Vương Thiên Lôi bị Cẩu Đản Tử chạm vào chỗ đau, liền đóng quyển sách lại, ngữ khí có chút giận dữ nói:
– Nếu như ta biết chữ thì sẽ nghiên cứu quyển sách này!
– Đồ hình trên sách này có ý gì vậy tỷ phu?
Cẩu Đản Tử lơ đãng cầm quyển sách từ trên đùi Vương Thiên Lôi, lật tới trang cuối cùng, chỉ vào đồ hình trong trang sách mà hỏi Vương Thiên Lôi.
– Đồ hình này là lộ tuyến vận hành nội khí!
Vương Thiên Lôi cũng không có nghi ngờ gì, hắn cũng nói ra những gì mình biết:
– Đáng tiếc, những đồ hình này chỉ có phối hợp với văn tự, mới có thể hoàn thành được.
– Tỷ phu không nhận ra văn tự thì không thể học a!
Ánh mắt Cẩu Đản Tử dừng trên tờ cuối cùng của Ly Hỏa Tâm Pháp, đồng thời thuận miêng nói:
– Lão Đồng Sinh không phải là biết chữ hay sao?
– Đúng vậy, ta vì sao không có nghĩ tới?
Vương Thiên Lôi bỗng nhiên kêu lên, cả người bật dậy khỏi cái ghế.
– Lão Đồng Sinh tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng vẫn có thể dạy người khác viết chữ!
– Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng muốn học chữ!
Cẩu Đản Tử miệng nói, nhưng mà vẫn nhìn thoáng qua Ly Hỏa Tâm Pháp, rồi nhẹ nhàng bỏ xuống ghế:
– Tỷ phu, ngươi học xong rồi về dạy ta nhé!
– Hiện tại, lão Đồng Sinh cũng không có việc gì làm, cũng không có ai đến xin hắn bùa bình an hay bói toán. Hiện tại để cho lão Đồng Sinh mở lớp dạy học trong thôn, dạy cho ta biết chữ. Không chỉ có ta, cả những người khác trong thôn, đặc biệt những tiểu hài tử, suốt ngày chỉ biết chạy loạn. Để cho bọn chúng học qua mặt chữ cũng là cách giáo dục để chúng không lông bông suốt ngày. Mà những hộ săn trong thôn học chữ cũng là có thể giúp bọn họ tu tâm sửa tính, sửa cái bệnh táo bạo, nông nổi, bộp chộp. Hơn nữa lão Đồng Sinh cũng nhờ đó mà có thể kiếm thêm ít tiền, đảm bảo cuộc sống sau này. Lão cũng không cần phải giả bộ thương cảm.
– Như vậy được không?
Chu Hoa nghe Vương Thiên Lôi nói vậy, nét mặt hiện lên một tia nghi vấn:
– Liệu mọi người có nghe không?
– Có nguyện ý hay không là chuyện của bọn hắn. Loại chuyện này cũng chỉ có thể tự nguyện mới mong có kết quá. Thế nhưng những tiểu hài tử giống như Cẩu Đản Tử ở trong thôn thì phải tận lực kêu bọn chúng đến. Ta cũng không muốn nhi tử sau này của mình cũng không biết chữ!
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi, lộ ra khí tức tang thương.
– Thở dài cái gì? Ngươi mới có hai mươi tuổi mà giống như một ông lão tám mươi tuổi vậy!
Nghe Vương Thiên Lôi than thở, Chu Hoa nhíu mày, bất mãn nói.
– Dạy ta biết chữ?
Cẩu Đản Tử đứng một bên sửng sốt đến thất thần. Lúc này hắn bội phục Vương Thiên Lôi vô cùng, cái này không phải là xóa mù chữ hay sao? Hiện tại thôn dân ở đây văn hóa cực thấp. Nếu như không tính đến một kẻ quái thai là hắn thì trong thôn cũng chỉ có lão Đồng Sinh là biết chữ.
Mà ở trong thời đại này, trong mắt những người dân ở đây thì biết chữ hay không biết chữ cũng không có tác dụng quá lớn. Trong mắt bọn họ, biết đọc sách viết chữ thì chỉ có những đại lão gia làm chuyện lớn ở Thanh Dương trấn. Còn bọn họ chỉ biết có mỗi việc săn thú, tối đến thì lên giường ôm vợ, sinh con đẻ cái.
Suy nghĩ này của Vương Thiên Lôi so với những người ở sơn thôn thì hơn xa nhiều lắm. Loại chuyện này muốn thực hiện được, chỉ sợ sẽ rất khó khắn.
– Tốt lắm! Tỷ phu, ta cũng muốn biết chữ. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi vận động mọi người.
– Đương nhiên rồi, ngươi tuổi còn nhỏ, sớm học chữ đối với tương lai sau này rất có lợi. Nhạc phụ cũng không phải muốn đưa ngươi tới Thanh Dương trấn làm học đồ hay sao? Ngươi nếu biết chữ thì tiền đồ so với những người khác lớn hơn rất nhiều.
Vương Thiên Lôi vỗ vỗ lên đầu Cẩu Đản Tử cười ha ha nói.
Cẩu Đản Tử giãy giụa một hồi mới có thể thoát khỏi bàn tay to bè của Vương Thiên Lôi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
– Tốt! Tỷ phu, ngươi chừng nào đến nhờ lão Đồng Sinh dạy chữ thì nhớ nói trước cho ta một tiếng.
– Không nên kêu là lão Đồng Sinh nữa. Sau này đó sẽ là sư phụ của ngươi. Đúng phải gọi là lão sư mới thể hiện được sự tôn kính!
Vương Thiên Lôi nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
– Đây là quy củ, là đạo lý, ngươi phải nhớ cho kỹ. Bất luận là làm gì đạo lý cùng quy chủ cũng không thể để hoang phế!
– Vâng, tỷ phu!
Cẩu Đản Tử vội vàng gật đầu.
– Được rồi, được rồi! Cẩu Đản Tử, ngươi ăn cơm xong rồi thì cũng nên về nhà. Không về mau lại bị nương mắng cho mà coi.
– A, đã biết! Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ta đi!
Cẩu Đản Tử nghe vậy, trong lòng như được đại xá, một đường chạy chậm về nhà.
– Cuối cùng cũng đã thuộc hết, đồ hình cuối cùng đã đã nhớ kỹ. Hiện giờ lại có thể nương bóng lão Đồng Sinh thực là tốt. Sau này việc ta biết chữ cũng không có ai dị nghị. Không tồi, thực không tồi. Tỷ phu của ta cũng là một nhân tài. Đáng tiếc thôn sơn này quá nhỏ, nếu như không phải có hắn thì ta cũng không thể nào nghĩ ra được chủ ý này!
Cẩu Đản Tử và tam cẩu tử, nhị cẩu tử ở chung trong một gian phòng. Gian phòng này rất lớn. Nhà họ Chu tuy rằng không có dư giả gì nhưng trong núi không có thiếu đất. Tuy rằng ba huynh đệ cùng ngủ một phòng nhưng căn phòng cũng rất rộng, mỗi người một cái giường riêng.
Cẩu Đản Tử nằm dựa vào tường, nhìn lên ánh trăng qua cửa sổ suy nghĩ. Hắn lục lọi dưới chăn đệm ra vài tờ giấy nhăn. Thông qua ánh trắng ngoài cửa, tỷ mỉ nhìn những trang giấy này. Cẩu Đản Tử cầm than chì vẽ lại đồ hình cuối cùng lên trang giấy để khỏi quên. Cuối cùng thì Cẩu Đản Tử cũng đã sao chép được cho mình một quyển Ly Hỏa Tâm Pháp.
Chậm rãi gấp những trang giấy lại, Cẩu Đản Tử lại cất giấu nó xuống dưới đệm giường. Xong xuôi đâu đấy, Cẩu Đản Tử hít thở sâu một hơi, mắt nhắm lại. Trong đầu hắn lúc này không ngừng nghĩ tới lộ tuyến vận hành Ly Hỏa Tâm Pháp.
Nếu như tại thời điểm vừa mới xuyên việt đến thế giới này. Cho dù Cẩu Đản Tử có được Ly Hỏa Tâm Pháp hoàn chỉnh đi chăng nữa, đem nó học thuộc lòng thì cũng không thể nào tu luyện, bởi vì hắn cũng không có hiểu được bí quyết tu luyện nội khí.
Hiện tại thì khác, Cẩu Đản Tử đã có bí quyết tu luyện nội khí. Tuy Đại Lực Kim Cương khí công là một môn nội công tâm pháp thô thiển nhưng dù sao cũng là công pháp nội công chính tông. Cùng với các môn nội công tâm pháp nhập môn của các môn phái cũng không có khác nhau là mấy.
Ly Hỏa Tâm Pháp rõ ràng so với Đại Lực Kim Cương khí công cao hơn hẳn một tầng. Độ tinh thâm cũng cao hơn một chút, rất nhỏ mà thôi nhưng cũng đủ để tạo ra sự khác biệt giữa hai loại công pháp.