Thủ Đô Sương Mù

Chương 56: Giá cả và ân huệ



Giờ phải đi ngay nên Mark bắt tay chào tạm biệt Lương Tập, bày tỏ niềm vui khi gặp nhau ngày hôm nay. Sau đó ông ghé xuống phòng khách ôm chào Mary.

* * *

Ngày hôm qua, sau sự việc xảy ra tại kho phân phối, Mark liền chuyển hàng hóa đến kho đúc tiền. Một giờ trước, cảnh sát nhận được thông báo có tiếng súng nổ trong nhà kho. Cảnh sát tuần tra gần đó liền đến kiểm tra, cũng nghe thấy tiếng súng nên đã gọi hỗ trợ, không ngờ đó chỉ là một trò đùa. Ai đó đã sử dụng chiếc loa nhỏ để phát lại âm thanh đấu súng, đoạn này chắc hẳn được thu lại từ bộ phim nào đó.

Cảnh sát tuần tra liền gọi điện về sở để hủy hỗ trợ, ngay khi anh ta vừa ra khỏi cửa liền bị người của đội chống ma tuý chặn lại. Họ lục soát người, kiểm tra thẻ nhân viên của anh ta, sau đó vào nhà kho kiểm tra. Ngay lập tức liên hệ với MI5. Nhân viên MI5 không biết nhà kho này là nơi chứa hàng cho chiến dịch cồn cát nên đã phủ nhận. Hệ thống báo động do đội cồn cát lắp đặt đã bị đội chống ma tuý và cảnh sát tuần tra kích hoạt, nhưng họ không dám lên tiếng, chỉ thông báo cho Mark sau khi đội tuần tra và đội chống ma tuý rời đi.

* * *

Mark đến nhà kho, kho hàng trống rỗng, một số nhà kho chỉ còn lại một cái hố trên mặt đất. Nó dẫn ra cái hang nằm ở hàng rào sắt cách đó năm mét. Rõ ràng, ai đó đã khoan đường hầm vào nhà kho và lấy đi tất cả hàng hóa.

“Đội chống ma tuý đã nói gì?” Mark tỏ vẻ bình tĩnh châm thuốc, nhưng tay ông lại hơi run, phải châm mấy lần mới được.

Cấp dưới trả lời: “Đội trưởng Lưu của đội chống ma tuý nói, cô ấy nhận được cuộc gọi từ một người tên hiệp sĩ tóc vàng, hắn ta khuyên cô nên để mắt đến những hàng hóa được chuyển đến kho đúc tiền từ kho phân phối. Hiệp sĩ tóc vàng nói có người xấu đang định đánh cắp hàng hóa này. Lưu Chân đã cử các đội canh chừng theo ca, và họ đã lầm tưởng cảnh sát tuần tra là người xấu giả danh.”

Một cảnh sát khác hỏi: “Sếp có muốn nói chuyện với Bobby không?” Họ biết Bobby là hiệp sĩ tóc vàng.

Mark không trả lời.

Hàng hóa này có vũ khí, nhưng nhìn chung mà nói, đều là thiên về thiết bị phòng thủ như kính râm quét, trông không khác gì kính râm thông thường, đặc biệt ở chỗ có thể tự động chụp khuôn mặt, có thể chụp hàng trăm bức ảnh mỗi giây với khoảng cách chụp khoảng 50 mét. So sánh khuôn mặt được chụp với những khuôn mặt có trong cơ sở dữ liệu.

Quan trọng trong số hàng hóa là máy nghe trộm laser đặc biệt, máy laser thông thường có thể nghe lén âm thanh trong nhà, thông qua rung động. Còn máy laser đặc biệt này là sản phẩm thử nghiệm và vẫn chưa được đưa vào sản xuất chính thức. Sự khác biệt lớn nhất về chức năng so với máy laser thông thường là nó có thể ghi lại chính xác âm thanh bên trong ô tô đang lái. Đây là thiết bị tiên tiến nhất được MI6 chuẩn bị đặc biệt cho chiến dịch cồn cát.

Các máy ảnh, máy quét, v. V. khác không so sánh được với máy laser này. Để riêng từng thứ thì không tính là gì, nhưng cộng lại thì lại là vấn đề lớn. Hàng nghìn bảng Anh tiền mặt, năm khẩu tiểu liên có giảm thanh và không có số ID, súng lục và nhiều thứ khác.

Mark lo lắng hơn về một vấn đề khác, MI6 đã giao máy nghe trộm laser này cho đội cồn cát, nhưng đội cồn cát đã không xóa sạch dấu vết. Các dấu vân tay của đặc vụ MI6 có khả năng còn để lại trên máy laser. Xem xét sự nguy hiểm đến MI6, Mark không thể bỏ qua vấn đề này.

Cảnh sát: “Sếp, Bobby và Lương Tập rất khả nghi. Chúng ta có nên bắt họ đến thẩm vấn không?”

Mark: “Một bên là những luật sư cừ khôi, một bên là những tên trộm. Ngay cả khi họ làm việc này, thì cũng không dễ dàng để lấy được sự thật từ họ. Cậu có biết tại sao bọn tội phạm lại để lại một chiếc loa không?”

Cảnh sát: “Quay lén?”

Mark nói: “Đúng vậy, bọn côn đồ không chỉ lấy trộm đồ mà còn cười nhạo chúng ta, có nghĩa là chúng tự tin có thể chống lại chúng ta. Nếu hai người đó là bọn trộm, chẳng lẽ không đối phó được sự thẩm vấn của chúng ta sao?”

Cảnh sát hỏi: “Sếp, bây giờ nên làm gì?”

“Tìm cách thu hồi hàng hóa, thu hồi được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tôi sẽ lo việc bắt kẻ trộm.”

Mark gọi điện thoại: “Lương Tập phải không, là tôi, Mark, cậu có thể đến đây một chuyến được không?” Bất kể Lương Tập có phải là trộm hay không, vì Lương Tập là một thám tử, và ông có thể nhờ Lương Tập xử lý vụ án. Bất kể là bóng gió, bí mật quan sát hay trực tiếp rung núi đụng hổ cũng được, đều tốt hơn nhiều so với việc thẩm vấn cậu ta. Từ việc xử lý vụ án, cũng có thể biết Lương Tập có năng lực như thế nào.

Lương Tập hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?” Hiện tại cho dù anh đang thật sự chán nản, muốn tìm một góc vắng vẻ để vẽ vòng tròn, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến nhiều vấn đề nếu nhận lời Mark.

Mark nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp, với cương vị là một thám tử.”

Lương Tập: “Hôm nay tôi không có thời gian rảnh. Ngày mai thì được, nếu giá cả phù hợp.”

Giá? John sẽ không thảo luận về giá cả với ông, mặc dù sau đó ông sẽ xin một khoản tiền thưởng cho John, nhưng John chưa bao giờ chủ động đề cập đến tiền.

Mark kiên nhẫn nói: “Hôm nay có được không? Đến xem trước, chỉ khoảng nửa giờ.”

Lương Tập: “Mark, ông không thiếu người tài, sao lại tìm tôi? Chẳng lẽ hàng hóa ông để trong kho bị mất?”

Mark rất ngạc nhiên, cậu ta thực sự quá giỏi cho một cuộc đấu trí.

Lương Tập có chút tò mò hỏi: “Tôi đã nhờ Bobby nói với Đội trưởng Lưu sẽ có người lấy trộm hàng hóa trong vòng 72 giờ. Lưu Chân không để mắt đến nó sao?” Lương Tập suy đoán hàng hóa đã có vấn đề. Đối tượng khiêu khích của Bobby là MI5, nên Lương Tập cũng biết danh tính hiệp sĩ tóc vàng không thể che giấu được. MI5 không bắt anh và Bobby không có nghĩa là họ không theo dõi và chú ý đến.

Mark hỏi: “Làm sao cậu biết chuyện này?”

Lương Tập trả lời: “Mark, tôi điều hành một công ty thám tử, không phải bệnh viện phúc lợi. Nếu ông có bất kỳ câu hỏi nào, ông phải trả tiền.”

Mark nghiêm túc nói: “Lương Tập, cậu có biết mình đã dính đến pháp luật không?”

Lương Tập: “Tôi khá chắc rằng tôi không phạm tội. Những vấn đề này không phải là vấn đề của tôi, mà là của ông. Tôi không thể giúp nếu ông muốn ăn quỵt. Để hợp lí, ông phải trả tiền để tôi cung cấp dịch vụ. Để kỉ niệm ngày hôm nay. Nhân ngày sinh nhật Mary, tôi sẽ cung cấp cho ông một tin miễn phí: Tại kho phân phối, chúng tôi thực sự không biết hàng hóa đó của MI5. Còn tôi làm thế nào biết kho nào có hàng hóa, làm sao tôi biết ai đó định ăn cắp nó.. Mark, tiền không phải của riêng ông. John luôn dạy tôi những người hào phóng nhất là chính phủ, bởi vì họ chịu trách nhiệm về tiền mà họ không thể lấy làm của riêng được và thứ đó không thuộc về họ. Các lãnh chúa vẫn phải dùng đầu để kiếm tiền, còn chính phủ chỉ việc tăng tiền thuế. Lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau, 20.000 bảng, ông thấy thế nào?”

“20.000 bảng?” Mark kinh ngạc hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

Lương Tập nói: “Tôi thực sự không muốn giao thiệp cùng các ông, làm thì làm, không làm thì thôi. Nếu không, ông có thể hỏi Bobby, anh ta rất dễ dụ. Hãy tự mình suy nghĩ. Tôi không có gì để mất, tôi chỉ sợ nghèo.”

Lương Tập trẻ tuổi, rất kiêu ngạo. Đừng trách Lương Tập không nể mặt Mark, kể từ khi John bị giết, Mark với tư cách là bạn của John và là giám đốc MI5, đã không có bất kỳ kết luận và kết quả điều tra nào hợp lý. Nói về mối quan hệ giữa John và Mark, Lương Tập thấy Mark không mấy quan tâm đến vụ John bị giết.

Khi cùng Mark phân tích vụ án của John, Lương Tập đã xác định Mark biết điều gì đó. Theo quan điểm này, lịch sự với Mark là khách sáo, anh không mắng ông ta là đã giữ thể diện cho ông ta rồi. Bây giờ nói về vấn đề tiền, nên làm thế nào thì làm thế ấy. Lương Tập không có nửa điểm ân tình gì với Mark.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.