Ở lại Thuận Vũ Môn vài tuần cuối cùng Băng Thần cũng phải nói lời từ biệt, Cẩm Nhàn tự thân tiễn hắn ta ra ngoài truyền tống trận.
Nàng vui vẻ cúi đầu trước mặt Băng Thần:
“Đa tạ tiền bối đã giúp ta có trải nghiệm thực tế như thế này.”
Băng Thần xoa đầu nàng:
“Ngươi rất có tiềm năng, tính cách liều mạng như thế thì nếu là người chơi thì tốt hơn, ít ra như thế đứng trên bờ vực sinh tử có thể thoải mái hơn. Trình độ của ngươi trong khi hòa mình vào công hội cũng rất cao khiến ta cực kỳ bất ngờ.
Hạ Y có đề nghị mang ngươi tới thế giới của bọn ta rồi để ngươi quay lại thế giới này với thân phận người chơi. Ngươi có thể từ từ suy nghĩ về đề nghị của nàng ấy, có điều tổ đội chiến đấu không phải khi nào cũng thiếu người đâu.”
Cẩm Nhàn bặm môi một hồi rồi nói:
“Hiện tại ta vẫn nghĩ nên thực hiện tốt giao ước với cha của mình thì hơn, đợi đến khi quay trở lại Thượng vị vi diện thì ta sẽ gia nhập. Đến khi đó nếu còn vị trí trong tổ đội chiến đấu bậc cao của công hội thì coi như ta may mắn.”
Nàng nhớ tới sư phụ có dặn dò liền nói:
“Không có trận pháp truyền tống thẳng tới Vân Vũ Phái nên tiền bối đành phải mất một đoạn thời gian để đi tới Vân Vũ Phái.”
Không sắp xếp truyền tống trận thẳng từ môn phái này tới môn phái khác cũng là một phương pháp phòng thủ.Cách này để tránh việc khi có chiến tranh giữa Thập Vũ Môn thì đối phương quá dễ dàng tiếp cận.
Thập Vũ Môn không phải khi nào cũng trong trạng thái hòa bình, đặc biệt là sáu cái môn phái phía dưới lúc nào cũng có toan tính. Ai lại không muốn thứ hạng của mình cao hơn, điều này chính là vinh dự của cả môn phái.
Chưa kể chỉ những kẻ dẫn đầu thì mới càng nhận được lợi ích to lớn, vì dụ như bốn cái đại phái chia nhau Tứ Thiên Bí Cảnh. Điều đó có nghĩa Vân Vũ Phái và Thủy Vũ Phái cũng chiếm được một phần tư của cái
Trong khi đó với nhân số đông hơn gấp ba bốn lần thì một môn phái trong số bọn họ lại phải chia sẻ một phần sáu cái bí cảnh có diện tích tương tự. Nhân số quá đông khiến tỷ lệ nhận được nhiệm vụ cũng bị suy giảm một cách khủng khiếp.
Băng Thần vừa biến mất tại truyền tống trận thì ở trên ngọn núi thật cao một cái thiếu niên và một lão giả đang quan sát hắn. Họ cẩn thận đến mức cố ý bày ra trận pháp để che giấu, đã thế rất nhiều đệ tử của Thuận Vũ Môn cũng đi xem.
Đặc biệt là mấy cô gái muốn nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, dù khác môn phái nhưng tài năng và nhan sắc vượt trội đều sẽ có người hâm mộ. Băng Thần lại vô cùng hòa đồng thế nên mọi người đều có cái nhìn hắn với con mắt khác.
Vốn tưởng thiên tài phải ngạo mạn khó gần nhưng Băng Thần và Cẩm Nhàn lại tỏ ra vô cùng dễ gần. Đặc biệt Băng Thần còn vô cùng vui tính nữa là đằng khác, ở bên cạnh hắn ta thì không khí lúc nào cũng vô cùng dễ chịu.
Bọn họ có nghe đồn rằng hắn ta thiên phú cao hơn cả Cẩm Nhàn thì chắc chắn cũng tới từ Thượng giới. Thế nhưng so với Cẩm Nhàn thì hắn ta còn vui vẻ hơn rất nhiều, thậm chí có thể chỉ điểm cho bọn họ miễn là không phải liên quan đến thương thuật.
Thiếu niên quan sát từ khi nào liền lên tiếng:
“Lần này các ngươi phải làm thật kín kẽ, dù cho thất bại cũng nhất định không được phép để lại manh mối để người khác tra cứu ra.”
Lão giả khẽ giọng:
“Thiếu gia thật sự nghĩ người này có thể cạnh tranh được với ngươi sao?”
Thiếu niên này thở dài nói:
“Vốn ta nghĩ rằng chỉ ẩn nhẫn một chút đợi đánh bại Cẩm Nhàn liền có thể gây ấn tượng cho trưởng lão của Thanh Vân Phái. Băng Thần đột nhiên xuất hiện đánh bại Cẩm Nhàn khiến cho toàn bộ kế hoạch của ta bị đảo lộn.
Bây giờ hoặc là ta đánh bại hắn nếu không phải diệt trừ hắn sau đó tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu. Sư phụ ta có nói qua rằng với thực lực của ta hiện tại nếu đọ đạo thuật với hắn thì bất cứ loại nào cũng sẽ thua, đặc biệt thương thuật của hắn quá khủng khiếp.
Ta đã liên lạc tới Thượng giới để phân tích ghi hình thì ngài ấy bảo có lẽ là cảnh giới “Cực Đạo” của thương thuật. Tu vi hiện tại của ta cũng chỉ hơn hắn ba cái tiểu cảnh, nếu thực sự sinh tử chiến trong Táng Thiên Bí Cảnh thì người chết sẽ là ta.”
Lão giả thở dài ngao ngán:
“Thiếu gia vì ngày này chờ hơn hai chục năm, ta sẽ dùng cách mượn đao giết người để họ muốn tra cũng tra không được. Dù sao muốn làm thịt tiểu tử này cũng không phải chỉ có chúng ta, có nhiều người còn sẵn lòng làm lơn hơn, chúng ta cứ làm ngư ông thôi.”
Thiếu niên mỉm cười:
“Ta luôn tin ngươi có thể làm tốt.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì Băng Thần đang ngàn cân treo sợi tóc, hai tay hắn ta chống hông nhìn lên khắp xung quanh mình có đến cả trăm người. Tất cả nhìn về Băng Thần với ánh mắt tràn đầy sát khí, cảm giác như họ sắp xé xác hắn ra vậy.
Băng Thần đã gặp tình cảnh này nhiều rồi, trong đầu liền nghĩ ra cách kéo dài thời gian với hy vọng có ai đó sẽ đến cứu mình.
Hắn ta la to:
“Hôm nay các vị vì ta mà tập trung đông thế này khiến cho tại hạ vô cùng bối rồi, tất cả cứ tập trung vào ta thế này thì sẽ rất lộn xộn. Hay bây giờ ta phân nhóm ra cho dễ xử lý nhé, đầu tiên chia làm bốn cái nhóm lớn.
Những ai muốn giết ta thì đứng chính giữa ngay trước mặt ta này, ai muốn cứu ta thì đứng bên phải, còn muốn bắt sống thì đứng bên trái. Ai muốn biến ta thành tro bụi thì đứng đằng sau chờ các vị đằng trước xử lý xong cái đã.”
Đám người dạt về trước mặt hắn ta, mấy người này quá thực nghe vào tai, chỉ có điều tất cả đều đứng trước mặt hoặc đằng sau. Chứng tỏ bọn họ đều muốn giết hắn sau đó bằm xác phi tang đây mà, hình như hắn cũng đâu có chọc tới ai.
Không nói một lời Băng Thần kích hoạt phù chú phong ấn trận pháp dịch chuyển, một giây sau liền chạy xa ngàn dặm. Mấy người sau đuôi nhanh chóng đuổi theo, Băng Thần không biết có bao nhiêu cái thế lực muốn vây giết mình nữa.
Lần này hắn ta có chút sơ hở, không nghĩ tới ngay tại Vân Vũ Tinh vẫn có kẻ liều mạng muốn giết hắn ta. Điều này cho thấy hắn ta chắc chắn đã bị người nó đó ở Thuận Vũ Môn bán đứng rồi, nếu không sao họ biết được hắn ta sắp rời đi.
Biết hắn rời đi là một chuyện, còn biết được hắn ta sẽ hạ xuống tòa thành nào thì càng không phải dạng bình thường. Dù sao quan sát ra trận pháp hoạt động thì tu vi không thể nào yếu được, tệ lắm thì cũng phải Tái Tạo Nhất Trọng trở lên mới được.
Khi nãy hắn ta quan sát thì cũng không có cái cao tầng nào trực tiếp đi xem hắn ta rồi đi, điều này chứng tỏ đối phương che giấu rất kỹ. Để chắc chắn Băng Thần chết hình như còn cung cấp thông tin cho rất nhiều thế lực để họ phái tử sĩ tới đây.
Chuyện như thế này thì cao tầng của Vân Vũ Phái chắc cũng không thể ngờ tới, những kẻ truy sát Băng Thần tu vi cao nhất cũng chỉ có Siêu Thần Lục Trọng. Có lẽ vì lý do này nên họ có thể ẩn náu một thời gian dài tại Vân Vũ Tinh mà không bị để ý.
Bây giờ chắc Vân Vũ Phái vẫn chưa có người chú ý đến nơi này, hắn giãn khoảng cách được ngàn dặm nhưng có lẽ chưa đủ. Dù có dùng bất cứ cách gì thì chênh lệch một đại cảnh giới vẫn không dễ dàng bù được.
Ngọc thạch dùng bao nguy cho Vương Phi đã dùng từ trước trong mấy lần làm nhiệm vụ. Bây giờ còn một cái chuyện dùng để liên lạc với đệ tử của môn phái trong phạm vị vạn dặm.
Hiện tại hắn chưa thể dùng ngay bởi thành trì gần nhất vẫn cách gần 2 vạn dặm, nếu sử dụng bây giờ dù có liên lạc thì cũng chỉ có đệ tử thôi. Băng Thần cảm giác mình thật sự đã bị ép tới tử lộ.
.