Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 88-3



: Bộ bộ kinh tâm

“Nương nương!” Lí Vị Ương đột nhiên cất cao giọng nói, “Không phải Vị Ương xem thường Thất điện hạ, hoàn toàn ngược lại, điện hạ không phải quý nhân hoàng tôn bình thường, nương nương kỳ vọng rất lớn ở điện hạ, cho nên nương nương tuyệt đối không cho phép nữ nhân tuỳ hứng độc tài như ta ở bên cạnh điện hạ! Trong mắt nương nương Thất điện hạ là trân bảo, tất nhiên chỉ có phỉ thuý quý hiếm mới xứng đôi, mà Vị Ương chỉ là hòn đá ven đường, nương nương không cần lo lắng, ta sẽ không vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ! So với gả cho Thất Hoàng tử làm phi tử, ngày ngày phải tranh qua đấu lại, Vị Ương có thể tìm một nhà bình thường, tìm một nam tử bình thường quý trọng ta trân trọng ta cùng nhau sống qua ngày!”

Từng lời của Lí Vị Ương như kim đâm vào trái tim Đức phi, bà nhìn nàng, trong nháy mắt cảm thấy lo sợ bất an. Bà khẽ mở miệng nhưng không phát ra tiếng nào, trong mắt hiện lên sự tức giận.

“Ngươi quá ngây thơ rồi, có nam tử nào không tam thê tứ thiếp, ngươi nghĩ mình là ai?!” Đức phi vất vả lắm mới tìm được tiếng nói của mình.

Lí Vị Ương không phải hồn nhiên, nàng đã đi qua con đường Đức phi nương nương lựa chọn, long tôn Hoàng tử, thăng chức rất nhanh, nhưng nàng phấn đấu cả đời, cuối cùng nhận được gì? Toàn là hư vô mà thôi. Nàng vốn không định nói những câu này, nhưng nếu không nói rõ ràng, không dám đảm bảo rằng Đức phi còn giữ ý tưởng gả nàng cho Thất Hoàng tử làm Trắc phi. Làm Trắc phi của Thác Bạt Ngọc, có khác gì lúc trước gả cho Thác Bạt Chân, đơn giản là lặp lại con đường đó một lần nữa. Không sai, hiện tại Thác Bạt Ngọc có tình cảm với nàng, nhưng lúc trước Thác Bạt Chân chưa chắc đã không có lúc thương yêu nàng, tất cả chỉ là nhất thời, ai có thể cam đoan tương lai hắn có thể sủng ái nàng cả đời? Cho nên, nàng tuyệt đối không thể gả cho Thác Bạt Ngọc!

Nói đến đây, giữa hai người đã không còn gì để nói nữa.

Lí Vị Ương định cứ như vậy rời đi, Đức phi lại nói: “Ngươi có biết đánh đàn không?”

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Không tinh thông.”

“Đàn một khúc cho ta nghe.” Đức phi đột nhiên nói.

Khúc đàn thể hiện đến lòng người, bà muốn biết, rốt cuộc Lí Vị Ương là loại người gì.

Không giống các thiên kim tiểu thư bình thường đàn các bài cầm uyển chuyển hàm xúc, tiếng đàn của Lí Vị Ương có vẻ lạnh băng, làm người nghe như đang đắm mình trong màu xanh của nước hay màu xanh của trời, trong cảnh đêm tràn ngập mây mù nhìn thấy một chiếc thuyền đơn độc nhập bến, mơ hồ lay động, đây là khúc đàn làm người ta cảm thấy rét lạnh mờ mịt, cảm nhận được rằng trái tim thiếu nữ này vô cùng cô đơn, lạnh băng.

Đức phi nghe xong, vẫn không nói gì.

Một góc lều đột nhiên bị vén lên, một cung nữ đi đến, dây đàn trong tay Lí Vị Ương ngừng lại, nàng lập tức đứng lên nói: “Vị Ương bêu xấu, mong nương nương thứ tội!”

Đồng tử của Lí Vị Ương phảng phất như mặt gương, ngăn cách nội tâm, chỉ lạnh lùng phản chiếu lại tất cả mọi thứ bên ngoài. Nhưng lúc đánh đàn, mặt kính nhất thời hiện ra vết rạn, Đức phi cảm thụ rõ ràng khi nhìn vào đáy mắt nàng, sự trầm lắng nồng đậm ẩn sâu bên dưới đôi mắt trong trẻo như giếng cổ đang sôi trào, nàng không nói dối. Đức phi thở dài một hơi, một lúc lâu sau, trong mắt bà hiện lên biểu cảm không rõ là thương cảm hay thương hại: “Trái tim của ngươi, so với đá còn cứng rắn hơn, so với băng còn lạnh hơn.”

Lí Vị Ương dường như không nghe thấy, nàng hơi cúi người, cứ như thế lui ra ngoài.

Đức phi không ngăn cản.

Xốc lều trại lên, Lí Vị Ương đi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, nàng cảm thấy chói, hơi nheo mắt lại.

“Nàng làm sao vậy?”

Nàng nghiêng đầu nhìn qua, Thác Bạt Ngọc đang bước nhanh đến từ cách đó không xa.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt trong trẻo như chứa băng hàn.

Tuy rằng trong lòng thấy phiền toái đến là cách xa không muốn lại gần, nhưng trên mặt chỉ cười nhẹ: “Điện hạ, mong điện hạ nhắc nhở Đức phi nương nương, không phải tất cả mọi người trên đời đều thấy người sang bắt quàng làm họ.”

“Nàng…” Thác Bạt Ngọc đột nhiên ngừng nói.

Bản thân chưa từng có ý nghĩ sẽ gả cho Thất Hoàng tử, mà hiểu lầm là do người trước mắt này mang đến cho mình, Đức phi không phải là người lỗ mãng, sẽ không vì thấy mình đến gần Thác Bạt Ngọc mà nói những lời này, có lẽ Thác Bạt Ngọc nói gì đó trước mặt Đức phi! Đại khái trước mặt quý nhân, nàng chỉ là đồ vật, tuỳ tiện đã có thể quyết định vận mệnh của nàng, nàng còn phải ba quỳ chín lạy, mang ơn họ! Đúng là hoang đường! Bất luận phẫn nộ thế nào, Lí Vị Ương vẫn chỉ lạnh lùng quỳ gối nói: “Thần cáo lui.”

Thác Bạt Ngọc hơi giật mình, tươi cười tao nhã ấm áp bên môi dần phai nhạt.

Ban đêm, Phó thống lĩnh Cấm quân Tả Nguyên nhận được mệnh lệnh, một mệnh lệnh làm hắn không dám tin: “Cái gì, nương nương muốn giết nàng ta?”

Nữ quan nhỏ giọng nói: “Đừng có to tiếng, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Tả Nguyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, một lát sau, dừng chân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Trương Đức phi ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Nương nương, An Bình Huyện chủ là người bệ hạ ưa thích, Thái hậu nương nương cũng rất coi trọng nàng ta, hơn nữa gần đây Thất điện hạ với nàng ta…”

Trên búi tóc của Trương Đức phi cài hoa lục diệp tinh xảo cùng trâm cài phỉ thuý lung linh, lúc nói chuyện hoa tai dài rủ xuống, hơi lay động: “Chính vì Ngọc nhi, ta mới không thể để lại nàng ta.”

Tả Nguyên khó hiểu nhìn Trương Đức phi, nhưng vị biểu tỷ này của hắn chỉ yên lặng mỉm cười, nhẹ nhàng như một con chuồn chuồn đậu trên lá, làm người khác hoàn toàn không ngờ rằng bên trong sự lặng im bình thản của bà ẩn giấu lời nói sắc bén, dâng lên bao nhiêu sóng gió như vậy: “Ngọc nhi đã nói với ta, muốn lấy nàng ta làm Chính phi.”

Tả Nguyên lắp bắp kinh hãi, lập tức lộ ra vẻ mặt không dám tin. Tuy Lí Vị Ương là An Bình Huyện chủ, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ xuất, không hơn được tiểu thư con vợ cả, nếu cưới về, chỉ sợ sẽ bị người khác nhạo báng, thân phận Thất điện hạ cao quý, Đức phi nương nương tất nhiên sẽ không thích con dâu như vậy. Nhưng mà cho dù không thích, từ chối là được, cần gì phải hạ độc thủ?

Trương Đức phi thở dài một hơi, nói: “Nếu như nó chỉ thuận miệng nhắc tới, có lẽ ta sẽ cho phép để nó cưới nữ tử này làm Trắc phi. Nhưng nó lại trịnh trọng nghiêm túc, một mực khăng khăng phải cưới nàng ta làm Chính phi.”

Tả Nguyên vẫn không hiểu nổi, Đức phi nương nương nhân từ như vậy vì sao đột nhiên ra mệnh lệnh thế này ——

Khoé miệng Trương Đức phi cong lên thành nụ cười lạnh u ám: “Ngọc nhi đứa nhỏ này, ta rất hiểu, bề ngoài nhìn nó có vẻ rất hiền hoà, nhưng thực ra cố chấp hơn bất cứ ai, nếu ta thẳng thắn từ chối, nó nhất định sẽ không buông tay, còn có thể phát sinh rất nhiều chuyện, cho nên ta đáp ứng, đồng ý nói tương lai sẽ tìm cơ hội thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng mà, ta sao có thể để cho nữ tử như vậy vào cửa? Lí Vị Ương, hôm nay ta vừa mới gặp. Bệ hạ khen nàng ta thông minh nhạy bén, nhưng ta lại cảm thấy thiếu nữ bộc lộ tài năng, khí thế bức người như vậy thật sự là thứ phiền toái, ngươi xem nàng ta vừa đến Lí phủ đã đối đầu gay gắt với mẹ cả, đâu đâu cũng bàn tán bọn họ không hoà thuận, không có cách nào chung sống hoà thuận với trưởng bối, tương lai trong Vương phủ của Ngọc nhi có không biết bao nhiêu nữ tử, ngươi nghĩ xem, nàng ta có thể giúp Ngọc nhi quản lý Vương phủ sao? Ta không thích, cho nên tuyệt đối không để Ngọc nhi lấy nàng ta, nhưng lại không thể cự tuyệt trực tiếp, đành phải có lỗi với nàng ta vậy.”

Tả Nguyên vẫn thấy hơi lo lắng: “Nương nương không cần phải so đo với một tiểu nha đầu, cảnh cáo là đủ.”

Cảnh cáo? Cho dù cảnh cáo Lí Vị Ương, thì con trai mình làm sao đây? Trong lòng Trương Đức phi, thật ra còn ẩn giấu một lý do, bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Thác Bạt Ngọc lúc nhắc tới Lí Vị Ương, ngay cả mắt nó cũng mỉm cười, thân là mẫu thân, Trương Đức phi lập tức nhận ra con trai đang nghiêm túc, bà cảm thấy sự sợ hãi dâng lên từ đáy lòng. Cho nên bà triệu kiến riêng Lí Vị Ương, muốn xem rốt cuộc nàng ta là dạng nữ tử nào, nếu nàng ta dịu dàng kính cẩn nghe lời, hiểu lòng người, như vậy có lẽ bà sẽ giữ lại nàng ta, nhưng nàng ta cố tình quật cường bất khuất, thậm chí luôn miệng yêu cầu một đời một đôi, nữ nhân như vậy, sau khi lấy về thì có gì tốt! Mà Lí Vị Ương không chết, Thác Bạt Ngọc nhất định sẽ lấy nàng ta. So với như thế, chẳng bằng hạ quyết tâm, triệt để diệt trừ.

Bà ngẩng đầu nhìn Tả Nguyên, lạnh lùng nói: “Chuyện săn bắn vốn nguy hiểm vạn phần, hằng năm đều có người bị tên lạc bắn chết, bị dã thú cắn chết, năm nay Lí Vị Ương sẽ có tên trên danh sách những người chết do ngoài ý muốn.”

Cả khuôn mặt Tả Nguyên trắng bệch, hắn luôn phù trợ Thất Hoàng tử, biết cá tính điện hạ nói một không hai, nếu tương lai có ngày điện hạ biết hắn đã giết chết người trong lòng thì hắn biết nói lời công đạo thế nào với đối phương? Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng khó giữ lại. Huống chi hiện giờ hắn đã quan to lộc nhiều, vì sao còn phải mạo hiểm?

Trương Đức phi là dạng người gì, sao bà có thể không đoán được suy nghĩ của đối phương?

“Ngươi đừng quên, rất nhiều chuyện, là cùng vinh cùng hại.”

Tả Nguyên lắp bắp kinh hãi, hắn biết, người có lai lịch như mình tìm trong Hoàng thành được cả đống, có năng lực nhưng không có bối cảnh căn bản không thể làm quan, nhưng chỉ một câu nói của Đức phi nương nương lại dễ dàng làm được, chỉ mới là phi tử đã có thể như thế, nếu tương lai con trai bà ấy làm Hoàng đế, như vậy phú quý to lớn sắp tới, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở thành tựu trước mắt… Đối với nam nhân mà nói, còn có cái gì mê người hơn công danh lợi lộc? Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu (Bụng dạ hẹp hòi không phải là quân tử, hành sự không tàn bạo không phải là trượng phu), cuối cùng hắn hạ quyết tâm.

Chạng vạng, Lí Tiêu Nhiên cố ý đến thăm Lí Vị Ương, thấy nàng mạnh khoẻ mới yên tâm, dặn dò: “Lúc săn bắn đừng chạy loạn, rất nguy hiểm.”

Lí Vị Ương mỉm cười gật đầu, nói: “Phụ thân cũng phải cẩn thận.”

Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng, không biết vì sao thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.