Vân Thanh Từ không nhịn được bật cười.
Y của kiếp trước có bao nhiêu ngu ngốc chứ, ác ý rõ ràng như vậy cũng không nhận ra được.
Vậy mà thực sự tin vào những lời nói đó, vì để ép cha đi tìm Lý Doanh cầu tình mà chà đạp mình như điên, khiến bản thân thương tích đầy người, mà sự thật đã đúng như thái hậu mong đợi, Vân tướng thật sự đã đi tìm hoàng đế.
Ông quỳ một ngày một đêm tại điện Giang Sơn, trông như thể chỉ là một người cha già đang cầu xin sự tha thứ cho con mình, nhưng thế lực đằng sau ông lại khó tránh khỏi khiến cho vị hoàng đế trẻ tuổi phải suy nghĩ nhiều.
Hoàng đế đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ông, nhưng không phải vì thương hại cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ, mà là sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, không muốn vì Vân Thanh Từ làm mất lòng Vân gia.
Vân Thanh Từ cho đến bây giờ vẫn nhớ khoảnh khắc khi Vân tướng quay trở lại, y giãy dụa ngồi dậy khỏi giường, không đếm xỉa đến quầng thâm ứ đọng nơi đáy mắt và sự mệt mỏi của cha mình, vừa mong đợi vừa lo lắng hỏi: “Chàng vẫn còn cần ta phải không?”
Ánh mắt cha y kìm nén bi thương, nhìn y rất lâu mới khàn giọng nói: “Phải.”
Vân Thanh Từ lập tức cười lên vui vẻ.
Nhưng chỉ có Vân Thanh Từ cười, những người khác đều lộ ra vẻ ảm đạm thê lương.
Vân Thanh Từ lúc đó chẳng quan tâm đến thứ gì cả, y chỉ quan tâm đến Lý Doanh, mãi về sau Vân Thanh Từ mới hiểu rằng Vân tướng ngày đó chắc hẳn đã đoán định được ngày tàn của Vân gia rồi.
Ông hiểu rõ việc quỳ gối của bản thân cho dù có chuẩn mực, có ti tiện đến mấy thì rơi vào mắt hoàng đế vẫn đều là uy hiếp.
Nhưng ông không thể quang minh chính đại uy hiếp hắn vì Vân Thanh Từ vẫn còn nằm trong tay Lý Doanh, ông là sợ đánh chuột vỡ đồ(*).
(*)”Đánh chuột sợ vỡ đồ” ý chỉ cái khó khi tiêu diệt kẻ thù mà chúng lại luôn tìm cách nương náu, dựa dẫm, lẩn khuất vào những thứ mà mình đang muốn bảo vệ.
Đây cũng chính là lý do tại sao Lý Doanh càng ngày càng kiêng dè Vân gia, mà Vân gia sau đó thực sự đã bị tra ra bằng chứng kết bè kết phái.
Vân tướng trước danh giới của sự sống còn, vì toàn bộ gia tộc mưu tính đường lui.
Mà tất cả tình cảnh tệ hại đều bắt nguồn từ lần quỳ gối này.
Lần quỳ gối này cũng khiến thân thể luôn khỏe mạnh của Vân tướng bệnh tật không dứt.
Ai mới thực sự là người thân liếc mắt một cái liền rõ nhưng thật nực cười là kiếp trước y mù quáng vì thành kiến với cha mà tin tưởng kẻ địch, đẩy cả nhà vào chỗ chết.
Nhưng trên thực tế mà nói, cho dù không làm gì hết, y vẫn sẽ là quân hậu.
Cho dù Lý Doanh có thật lòng muốn phế y, thái hậu cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bởi vì Vân Thanh Từ là lợi thế duy nhất giúp bà ta kiềm hãm Vân gia.
Chu Triệu vẻ mặt nghi hoặc: “Quân hậu vì sao lại cười?”
Vân Thanh Từ trấn tĩnh trong lòng, ánh mắt long lanh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Công công sao lại cho rằng ta đang cười?”
Chu Triệu quan sát y vài cái, không nói gì, Vân Thanh Từ chỉ mỉm cười nhìn gã, Chu Triệu cho dù vào cung nhiều năm vẫn không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Vân Thanh Từ thật sự cực kỳ mị hoặc, chỉ cần nhìn lâu sẽ khiến bản thân quên đi mục đích thực sự của mình.
Gã rời tầm mắt, phỏng đoán Vân Thanh Từ hẳn chỉ là vui mừng vì tìm được cách không phải rời xa hoàng đế, dù sao Vân Thanh Từ đối với việc của hoàng đế luôn là bộ dạng điên điên khùng khùng.
Nghĩ đến đây, gã không khỏi có chút khinh thường, lộ ra mấy phần biểu cảm xem được trò hay, nói: “Vậy nô tài chờ tin vui từ quân hậu.”
Vân Thanh Từ thờ ơ gật đầu: “Ừ ừm, công công đi thong thả.”
Sau khi Chu Triệu rời đi, nụ cười trên môi Vân Thanh Từ dần dần biến mất.
Cửa sổ bị đẩy mạnh ra, gió lạnh tràn vào, đôi mắt gợn sóng trong gió tuyết trở nên lạnh lẽo.
Vân Thanh Từ không hối hận khi yêu Lý Doanh, chỉ hối hận duy nhất một điều là bản thân đã yêu quá nhiều, không giữ lại cho mình một con át chủ bài(*) nào, đến khi chết cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.
(*)Phép ẩn dụ, giữ lại sức mạnh đến sau cùng và nếu nó không phải là biện pháp cuối cùng thì sẽ không ngả bài.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).
Sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Kiếp này y muốn che chở bảo vệ cho gia tộc, để mẹ con Lý Doanh mở to mắt nhìn cho rõ, Vân gia quyền lực khuynh đảo triều chính mà bọn họ kiêng dè sẽ làm thế nào dưới mí mắt của bọn họ chia giang sơn Lý thị thành hai nửa.
Gió to nổi lên.
Chu Triệu ra khỏi cửa tướng phủ không xa thì bắt gặp một chiếc xe ngựa không biết của ai đang vội vã chạy tới.
Gã vốn không muốn để ý đến, nhưng bỗng nhiên người đi bên cạnh xe ngựa chộp lấy tay áo, nhất thời trượt chân một cái, vội vội vàng vàng tiến lên nghênh tiếp: “Liễu tiên sinh…”
Liễu Tự Như liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Còn không mau tránh xe của ngươi ra.”
Chu Triệu vội vàng sai người đánh xe sang một bên, nhìn chăm chăm xe ngựa của hoàng đế vội vã lướt qua, trong lòng cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì mà lại gấp gáp như thế.
Trong xe, nam nhân dừng ngón tay đang ma xát cổ tay áo lại, mở miệng nói: “Đưa hắn qua đây.”
Liễu Tự Như phất tay, hai tên cấm quân đi theo đồng loạt tiến lên túm lấy Chu Triệu, người sau lập tức hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ có chuyện gì vậy ạ? “
Liễu Tự Như cau mày, thực chất ông cũng không hiểu ra sao, hôm nay bệ hạ đến rất vội, dường như đang lo lắng cái gì đó.
Đều là nội giám, ông không ngại cho Chu Triệu một ân tình, thấp giọng nhắc nhở: “Bệ hạ tâm tình không tốt.”
Chu Triệu loáng cái liền hiểu, lập tức ngậm miệng lại.
Khi tâm trạng chủ tử không tốt, thành thực một chút sẽ dễ sống hơn là gây ồn ào.
Huống hồ lúc này tới tướng phủ ngược lại cũng không tệ, nếu không có gì bất thường thì Vân Thanh Từ chắc hẳn đã làm ầm ĩ lên rồi, để hoàng đế tận mắt thấy y phát điên nhất định sẽ càng thêm chán ghét.
Thật là một trò hay ho.
Gã vừa nghĩ xong, sau lưng chợt lạnh, cứng ngắc quay đầu nhìn lại, thấy rèm cửa sổ xe khẽ động, hình như người bên trong vừa mới vén rèm ra liếc gã.
Một cái liếc mắt thoáng qua nhưng không ai biết hàm ý trong cái liếc mắt đó là gì.
Khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, Chu Triệu sắc mặt hơi tái đi.
Chẳng lẽ…!hoàng đế biết gã lần này đến đây là để giựt dây quân hậu tự mình hại mình sao?
Xe ngựa của Lý Doanh dừng ở ngoài cửa tướng phủ, Liễu Tự Như đích thân đi gọi cửa, Vân tướng liền vội vàng dẫn theo hai vị huynh trưởng của Vân Thanh Từ đi ra nghênh đón: “Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa được, xin bệ hạ thứ lỗi.”
Ông cúi người hành lễ, một đôi tay vững vàng có lực đỡ lấy ông: “Thầy đa lễ rồi.”
Vân tướng từng dạy học tại Quốc Tử Giám.
Tiên đế khi đó ra đi quá vội vàng, lúc Lý Doanh đăng cơ cũng mới chỉ mười ba tuổi, Vân tướng lại được chỉ định là phụ quốc(*), hắn gọi ông một tiếng thầy cũng không có gì bất ngờ.
(*) Người giúp cai quản đất nước
Thế nhưng Vân tướng và Liễu Tự Như không hẹn mà cùng liếc nhìn bàn tay đang đỡ người của hoàng đế, cái này, hình như quá mức thân thiết rồi.
Vân tướng không lộ dấu vết đứng dậy, nói: “Mời vào trong, không biết bệ hạ đến đây lúc tuyết rơi, thế nên…”
Trong nháy mắt tất cả âm thanh bay đi xa, Lý Doanh dừng lại cước bộ, ánh mắt xuyên qua lớp tuyết vỡ tung bay trong không trung, xa xa rơi trên hành lang uốn khúc chạm khắc hoa văn của tướng phủ.
Một người bọc trong chiếc áo choàng lông chồn, trên đầu quấn băng gạc màu trắng, hai tay lồng vào nhau trong cổ tay áo đầy lông trắng, không nhanh không chậm bước đến.
Lý Doanh không chớp mắt ngóng nhìn, Liễu Tự Như vội vàng bước lên trước hai bước, cầm chiếc ô giấy dầu che trên đầu hắn, thoáng nhìn Lý Doanh rồi lại nhìn Vân Thanh Từ.
Bước gần tới nơi, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vân Thanh Từ sững sờ trong giây lát.
Hai tay Lý Doanh tự nhiên buông thõng bên hông, khẽ nâng sang hai bên.
Hắn đang đợi Vân Thanh Từ chạy tới nhào vào lòng hắn giống như trước đây.
Không chỉ mình hắn mà tất cả những người có mặt, bao gồm cả Vân tướng cũng đều nghĩ như vậy.
Cũng không biết sao lại sinh ra cái thứ nghiệt chủng như vậy, nhìn thấy nam nhân liền đi không nổi.
Không ai hiểu con bằng cha, hoàng đế đích thân đến đây như vậy, căn bản không cần nghĩ cũng biết Vân Thanh Từ sẽ vui mừng như thế nào, ngay cả khi người ta không đến tìm y, y cũng sẽ ảo tưởng người ta là đến tìm mình.
Trong khi rõ ràng những vết thương trên đầu bị người ta làm thương vẫn còn chưa kết vảy.
Vân tướng ngoảnh mặt sang chỗ khác, các ca ca Vân gia vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.
Tất cả người Vân gia đều biết Vân Thanh Từ sinh ra để đòi nợ, tất cả số nợ thu được đều trả cho nhà họ Lý.
Vân Thanh Từ nhanh chóng định thần lại, thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, sau đó lộ ra dáng vẻ tươi cười bước nhanh tới.
Lý Doanh mũi chân tiến lên trước nửa bước chuẩn bị đón nhận nhưng lại thấy Vân Thanh Từ dừng trước mặt hắn ba bước, thái độ cung kính: “Thần tham kiến bệ hạ.”
Mũi chân phía trước lặng lẽ lui về, bàn tay nâng lên lại lần nữa dán bên hông.
Ngoại trừ bản thân thì không có ai để ý tới động tác nhỏ đó.
Nam nhân kìm chế đặt tay ở sau lưng nhìn không chớp mắt quân hậu của mình.
Vân tướng ngoảnh đầu nhìn lại, hai người ca ca cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Vân Thanh Từ nhìn cha mình, há miệng thở dốc, một tiếng “Cha” vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống.
Kiếp trước hình như chưa từng gọi như thế, phải gọi ra quả thực là làm khó y, nên liền sửa lời nói: “Tuyết rơi lớn như vậy, mọi người đứng ở sân làm gì?”
“Phải” Vân tướng phản ứng rất nhanh, nhìn y nhiều hơn, nói với Lý Doanh: “Bệ hạ, chúng ta mau vào thôi.”
Lý Doanh trầm mặc rời tầm mắt, bước nhanh vào đại sảnh.
Vân Thanh Từ bước theo sau, nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hai ca ca.
Vân tướng lần đầu tiên ngẩng đầu lên trước mặt hoàng đế, hơi duỗi thẳng thắt lưng, an bài ngồi xuống vị trí chủ nhà, sai người dâng trà, lại hỏi: “Bệ hạ hôm nay bất chấp tuyết rơi đến đây là có chuyện gấp gì sao?”
Lý Doanh nhấc tách trà lên giương mắt nhìn Vân Thanh Từ, đúng lúc Vân Thanh Từ cũng đang nghi hoặc nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, người sau hơi hơi mỉm cười, rất ôn hòa ngoan ngoãn cũng rất khách khí xa cách.
Vân Thanh Từ chưa từng nghĩ rằng có một ngày y lại có thể bình tĩnh nhìn Lý Doanh giống như đối với một người xa lạ.
Tất nhiên, có lẽ y đối với Lý Doanh mà nói, ngay cả một người xa lạ cũng không bằng.
Lý Doanh nhìn chằm chằm Vân Thanh Từ, từng câu từng chữ nói ra: “Trẫm, tới đón quân hậu hồi cung.”
Vân Thanh Từ: “???”
Lý Doanh đến đây vốn đã rất khó tin rồi, thế mà còn là tới đón y hồi cung?
Là thái hậu ép hắn tới? Không thể nào nha, không nói đến việc kiếp trước thái hậu giựt giây y tự mình hại mình thành công, thì cho dù Lý Doanh đến đón y thực sự là chiêu cuối của bà ta, cũng phải là sau khi xác nhận y không có tự hại mình.
Chu Triệu vừa mới ra tay được bao lâu? Bà ta làm sao biết rằng y sẽ không giống kiếp trước tự hại mình để uy hiếp cha chứ?
Hơn nữa, với tính tình của Lý Doanh làm sao có thể nghe theo sự sắp đặt của bà ta? Cùng lắm là dưới sự tận tình khuyên bảo của ả, phái Liễu Tự Như qua mà thôi.
Sao lại có thể đích thân đến được.
Vân Thanh Từ nghĩ mãi không ra.
Vân tướng một bên cũng nhìn Vân Thanh Từ, người sau ngơ ngác một chút, nói: “Nhưng mà, bệ hạ nói để ta về tướng phủ dưỡng thương, chấn thương này của ta vẫn chưa có khỏi.”
Lý Doanh siết chặt tách trà, đôi mắt đen phát ra tầng tầng sóng lớn.
Trong lòng Liễu Tự Như lộp bộp một cái, Vân Thanh Từ đang làm cái gì vậy? Bệ hạ đích thân tới đón, lúc này còn cáu kỉnh bướng cái gì? Thật sự điên rồi?
Ông vội vàng giảng hòa, nói: “Bệ hạ cũng nghe nói ngày hôm qua quân hậu hồi phủ bị thương, nghĩ rằng thái y viện ở cấm thành tập hợp các thái y giỏi nên muốn đón quân hậu trở về, cũng là lo lắng cho thương thế của ngài.”
Vân Thanh Từ không nghe lọt mấy lời lẽ cũ rích này.
Lúc y chết mặc dù là tám năm sau, nhưng cho dù trôi qua nhiều năm như thế, y vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ quên việc Lý Doanh ném y xuống giường và việc hắn đuổi y về tướng phủ sau khi y cắt cổ tay, nguyên văn câu nói chính là: “Đưa quân hậu về tướng phủ tĩnh dưỡng.”
Cho dù y không hiểu tại sao hành động của Lý Doanh kiếp này lại khác hoàn toàn kiếp trước, nhưng y tuyệt đối sẽ không tiếp tục để Lý Doanh tùy ý gọi là đến đuổi là đi.
Vân Thanh Từ ngước mắt lên vừa định nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua: “Thái y viện quy tụ những thái y tài giỏi…”
Vân tướng vuốt bộ râu dài: “Hôm qua lúc quân hậu trở về, chỉ có cổ tay và đầu bị thương mà còn cần tướng phủ phải tự đi tìm thầy lang, hiện tại vô tình ở trong phủ bị thương thêm vết thương mới, thái y viện thật sự khám ra sao? “
Cái này gần như là chỉ thẳng vào mũi Lý Doanh mà mắng: Ngươi hôm qua lúc đưa người trở về sao lại quên thái y viện hội tụ các thái y giỏi rồi hả? Giờ phút này muốn đón người quay về, lại đưa ra những lời thoái thác ấu trĩ này, thật sự cho rằng con út Vân gia không có ai che chở sao?
Liễu Tự Như nghe rõ, sắc mặt có chút xấu hổ, theo bản năng lén lút nhìn hoàng đế.
Trước đây, mặc dù Vân tướng bất mãn việc Vân Thanh Từ mặt dày vô liêm sỉ quấn lấy hoàng đế nhưng Vân Thanh Từ bướng bỉnh tùy hứng lại hận ông thấu xương, không phải việc ông có thể quản.
Mặc dù trước đây ông chỉ mong sao gấp gáp che chở Vân Thanh Từ nhưng Vân Thanh Từ không nhận tình cảm của ông.
Bây giờ y đột nhiên thay đổi tính tình dựa dẫm vào cha mình, Vân tướng gia cảm thấy mát lòng mát dạ, cũng lấy làm tự hào vì có thể làm chỗ dựa cho con trai nhà mình…
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta có thể chỉnh như thế nào đây?
Bé Từ: Khỏi chỉnh, chôn đi.
Thảm Doanh:…!Ta cảm thấy ta vẫn có thể cứu được..