===============================================================
Lẽ ra theo thông lệ thì mình sẽ up lúc 22h-00h CN.
Nhưng mà không muốn để mn chờ lâu nên mình up luôn.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
===============================================================
Vân Thanh Từ ngây người.
Y không ngờ Lý Doanh sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
Vân tướng cũng thực sự bị doạ sợ.
Trong tiếng kêu truyền thái y của Liễu Tự Như, Lý Doanh che môi khoát tay.
Hắn đứng thẳng người, lau sạch môi, lúc bỏ khăn tay ra, đường vân trên môi đã bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
“Ta không sao.” Ngữ khí của hắn rất nhẹ, giọng khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn Vân Thanh Từ rất sâu: “Lý do là gì?”
Biết Lý Doanh không trách tội Vân Thanh Từ, Vân tướng thở phào nhẹ nhõm, ông xoay mặt nhìn về phía Vân Thanh Từ, người sau vô thức nói: “Lý do, lý do chính là…!Ta không muốn tra tấn lẫn nhau nữa.”
Câu này giống hệt câu lý Doanh đã trả lời y lúc đó.
Vân tướng mím môi, nói: “Nếu, nếu việc này đã như vậy, bệ hạ, ngài hãy cân nhắc một chút đi?”
Ông luôn ủng hộ Vân Thanh Từ hoà ly, chỉ là lần này Vân Thanh Từ hoà ly không đúng lúc lắm, ý định ban đầu của ông gần giống Liễu Tự Như, để tránh kích động Lý Doanh, sẽ chờ sức khỏe hắn tốt hơn, rồi mới bàn đến chuyện hòa ly.
Dù sao tên của Vân Thanh Từ cũng đã được ghi vào gia phả Lý gia, chỉ cần Lý Doanh không gạch tên y, y mãi mãi vẫn là quân hậu.
Cho nên thư hoà ly của Vân Thanh Từ cũng không hề có hiệu lực.
Vân Thanh Từ không ngờ chuyện đã đến nước này mà cha vẫn bằng lòng nói hộ y, y vô thức rũ mi, không lắm lời nữa.
Y nhìn vết máu trên mặt đất, trong lòng có chút khác thường.
Rất khó để hình dung cảm xúc lúc này, bởi trong mắt y, Lý Doanh luôn rất mạnh mẽ, ngoại trừ có bệnh hơi đau đầu ra, thì chưa từng có dáng vẻ bệnh tật như vậy.
Thật ra, giờ nhìn hắn cũng không giống đau ốm bệnh tật gì, vai thẳng tắp, ánh mắt vẫn khiến người ta khó đoán, nếu như không phải tận mắt thấy hắn hộc máu, Vân Thanh Từ vẫn cảm thấy hắn vững vàng không thể lay chuyển.
“A Từ.” Lý Doanh nói: “Ngươi có thể cho ta chút thời gian không?”
Vân Thanh Từ vô thức nhìn cha, Vân tướng kiên định nói: “Bệ hạ, dao sắc chặt đay rối*…”
*Dao sắc chặt đay rối: Ý là hãy dứt khoát, nhanh chóng giải quyết vấn đề đi,…
Tác giả: Kiều Dữu.
Truyện được dịch bởi Bông.
Nếu nôn ra máu mà người không sao, vậy chứng tỏ năng lực chịu áp lực của hắn không hề yếu ớt như vậy, thân là đế vương, không nên chấp nhất tư tình nữ nhi, đây là điều ông vẫn luôn dạy Lý Doanh.
Cũng là nguyên nhân vì sao ông không muốn Vân Thanh Từ thành thân với Lý Doanh.
Bởi vị đế vương tốt trong mắt ông và người yêu mà Vân Thanh Từ muốn, đã định trước sẽ không thể là cùng một người.
Giống như tiên đế, dù có thương yêu Ngụy hoàng hậu đến đâu, thì vẫn có tam cung lục viện thôi.
Trước kia Vân Thanh Từ không nghe ông, giờ khó khăn lắm y mới nghĩ thông, phải kéo y ra khỏi vũng nước đục này trước mới là điều quan trọng nhất.
Dù sao Vân Thanh Từ đã khiến người ta tức giận rồi, sự việc cũng sẽ không thể tệ hơn được nữa.
“Không chặt được.” Lý Doanh vẫn nhìn Vân Thanh Từ, nói: “A Từ, chúng ta nói chuyện đi.”
Vân Thanh Từ lại nhìn cha, Lý Doanh nói: “Chuyện giữa hai chúng ta, không cần làm phiền thầy nữa.”
Ý hắn nhắc đến là chuyện kiếp trước.
Vân Thanh Từ cắn môi, vừa muốn đồng ý, Vân tướng đã đột ngột quỳ xuống: “Bệ hạ, thứ cho lão thần nhiều chuyện, hôm nay, xin ngài hãy coi lão thần chỉ là một người cha thôi, thật ra lần trước Thanh Từ bị thương, thần đã nghĩ chi bằng hòa ly, nhưng…”
“Nhưng Thanh Từ không muốn.” Lý Doanh rủ mắt nhìn ông, lời nói của Vân tướng không khác gì kiếp trước, chỉ là kiếp trước ông vì Vân Thanh Từ đến cầu xin hắn đừng hòa ly, còn kiếp này là đến cầu xin hắn buông tha Vân Thanh Từ.
“Thanh Từ không muốn, ngài sẽ vì y khuyên giải, Thanh Từ muốn, ngài sẽ vì y khuyên ly, trẫm nghĩ như thế nào, vốn không quan trọng, phải không?”
Vân tướng không có ký ức kiếp trước, lời này khiến ông vừa khó hiểu vừa sợ hãi, Lý Doanh vừa giống như đang oán trách ông vừa như đang uất ức.
Hôm nay, chẳng lẽ bản thân đã biến khéo thành vụng?
Ông đổ mồ hôi lạnh, nói: “Lão thần, ý của lão thần là, nếu hai người ở bên nhau, còn đau khổ hơn nhiều…”
“Trẫm không thấy đau khổ.” Hắn vẫn chăm chú nhìn Vân Thanh Từ, hắn biết Vân tướng không có ký ức kiếp trước, cho nên những lời nói này thật ra là nói với Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ cũng hiểu điều này, y không tự chủ được trừng mắt nhìn Lý Doanh, khom lưng đỡ cha dậy, nói: “Nói thì nói.”
Lúc đến y cho rằng Lý Doanh vì không chịu hòa ly, nên cố ý dùng cha gây áp lực cho mình, nhưng giờ nghĩ lại, cha từ đầu đến cuối chưa từng nói sẽ không cho y hòa ly với Lý Doanh.
Ông chỉ nói hai ngày nay thân thể Lý Doanh không khỏe, nói y hoà hoãn lại một chút.
Hai người dời sang một bên, Lý Doanh đi rất chậm, Vân Thanh Từ chọn một góc tường đứng lại, xoay người chờ một lát người sau mới đi tới.
“Ngươi muốn nói gì?”
“Kiếp trước ta muốn chia tách, ngươi không muốn, kiếp này ta không muốn tách ra, ngươi có phải cũng nên mềm lòng với ta một chút hay không?”
“Kiếp trước ta bị điên, vì ngươi mà tự hại bản thân, mất đi thanh danh, ai ai cũng nói ta cố chấp tàn bạo, ta bị cả gia tộc vứt bỏ, vì ngươi cho đi tất cả…!Sau đó ngay cả mạng ta cũng cho ngươi nốt…”
“Ngươi muốn công bằng sao.” Trong tay áo phải của Lý Doanh trượt ra một con dao găm, Vân Thanh Từ vô thức lùi về sau, “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Lý Doanh nhìn y chằm chằm, giơ tay lên, tay áo rộng trượt xuống, lộ ra cánh tay trơn mịn.
Con dao găm dài khoảng bốn đốt ngón tay, mảnh dẹt, tàn nhẫn đâm xuống nhưng không cắm ngập vào da thịt, đồng tử Vân Thanh Từ co rụt lại, nhìn thấy dao găm chậm rãi trượt đi, Lý Doanh nhẹ giọng nói: “Vậy thì hãy cho ta một cơ hội vì ngươi phát điên, vì ngươi tự hại mình, vì ngươi vứt đi thanh danh…!Vì ngươi bỏ mạng.”
Dao găm ác nghiệt rạch vào thịt, Lý Doanh rút ra, lại đâm xuống, tiếp tục tàn nhẫn rạch vào cánh tay, máu tươi từ khuỷu tay chảy xuống, Lý Doanh nhìn y, hỏi: “Có được không?”
Lần thứ ba đâm vào cánh tay, lần thứ ba tàn nhẫn rạch vào da thịt, hắn lại hỏi: “Có được không?”
Ba vết máu, mỗi một vết đều giống như muốn gọt thịt xuống, Lý Doanh lần thứ tư giơ tay lên, như thể chỉ cần Vân Thanh Từ không nói dừng lại, thì cho dù phải róc đi tất cả máu thịt hắn vẫn sẽ làm.
Vân Thanh Từ nắm lấy tay hắn.
Y vừa hoảng sợ vừa hoang mang.
Máu tươi đỏ thẫm đã nhuộm ướt cổ tay áo chần bông dán sát người của Lý Doanh thành màu máu đỏ, máu sệt dính nhớp thấm ướt vải vóc, từ khuỷu tay tí tách nhỏ xuống.
Những gì Lý Doanh làm lúc này, chính là những gì y đã từng làm, y biết mình mang tâm trạng gì khi làm bản thân bị thương, y rất sợ đau, nhưng y hy vọng Lý Doanh sẽ đau lòng vì y, cho nên dù rất sợ đau, y vẫn muốn làm như thế.
Có người sẽ cảm thấy y đáng sợ, cực đoan, nhưng chỉ có Vân Thanh Từ biết, y sợ bị vứt bỏ đến nhường nào.
Mà động tác của Lý Doanh còn quyết đoán hơn y, xuống tay cũng ác hơn y, mấy dao vừa rồi, thậm chí đã khiến một ít thịt rớt ra khi lưỡi dao lệch hướng.
Mắt Vân Thanh Từ đỏ lên.
“Lý Doanh…” Vân Thanh Từ nói: “Ta, không thể yêu ngươi nữa, cho dù ngươi có dùng cách này giữ ta lại, ta cũng chỉ là thương hại ngươi, đau lòng cho chính bản thân mình trước đây mà thôi, như vậy, ngươi cũng không sao sao?”
“Kiếp trước kiếp này cộng lại, chúng ta quen biết ba mươi mốt năm.” Lý Doanh nói: “Thành thân mười sáu năm.”
“Ta không thể, yêu ai khác nữa rồi.” Hắn nói: “Ta cũng không có cha có thể giúp ta cầu xin, ta chỉ có thể tự mình cầu xin ngươi, Vân Thanh Từ…”
“Ở lại đi.”
“Ta đến yêu ngươi.” Lý Doanh nói: “Ngươi nói đúng, khi đó ta quá tham lam, luôn muốn làm tốt mọi thứ, kết quả chẳng làm tốt được điều gì…!Ta bất tài, ta vô dụng, nhưng giờ, ta sẽ bất chấp tất cả, bảo vệ ngươi chu toàn.”
“A Từ, cho ta một cơ hội đi.”
Ánh mắt Vân Thanh Từ lập loè.
“Ngươi không ghét ta mà, đúng không?” Lý Doanh nói với y: “Người ngươi dùng cả tính mạng để yêu, giờ đã quay đầu tìm ngươi, đến làm trâu làm ngựa cho ngươi…!A Từ, ngươi không phải hận bất công nhất sao? Lúc ngươi bị ta chọc giận, cũng luôn muốn chọc ta tức giận theo, lúc ngươi uất ức, ta cũng nhất định phải chịu uất ức thì ngươi mới thấy vui, ai bắt nạt ngươi, ngươi cũng phải bắt nạt lại họ mới được.
Ngươi ngang ngược như vậy, một người không chịu thiệt thòi như ngươi…!Sẽ cam tâm tình nguyện nhận thua sao?”
“Buông tha cho ta, ngươi được lợi gì đâu?”
Vân Thanh Từ phồng má.
Y biết rõ Lý Doanh đang dùng kế khích tướng, nhưng y hết lần này tới lần khác vẫn không kìm được.
Phải, tất nhiên là y không cam lòng.
Y trả giá nhiều như vậy, không dễ dàng gì mới sắp có được thứ mình muốn, nam nhân trước mặt, hiện giờ điên khùng giống y như y, thậm chí còn điên hơn cả y.
Ngay cả mạng y cũng đã bỏ ra rồi, đến cuối cùng chẳng nhẽ lại là dùng giỏ trúc đựng nước vô ích hay sao?
Y đương nhiên phải bóc lột Lý Doanh, đương nhiên phải trả lại hết tất cả những thiệt thòi, những đau khổ đã phải chịu kiếp trước.
Lý Doanh tiến lên một bước, mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo hắn, “A Từ, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Ngươi nói ta không hiểu yêu là gì, nói ta dựa vào việc thương tổn ngươi mới học được yêu là như thế nào, ngươi muốn ta dùng những gì học được từ ngươi đi yêu người khác sao? Rõ ràng ta chỉ có cảm giác với ngươi, nếu ngươi không nhân cơ hội nô dịch, sỉ nhục ta, cưỡi lên đầu ta cả đời, thì sao có thể xứng với sự trả giá của ngươi?”
Hắn quá hiểu Vân Thanh Từ.
Hắn biết mỗi một món ăn Vân Thanh Từ thích, biết mỗi một thói quen của Vân Thanh Từ, biết Vân Thanh Từ yêu ghét mãnh liệt có thù tất báo, y cực đoan cố chấp, cho dù nghĩ thông suốt rồi, cũng mãi mãi cảm thấy thiệt thòi, không cam lòng với những gì bản thân đã từng trả giá.
Hắn chỉ cần phóng đại vô hạn sự không cam lòng đó, không cần nói với Vân Thanh Từ hắn yêu y bao nhiêu, chỉ cần nói với y, ngươi xem, ta đã tổn thương ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù sao?
Vân Thanh Từ sẽ lập tức xông thẳng về phía hắn.
“Ta, ta không tin ngươi.” Vân Thanh Từ đúng là rất tức giận, mỗi một chữ Lý Doanh nói gần như đều đánh vào đáy lòng y, y hiện tại càng nghĩ càng tức, hận không thể trực tiếp đánh rớt đầu Lý Doanh, nhưng lý trí còn sót lại đang nói cho y biết, rời xa hắn đi, mọi lời hắn nói đều vì không muốn y đi mà thôi, chỉ cần làm ngược lại lời của hắn, đau khổ cũng không phải y.
……!Nhưng, tức quá!!!
Lý Doanh lại tiến lên một bước, cánh tay hắn rũ xuống, máu theo ngón tay tái nhợt nhỏ xuống, mất máu quá nhiều khiến trước mắt hắn có chút choáng váng, nhưng kiếp này hắn đến là để tìm y, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ở bên y.
Không có gì có thể ngăn cản hắn.
“A Từ, hôm nay phi tần gây sự là vì ta không biết tối qua ngươi về tướng phủ, ta cũng không biết hôm nay ngươi sẽ từ cửa đông trở về.”
Vân Thanh Từ còn chưa mở miệng, đã nghe hắn tiếp tục nói: “Nhưng để các nàng quấy rầy ngươi, là lỗi của ta, dù sao các nàng cũng do ta tuyển vào cung.
Mà nếu ta để ý ngươi nhiều hơn, thì ta phải biết hôm qua ngươi đã về tướng phủ, càng phải biết, Liễu Tự Như giấu giếm thư hoà ly, là ta tắc trách, ta vô dụng.”
Vân Thanh Từ: “…”
Lý Doanh nói ra hết những gì y muốn nói rồi.
“Thủ phạm của chuyện này là ta.”
“Nhưng từ nay về sau.” Lý Doanh mím đôi môi tái nhợt khô nứt, mồ hôi trên trán lăn xuống: “Ta sẽ nâng niu yêu thương ngươi.”
“Ta thề, sau này, nếu lại có người dám nói không với ngươi, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn.”
“A Từ, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý, ta có thể để ngươi coi trời bằng vung, trên thế gian này, sẽ không có ai biết làm thế nào yêu ngươi hơn ta.”
Vân Thanh Từ lại bắt được sơ hở trong lời nói của hắn: “Vậy kiếp trước ngươi không muốn yêu ta sao?”
Lý Doanh cười, có chút ảm đạm, lại có chút thổi phồng: “Ngươi nói đúng, kiếp trước ta là một kẻ hèn nhát, ta là phế vật, ta không xứng yêu ngươi.”
“Nhưng giờ ta muốn thử xem.”
“Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể dạy ngươi cách làm hoàng đế, có thể dạy ngươi cân bằng triều thần, dạy ngươi cách ngồi vững giang sơn này.
Chỉ cần ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ta.”
Lông mi đen nhánh ẩm ướt, nhìn hắn như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
“Có thể, đừng rời xa ta được không?”.