Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 46: Có Thể Không Hoà Ly Không



Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
Vân Thanh Tiêu vừa cõng Vân Thanh Từ ra khỏi cửa quán, đã lập tức có người ngăn bọn họ lại.
“Quân hậu.” Vân Thanh Từ nhận ra đó là người của thái y viện trong cung, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã nghe người đó nói: “Bệ hạ sai thần cùng hai tiểu huynh đệ này đi theo ngài, lo lắng Nguyên Tiêu quân hậu vui vẻ quá đà, quên mất vết thương cũ trên người, ngài dặn dò nếu có gì khác thường thì phải xử lý kịp thời.”
Huynh đệ hai người đồng loạt sửng sốt, Vân Thanh Tiêu lập tức đặt Vân Thanh Từ ở một bên trên xe ngựa đang dừng, nói: “Làm phiền chư vị rồi.”
“Vân thị lang khách sáo quá.”
Vân Thanh Từ ngoan ngoãn ngồi cho người ta bắt mạch, lão thái y ngữ khí ôn hòa: “Vẫn may, không có vấn đề gì lớn, lão thần kê đơn thuốc, quân hậu cầm về sắc lên uống theo thang.”
Ông rút giấy bút ra, không quên dặn dò: “Mấy ngày gần đây thời tiết vẫn chưa ấm lên, thương tích này của quân hậu không được ra gió, mấy ngày nay tốt hơn nên ở nhà tĩnh dưỡng, muốn ra ngoài chơi, thì cũng phải chú ý nhiều hơn.”
Đơn thuốc đưa cho Vân Thanh Tiêu, lão thái y lại thoáng nhìn quán thịt nướng bọn họ chuẩn bị ăn, nói: “Chỗ này mùi khói dầu nồng, quân hậu mấy ngày gần đây không nên ăn quá nhiều dầu mỡ.”
Vân Thanh Từ chỉ có thể buồn tẻ gật đầu.
Đợi Vân Thanh Tiêu tiễn thái y, Vân Thanh Từ phát hiện vết thương cứ đau âm ỉ, y ấn tay vào, nhìn thấy nhị ca trở về thì giấu đi động tác này.
“Ta đi đánh tiếng với bọn họ, chúng ta về nhà trước.”
“Đệ có thể tự về.”
“Chờ ở đây.” Vân Thanh Tiêu xoay người, chợt thấy rèm cửa lay động, Lâm Hoài Cẩn cũng đi ra, nói: “Vừa rồi ta ở trên lầu nhìn thấy Tôn thái y, thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là chỗ này mùi dầu khói nồng, vết thương của đệ ấy tái phát không được ăn, ta đang chuẩn bị đưa đệ ấy về nhà.”
“Không thì ta đi…”
Lâm Hoài Cẩn đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Vân Thanh Tiêu, nuốt lại lời vừa muốn nói.

Vân Thanh Từ từ trong xe ngựa thò đầu ra nhìn, gương mặt xinh đẹp bớt đi chút sắc sảo, trở nên tinh tế dễ mến hơn.

Lâm Hoài Cẩn nghiêng đầu cười với y, nói: “Nếu không thì ngươi ngồi ở dưới đây, chúng ta nướng xong sẽ bưng xuống cho ngươi?”
“Có vết thương trên người, ăn ít đi một bữa cũng không sao, khỏe rồi thì ăn bù lại sau.” Vân Thanh Tiêu vừa nói, vừa đến xem Vân Thanh Từ.
Người sau chỉ có thể liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vân Thanh Từ tạm biệt mọi người trở về nhà, Vân tướng sai phòng bếp nấu cho y một bát vằn thắn thanh đạm, cùng nhau ăn một ít, trước khi đi ngủ thì uống thuốc, rồi lên giường ngủ sớm.
Y vẫn có thể nằm mơ, mơ thấy địa cung, nhưng luôn không gặp được Lý Doanh kiếp trước, đoán chừng hắn quả thật là phải xuất chinh rất lâu.
Vân Thanh Từ mê man, dường như cảm thấy chắc đêm nay Lý Doanh sẽ tới, nếu hắn đã phái Tôn thái y đến khám cho mình, theo lẽ thì sẽ biết chuyện vết thương cũ của mình tái phát, sẽ không thể không đến.
Y nghĩ như vậy, nửa đêm tỉnh lại mấy lần, trong phòng vẫn yên tĩnh, không có tiếng động của người ngoài đến, cũng không có mùi trầm hương quen thuộc trên người Lý Doanh.
Không chỉ là đêm nay, mấy ngày sau, Lý Doanh cũng không tới.
Sau khi vết thương cũ không đau nữa, sáng nay Vân Thanh Từ dậy rất sớm, y bước ra khỏi tiểu viện, ngoài ý muốn nhìn thấy cha đang luyện quyền, y tính toán ngày tháng, hỏi: “Hôm nay cha không lên triều sao?”
Vân tướng thu quyền, xoay người nhìn y, nói: “Gần đây thân thể bệ hạ không khỏe, bế triều một tháng, sao vậy, con ở cùng Thanh Tiêu cả ngày, mà nó không nói cho con biết à?”
“Không có.” Vân Thanh Từ vô thức hỏi: “Lý Doanh bị bệnh? Bệnh gì vậy?”
“Nghe Liễu tiên sinh nói không có gì đáng lo.” Vân tướng nhìn thoáng qua sắc mặt của y, nói: “Nếu con lo lắng, thì tiến cung đi thăm xem.”
“Con việc gì phải lo lắng.” Vân Thanh Từ nhíu mày, nói: “Con chỉ lo, lỡ hắn bệnh chết, thì chẳng phải con sẽ không hoà ly được với hắn nữa hay sao?”
Vân tướng nhấp một ngụm trà, trầm ngâm gật đầu.
Vân Thanh Từ đột nhiên cảm thấy không đúng: “Hắn bị bệnh, sao cha chẳng lo lắng chút nào vậy?”
Thân là phụ quốc, cha luôn rất coi trọng thân thể Lý Doanh, hiện giờ bình tĩnh ung dung như vậy…!Vân Thanh Từ nhướng mày, nói: “Rốt cuộc hắn đi làm cái gì rồi?”
Vân tướng cười ha ha, phất tay ý bảo y ngồi xuống trước bàn đá, nói: “Bệ hạ nói là bị bệnh nên bế triều một tháng, nhưng thực tế là rời khỏi Thượng Dương, nói là muốn đích thân đi làm một việc quan trọng, nhưng cụ thể là việc gì, hắn không nói, chỉ dặn dò cha và tam ca con, để ý động tĩnh bên Trương gia nhiều hơn thôi.”
Vân Thanh Từ không để tâm đến chuyện này lắm, bây giờ y và Vân gia trên dưới một lòng, chỉ cần Lý Doanh không ra tay với Vân gia, thì bọn họ sẽ bình an vô sự, nếu hắn có động tĩnh gì, cha cũng sẽ không thể không phát hiện.
Dưới bóng cây thật mát mẻ, lần này hòa thuận với cha và các ca ca như thuở ban đầu, Vân Thanh Từ mới phát hiện hoá ra cuộc sống có thể trôi qua một cách thoải mái như vậy.
Y nói: “Thời tiết ấm áp rồi, ngày mai con sẽ tới biệt viện ở, nên nói với cha một tiếng.”
“Đào mẹ con trồng đầy vườn chắc cũng nở hoa rồi nhỉ?”
“Vâng, năm nào con cũng tới đó ở, thuận tiện dọn dẹp viện một chút, xem có chỗ nào cần sửa sang không, con muốn giữ nó nguyên dạng.”
Hôm sau ngày nói chuyện cùng cha, Vân Thanh Từ chuyển đến biệt viện, vì năm nào cũng tới, nên trong viện vẫn luôn có gia đinh trông coi.
Y không thể không thừa nhận, trong hai mươi năm ấy, Lý Doanh gần như chiếm trọn mọi ngóc ngách trong cuộc sống của y, ngay cả biệt viện này, khắp nơi cũng toàn là hình bóng của hắn.
Vân Thanh Từ thường xuyên nhớ lại cảnh hắn cắt thịt cho rắn ăn, mặc dù y tự nói với mình, chẳng qua bản thân Lý Doanh thấy hối hận nên mới muốn quay lại quá khứ, những cái giá hắn phải trả đều do hắn đáng đời, không hề có liên quan gì đến Vân Thanh Từ y.
Nhưng y vẫn luôn cảm thấy hành động của Lý Doanh quá điên khùng.
Cảnh tượng đó gần như khắc sâu vào lòng y.
Lý Doanh ngoại trừ giấu giếm chuyện cắt thịt cho rắn ăn, còn giấu giếm gì nữa? Trạng thái gần đây của hắn rõ ràng không ổn, không biết có liên quan gì đến điều kiện giao dịch không?
Một đêm giữa tháng hai, bên ngoài biệt viện có một đám người mặc đồ đen đến, có người xuống ngựa gõ cửa, hạ nhân canh cửa vừa mở cửa, đã bị cảnh này dọa tới mức run cầm cập.
Nhưng hạ nhân đó nhanh chóng nhận ra nam nhân đứng ở phía sau, “Bệ hạ…”
“Mở cửa ra, để xe ngựa đi vào.”
Người này vừa mở cửa vừa báo cho một vú già đi gọi Vân Thanh Từ, Lý Doanh ngăn lại, nói: “Để y nghỉ ngơi trước đi.”
Thị vệ từ trong xe ngựa đỡ ra một người toàn thân nhuốm máu, không lâu sau, có người cưỡi khoái mã đưa thái y đến.
Động tĩnh bên ngoài làm cho Vân Thanh Từ cảnh giác, y mở mắt ra, mang máng nghe được âm thanh cửa phòng cách vách bị mở ra, còn có tiếng thì thầm nho nhỏ.

Y tiện tay sờ viên dạ minh châu mang theo bên người, lúc ngồi dậy thì lại nhét nó về, tự mình xuống giường, sau đó áp sát vào cửa nghe.
Một lát sau, y nghe thấy giọng của Lý Doanh thuận miệng phân phó gì đó, trong lòng thả lỏng, lập tức mở cửa phòng ra, tức giận nói: “Sao ngươi…!Sao nhiều người vậy?”
Lý Doanh đứng trước cửa phòng nhìn y, dáng người hắn thon dài, ánh nến phía sau mờ mờ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ.
Vân Thanh Từ sững người một chút, bước vài bước tiến vào, không vui nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đại ca ngươi, ta đón về rồi.”
Vân Thanh Từ lại sững người, y bất ngờ vòng qua Lý Doanh, gấp gáp xông vào nhà kề, nhìn thấy một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đối phương dáng dấp gầy trơ xương, trên người toàn là vết thương, hiển nhiên là đã trải qua một trận tra tấn.
Vân Thanh Từ không biết người đó, nhưng nếu Lý Doanh đã nói người đó là đại ca, vậy người đó chắc chắn là đại ca rồi.
Y hơi luống cuống đứng một lúc, rồi đi ra ngoài, giọng điệu ấp úng: “Huynh ấy, huynh ấy…”
“Đừng lo, hắn chỉ cần tĩnh dưỡng, sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”
“Ngươi, ngươi đi, Bắc Thần?”
“Là đi giao dịch.” Lý Doanh nói: “Trước đây ta sai người đưa tin qua, bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không ngờ, trước đó Bắc Thần đã để mắt tới đại ca ngươi, may mắn ta bắt được Nguyễn Liên, có thể làm giao dịch.”
Thân phận Nguyễn Liên đặc biệt, Bắc Thần cho dù không muốn gã trở về, cũng tuyệt đối không để Tĩnh quốc tuỳ ý giết gã, vì một khi sự tình bại lộ, hoàng thất sẽ có vẻ quá vô tình, bọn họ cũng muốn trấn an lòng dân.
“Ngươi, ngươi đích thân đi, nếu thân phận bại lộ…”
“Ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ đón đại ca ngươi về nhà.” Lý Doanh nhìn y, nói: “Thật rất lo lắng đêm dài lắm mộng.”
Vân Thanh Từ há miệng, một lúc lâu sau nói: “Phía triều đình…”
“Ngươi không cần lo lắng, những chuyện này ta sẽ xử lý tốt.” Lý Doanh nhìn y một lát, nhẹ giọng nói: “Ta đón được đại ca ngươi về rồi, có thể, không hòa ly không?”
Vân Thanh Từ không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, y hơi mở to hai mắt, phản ứng rất nhanh nhẹn nói: “Đương nhiên không thể, ngươi cho rằng ta nhắc đến chuyện này là để đùa giỡn sao?”
“Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, đáp án là không.”
“Ngươi thật độc tài.” Vân Thanh Từ nói: “Đồ ích kỷ.”
Y quay đầu lại thoáng nhìn đại ca, sau đó đi về phía phòng của mình, phân phó hạ nhân: “Đem chỗ than này đến nhà kề đi.”
Vân Thanh Từ cũng không biết Lý Doanh sẽ sắp xếp đại ca ở chỗ này, bên trong phòng rất lạnh, bây giờ thời tiết thoạt nhìn thì ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, ban đêm nhiệt độ giảm nhanh, y lo Vân Thanh Ký sẽ bị lạnh cóng.
Trước khi vào phòng, y lại gọi Lý Doanh: “Ngươi lại đây.”
Y mở tủ ra, nói với Lý Doanh: “Biệt viện ít người, làm phiền bệ hạ giúp đỡ mang chăn đệm qua.”
Lý Doanh nhận chăn y đưa tới, Vân Thanh Từ cầm lò xông của mình lên, cùng mang qua nhà kề.
Thái y nhìn thấy, cười, nói: “Hương an thần không cần thiết, ngài ấy hiện giờ không dùng được cái này.”
“Ta thấy trên người huynh ấy có nhiều vết thương như vậy, nhất định rất đau, có thể sẽ ngủ không ngon không?”
Lý Doanh đặt chăn xuống, giương mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của y, lặng lẽ ưỡn thẳng sống lưng một chút, nói: “Sẽ không đâu, lưỡi dao của hắn dính máu nhiều năm như vậy, chút vết thương này không là gì.”
“Cũng có phải ngươi đau đâu, ngươi cả ngày ăn sung mặc sướng, tôn quý cao sang, biết cái gì gọi là đau không ngủ được không?”
Lý Doanh không trả lời.
Nhưng đại phu đã nói không cần, nên Vân Thanh Từ cầm lò xông hương về, Lý Doanh đi theo phía sau y, nhìn y đặt đồ đạc về vị trí cũ, nói: “Sao không đốt địa long?”
“Ta nghĩ cũng lập xuân rồi, chắc không cần dùng đến nữa, dùng than củi là được rồi.”
Vân Thanh Ký đến đột ngột, lò than trong phòng vừa bị mang đi, trong phòng đột nhiên trở nên lành lạnh.
Lý Doanh gọi Ngân Hỉ tới, nói: “Tới nhà kề, nhặt một ít than, lại mang qua đây.”
Sau đó hắn cởi áo choàng trên người xuống, khoác lên cho Vân Thanh Từ, Vân Thanh Từ đẩy hắn ra, nói: “Không cần ngươi.”
Y đi về phía sau bình phong, cạnh giường còn có một cái lò than nhỏ, Vân Thanh Từ thò tay đốt lò lên, phát hiện hắn lại tới gần, bất mãn nói: “Người đã đưa tới rồi, thì ngươi đi nhanh đi, đã một tháng không thượng triều rồi, không ai nghi ngờ ngươi mới là lạ.”
Lý Doanh dừng lại trước cái lò nhỏ, hai tay chống lên đầu gối, chậm rãi ngồi xuống, cùng y đưa tay ra đốt lửa.

Không biết vì sao, Vân Thanh Từ luôn cảm thấy mỗi một động tác của hắn đều như đang kiềm chế, sự chậm rãi kỳ quái nói không nên lời, khác xa so với sự ung dung lúc trước.
Y thoáng nhìn cánh tay trái của Lý Doanh, cứng rắn nói: “Sao vậy, vết thương trên tay ngươi, vẫn chưa khỏi à?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Lý Doanh giống như ngồi dính luôn trên mặt đất không muốn động đậy, dưới mắt hắn có quầng thâm, mặt mũi tái nhợt khó có thể che dấu sự mệt mỏi, nói: “Chỉ là đi quá lâu, nên hơi mệt.”
“Bớt giả vờ đáng thương trước mặt ta đi.” Vân Thanh Từ nói: “Đại ca ta còn không phải là vì giang sơn Lý gia nhà ngươi mà chịu khổ sao, bây giờ huynh ấy vẫn còn đang hôn mê, thiếu chút nữa là mất mạng, ngươi chẳng qua chỉ đi theo một chuyến, có mặt mũi gì mà đòi công lao?”
Y mỉa mai không chút nể nang gì, Lý Doanh không chấp nhặt với y, “Nếu đã giao người cho ngươi, ta cũng phải đảm bảo hắn bình an, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ đi.”
Trong phòng im lặng một lúc.
Ngân Hỉ rất nhanh đã lấy than về, bỏ vào trong lò, than cháy không có khói, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng lộp độp rất nhỏ.
Lý Doanh phá vỡ sự im lặng trước: “Ngươi ngủ đi, để ta chờ, hắn tỉnh lại ta sẽ gọi ngươi.”
“Đó là ca ca của ta, làm sao ta ngủ được.” Vân Thanh Từ liếc quầng thâm dưới mắt hắn, tầm mắt rời đi, rồi lại bay về, vẫn không nhịn được, nói: “Không thì ngươi hồi cung đi, quầng thâm dưới mắt thâm đến thế kia rồi, Liễu tiên sinh nhìn thấy sẽ lại đau lòng.”
Lông mi Lý Doanh khẽ chớp, giương mắt nhìn y.
Vân Thanh Từ vẻ mặt dửng dưng, trong đôi mắt là sự bạc bẽo hờ hững.

Có gì đẹp mà nhìn, y là vì triều chính, cũng không phải vì cơ thể của hắn.
Tay Lý Doanh lại chống đầu gối, gắng sức đứng thẳng người lên, sau đó đi tới, ngồi xuống bên cạnh y.
Hơi thở của hắn rất nhẹ, có chút bất ổn: “Ta có thể ngủ ở chỗ ngươi một đêm không?”
Vân Thanh Từ lạnh mặt một lúc, ghét bỏ nhìn hắn một cái, từ bi nói: “Được rồi, nằm đi.”
Cuối cùng cũng được cho phép, vẻ mặt Lý Doanh thả lỏng một chút, hắn cởi giày tất cùng áo ngoài ra, im lặng nằm trên giường Vân Thanh Từ.
Sau đó hắn đưa tay, cẩn thận sờ vào góc áo Vân Thanh Từ, chỉ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào, cũng không dám nắm trong tay.
Có lẽ ngồi ở bên giường quá lạnh, Vân Thanh Từ đặt chân lên giường, kéo chăn đắp lên chân.
Lý Doanh không thể không rút ngón tay về, buộc mình phải nhắm mắt lại.
Hắn ngủ, Vân Thanh Từ lại không ngủ được, y hà hà hơi vào lòng bàn tay, dặn dò Kim Hoan cách vách có tình hình thì lập tức báo cho y, lại bảo đối phương đi lấy thêm một cái chăn qua đây, vừa muốn đắp chăn cho Lý Doanh, thì phát hiện tóc mai hắn mồ hôi lấm tấm.
……!Buổi tối như thế này mà cũng đổ mồ hôi được, cơ thể cũng tốt quá rồi đấy.
Vân Thanh Từ ghen tị duỗi chân lên người hắn, người sau như cảm nhận được, vô thức đưa tay nắm lấy chân y.
Lòng bàn tay hắn cũng không nóng như Vân Thanh Từ nghĩ, thậm chí còn hơi lạnh.
Cũng không biết là thể chất gì nữa.
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.