Luân Đôn một buổi sáng chủ nhật, tại cửa hàng kinh doanh ăn uống ven đường. Người trong cửa hàng không nhiều cũng không ít, có người ngồi tại bàn ăn uống, cũng có người ngồi trên quầy Bar dài uống trà nóng. Bác gái nhân viên tạp vụ cầm bình cà phê và hồng trà thêm cho các vị khách, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện một hai câu với các vị khách quen thuộc. Bầu không khí trong cửa hàng khá thong thả, thoải mái.
Có hai cậu bé đang chờ đóng gói Sandwich trên một bàn dài chật hẹp, đùa giỡn nhau rồi phá lên cười to, bác gái tạp vụ nhịn không được nói: “Xin lỗi hai cậu, nhưng xin hai cậu giữ yên lặng một chút được không ạ?”.
Hai cậu bé dừng động tác, quay lại nhìn nhau. Khi bác gái xoay người đi, cậu bé lớn hơn đụng ngã cậu bé nhỏ, cậu bé nhỏ đụng vào ghế của một người đàn ông trung tuổi, người đàn ông vươn tay đỡ cậu bé, cậu bé đứng vững rồi như vừa làm chuyện xấu, cậu bé ngại ngùng nói với người đàn ông: “Thật xin lỗi quý ông”.
Người đàn ông mìm cười: “Không sao, nhưng cửa hàng này không phải chỗ để đùa giỡn đâu.”
Cậu bé nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, thưa ông.”
Bác gái tạp vụ: “Hai cậu trai trẻ, bữa sáng của các vị đã xong rồi đây.”
Cậu bé lớn tiến lên nhận túi giấy, cùng cậu bé nhỏ một trước một sau hướng cửa ra vào đi ra.
Một người đàn ông hói đầu tầm hơn năm mươi tuổi, nâng cao cái bụng lớn chậm rãi đem tờ báo gấp lại, ngăn cậu bé nhỏ. Hắn mỉm cười nhìn cậu bé nhỏ: “Ta mời cháu ăn sáng được không?”
Cậu bé nhỏ có chút khẩn trương, lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cậu bé lớn với ánh mắt cầu cứu.
Cậu bé lớn đứng ở cửa ra vào chỉ nhìn mà không lên tiếng, tựa hồ đang chờ cậu bé nhỏ đi tới.
Bác gái tạp vụ phát hiện bất thường, ở một bên nói: “John?”.
Người đàn ông tên John nhìn túi quần phải của cậu bé nhỏ rồi lên tiếng: “Hình như cháu đói có đúng không?”.
Cậu bé nhỏ đối với câu hỏi của người đàn ông gật đầu, John hài lòng cười, đẩy ghế dựa bên cạnh mình ra cho cậu bé nhỏ ngồi. Lúc này cậu bé lớn lặng lẽ rời khỏi cửa hàng.
John gọi thêm một phần sữa bò cùng Hotdog, lại từ túi áo khoác lấy ra năm tờ tiền mặt đặt trước mặt cậu bé nhỏ. Cậu bé nhỏ động cũng không dám động, John giải thích: “Ta muốn mua thứ bên trong túi quần phải của cháu.”
Cậu bé nhỏ do dự một chút, đem ví tiền bên trong túi quần lấy ra, John nhận ví tiền, nhìn cũng không nhìn tuỳ ý ném xuống đất, hỏi: “Cháu tên là gì?”
Cậu bé nhỏ đáp: “Lương Tập.”
John hỏi: “Việt kiều hả?”
Cậu bé nhỏ trả lời: “Hoa kiều.”.
Lúc này bác gái tạp vụ trông thấy ví tiền, nhặt lên hô to: “Ví tiền ai sơ ý làm rớt đây?”
Mọi người nhao nhao tìm, nam trung niên lúc này mới phát hiện ví tiền mình bị mất, bước lên phía trước nhận lấy.
John đẩy sữa bò đến trước mặt Lương Tập, nhìn năm tờ tiền mặt mình để trên bàn: “Đây là tiền của cháu, cháu có thể đem tiền thu lại.”
Lương Tập cầm lấy tiền mặt, hỏi: “Cháu có thể đếm không?”
John cười haha: “Đương nhiên có thể.”
Lương Tập cầm lấy tiền mặt bắt đầu đếm, cách đếm tiền so với những người khác rất khác biệt, trước tiên đem tiền nắm lại bằng tay trái, sau đó dùng tay phải rút ra rồi đặt tờ tiền trở lại lên bàn, đếm: “Một tờ, một tờ, một tờ, một tờ, một tờ.”
Sau khi hai tay Lương Tập rỗng tuếch, mà trên mặt bàn chỉ có một tờ tiền mặt. Lương Tập đem tờ tiền mặt này trao lại cho John: “Thật xin lỗi ông, cháu không thể lấy tiền của ông.”
John giật mình. Hắn biết đây là ảo thuật, đồng thời hắn cũng biết phương pháp của ảo thuật này, hắn chỉ kinh ngạc là Lương Tập có thể hoàn thành ảo thuật này tốt đến vậy. John đem tờ tiền trước mặt thu lại, nghĩ một lát nói: “Lương Tập, ta biết cháu là học sinh của trường Bluecoat.”
Lần này đổi lại người giật mình là Lương Tập: “Ông làm sao biết?”
John mỉm cười trả lời: “Ta là một thám tử lừng danh.” Hoa kiều trừ khi là trẻ mồ côi, nếu không thì cũng sẽ không đi móc túi. Bốn con đường xung quanh đây chỉ có Bluecoat là trường học từ thiện, cửa hàng này lại bên cạnh trạm xe bus. Tổng hợp toàn bộ, John đã có kết luận.
Lương tập đối với nghề nghiệp thám tử không thích, không thèm để ý nói: “Nước Anh khắp nơi đều là thám tử.”
John cảm thấy lời nói này không hề sai, rất đồng ý gật đầu, hỏi: “Cháu thích móc túi sao?”
Lương Tập không trả lời, tay nâng ly sữa bò yên lặng uống.
John trong lòng hiểu rõ: “Tổ trinh thám của ta cách đường này không xa, hiện đang thiếu một người quét dọn vệ sinh. Nếu cháu đồng ý, ta có thể giúp cháu.”
Lương Tập ngẩng đầu nhìn John: “Thế nhưng là.. Thế nhưng là bọn hắn là một đám người xấu.”
John nói: “Ta chỉ hỏi cháu đồng ý hay không, về phần giải quyết phiền phức đó như thế nào là việc của ta.”
Lương tập nghĩ một lát, nói: “Thưa quý ông, thuê lao động trẻ em là phạm pháp.”
John lơ đễnh nói: “Không trả tiền nên không phải thuê.”
Lương Tập kinh ngạc đến ngây người, đây là logic gì vậy?
John thấy Lương Tập như vậy thì cười môt hồi nói: “Nhưng ta cho phép cháu mỗi tuần giúp ta đếm tiền một lần.”