Tiếu Hoan Hỷ đọc xong tự chọn lấy một cái thân phận hợp với mình chẳng mất bao nhiêu thời gian cả. Nàng ngồi xuống cạnh Băng Thần im lặng chò hắn ta lên tiếng trước, thế nhưng hắn ta một tiếng đồng hồ liên tục một câu cũng không nói.
Nàng nắm vai hắn ta cười hỏi:
“Ta xuất hiện người không cảm thấy vui sao?”
Hắn chán nản hỏi ngược lại:
“Đổi lại là ngươi thì có vui nổi không?”
Tiếu Hoan Hỷ tự tin:
“Đổi lại nếu ta là ngươi, chỉ cần là nam nhân chân chính thì sẽ rất vui khi có một nữ nhân như ta ở bên cạnh. Trong tất cả những nữ nhân của ngươi ta ngoài trừ thực lực thua Tô Anh thì bất cứ cái gì ta đây cũng đứng đầu.”
Nàng nói chuyện tuy có chút tự sướng nhưng đó đều là sự thật nên Băng Thần không có đâm chọc nàng cái gì được. Đạm Đài Thiên Hà thì ngồi sát lại một bên không dám ở gần Tiếu Hoan Hỷ bởi nàng đoán được thân phận của đối phương.
Kẻ như Tiếu Hoan Hỷ có bị nàng bắt nạt thì cũng chỉ có cắn răng chịu đựng chứ ai dám phản kháng. Đạm Đài Thiên Hà cảm giác nên tránh xa Tiếu Hoan Hỷ là tốt nhất, theo nàng thấy thì mấy người trong Thiên Long Bang không có thiện cảm với nàng.
Nàng cũng hiểu được thân phận của mình nhạy cảm đến mức độ nào, đổi lại là người khác có thể sẽ giết nàng ngay lập tức không chừng. Tuy rất ít khi gặp được Băng Thần nhưng hắn cho nàng một cảm giác dễ dàng tin tưởng, thế nên mới dám lộ ra để tìm cơ hội.
Trong suy nghĩ của nàng thì Tiếu Hoan Hỷ chính là người đi theo để đề phòng nàng, cái này khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Đang lo lắng thì thấy trên vai mình có người đặt tay lên, nàng nhìn qua thì thấy Băng Thần mỉm cười lắc đầu với nàng.
Đạm Đài Thiên Hà không nghĩ tới Băng Thần nhạy bén như thế, nam nhân biết quan tâm người khác như thế này chả sao nhiều nữ nhân đổ hắn. Nàng dùng một tay của mình đặt lên tay hắn ra hiệu mình đã hiểu ý của hắn ta rồi.
Băng Thần rút tay lại đứng lên đi ra ngoài quan sát rồi hỏi:
“Trước đây căn nhà này dùng làm gì thế?”
Đạm Đài Thiên Hà khẽ giọng nói:
“Vốn đây là nơi nghỉ ngơi của người trẻ tuổi Đạm Đài gia sau mỗi chuyến đi săn, thế nhưng sau khi Thiên Đạo xuất hiện thì không ai dùng tới. Qua vài trong năm bỏ hoang thì thành ra như thế này, mẫu thân của ta thấy nơi này tương đối bí mật liền đặt trận pháp trong đây.
Tuy đường ra là trung tâm của Thượng Ngôn gia nhưng truyền tống từ đây về trung cấp vi diện chỉ là trong nháy mắt. Khi truyền tống xuống dưới ta liền sử dụng bùa dịch chuyển liên hành tinh để bỏ chạy, kết quả sau nhiều lần tìm kiếm thì ta chọn Hắc Bạch Tinh.”
Hắn gật đầu một cái rồi lại hỏi:
“Ngươi chọn Thiện Long Bang vì nó có cơ hội giúp ngươi đấu lại tỷ tỷ của mình hay sao?”
Nàng cũng không cần thiết giấu giếm làm gì:
“Quả thật ta chỉ nghĩ tới kế hoạch này thôi, nhưng ngay khi nghe tới Cẩm Nhàn tìm được một tinh cầu trống ta thực sự có ý nghĩ như ngươi nói. Quan trọng nhất chính là ta tin tưởng Băng Thần công tử hoàn toàn có thể áp đảo tỷ ta như ngươi vẫn làm.”
Ngay lúc này thì Tiếu Hoan Hỷ đột nhiên lên tiếng:
“Hắn giúp ngươi như thế thì ngươi lấy gì để trả cho hắn ta, dù sao nếu kế hoạch không có tác dụng thì ngươi cũng chẳng có chút giá trị nào. Chúng ta đều là người trưởng thành nên lợi ích không thể nào không nhắc tới được, ngươi đã từng suy nghĩ tới chưa.
Kế hoạch thất bại sau đó cách tốt nhất là Thiên Long Bang ẩn mình để tiến lên, đấu với Thiên Hà công hội là chuyện không cần thiết. Nếu có tức là có gì đó khiến Băng Thần động tâm, đồng thời phải là câu trả lời khiến toàn thể thành viên hài lòng.”
Đạm Đài Thiên Hà nghiêm túc:
“Đương nhiên ta có nghĩ tới rồi, tuy ta không có thứ khiến cho Băng Thần công tử và Thiên Long Bang trả giá lớn như thế. Nhưng mẫu thân của ta chắc chắn có thể cho ngươi và công hội một câu trả lời hợp lý.
Với lại muốn né tránh hoàn toàn Thiên Hà công hội gần như không thể, tuy tỷ ta không thèm để ý nhưng những người khác không như thế. Bọn họ mắc chứng bệnh thượng đẳng từ khi sinh ra, nhiều lần phải xếp dưới Thiên Long Bang như thế chắc chắn rất khó chịu.”
Tiếu Hoan Hỷ cười nói:
“Chỉ cần nói là tại sao mẹ ngươi có thể trả giá thôi là được, những thứ khác không cần nhắc tới bởi Băng Thần đều có thể giải quyết.”
Ánh mắt của Tiếu Hoan Hỷ như muốn xuyên qua người Đạm Đài Thiên Hà vậy, trong nàng không còn bất cứ góc khuất nào trước đôi mắt kia. Băng Thần ban đầu muốn ngừng lại nhưng chính hắn cũng cảm thấy thắc mắc nên để im xem sao.
Đạm Đài Thiên Hà dường như muốn chỉ một lần trả lời liền có thể đưa ra câu trả lời vẹn toàn nên suy nghĩ rất lâu. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng chắc cũng phải cân đo đong đếm rất nhiều, Tiếu Hoan Hỷ khiến nàng bị áp lực không nhỏ một chút nào.
Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Ngươi cứ nói chuyện với ta thoải mái như bữa trước, không có gì phải căng thẳng cả, có gì thì nói lấy. Tự ta sẽ suy xét những vấn đề còn lại, cái gì có thì ngươi nói ra sẽ khiến người ta dễ tin tưởng ngay hơn phải suy nghĩ lâu như thế. “
Được sự động viên của Băng Thần nàng liền nói:
“Mẹ ta hiện tại sắp đăng vị Thánh Chủ của Thanh Lâm Thần Sơn, sau khi ly dị với cha ta nàng liền quay trở lại lại môn phái nhận chức rồi. Lúc ta rời đi thì nghi lễ cũng đã chuẩn bị xong, mẹ ta chắc giờ cũng đã đăng vị rồi.
Nhất Đại Thần Sơn, Nhất Đại Gia Tộc, Nhất Đại Ma Môn là nằm trong ba cái thế lực thống trị của toàn bộ Siêu cấp vi diện. Làm người đứng đầu tất nhiên mẹ ta có thể cho ngươi trợ giúp khổng lồ, chỉ điểm này đáng giá để công tử bỏ sức ra rồi.”
Nàng sau đó mím môi chờ đợi Băng Thần trả lời, câu trả lời quyết định tới tương lai sau này của nàng ta nên nàng đặc biệt quan tâm. Nếu hắn không đồng ý thì thật sự nếu nhiệm vụ thất bại thì nàng chẳng biết phải làm gì nữa.
Chẳng lẽ phải tiếp tục trốn chui trốn nhủi xuất kiếp, không thì phải đi chịu chết để mọi chuyện kết thúc hay sao. Tuy từ bé nàng đã hiểu mình luôn thua tỷ tỷ nhưng để mọi chuyện cho mình chịu thì nàng không cam tâm một chút nào cả.
Cũng như những người khác, nàng muốn trở thành cường giả, muốn bản thân có thể sống vui vẻ mỗi ngày không cần phải lo toan quá nhiều. Nhưng mọi thứ tưởng giản đơn đối với nàng lại cực kỳ xa vời, nàng lại đâu có lỗi gì.
Dì cả từng nói việc nàng sinh ra đã là một sai lầm, mọi người đều cho rằng mọi chuyện đúng là như thế. Sinh ra cùng lúc với một cái tỷ tỷ quá đỗi giỏi giang trong một cái gia tộc không có tính người quả thật đúng là vận mệnh trêu đùa.
Ông trời cũng có vẻ như rất biết cách đùa cợt nàng khi cho người tỷ tỷ kia hết mực yêu thương nàng rồi lại tước đi.Cuộc đời nàng cứ như một bản nhạc lên xuống liên tục, nhưng nàng không muốn nó có một cái kết buồn.
Băng Thần giống như người nhạc sĩ sẽ viết ra những dòng cuối cùng trong vận mệnh đầy bấp bênh của nàng. Từng cái nhíu mày khi suy nghĩ của hắn ta đều khiến tim nàng loạn nhịp, hơi thở nàng dường như dừng lại bởi nàng sợ hắn ta khó chịu.
Đang lúc không khi căng thẳng thì Tiếu Hoan Hỷ vỗ vai nàng rồi nói:
“Băng Thần cần thời gian để suy nghĩ, năng lượng trận pháp đã tiêu tan rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo để hắn có thời gian suy nghĩ.”
Không kịp phản ứng thì nàng đã bị Tiếu Hoan Hỷ lôi ra bên ngoài, trong phòng Băng Thần sắc mặt biến ảo liên tục. Vấn đề này can hệ không nhỏ nên hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, không có mặt của Đạm Đài Thiên Hà quả thật khiến hắn dễ chịu hơn nhiều.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn hovancuong đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)