Băng Thần đứng trước mặt Lâm Thiên Linh mỉm cười:
“Đệ tử Băng Thần tu vi đạt Siêu Thần Cửu Trọng muốn trở thành đệ tử hạch tâm của môn phái, mong chưởng môn phê chuẩn.”
Ngồi ở bên cạnh rất nhiều chưởng môn và phó chưởng môn khác không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bọn họ đã nghe được Lâm Thiên Linh nói rằng Băng Thần chỉ cần trở thành đệ tử hạch tâm liền hoàn thành nhiệm vụ.
Điều này đồng nghĩa hắn ta sẽ giống như lời nàng ta nói trở thành Tái Tạo Cửu Trọng, người mạnh nhất trung cấp vi diện sẽ lần nữa đổi chủ. Tuy chưa biết sức mạnh của Băng Thần mạnh đến đâu nhưng có lẽ không thua Hàn Băng Thần Điểu là mấy.
Lâm Thiên Linh đứng lên đi đến trước mặt hắn khẽ giọng hỏi:
“Ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức có phải không?”
Băng Thần gật đầu đáp:
“Nhờ sự ưu ái của chưởng môn và sự giúp đỡ của các sư huynh sư tỷ trong môn phái thế nên nhiệm vụ của ta gần như đã hoàn thành hết. Chỉ còn chức vị Hạch tâm đệ tử cần trưởng môn trao cho ta, mong ngài giúp ta toại nguyện.”
Lâm Thiên Linh nhìn về phía Lâm Thiến Thiến rồi hỏi:
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ đi rồi thì sẽ đi lên Thượng vị vi diện lúc đó Thiến Thiến tính thế nào?”
Băng Thần thản nhiên mỉm cười:
“Ngài quá coi thường Thiến Thiến rồi, nàng ấy không cần đến ta đâu, tin tưởng sau khi ta rời đi không lâu thì sẽ gặp lại nàng ở Thượng cấp vi diện.”
Thở dài một hơi nàng khẽ giọng:
“Nhân danh chưởng môn của Vân Vũ Phái ta đưa ra thử thách tiến cấp cho ngươi, không biết ngươi có chịu chấp nhận thử thách hay không?”
Băng Thần chắp tay:
“Ta đồng ý, mời môn chủ ra đề.”
Lâm Thiên Linh to giọng thông báo:
“Ta cho phép toàn bộ đệ tử hạch tâm của Thập Vũ Phái có cơ hội khiêu chiến Băng Thần, nếu trong thời gian một canh giờ còn chưa thua sẽ thành đệ tử hạch tâm. Thời gian được tính ngay từ bây giờ, những người khiêu chiến có thể bắt đầu khiêu chiến.”
Hắn ta xoay người xuống dưới nghiêm nghị:
“Thử thách bắt đầu, ai chưa phục thì có thể khiêu chiến ngay lập tức.”
Băng Thần cất đi Sát Thần Kiếm cầm lấy trên tay là Thanh Thủy Kiếm, cả người sát khí lạnh lẽo khiến người khó thở tản ra. Không chỉ các đệ tử thấy không ổn, đứng ở xa vạn dặm đệ tử cũng cảm nhận được luồng sát khí kinh người.
Chứng kiến Băng Thần mạnh mẽ cũng có không ít người, hắn ta lại còn thăng cấp tu vi nhanh như thế khiến cho nhất thời không có ai muốn đụng tới. Những người muốn chiến đấu thì tỏ ra do dự, dù sao không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng.
Một người sau đó to giọng nói:
“Quyết đấu sinh tử hay chỉ là giao lưu võ đạo, nếu là giao lưu võ đạo thì chúng ta có thể tham gia.”
Mọi người hướng ánh nhìn về phía Băng Thần nhưng hắn chỉ đứng im không phản ứng gì nhiều. Câu trả lời cần được hắn ta giải đáp, mọi người đều vô cùng hồi hộp bởi nếu Băng Thần nói sinh tử chiến thì thật sự bọn họ sẽ cần phải suy xét cho thật kín đáo.
Chuyện lợi ít hại nhiều như sinh tử chiến với đối thủ mình không rõ ràng thực lực thì chẳng khác gì muốn chết cả.Băng Thần trong chiến đấu lại lạnh lùng sát phạt thế nên trừ khi bị điên mới quyết định thách đấu vào lúc này.
Đứng im gần nửa tiếng thì có một người lên tiếng:
“Chúng ta đang đợi ngươi trả lời đó Băng Thần.”
Băng Thần rất tỉnh táo trả lời:
“Các ngươi hỏi ta làm gì, ta đâu phải ngươi đặt ra thử thách, nếu ta tự quyết được thì trực tiếp đi về làm đệ tử hạch tâm chứ thử thách làm gì.”
Mọi người ánh nhìn chuyển về phía Lâm Thiên Linh, quả đúng như Băng Thần đã nói, người bạn ra thử thách cho hắn mới được quyền quyết định. Ánh mắt mong chờ của rất nhiều người tập trung về phía nàng để tìm kiếm câu trả lời họ muốn.
Lâm Thiên Linh nhìn những người ở đây một hồi liền nói:
“Ta biết mọi người ai cũng muốn đấu với Băng Thần thế nên luật lệ sẽ được nói lỏng tạm thời trong thời gian quyết đấu, Vón chuyện nghiêm túc như thế này cần phải chiến đấu không mang nguy hiểm nhưng vừa hoàn thành bí cảnh thì làm như thế sẽ không tốt,
Chính vì vậy ta đồng ý chiến đấu đổ máu nhưng nhất định không ai được mất đi sinh mệnh ở đây. Thế nhưng thân là trưởng bối của Băng Thần ta cũng ưu ái cho hắn không phải bị đánh hội đồng, người quyết đấu có thể lên từng người một. “
Các đệ tử tung hô:
“Lâm chưởng môn anh minh.
Lâm Thiên Linh quay lại hỏi Băng Thần:
“Ngươi có đồng ý với luật lệ của ta đi ra không?”
Băng Thần chắp ta:
“Đệ tử tuân mệnh.”
Lập tức có vô số người tập trung lại chỉ mong được đấu với Băng Thần, đặc biệt là những người đã từng đấu với hắn ta thì lại càng hứng thú. Trong đó có cả kẻ đứng đằng sau của vu truy sát diễn ra cách đây không lâu khiến cả hắn và Tư Mã Yên Nhiên suýt chết,
Băng Thần quay sang phía Tư Mã Yên Nhiên để nàng xác định trong đáp người có ai biểu hiện ra cái gì khác lạ so với người khác không. Theo bọn họ thì nếu làm đủ tốt thì lần này chắc chắn bọn họ có thể bắt được kẻ chủ mưu đằng sau.
Nếu không phát hiện được thì trước tiên phải khoanh vùng đối tượng để sau này hắn ta rời đi thì các nàng vẫn có cách để có thể ứng phó.Với trí tuệ của các nàng thì chắc đó không phải vấn đề khó khăn gì, cái này hắn rất tự tin với các nàng.
Băng Thần nghiêm giọng nói:
“Các vị cần suy nghĩ trước khi chiến đấu, ta đảm bảo tính mạng nhưng bị thương theo các kiểu khác nhau là đì rất khó tránh khỏi. Băng Thần ta là người chân tay khô cứng nên rất dễ gây ra nguy hiểm cho người cùng quyết đấu.”
Tiếng xì xào vang lên một lần nữa.
“Đây không phải là uy hiếp hay sao.”
“Bị hắn ta nói thẳng mặt như thế này thì chuyện quyết đấu cũng hơi căng.”
“Sao không nói thẳng là dám thách đấu ta đấm cho tàn phế, chân tay khô cứng, văn vở cái quái gì.”
Mấy người nói thế thôi chứ cũng tương đối hiểu cho Băng Thần, bị người thách đấu liên tục trong thời gian dài thì thật sự vô cùng khó chịu. Đổi lại là bọn họ nếu có thực lực cũng sẽ không ngại uy hiếp để bớt đi phiền phức.
Mọi người cứ nghĩ không ai dám thách đấu Băng Thần nhưng nào ngờ đến gần lúc hết giờ có người lên tiếng.
“Ta thách đấu, mọi nguy hiểm ta đều tự chịu.
Vương Nghi đứng đối diện cách Băng Thần chỉ mười mét trong tay bảo kiếm nguyên khí ngút trời cuộn trào liên tục. Băng Thần nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lùng, thế nhưng vẫn chuẩn bị chiến đấu như bình thường.
Băng Thần chủ động xuất kiếm trước, Vương Nghi chống trả quyết liệt thế nhưng dù dùng những chiêu thức mạnh nhất cũng không được. Hắn ta luôn hời hợt phá giải giống như đang chiến đấu cùng đứa trẻ con vậy, cái này ai cũng nhìn ra được.
Nhưng Vương Nghi không hề bỏ cuộc mà trở nên càng điên cuồng công kích, thậm chí điên cuồng đến mức khó hiểu. Kể cả Băng Thần cũng không thể nào hiểu được nàng đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, bỗng hắn nghĩ mình cần mạnh tay để kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này.
Một kiếm chém ra ngay vào góc hiểm ở cổ, nàng có thể đỡ được nhưng chắc chắn sẽ bị đẩy ra và cánh tay cũng sẽ bị thương nhẹ. Tay đã bị thương thì một kiếm sĩ chắc chắn sẽ không thể nào chiến đấu tiếp được nữa.
Thế nhưng vốn đỡ được một kiếm nàng lại không đỡ, trên tay bảo kiếm bị nàng thả ra, diễn biến quá bất ngờ khiến Băng Thần giật mình. Nếu nàng bị trúng kiếm này thì chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ, tính mạng cũng có thể bị nguy hiểm.
Cắn chặt răng Băng Thần tự đảo chiều nguyên khí trong người để kết thúc chiêu thức, cả người hắn ta rung động. Bỗng hắn cảm giác có một cỗ thân thể mềm mại va vào người của mình, Vương Nghi mỉm cười tay khoác qua cổ hắn.
Đối diện gương mặt xinh đẹp hắn cười đắng chát:
“Vương tỷ rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vương Nghi mỉm cười nhìn thẳng khóe môi đang rướm máu vì tự hủy chiêu thức của Băng Thần khẽ cười nói:
“Chuyện lên làm.”
Dứt lời nàng rướn người hôn lên đôi môi đang đỏ chót vì máu của Băng Thần.
Thủy Vũ Môn đệ tử nam lẫn kha khá trong số các trưởng lão nắm đấm siết chặt.