Editor: Chi Misaki
Sau khi đến viện điều dưỡng làm xét nghiệm tế bào được một khoảng thời gian, hôm nay Nhạc Tuyết Vi đã nhận được điện thoại của bác sĩ chủ trị* cho Kiều Vũ Vi gọi đến.
* Chịu trách nhiệm chữa trị
Vốn là Nhạc Tuyết Vi đã chuẩn bị cấy tế bào cho Kiều Vũ Vi, cho nên lúc nghe thấy những lời nói của vị bác sĩ kia, cô đã vô cùng ngỡ ngàng. Chỉ thấy đầu dây bên kia, bác sĩ chủ trị cho Kiều Vũ Vi nói: “Xin chào, Có phải tiểu thư Viên Tinh Tinh không ạ? Đã có kết quả xét nghiệm tế bào của tiểu thư, chúng tôi rất cảm ơn tấm lòng của ngài, tuy kết quả xét nghiệm không phù hợp, nhưng tôi vẫn thay mặt bệnh nhân vô cùng cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ.”
“Không, không cần khách khí.”
Hồ đồ cúp điện thoại, Nhạc Tuyết Vi vô cùng kinh ngạc.
Đây là chuyện gì? Cô cũng không phải lần đầu tiên làm xét nghiệm tế bào cho Kiều Vũ Vi, bốn năm trước kết quả rõ ràng là thích hợp, như vậy làm sao chỉ sau 4 năm dã trở thành không phù hợp? Chẳng lẽ trong bốn năm qua giữa cô với Kiều Vũ Vi đã có một người đột biến gen? Đây còn không phải là truyện cười sao?
Như vậy thì chỉ có một khả năng chính là bác sĩ làm sai kết quả! Nhưng đây đều là những chuyên gia, những vị bác sĩ hàng đầu của nước C, hơn nữa chuyện này còn rất được Hàn Thừa Nghị coi trọng, Nghê Tuấn lại là một người vô cùng nghiêm khắc, xét nghiệm này còn có thể làm sai được sao? Nhạc Tuyết Vi càng nghĩ lại càng cảm thấy sự việc có chút không đúng.
Nhớ tới chuyện bốn năm trước, ngày đó khi có kết quả xét nghiệm, Hàn Thừa Nghị cũng có mặt tại đó. Tuy hai hôm trước có chút không vui vì cãi nhau với Hàn Thừa Nghị, nhưng đây dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến mạng người, cho nên Nhạc Tuyết Vi mang theo nghi ngờ quyết định đi gặp Hàn Thừa Nghị.
Lúc Hàn Thừa Nghị đang bận rộn trong phòng làm việc thì nhận được thông báo của thư ký, nói có thiết kế Viên thuộc bộ phận thiết kế muốn gặp. Này còn phải nói sao? Là Tiểu Tuyết đến đây!
“Mau mời cô ấy vào!”
Hàn Thừa Nghị đặt văn kiện trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa, thậm chí còn lo lắng sửa lại cà-vạt. Chưa đi được hai bước đã thấy Nhạc Tuyết Vi sa sẩm mặt mày tiến vào, Hàn Thừa Nghị bỗng cảm thấy chột dạ, Tiểu Tuyết vẫn còn tức giận, là anh không đúng, cô tức giận cũng phải.
“Tiểu Tuyết, em có muốn uống chút gì không?” Hàn Thừa Nghị cúi đầu, cả người đều là bộ dáng nhận sai lấy lòng.
Đè xuống cảm giác không vui trong lòng, Nhạc Tuyết Vi chỉ đơn giản là nghiêm mặt, dùng giọng nói máy móc trong xử lý công việc hàng ngày để nói chuyện: “Tổng giám đốc, tôi tới là có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Hàn Thừa Nghị thay đổi sắc mặt, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, em hỏi đi.” Nếu Tiểu Tuyết muốn anh lựa chọn, anh sẽ không do dự mà chọn cô! Trên thực tế, vào 4 năm trước anh đã chọn cô, chỉ là cô vẫn không chịu tin tưởng anh.
Kết quả lại ngoài dự đoán của Hàn Thừa Nghị.
“Chuyện tôi đi xét nghiệm tế bào cho Kiều Vũ Vi, anh biết không?”
Xét nghiệm tế bào? Quả nhiên vẫn là chuyện xét nghiệm tế bào!
Hàn Thừa Nghị vội vàng giải thích: “Tiểu Tuyết, là anh không tốt… Là anh không nên chưa hỏi rõ ràng đã… Anh nhận sai…”
“Uh`m?” Nhạc Tuyết Vi lại không để ý đến những lời anh nói, nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhăn lại, nghi hoặc nói: “Hử? Rất kỳ lạ nha, anh còn nhớ rõ không? Bốn năm trước, kết quả xét nghiệm của tôi rõ ràng là phù hợp với Kiều Vũ Vi, nhưng bây giờ làm sao lại không còn phù hợp nữa?”
Từng chữ cô nói ra đều khiến Hàn Thừa Nghị giật mình.
“Làm sao có thể? Điều này sao có thể?”
Nhạc Tuyết Vi khó hiểu lắc đầu: “Tôi cũng biết là rất kỳ lạ, cho nên mới lập tức tới đây để hỏi anh.”
Hàn Thừa Nghị cũng biết có điều bất thường xảy ra ở đây, nói: “Theo lý mà nói, điều đó hoàn toàn không có khả năng.”
“Đúng vậy, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Kết quả kiểm tra không đúng? Là kết quả của 4 năm trước sai, hay là kết quả của hiện tại sai?” Nhạc Tuyết Vi vấn luôn xoắn xuýt về vấn đề kết quả xét nghiệm này.
Ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, đôi lông mày của anh cũng nhíu chặt, bộ dáng cực kỳ phiền não. Trong lòng Nhạc Tuyết Vi liền trầm xuống, nếu xét nghiệm của cô không thích hợp mà nói, Hàn Thừa Nghị sẽ rất đau khổ đi? Bốn năm nay, vì Kiều Vũ Vi anh đã tìm không biết bao nhiêu ****, nếu như ngay cả cô cũng không phù hợp, vậy thì Hàn Thừa Nghị có bao nhiêu đau lòng?
Bởi vì kết quả xét nghiệm cả hai lần của Nhạc Tuyết Vi đều không khớp nhau, nên Hàn Thừa Nghị đã bí mật sắp xếp một buổi làm xét nghiệm khác, hiện tại chỉ chờ có kết quả, anh sẽ biết được vấn đề nằm ở đâu.
Kết quả rất nhanh liền có… Hoàn toàn giống với bốn năm trước, tế bào của Nhạc Tuyết Vi là phù hợp nhất, hoàn toàn thích hợp để cấy tế bào gan cho Kiều Vũ Vi.
Như vậy thì, tại sao kết quả xét nghệm lần thứ hai tại viện điều dưỡng lại không thích hợp?
“Tam Thiếu, anh có phân phó gì không?”
Hàn Thừa Nghị nhìn báo cáo xét nghiệm trong tay, giữa trán đều hiện rõ sự phiền não. Tuy còn chưa bắt đầu điều tra, nhưng đã có thể đại khái đoán ra, là người bên cạnh anh có vấn đề! Thật không nghĩ tới, anh bồi dưỡng người bao nhiêu năm lại dám động tay động chân dưới mí mắt anh!
Như vậy kết quả sai lầm phải là lần đầu tiên**? Hay là nói đã rất nhiều lần như thế rồi?
<<** Theo editor thấy câu này cùng đoạn trên có chút không ăn khớp với nhau. Mình nghĩ đoạn trên có lẽ là tác giả có chút nhầm lẫn nhưng vì phải bám sát bản raw nên mình sẽ giữ nguyên. Mong độc giả đọc truyện thông cảm cho. Thân!!>>
Hàn Thừa Nghị đen mặt dặn dò Nghê Tuấn: “Tất cả những người có liên quan đến chuyện này hết thảy đều không được bỏ qua! Điều tra cho thật rõ ràng! Hàn gia tuyệt đối không thể giữ lại những người như vậy.”
“Vâng, Tam Thiếu!”
Nhạc Tuyết Vi thấy không có chuyện của mình nữa liền đứng lên xin phép: “Không còn chuyện của tôi nữa, vậy tôi đi trước… Chờ anh sắp xếp xong, tôi lại đến bệnh viện, tôi cũng không cần thù lao gì lớn, tổng giám đốc đừng quên cho tôi lương nghỉ phép là được.”
“Tiểu Tuyết.” Hàn Thừa Nghị vội vàng ngăn Nhạc Tuyết Vi lại, tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Nhạc Tuyết Vi hơi nghiêng đầu, liếc xéo anh: ” Buông tay! Chúng ta còn gì cần nói sao?”
“Em… Không thể nghe anh giải thích sao? Anh thật sự để Nghê Tuấn chăm sóc cho cô ta! Đây là anh nợ cô ta…” Hàn Thừa Nghị không chịu buông tay: ” Chờ bệnh của cô ta tốt lên, anh sẽ không còn nợ cô ta nữa, Tiểu Tuyết anh nợ Kiều Vũ Vi…”
Nhạc Tuyết Vi dơ tay ra ngăn cản Hàn Thừa Nghị, nâng mắt trừng anh: “Chuyện tình giữa các người tôi không có hứng thú!”
“Tiểu Tuyết, em muốn đi đâu! Trễ thế này rồi để anh đưa em về!”
“Không cần, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi!” Nhạc Tuyết Vi ném lại những lời này xong liền tránh thoát khỏi Hàn Thừa Nghị, xoay người rời đi.
Mà Hàn Thừa Nghị vừa nghe xong, bao nhiêu nhiệt tình đều bị dập tắt, bàn chân giơ lên đá văng thùng rác bên cạnh bàn làm việc…
Quan hệ giữa Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thừa Nghị vẫn lâm vào cục diện bế tắc quỷ dị như thế, hiện tại ngay cả Hàn Thừa Nghị cũng không muốn chủ động nữa.
Nhạc Tuyết Vi bận rộn cho kế hoạch Đông Giao Mall nên cũng không có nhiều thời giên để suy nghĩ đến vấn đề này.
…
Đẩy cửa văn phòng ra, Nhạc Tuyết Vi tháo mũ bảo vệ, lung lay ngồi xuống. Lương Giai Văn vừa thấy cô như thế liền vội vàng rót cho cô một ly nước: “Tinh Tinh, sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Bên ngoài rất nóng, em tới uống ngụm nước đi.”
“Cảm ơn chị Giai Văn.” Nhạc Tuyết Vi nhận lấy cốc nước, uống một ngụm lớn, cả người rùng mình một cái, lúc này mới thở hắt một hơi: “Không còn cách nào khác, lần này phải đích thân giải thích chi tiết bản vẽ cho mọi người…”
Lương Giai Văn đi tới cúi người sờ sờ cái trán của Nhạc Tuyết Vi: “Nhiệt độ khá ổn, không phát sốt. Có điều nhìn bộ dáng này của em chắc là bị cảm nắng rồi, em trước cứ nghỉ ngơi một lát đi, chị đi mua cho em ít thuốc dự phòng.”
“Chị Giai Văn, không cần…” Nhạc Tuyết Vi vội vàng ngăn Lương Giai Văn lại, cực kì xấu hổ, nói ” Quá phiền phức, em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Lương Giai Văn cươi khẽ đẩy tay cô ra: “Không phiền, em là bảo bối của em trai chị, nó không có ở bên cạnh em, người làm chị như chị đương nhiên phải thay nó chăm sóc em rồi. Em cứ nghỉ ngơi một chút đi, chị lập tức quay lại.”
Lương Giai Văn nói xong liền cầm lấy ô đi ra ngoài, ngay kế bên là một hiệu thuốc, cô liền nhanh chóng mua một ít thuốc dự phòng cho Nhạc Tuyết Vi.
Từ hiệu thuốc đi ra, Lương Giai Văn còn chưa đẩy cửa đi vào liền nghe thấy bên trong có tiếng người đang nói chuyện, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng không tốt. Ngưng thần lắng nghe, đây, đây không phải là… Hàn Thừa Nghị sao?
“Thiết kế Viên tổng, tuy thời tiết có chút nóng, nhưng không phải tất cả mọi người kể cả giám sát viên và phó giám đốc Lương cũng đều bận rộn làm việc sao, một mình cô ngồi điều hòa nghỉ ngơi có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Hàn Thừa Nghị tựa vào trên ghế sofa, vắt chân chéo ngũ, trời nóng như vậy nhưng anh vẫn đi giầy Tây, quần áo đều tươm tất tỉ mỉ.
Nhạc Tuyết Vi đứng ở đối diện anh, trên người cảm thấy rất không thoải mái, vừa rồi còn nóng toát mồ hôi, hiện tại chẳng những không ứa mồ hôi mà toàn thân còn thấy rét run.
Đối mặt với những lời chỉ trích của Hàn Thừa Nghị, cô cũng không cãi lại: “Vâng… Tôi sẽ đi luôn, tôi chỉ trở lại uống ngụm nước thôi.” Nói xong, cô liền xoay người rời đi, Hàn Thừa Nghị cũng không ngăn cản ý muốn của cô.
“Tam Thiếu…” Nghê Tuấn cúi người nói nhỏ bên tai Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu phu nhân giống như là không được thoải mái cho lắm.”
“…” Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, giống như bị Nghê Tuấn đánh thức, lúc này anh mới thấy quả thực là như thế, thân thể Tiểu Tuyết lung lay, bước đi cũng không ổn định.
Vừa muốn há mồm hỏi, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lương Giai Văn đi vào.
“Thừa Nghị!” Lương Giai Văn trừng mắt liếc nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, cau mày hướng anh lắc đầu: “Biết anh có yêu cầu rất nghiêm khắc với công việc, nhưng Tinh Tinh không có lười biếng, cô ấy vừa mới đi vào không được bao lâu, hơn nữa thân thể cô ấy lúc này còn không được khỏe…”
Vừa nói, một bên còn không quên giơ gói thuốc trong tay ra cho Hàn Thừa Nghị xem: “Em vừa thay cô ấy ra ngoài mua ít thuốc, trời nóng như vậy, một cô gái cứ phải chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài dễ dàng lắm sao? Anh bớt càu nhàu đi.”
Thấy Lương Giai Văn nói như vậy, Nhạc Tuyết Vi liền cảm thấy rất ủy khuất.
Vài ngày trước anh còn rất chu đáo tỉ mỉ trước mặt cô, ngay cả cô hắt hơi mà anh cũng lo lắng, lúc này mới được bao lâu mà anh đã mất kiên nhẫn rồi?
Hiện tại Hàn Thừa Nghị cũng đã biết hối hận, còn có chút ghẹn tị… Thật là làm cho người ta đi lệch kế hoạch dự tính ban đầu mà!
“Khụ khụ…” Hàn Thừa Nghị xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, giọng nói thoáng chậm lại: “Không thoải mái sao lại không nói? Tôi nói cái gì cô cũng đều làm theo sao? Cũng không phải là tôi không cho cô nói chuyện.”
Giọng nói của anh quá dịu dàng, Lương Giai Văn hiển nhiên là nhận ra được có điều không bình thường.
Nhạc Tuyết Vi bĩu môi, cứng rắn không nhìn Hàn Thừa Nghị, ném trở lại: “Tôi không sao, cũng chẳng có gì đáng nói cả.”
“…” Hàn Thừa Nghị thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lương Giai Văn: ” Em chăm sóc cho cô ấy, nếu còn không thoải mái thì đưa cô ấy về khách sạn.”
Lương Giai văn nghi hoặc gật đầu, tinh tế quan sát giữa hai người.
Chỉ thấy tầm mắt Hàn Thừa Nghị vẫn dừng lại trên người Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt chuyên chú thật giống như muốn làm đui mù người khác, mà thái độ của Nhạc Tuyết Vi cũng không phải là thái độ nên có của cấp dưới đối với cấp trên.
“A… Vậy tôi đi đây.”
Hàn Thừa Nghị thở dài, thâm sâu liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, vừa không muốn bỏ, lại bao hàm cả bất đắc dĩ cũng đau lòng. Nhìn thấy ánh mắt ấy trong lòng Lương Giai Văn liền chấn động, Hàn Thừa Nghị chưa từng dùng ánh mắt này nhìn bất cứ người nào cả!
Giữa bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Rõ ràng là hai người không quen biết nhau, chẳng lẽ nói, Hàn Thừa Nghị có ý với cấp dưới của mình? Mà Nhạc Tuyết Vi không chịu theo nên anh mới tận lực gây khó dễ cho cô ấy?
Lương Giai văn bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, nhưng cũng không phải là không có khả năng, Hàn thừa Nghị là dạng người gì, cô là người hiểu rõ nhất.