Mẹ Bobby không muốn rời đi, Bobby phải nói mấy lần, thậm chí còn giở trò ho dữ dội thì bà mới bất lực đứng dậy, nhìn con trai mình một cách bất đắc dĩ. Thằng con trai trời đánh thì nói rất thẳng thừng: “Mẹ về đi, có chuyện gì con sẽ gọi”.
Mẹ Bobby mặc cả: “Vậy để Lisa ở lại đây, nếu có chuyện gì cô ấy sẽ lo cho con.”
Bobby khăng khăng: “Có Lương Tập ở với con là đủ rồi, khụ! Khụ!”
Cha Bobby đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Bobby nhất quyết như vậy, ông cũng không nhiều lời quay sang nói với vợ: “Mình về thôi em.”
Lương Tập cung kính nói: “Chú, dì đi từ từ.”
Sau khi nhìn hai người rời đi, Lương Tập quay trở lại nói chuyện với Bobby: “Tôi có chút không hiểu anh.” Phòng bệnh của khu điều trị nội trú các cửa kính đều cao từ trần đến sàn và có rèm che. Bobby ở khu dành cho bệnh nhân VIP, đối diện là bàn trực y tá, các cô y tá có thể nhìn thấy rõ mọi việc trong phòng bệnh.
Bobby: “Tôi khạc ra máu.”
Lương Tập hỏi: “Sốt cà chua?”
Bobby: “Máu, máu từ mũi chảy xuống miệng.” Bobby nói rất tự nhiên, tựa hồ cũng không phải nói dối một hay hai lần.
Lương Tập lắc đầu: “Tôi không hiểu ý của cha anh.”
Bobby: “Ý gì?”
Lương Tập kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Tôi đoán thôi. Tôi nghĩ cha anh biết rất nhiều bí mật của anh, và hành vi của ông ấy rất kỳ lạ. Không yêu, không nghiêm khắc, cũng không quan tâm. Hình như có chút áy náy.”
Bobby không có trả lời, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Tôi đột nhiên phát hiện làm một thám tử cũng thật thú vị.”
Lương Tập sửng sốt hỏi: “Còn trước đây thì sao?”
Bobby: “Thủ đoạn rất giỏi.”
Lương Tập giơ cho Bobby một ngón giữa, sau đó rơi vào suy nghĩ. Bobby vội vàng nói: “Đừng nghĩ nữa, đi ăn cơm thôi.”
Lương Tập nghi ngờ nhìn Bobby: “Cho tôi hỏi một câu, anh biết trên thế giới không có ma phải không?”
Bobby phủ nhận: “Đương nhiên là có. Thật sự tôi đã gặp qua ông nội.”
Lương Tập không đồng ý: “Không. Anh nói khi anh mười tuổi, đã nhìn thấy ông nội của mình vào đêm trước đám tang của ông. Nhiều năm như vậy, mọi người đều phủ nhận việc nhìn thấy ma, anh đã khám phá những ngôi nhà ma ám, nhưng anh chưa từng thấy ma. Về lý mà nói, những điều này hết thảy đủ để lay động lòng tin của anh, nhưng càng ngày anh biểu hiện càng nhiệt tình, chẳng những không có nản lòng, ngược lại càng thêm tự tin.”
Lương Tập: “Điều khiến tôi càng thấy kỳ lạ là nhà của Lily, anh nghi ngờ người môi giới bất động sản, chứ không phải là con ma nào cả. Anh từ đầu đến cuối đều giả ma giả quỷ, anh chưa bao giờ nghi ngờ những nguyên nhân khác. Vì vậy, anh hoàn toàn không cho rằng trên thế giới này có ma, hoặc anh không nghĩ mình có thể nhìn thấy ma. Tại sao?”
Bobby hỏi: “Cái gì tại sao?”
Lương Tập hỏi: “Tại sao anh làm tất cả những điều này?”
Bobby cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi có bệnh tâm thần, cần gặp ma, cậu chỉ cần biết như vậy là đủ”
Lương Tập nói: “Tôi không chơi đùa với anh, tạm biệt.”
“Khoan đã.” Bobby vội ngăn Lương Tập lại: “Tôi không có bạn bè.”
Lương Tập: “Anh có.”
Bobby: “Bạn bè của tôi chỉ biết Bobby thuộc gia tộc Clement.”
Lương Tập nói: “Anh là Bobby thuộc gia tộc Clement.” Họ chỉ thích tiền của anh. Mẹ kiếp, tiền không phải là một phần cuộc sống của anh sao? Họ cũng thích anh khi anh là người lành lặn, anh có muốn chặt hết tay chân của mình để thử lòng thành của họ với anh không?
Bobby thở dài bất lực nói: “Haiz, chắc tôi bị bệnh tâm thần.”
Lương Tập không thể giải thích được: “Tại sao?”
Bobby: “Đây là chuyện nhà tôi, tôi không thể nói cho cậu biết, tôi coi cậu như bạn bè, nói cho cậu biết sự thật, hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi, giữ bí mật.”
Lương Tập nghi ngờ: “Chẳng lẽ vì tôi đánh anh nên anh coi tôi là bạn sao?” Nói rồi Lương Tập xắn tay áo định đánh anh ta một trận nữa, có lẽ anh có thể nhận được một đứa em trai.
Bobby phát điên: “Đi chết đi!”
Lương Tập không hiểu: “Tại sao anh lại nói với tôi điều này?”
Bobby nhìn Lương Tập nói: “Cậu là người thú vị nhất mà tôi biết, hơn nữa cậu rất thông minh, và dường như không quan tâm đến gia thế của tôi.”
Bobby quen biết một số kiểu người, kiểu thứ nhất là những phú nhị đại cùng tầng lớp, những người này hoặc tiêu xài hoang phí, uống rượu, hoặc làm việc chăm chỉ. Kiểu thứ hai là những người bình thường, loại người này sẽ phục tùng hoặc tôn trọng Bobby vì tiền bạc và quyền lực của gia đình anh. Kiểu thứ ba là những người muốn nổi tiếng. Kiểu nào cũng khiến Bobby cảm thấy nhàm chán, anh ta hy vọng có một người bạn có thể trò chuyện vô tri và thậm chí làm chuyện xấu cùng nhau.
Sau khi nghe điều này, Lương Tập khinh bỉ nói: “Có bệnh, giàu quá nên ăn no rửng mỡ hả. Nếu anh cho rằng không có ma, nhưng để phù hợp với mong muốn bị bệnh tâm thần của anh, tôi sẽ làm tốt.”
Bobby xua tay: “Không, không, không. Cậu có biết hiệp sĩ tóc vàng không?”
Lương Tập lập tức im lặng, cố gắng hết sức để im lặng, nhưng những cơ bắp đang đắp trên mặt anh vẫn phản bội anh, anh đang kìm nén, cố gắng nở một nụ cười thương mại. Anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bobby tưởng tượng mình là một siêu anh hùng, tự gọi mình là hiệp sĩ tóc vàng bảo vệ công lý trên thế giới. Giống như việc anh ta bắt được tay môi giới bất động sản ở nhà Lily hay việc anh ta vạch trần vụ lừa đảo trong những ngôi nhà ma ám.
Bobby cầm khăn giấy ném tới: “Tôi nghiêm túc đấy, được không?”
Lương Tập cố gắng không cười: “Nếu anh công bố danh tính hiệp sĩ tóc vàng, tôi nghĩ anh không cần phải bày trò giả ma, mà vẫn bị xem là kẻ tâm thần.” Quả thật trên mạng cũng có những người tự xưng hiệp sĩ như: Hiệp sĩ Gián, hiệp sĩ đeo mặt nạ, hiệp sĩ mặc đồ lót, hiệp sĩ chống muỗi, có quá nhiều đếm không hết. Không có ngoại lệ, không ai coi trọng họ. Hiệp sĩ tóc vàng? Nghe thôi mà anh đã có cảm giác ngượng thay Bobby.
Bobby tức tối nói: “Không tính người môi giới bất động sản, tôi đã vạch trần năm vụ lừa đảo và hỗ trợ cảnh sát bắt giữ sáu nghi phạm. Tôi cũng đã giúp cảnh sát Liverpool bắt giữ một tội phạm truy nã vào năm ngoái.”
Lương Tập nghi ngờ: “Chỉ mình anh?” Chỉ cần tôi cũng có khả năng đánh chết anh?
Bobby: “Tôi có vệ sĩ.”
Thú vị mà hợp lý, nếu loại trừ yếu tố ma quỷ thì quá trình Bobby bắt gã môi giới bất động sản cho thấy anh ta là một người có đầu óc và mưu lược.
Bobby nói: “Tôi cần gặp ma ít nhất một hoặc hai lần mỗi tháng. Tôi sẽ chọn những ngôi nhà ma đáng ngờ. Thứ nhất, tôi có thể chứng minh rằng mình bị bệnh tâm thần. Thứ hai, tôi có thể chống lại cái ác, bảo vệ công lý.”
Lương Tập hỏi: “Bệnh viện Maria có gì đáng ngờ?”
Bobby: “Cô tôi nhập viện vào ngày hôm kia. Sau khi tôi đến thăm cô ấy, một trong những vệ sĩ nói với tôi rằng, cô y tá khoảng bốn mươi tuổi kia là cảnh sát. Tôi không quan tâm chút nào, nhưng cậu đã đề cập đến bệnh viện, vì vậy tôi quyết định đến đây, vừa hay xác nhận luôn cô y tá đó vẫn còn ở đây.”
Lương Tập nhìn bàn trực y tá, một cô y tá tóc đỏ khoảng bốn mươi tuổi, đang trò chuyện với một y tá trẻ, trong khi tay vẫn kí giấy tờ.
Bobby nói: “Cảnh sát nằm vùng trong bệnh viện, vậy nghĩa là..”
Lương Tập trả lời: “Điều đó có nghĩa là anh đang can thiệp vào công việc của người khác.”
Bobby không nói nên lời.
Lương Tập nói: “Hiệp sĩ tóc vàng không nên can thiệp vào việc điều tra các vụ án của cảnh sát, mà nên bắt những tên tội phạm mà cảnh sát không bắt được.” Lương Tập cũng phát hiện ra rằng y tá này không giống những y tá làm việc tại tầng ba Anh tin rằng vệ sĩ và Bobby nói sự thật, nhưng Lương Tập so với Bobby có chừng mực hơn, anh sẽ không can thiệp vào việc điều tra các vụ án của cảnh sát. Thêm nữa, ngay cả khi anh giúp cảnh sát, anh cũng không có nửa xu tiền thưởng.
Bobby cảm thấy Lương Tập nói có lý: “Đi giúp tôi xuất viện, tôi sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó tìm ngôi nhà ma nào đó, chúng ta cùng nhau chơi.”