Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 245: Kế hoạch chạy trốn điên cuồng



EDITOR: Jenny Nguyễn

Trong khoảnh khắc nguy hiểm như vậy, căn phòng kín bầu không khí trở lên ấm áp diệu kỳ.

Nhạc Tuyết Vi xấu hổ, đôi mắt nhấp nháy ánh sáng, không dám đối mặt cùng anh… Tình huống như vậy khiến cô bất ngờ.

Có lẽ chỉ như vậy, cô mới có thể cởi bỏ lớp ngụy trang, đem chính mình hiện ra trước mặt anh.

Thấy Nhạc Tuyết Vi không phản bác, Hàn Thừa Nghị vô cùng phấn khởi, nắm chặt tay cô,” tiểu Tuyết, em thừa nhận? Em

là tiểu Tuyết đúng không?

“tiểu Tuyết …”

Hàn Thừa Nghị hai mắt long lanh, có vài phần ủy khuất. Nhạc Tuyết Vi cảm thấy thích thú, anh như vầy sẽ khiến cô lầm

tưởng trong lòng anh cô là quan trọng nhất…. Nhưng trên thực tế, cũng không phải vậy, Kiều Vũ Vi cũng được, Lương

Giai Văn cũng được, tóm lại sẽ không phải là cô.

Dừng tầm mắt, Nhạc Tuyết Vi suy nghĩ về mối quan hệ của họ, vẫn là chờ tới khi trốn thoát an toàn rồi nói sau! dù thế

nào, anh có thể đến cứu cô, cô thật cảm kích anh từ trong tim. Bây giờ trước mặt bọn họ, không phải khung cảnh lãng

mạng, bọn họ bị nhốt ở trong này, việc cấp bách là phải tìm biện pháp thoát ra ngoài.

“khụ, chúng ta làm thế nào ra ngoài?” Nhạc Tuyết Vi hỏi.

“ah?” Hàn Thừa Nghị phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh lắc đầu, “không ra được, cabin bị khóa lại tương đương với một

pháo đài bất khả xâm phạm, không có cách nào đi ra ngoài.”

“A” Nhạc Tuyết Vi cho rằng mình đang nghe nhầm, điều này là thật? Nhìn dáng vẻ của anh, cũng không giống như là nói

giỡn, chính là, anh sao có thể bình tĩnh mà nói ra như vậy? Không có cách nào ra ngoài?

Nhạc Tuyết Vi cảm thấy, Hàn Thừa Nghị nhất định có biện pháp.

Thực tế, Hàn Thừa Nghị thực sự không có cách nào. Anh thoải mái dựa lưng vào vách tường của cabin, chăm chú nhìn

Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu nói: “Anh không nói dối, thực sự không ra được, trên người không mang di động, không thể cùng

bên ngoài liên hệ, người ở đây vắng vẻ, cơ bản chưa có người trải qua…. nếu có bản lĩnh, cũng không thể chạy thoát.

Nhạc Tuyết Vi ngốc,” Vậy anh vào dây bằng cách nào?”

Hàn Thừa Nghị nhún vai:” em ở chỗ này, anh như thế nào có thể không tiến vào?”

“kỳ quái, anh tiến vào đều không phát hiện tình huống sao? Hiện tại là như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta cùng bị nhốt ở

nơi này, cùng chờ chết sao?” Nhạc Tuyết Vi ngạc nhiên nói, không thể tin chỉ số IQ của Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị cụp mắt, chắc chắn nói:” Anh không phải đã nói sao? Em ở chỗ này, giống như một thằng ngốc bị bắn

chết, anh cũng chỉ làm theo…. Chờ chết thì sao? Anh không sao cả.”

Anh mắt sáng hoắc, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Thấy đầu Nhạc Tuyết Vi run lên, đối mặt với khoảnh khắc sinh tử, cô

thừa nhận chính mình không có cách nào động dung. Trong lòng suy sụp từng khối, cô liền không thể đứng vững được.

Cố ý dừng tầm mắt, Nhạc Tuyết Vi đồng dạng dựa vào cabin, dùng bề ngoài cực kì bình tĩnh để che dấu nội tâm đang

mãnh liệt sóng biển.

Bỗng nhiên, tên tay căng thẳng, là Hàn Thừa Ngị cầm tay cô. Nhạc Tuyết Vi chậm rãi nghiêng mặt đi, ngẩng đầu nhìn anh.

Sườn mặt anh tuấn dật, ở trong tối có vẻ dị thường ôn hòa, nười nam nhân này, cùng bốn năm trước gặp mặt thời điểm,

cơ hồ không một tia thay đổi, mà bọn họ cũng trải qua quá nhiều chuyện.

Nhạc Tuyết Vi có ý đồ tránh né anh, nhưng Hàn Thừa Nghị liền tăng sức lực không cho cô thực hiện được.

Anh nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp thể hiện vẻ mệt mỏi,” đừng nhúc nhích, nếu là chờ chết, liền không cần lại cùng

anh náo loạn…. chẳng lẽ, đối mặt với cái chết, em còn muốn cùng anh đối nghịch sao?

Nhạc Tuyết Vi cứng lại, khắc khẩu chính là hình thức bọn họ ở chung, từ lần đầu tiên gặp mặt…. Cho tới hôm nay. Nếu

xác định hôm nay chạy thoát không được, như vậy, có phải hay không nên im lặng, lẳng lặng hưởng thụ thời gian cuối

cùng ở chung?

Kỳ lạ, đối mặt với khốn cảnh, hai người đều không có nửa điểm sợ hãi.

Đôi tay nắm, mười ngón tay đan vào nhau. Không ai nói chuyện, chính là bên môi mỗi người tự giác hiện lên ý cười,

không có cho nhau lời nói, không gian yên tĩnh còn hơn lời âu yếm, giống bánh đậu, ngọt mà không ngán.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhạc tuyết Vi dần dần buồn ngủ, dựa vào vai Hàn Thừa Nghị rồi ngủ.

Hàn Thừa Nghị nghiêng mặt, ánh mắt đều là sủng ái. Vươn tay, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng ngực, như vậy cô có

thể thoải mái hơn. Cũng không biết trôi qua bao lâu, tên đỉnh thùng xe truyền đến tiếng vang, trời mưa, hơn nữa mưa

cũng không nhỏ.

Nhạc Tuyết Vi màng mở mắt, phát hiện tư thế của họ rất ái muội, vội vàng giãy giụa muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích, trời đang mưa, ban đêm lạnh, vẫn là ôm nhau ấm.” Hàn Thừa Nghị cường thế giữ chặt cô, khó khăn

có cơ hội cùng cô thân mật, sao có thể để cô thành công chạy thoát?

Lời nói này, vừa nghe chính là viện cớ, Nhạc Tuyết Vi liếc anh một cái, cố chấp thoát ra khỏi anh ngồi dậy.

“Chẳng lẽ chúng ta thật sự ở chỗ này chờ chết sao?”

Ở chỗ này chờ chết? sao có thể? Hàn Thừa Nghị nếu là ngu như vậy, anh sao có thể ngồi vững vị trí Hàn gia chủ? Đùa cái

gì vậy! Nhưng là, anh ở trước mặt Nhạc Tuyết Vi, chỉ có thể kiên định tỏ vẻ, thực sự không có biện pháp.

Hàn Thừa Nghị lắc đầu, khóe miệng khẽ cười: “tiểu Tuyết, anh chỉ cần nghĩ đến có thể cùng em chết cùng một chỗ, liền

đặc biệt vui vẻ!”

“Anh…” đối mặt với lời nói điênb khùng của anh, Nhạc Tuyết Vi á khẩu không trả lời được, cùng anh chính là không có

cách nào hài hòa, hai ba câu nói là khiến cô phải bốc hỏa! Này là khi nào, anh còn có tâm tư tán tỉnh?

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhạc Tuyết Vi tức giận, Hàn Thừa Nghị thiếu chút nữa phải đem lời nói thật nói ra. Nhưng là,

giờ không phải thời điểm, anh tỉ mỉ muốn diễn một tuồng kịch trước mặt Nhạc Tuyết Vi như thế nào có thể ngay lúc này

kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Tục ngữ nói rất đúng, luyến tiếc hài tử bộ không tìm lang! anh hôm nay chính là muốn diễn trò vừa ra khổ nhục kế,

Tiểu Tuyết tâm địa thiện lương như vậy, đến lúc đó còn không ngoan ngoãn ôm anh?

“uy, anh thực sự không có cách nào sao?” Nhạc Tuyết Vi biết anh là con cáo già, hiển nhiên là ko tin lời anh nói.

Hàn Thừa Nghị vô cùng chân thành lần nữa gật đầu: “thật sự, bằng không em nói tôi phải làm thế nào, chỉ cần có thể ra

ngoài, tôi nhất định làm theo!”

Xong rồi, xem anh bộ dáng này, tựa hồ là thực sự không còn cách nào khác. Nhạc Tuyết Vi ngồi trên mặt đất, thở ra. Hàn

Thừa Nghị lại cười:” đừng nhụt chí a! Nơi này tuy rằng không có người tới, nhưng là…. Nói không chừng chúng ta sẽ gặp

may mắn, sẽ gặp người đi qua, đến lúc đó, nhìn thấy nơi này một chiếc xe vận tải, nhất định sẽ đến xem xét, chúng ta chỉ

cần kêu cứu là được.”

“….” Nhạc Tuyết Vi hoài nghi nhìn Hàn Thừa Nghị, không nói chuyện, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, chờ trời sáng có

thể sẽ có người đi qua nơi này.

Hàn Thừa Nghị túi áo có bánh quy khô, Nhạc Tuyết Vi ăn một chút, tuy rằng không no, nhưng có thể chống chịu đến

sáng. Nhạc Tuyết Vi cũng không có vấn đề gì lớn, có thể chịu được. khi tỉnh lại, Hàn Từa Nghị đang ngồi xổm gần đầu xe,

không biết đang làm gì, phát ra “tư lạp “tiếng vang.

“Đang làm gì?”

Nhạc Tuyết Vi tò mò nhìn qua. Hàn Thừa Nghị chỉ vào cây dao cùng dây thép trên tay nói,” suy nghĩ biện pháp rời đi,

cũng không thể thực sự ở chỗ này chờ chết. Anh cả đời này làm nhiều việc ác, liền tính bây giờ chết, phỏng chừng

thượng đế cũng không đồng tình, nhưng mà, em không giống anh, anh không muốn em liền như vậy sẽ chết, anh phải

nghĩ cách, mang em ra ngoài!”

Nghe anh nói như vậy, không biết như thế nào, Nhạc Tuyết Vi trong lòng ấm áp, xúc động.

“Cần tôi hỗ trợ không?” Nhạc Tuyết Vi sửa sửa sợi tóc, muốn cùng anh kề vai chiến đấu.

Hàn Thừa Nghị nhìn cô một cái thật lâu, cười khẽ:” Không cần, loại việc nặng như thế này, anh như thế nào để em làm

được? Em vẫn luôn không tin, chính là…. Tiểu Tuyết, em là của anh bảo bối, so với tính mệnh của anh, em còn quan

trọng hơn.”

Một lời nói, khiến Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn ngơ ngẩn. Anh, anh như thế nào có thể mặt không đỏ tâm không loạn nói ra

những lời này? Rồi sau đó, chính là vui sướng, có ai đối mặt với lời nói này của Hàn Thừa Nghị mà không dao động?

Nhạc Tuyết Vi an tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, xem anh ở trên thùng xe đục ra một lỗ nhỏ, không rõ anh có ý đồ gì.”

Đây là muốn làm cái gì? Cái lỗ nhỏ này, chúng ta có thể chui ra sao?”

Hàn Thừa Nghị sửng sốt, cười to: “haha…. Tiểu Tuyết, em sao có thể đáng yêu như vậy? em nhỏ như vậy, không chừng

cũng có thể chui ra, nhưng là, anh lớn như vậy khổ người, làm thế nào chui ra? Đến lúc đó, em chạy thoát, đem anh ném

ở chỗ này.”

Nhạc Tuyết Vi chớp mắt trừng anh, anh chính là đang chọc cô sao?

“đến tột cùng là như thế nào!” Chỉ số IQ của mình bị vũ nhục, Nhạc Tuyết Vi mở miệng, có chút tức giận.

“khụ khụ.” Tiểu Tuyết tức giận, Hàn Thừa Nghị rất nhanh thu hồi cợt nhả, nghiêm túc nói”, nhìn cái lỗ nhỏ này không?

Anh muốn từ trong cái lỗ nhỏ này, nhắm chuẩn vô bình xăng sau đó nổ súng!”

“……” Nhạc Tuyết Vi cho rằng chính mình nghe nhầm, đầu càng ngốc, anh là tuyệt đối lừa cô đi? Cô tuy rằng không có

bản lĩnh như anh, chính là, lấy súng bắn vào vị trí bình xăng…. Chính là tìm chết sao?

“Anh… Anh đang nói giỡn ư?”

Hàn Thừa Nghị sắc mặt trầm xuống, thật sự một chút tâm tư vui đùa cũng không có. Nhạc Tuyết Vi trong lòng lộp độp

nhảy dựng, thật sự đúng ư!” “Nổ súng sẽ thế nào? Sẽ không nổ mạnh sao?”

Hàn Thừa Nghị gật đầu: “Đương nhiên sẽ là nổ mạnh, anh chính là muốn nó nổ mạnh! Bằng không, chúng ta như thế nào

đi ra ngoài?”

“A?” Nhạc Tuyết Vi vạn phần kinh ngạc, không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt,” Đùa cái gì vậy? xe này nếu nổ mạnh,

chúng ta bị nhốt bên trong, liền tính có thể ra ngoài, thân mình cũng thành bộ linh kiện đi!”

“Tiểu Tuyết!” Hàn Thừa Nghị đỡ lấy Nhạc Tuyết Vi đang kích động, đôi mắt thâm thúy nhìn vào mắt cô, như là rót

vào cô một loại lực lượng vô hình.” em tin tưởng anh không?”

Nhạc Tuyết vi đương nhiên là tin tưởng năng lực của anh, trước đây đã nghe Nghê Tuấn nói qua, anh chính là tốt nghiệp đứng đầu của trường quân đội quốc tế, nhưng là…. đây là đang liều mạng đấy! Cứ việc trong lòng có nghi hoặc, đối mặt

với ánh mắt mong chờ của Hàn Thừa Nghị, cô vẫn như cũ trịnh trọng gật đầu.

“Tin tưởng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.