binh khí này hẳn là được sử dụng để chiến đấu với quái thú thấp hơn cấp SS rồi.

Vương Hầu cười nói.

Nếu dùng binh khí cấp SS để chiến đấu với quái thú cấp SS hoặc Vương cấp, sẽ sinh ra hư hao rất nhỏ. Chỉ cần số lần chiến đấu tích lũy tới đủ một mức độ nào đó, mức độ hư hao sẽ đạt tới độ nhất định, lúc đó nó có thể gãy.

Nhưng bảo kiếm cấp SS mà dùng để đấu với quái thú cấp lãnh chúa, cấp thú tướng, lại có thể là nói không có hư hỏng gì.

– Vương Hầu, ngươi có thể đưa ra giá nào cho thanh bảo kiếm này?

La Phong truy vấn.

– Thanh bảo kiếm này nếu mua trong vũ quán, toàn giá là 300 ức, nửa giá là 150 ức. Nếu mua ở Chiến Thần Cung, giá ưu đãi nhất là 100 ức.

Vương Hầu cười nói:

– Chắc hẳn ngươi cũng đã biết về tin tức thị trường chứ?

La Phong không lên tiếng.

Biết?

Đối với Chiến Thần Cung trong truyền thuyết, mình chẳng hề biết gì cả. Không ngờ mua binh khí trong Chiến Thần Cung, giá ưu đãi nhất lại còn rẻ hơn cả nửa giá của ‘Gia Đình Cực Hạn’.

– Giá ưu đãi nhất của Chiến Thần Cung là ‘100 ức’ đã là giá thấp nhất rồi đó. Giá thành chế tạo thanh bảo kiếm là 90 ức. Còn ta mua lại thanh bảo kiếm này của ngươi, còn phải thông qua các kênh, chi trả đủ các loại kênh phí, cũng bỏ ra không ít tiền trà nước, sau đó mới có thể bán ra ngoài! Do đó… Cao nhất là 80 ức cho ngươi thôi. Cao hơn nữa thì chúng ta không có lợi nhuận nữa rồi.

Vương Hầu giải thích.

La Phong cũng hiểu, giá thành là 90 ức. Nếu ngươi chào giá 90 ức, người ta chỉ cần bỏ tiền làm một cái mới đã được, hà tất phải mua hàng lạp xoong của ngươi? Mặc dù nói thanh bảo kiếm có độ hoàn hảo 100%, nhưng dù sao cũng không bảo hành chất lượng. Còn binh khí bán ở liên minh HR, Gia Đình Cực Hạn thì đều có bảo hành cả!

– Được, 80 ức thì 80 ức.

La Phong cười gật đầu.

– Hay lắm.

Vương Hầu cũng cười

– Ngụy tiên sinh, đợt lát nữa chúng ta vui chơi một chút nhé? Ta mời khách! Hạng cao nhất ở Uy Nhĩ Vương Cung, một trong cửu đại Vương Điện, nếu muốn tìm mấy tiểu cô nương, bất kỳ điều kiện gì ngươi cứ việc đề ra? Tuổi, chiều cao, ba vòng, học vấn, tướng mạo, còn nguyên hay không vân vân.

Vương Hầu nói vẻ rất thuần thục. Lần này là một cú làm ăn lớn, có lẽ nếu xài tiền ở hạng cao nhất Uy Nhĩ Vương Cung, một đêm phải bỏ ra tới mấy trăm vạn.

Nhưng lần này làm ăn hơn trăm ức, chút tiền còm này chỉ là phủi bụi thôi.

– Vương Hầu, ngươi đừng sốt ruột, ta còn nữa.

La Phong không kìm được nói.

– Còn có nữa à?

Vương Hầu trừng mắt.

Vốn nghĩ rằng trứng rồng và bảo kiếm, chính là tất cả hàng hóa lần này, tổng giá cũng hơn trăm ức rồi. Không ngờ lại còn có bảo bối khác. Dựa theo trật tự của vị Ngụy tiên sinh này, bảo vật sau hiển nhiên đắt hơn kiện trước! Trứng rồng bán 50 ức, bảo kiếm cấp SS bán 80 ức, vậy kiện bảo vật cuối cùng thì sao?

– Nhanh, nhanh lên đưa ta xem.

Vương Hầu hơi dao động.

La Phong mỉm cười, lấy trong ba lô ra bảo vật cuối cùng – Một quân phục tác chiến trọn bộ! Kể cả giày chiến, bảo vệ tay, áσ ɭóŧ, đủ cả một bộ.

– Phù, cừ thật.

Vương Hầu không kìm được hít mạnh một hơi

– Chẳng lẽ quân phục tác chiến cũng là cấp SS?

Dựa theo giá các loại trang bị, tuy cũng là cấp SS, nhưng trang bị khác nhau thì giá cũng rất khác. Giá phi đao cực nhỏ so với giá chiến đao thì đúng là một trời một vực.

Còn quân phục tác chiến chế tạo khó khăn, có tính mềm dẻo rất cao, còn đắt hơn những binh khí như chiến đao, lợi kiếm nhiều.

– Ngươi xem đi.

La Phong trải bộ chiến phục ra trước mắt.

– Ừm.

Vương Hầu lập tức sử dụng dụng cụ lúc trước đã kiểm tra bảo kiếm. Quang mang mờ ảo một lần nữa bao phủ bộ quân phục tác chiến, hơn nữa đảo qua những bộ phận khác. Trên màn hình dụng cụ cũng nhanh chóng hiện lên vô số dữ liệu. Vương Hầu vừa nhìn vừa cười với La Phong:
– Ngụy tiên sinh, quân phục tác chiến, theo nhãn lực của ta có thể xác định ít nhất là cấp S. Về phần có phải là cấp SS không thì ta không biết.

La Phong cười, không nói gì.

– Hả?

Vẻ mặt Vương Hầu đột nhiên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào màn hình dụng cụ, nụ cười hoàn toàn biến mất.

– Sao thế?

La Phong nhướng mày.

– Ngươi tới xem này.

Vương Hầu quay màn hình dụng cụ về hướng La Phong, La Phong nhìn lại…

Trên màn hình ghi rất rõ ràng, hai kiện vật phẩm – Giày chiến là cấp S, quần dài tác chiến là cấp S, các bộ phận khác còn đang được phân tích kiểm tra.

La Phong biến sắc.

Cấp S?

Bộ quân phục tác chiến lại là cấp S! Mặc dù cấp SS và cấp S chỉ chênh lệch một cấp bậc, nhưng giá lại một trời một vực.

– Sao lại như thế?

La Phong cũng không hề hoài nghi Vương Hầu lừa gạt mình. Vì loại dụng cụ kiểm tra tinh xảo này, lúc trước mình bán vật liệu quái thú cho liên minh HR và Gia Đình Cực Hạn, La Phong cũng đã thấy rồi… Hơn nữa căn cứ vào hiểu biết của mình, dụng cụ tinh xảo cũng dựa vào một database lớn, sau đó mới đưa ra phán đoán.

Nói cách khác, dữ liệu kiểm tra, bình phán kết quả, sẽ được database lớn thu nhận, do đó không ai dám làm giả.

– Vù!

Vương Hầu thở phào một hơi

– Tốt lắm, toàn bộ đã xong. Ngụy tiên sinh, trước hết nói cho ngươi biết một tin tức xấu. Quân phục tác chiến của ngươi tuyệt nhiên không phải là một bộ quân phục tác chiến cấp SS. Đồng thời cũng nói cho ngươi một tin tức tốt. Bộ quân phục tác chiến của ngươi cũng tuyệt nhiên không phải là một bộ quân phục tác chiến cấp S.

– Bởi vì, nó là một bộ quân phục tác chiến hỗn hợp giữa cấp S và và cấp SS!

Vương Hầu cười nói:

– Trong bộ quân phục tác chiến này, chiếc áσ ɭóŧ chiến là cấp SS.

La Phong thở phào một hơi.

Kết quả trên màn hình cũng rất rõ ràng. Bộ phận khác đều là cấp S, chỉ có áσ ɭóŧ chiến là cấp SS. Còn trên thực tế, áσ ɭóŧ chiến là một bộ quan trọng nhất trong quân phục tác chiến, chuyên bảo vệ bộ phận trung tâm thân thể.

– Lúc trước cao thủ sử dụng quân phục tác chiến này chắc là không đủ tiền bạc. Do đó chỉ mua một áσ ɭóŧ chiến cấp SS!

Vương Hầu cười nói:

– Việc này trong Chiến Thần Cung là việc rất bình thường. Còn quần dài, giày chiến, vẫn là cấp S.

La Phong cũng đoán được ra như vậy.

– Ngươi đưa ra giá thế nào?

La Phong dò hỏi.

– Một bộ quân phục tác chiến cấp SS đầy đủ, vũ quán bán toàn giá là 1200 ức, nửa giá là 600. Còn giá ưu đãi nhất trong Chiến Thần Cung là 400 ức! Áσ ɭóŧ chiến cấp SS của ngươi, là bộ phận trung tâm, giá trị bằng một nửa quân phục tác chiến! Độ hoàn hảo 100%, nếu mua ở Chiến Thần Cung, giá ưu đãi nhất là 200 ức.

– Nhưng giá thành của áσ ɭóŧ chiến, hiển nhiên thấp hơn 200 ức. Còn ta ra giá khẳng định thấp hơn nữa

– Ta nhiều nhất là mua áσ ɭóŧ chiến cấp SS của ngươi với giá 150 ức.

Vương Hầu cười nói:

– Đương nhiên, với quyền của ta, ta không thể chỉ một lần mà có nhiều tiền như vậy, nếu ngươi nguyên ý bán cho ta, phải chờ đại khái mười lăm phút, ta mới có thể lo đủ tiền.

La Phong thầm tính.

Trứng rồng 50 ức, cấp SS bảo kiếm 80 ức, áσ ɭóŧ cấp SS là 150, cộng lại tổng cộng 280 ức! Rất gần với số 300 ức rồi.

– Những bộ phận khác quân phục tác chiến cấp S, ngươi có thể đưa ra giá gì?

La Phong hỏi.

Phải biết rằng vóc người, chiều cao khác nhau, sẽ mua quân phục tác chiến với kích cỡ khác nhau. La Phong thử mặc bộ quân phục tác chiến này rồi, rõ ràng rộng quá, do đó cũng không muốn lưu lại.

– Việc Này…

Vương Hầu nhíu mày, nói:

– Ngụy tiên sinh, nói thật! Những bộ phận khác trong quân phục tác chiến của ngươi, một là, đã bị mài mòn, tuyệt nhiên không phải độ hoàn hảo 100%. Chúng ta không thể bán thẳng. Thứ hai, áσ ɭóŧ chiến dễ bán, chứ giày chiến, quần dài tác chiến mà bán lẻ từng thứ thì…!
– Một bộ quân phục tác chiến cấp S, vũ quán bán toàn giá 120 ức, nửa giá 60 ức, giá tốt nhất Chiến Thần Cung là 40 ức. Còn bộ phận quân phục tác chiến cấp S của ngươi, đã không có bộ phận quan trọng nhất là ‘ áσ ɭóŧ chiến“, nên giá bản thân cũng sẽ không vượt qua 15 ức. Hơn nữa độ hoàn hảo không phải 100%, ta chỉ mua của ngươi giá 8 ức thôi!

Vương Hầu lắc đầu cười

– Đây là dựa vào phần mua bán lúc trước đó. Ta dám nói, ngươi mà bán bộ phận này, e rằng không có người thứ hai nào dám bỏ ra 8 ức đâu.

La Phong, tự nhiên cũng biết danh dự của Vương Hầu, do đó mới chạy đến tận Căn Cứ Thị Kinh Đô tìm hắn.

Vương Hầu ra giá rất là thật thà, hơn nữa bình thường không trả giá.

– 8 ức.

La Phong chần chờ một chút, rồi gật gật đầu

– Được, thì 8 ức!
Bộ phận không trọn vẹn này có cho mình cũng vô dụng.

– Ngụy tiên sinh, còn có gì nữa không?

Vương Hầu hỏi.

– Hết rồi.

La Phong không khỏi cười

– Ngươi tính toán giá lại, chuẩn bị chuyển tới tài khoản này đi.

Nói rồi, La Phong lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy. Trên giấy có ghi lại số tài khoản vô danh lúc trước hắn mở ở “ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ ‘.

Vương Hầu mỉm cười gật đầu:

– Trứng rồng 50 ức, cấp SS bảo kiếm 80 ức, cấp SS áσ ɭóŧ chiến 150 ức, bộ phận không trọn vẹn quân phục tác chiến cấp S 8 ức, tổng giá 288 ức!

– Ngụy tiên sinh, ngươi chờ một chút. Ta sẽ đem tư liệu về áσ ɭóŧ chiến xin phép, xin nâng hạn mức sử dụng tiền.

Nói rồi Vương Hầu gõ bàn phím của dụng cụ kiểm tra, nhanh chóng nhập dữ liệu, dụng cụ kiểm tra hiện ra quang mang mơ hồ, bao phủ cả chiếc áσ ɭóŧ chiến, sau đó nhanh chóng chuyển dữ liệu kiểm tra tới tổng bộ.

Qua chừng mười phút.

– Tích tích.

Vương Hầu lấy ra điện thoại di động, rồi nở nụ cười.

– Ngụy tiên sinh, hẳn là tiền đã tới tài khoản rồi.

Vương Hầu nhìn La Phong

– Cũng nhờ vào tổng bộ liên minh chúng ta cũng có tài khoản tiền gửi ở ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ, nên mới có thể trong nháy mắt chuyển thẳng như vậy.

Điện thoại di động của La Phong cũng rung lên.

Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một mẩu tin:

“Khách hàng cấp kim cương tôn kính, tài khoản số 189891 của ngươi, vào ngày 8, lúc 23: 36, nhận được khoản tiền là 28.800.000.000 Hoa Hạ tệ chẵn, số dư là 28.800.000.000 Hoa Hạ tệ chẵn. (ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ)”

– Rất vui được hợp tác.

La Phong bắt tay Vương Hầu.

– Ngụy tiên sinh là khách hàng lớn như vậy, sau này cần phải hỗ trợ nhiều hơn.

Vương Hầu nhiệt tình nắm tay La Phong
– Ngụy tiên sinh bây giờ chuẩn bị…

Vương Hầu đưa mắt ra hiệu.

– Không được, ta còn có việc.

La Phong đeo ba lô lên vai

– Ta xin đi trước một bước.

– Ừ, ta không tiễn. Ta còn phải an bài mấy thứ này một chút.

Vương Hầu cười nói.

Màn đêm buông xuống, La Phong đáp xe lửa, ly khai Căn Cứ Thị Kinh Đô. Buổi sáng ngày hôm sau, đại khái bảy giờ, hắn mới đến trạm thành Dương Châu ở cơ sở Giang Nam Thị. La Phong đến hiệu bán thức ăn nhanh Chân Công Phu cạnh trạm xe lửa, vào buồng vệ sinh, rồi gỡ râu mép, mắt kính, đệm lót, rửa mặt một chút, đã hoàn toàn trở về nguyên dạng.

“Về nhà. “

La Phong đáp xe taxi, đi tới cửa tiểu khu Minh Nguyệt. Tiểu khu Minh Nguyệt là tiểu khu vũ giả, cấm người ngoài vào, xe taxi tự nhiên phải dừng ở cửa.

“Về rồi.” La Phong thở phào một hơi. Trứng rồng, quân phục tác chiến đều là đồ bỏng tay, tới 288 ức! Cộng tiền gởi ngân hàng của mình, tổng cộng gần tới 300 ức rồi. Huống chi sau này mình còn có thể kiếm nữa
– La Phong.

Lão già tóc hoa gác ngoài cửa tiểu khu Minh Nguyệt vội hô.

La Phong quay đầu nhìn lại.

Lão già tóc hoa râm cười nói:

– Có một tiểu cô nương, tên là Chân Nam, tối hôm qua đứng ở cửa tiểu khu, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn gặp đệ đệ ngươi, nhưng không thành công. Sau đó khi đêm khuya, cô ấy lại tới tiểu khu, nhờ ta giúp chuyển một bức thư cho người nhà La gia các ngươi, muốn chuyển bức thư này cho đệ đệ ngươi La Hoa.

– Hả?

La Phong sực nghĩ ra, rồi nhận lấy phong thư.

—– o O o —–

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.