Thương Hải

Chương 2-2: Thủy hỏa (2)



Lục Tiệm kinh hãi nói: “Tỷ tỷ, tại sao lại giết người?”. Trong tay Tiên Bích đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm nhỏ dài, thở dốc nói: “Đừng có mà kinh hãi, bọn chúng chẳng qua chỉ là hoạt tử nhân, một khi đã thành thuỷ quỹ, con người đã chết rồi”. Trong lúc nàng nói, lại có mười tên nô bộc nhảy lên nóc nhà.

Tiên Bích nắm chặt thanh kiếm trong tay, trên mặt lộ ra một vẻ cười khổ. Bảy đạo Thuỷ Hồn Chi Kiếm lúc nãy là tập hợp tinh hoa toàn thân của bảy tên Thuỷ Quỷ, uy lực vô cùng lớn, tuy rằng Tiên Bích có thể đỡ được, nhưng nội tức lại bị chấn động mạnh, nhất thời phải xuất kiếm, nhưng Thuỷ Hồn Chi Kiếm biến hoá mạc trắc, không lỗ nào không vào, chỉ có nội công mà bản thân nàng tu luyện mới có thể chống đỡ lại được, nếu như dựa vào binh khí tầm thường mà đối phó kẻ địch, chỉ cần không lưu thần một chút, sẽ bị thiệt thòi.o O o

Trong lúc khó xử, đột nhiên thấy đằng xa một ánh lửa xông thẳng lên trời, loé lên rồi lập tức biến mất, đám Thuỷ Quỷ đó như bị một lời kêu gọi vô hình, lần lượt tung người nhảy xuống, một cái đã nhảy hơn một trượng, chạy về phía đằng xa.

Trên mặt Tiên Bích lộ ra vẻ vui mừng, đỡ Lục Tiệm, chạy như bay về phía trước. Nàng đoán rằng nếu như Yên Chi Hổ cầu viện, nhất định sẽ tìm Diêu Giang Hàn, do đó chạy thẳng về hướng tiền sảnh. Trong lúc chạy, đột nhiên thấy rất nhiều tên Thủy Quỷ cũng chạy về phía tiền sảnh, bất giác thầm kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy một tiếng buồn bã vang lên, hoa dung nàng biến sắc, thất thanh kêu lên: “Bại Huyết Chi Kiếm!”. Nóng ruột bước đi, nàng gấp rút nhảy lên nóc đại sảnh, đưa mắt nhìn, thì thấy hai cha con họ Diêu bị Thủy Quỷ bao vây trùng trùng xung quanh, đang tranh luận cái gì đó.

Tiên Bích thấy Diêu Tình vẫn bình an khoẻ mạnh, bất giác nhẹ người. Lục Tiệm càng cảm thấy vui mừng hơn, chính lúc đang chuẩn bị kêu gọi, đột nhiên thấy Diêu Giang Hàn mặt lộ sát cơ, giơ kiếm đâm vào Diêu Tình.

Tiên Bích thân kinh bách chiến, vừa nhìn thấy thần sắc của Diêu Giang Hàn thì đã cảm thấy không ổn, vội vàng phát động Loạn thần chi thuật. Diêu Giang Hàn tâm thần chấn động, đâm trượt một kiếm, Tiên Bích phi thân hạ xuống, mới vừa chạm đất, Lục Tiệm đã không kể sống chết lao ra, kéo Diêu Tình lùi lại.

Nào ngờ Diêu Tình đang lúc thương tâm, lại đem hết một bụng tức giận phát tiết trên người Tiên Bích. Tiên Bích mạo hiểm cứu người, ngược lại bị rơi vào tình cảnh như vậy, thật là khóc cười không được, nhất thời cũng chẳng thèm phân biện, chỉ cười lạnh.

Diêu Tình thấy cử chỉ điên cuồng của phụ thân, vừa thương tâm, lại vừa đau buồn, nhịn không được nói: “Yêu nữ, mau giải trừ yêu thuật cho cha ta”. Tiên Bích càng tức giận, nghĩ thầm: “Nếu như không nhờ yêu thuật của ta, ngươi còn sống được sao”. Đang lúc tức giận, nàng liền giải trừ Loạn thuần chi thuật.

Bí thuật vừa giải, ánh sáng loé lên, Diêu Giang Hàn đột nhiên kéo kiếm lên không, đâm thẳng ra. Y mệnh danh là Thiên Giang Bất Lưu, tuy rằng Tiên Bích có kỳ năng trên người, nhưng trong lúc vội vã cũng không tránh được đường kiếm nhanh như vậy, chỉ kịp tránh chổ nguy hiểm trên ngực, huyết quang chợt hiện, bả vai đã bị xuyên qua.

Thì ra Diêu Giang Hàn tâm thần bị nhiễu loạn, nhưng hai tai vẫn còn sáng suốt, nhưng lời mọi người nói, tự nhiên là nghe được, chỉ nghĩ những quái sự này đều là do Tiên Bích làm, nghĩ thầm “Cầm tặc tiên cầm vương”, cho nên bí thuật vừa được giải trừ, liền vung kiếm đâm ra.

Tiên Bích bị trường kiếm đâm vào người, liền mượn thế lướt về phía sau, trường kiếm rút ra, nàng đau đến nỗi gần như ngất đi, lại thấy Diêu Giang Hàn xuất ra kiếm thứ hai, đồng thời lại nghe Lục Tiệm thất thanh kêu lên kinh hãi, lập tức cố sức lăn người, lăn đến phía đằng sau một tên Thủy Quỷ.

Đám Thủy Quỷ không biết tại sao, tập trung ở đó, động cũng không động. Diêu Giang Hàn trong lòng vốn kiêng kị, trường kiếm lướt qua tên Thủy Quỷ, lại đâm Tiên Bích. Tiên Bích liên tục lăn hai vòng, máu từ vết thương trên vai tuôn ra như suối, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không, Bắc Lạp Sư Môn đã nhảy ra ngoài.

Diêu Giang Hàn chỉ chú ý đến Tiên Bích, hoàn toàn không đề phòng con mèo Ba Tư cúi người cong chân, lông cổ dựng đứng, trong mắt phát ra tia sáng xanh thăm thẳm kia. Diêu Giang Hàn đang muốn sử một chiêu Thâu Long Chuyển Phụng, đột nhiên thấy trong đầu trống rỗng, quên mất không biết phải xuất chiêu như thế nào. Y đờ người ra, thế kiếm chậm lại, đã bị Tiên Bích thoát khỏi mũi kiếm. Y vội biến chiêu Trường Không Kích Ưng, nhưng mới sử được nửa chiêu, lại quên mất nửa chiêu sau tiếp tục như thế nào.

Diêu Giang Hàn vừa kinh vừa nộ, lại biến chiêu Chi Lan Ngọc Thụ, Tật Phong Sậu Vũ, Bạch Câu Quá Khích, Cát Quang Phiến Vũ,….. Không ngờ mỗi chiêu đều mới chỉ sử ra một nửa, nửa chiêu còn lại thế nào cũng không nghĩ ra. Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp vốn có bảy mươi hai chiêu, khi Diêu Giang Hàn sử đến chiêu thứ bảy mươi hai, đột nhiên phát giác, bản thân một chiêu hoàn chỉnh của Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp cũng không nhớ ra được.

Lục Tiệm thấy Tiên Bích gặp hiểm, chính lúc đang muốn liều chết cứu hộ, ai ngờ một chiêu Thần Kê Mô Cẩu của Diêu Giang Hàn mới sự được phân nửa, đột nhiên lại biến thành Thích Ma Tước, Thích Ma Tước sử ra chưa được một nửa, lại biến thành Ma Cô Đại Thụ. Tóm lại, cho đến chiêu Mã Mao Điểu Vũ, mỗi chiêu Lục Tiệm đều nhận ra, nhưng mỗi một chiêu Diêu Giang Hàn đều không sử hết, trường kiếm rung lên như múa trên không, thế nào cũng không đâm ra được.

Lục Tiệm nhìn thấy vậy kinh ngạc, Diêu Tình cũng mở to đôi mắt. Đột nhiên Diêu Giang Hàn bước chân thất thểu, trường kiếm rũ xuống, ánh mắt mờ dại, giống như đã mất hồn phách. Lục Tiệm vội vàng bước lên phía trước, đỡ Tiên Bích dậy. Diêu Tình cũng đỡ lấy phụ thân, lại bị Diêu Giang Hàn sử kình hất ngã. Chỉ thấy y bóp đầu mày, giống như đang gặp phải một vấn đề lớn vô cùng khó khăn, trong miệng lầm rầm nói: “Chiêu tiếp theo thì sao, chiêu tiếp theo là gì?”.

Diêu Tình nóng ruột nói: “Cha, người làm sao rồi?”.

Tiên Bích đã cầm được máu, lấy lại hơi thở, sắc mặt trắng bệch như giấy, nghe vậy nói: “Y trúng phải Tuyệt Trí chi thuật, một thân kiếm pháp đã bị phế rồi”. Thấy Diêu Tình không tin, trong lòng cười lạnh, cao giọng nói: “Âm sư huynh, ngươi chỉ muốn hoạ tượng tổ sư của Hoả bộ, tiểu muội hôm nay không có sức để tranh giành, mong Âm sư huynh tha cho tiểu muội một con đường sống”.

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói âm hiểm, khành khạch cười nói: “Tiên Bích sư muội nói những lời này chậm một chút rồi. Thủy Hồn Chi Trận, một khi đã vào trong trận thì thành thuỷ quỷ. Ngươi không những chỉ xông vào trận, còn gây rối loạn trận pháp của vi huynh, cho nên Ninh Bất Không hoả độn chạy thoát, do đó tội không thể tha. Hắc hắc, chỉ là vi huynh vốn thương hoa tiếc ngọc, tạm thời không giết ngươi, đợi chút nữa nhàn rỗi, mới cùng ngươi nói thân mật”. Người này thanh âm phiêu hốt, phảng phất mỗi khi nói một chữ, liền hoán đổi phương vị, nói hết những lời này, đã hoán đổi vài chục phương vị.

Tiên Bích nghe trong lời nói của y có ý dâm tà bẩn thỉu, tim đập thình thịch, cười lạnh nói: “Ngươi có lời gì tốt, chẳng qua cũng muốn hoạ tượng tổ sư của Địa bộ ta”.o O o

Họ Âm đó cười nói: “Tiên Bích sư muội thật là thông minh, hoạ tượng tự nhiên là cần rồi, nhưng sư muội trời sinh mỹ lệ, lại càng có phong tình của dị vực, vi huynh đã ngưỡng mộ từ lâu”.

Tiên Bích cáu giận nói: “Ít nói những lời không đâu thừa thãi này đi. Hôm nay ngươi cũng quá ác độc. Thuỷ Hồn Chi Trận là cấm thuật của Thuỷ bộ, năm xưa thành chủ diệt thuỷ bộ của ngươi, đó là bởi vì trận này dùng người sống làm kiếm, quá tổn thương âm đức. Lại nói Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp của Diêu gia trang xuất nguồn từ Khảm Kiếm Đạo của tiên thiên bát quái, suy ra cũng tính là một chi của Thuỷ bộ ngươi, ngươi lại không niệm tình hương hoả, diệt cả nhà y!”.

Họ Âm đó lành lạnh nói: “Họ Diêu này đã là một chi của thuỷ bộ ta, kiếm pháp lại gọi là Đoạn Thuỷ, biệt hiệu lại gọi là Thiên Giang Bất Lưu, phạm vào đại kỵ của lão tử, nếu như nước bị đoạn, sông không chảy, thần thông của thuỷ bộ ta làm sao có thể thi triển được? Hứ, diệt cả nhà y, cũng là đáng kiếp. Còn như lão quỷ họ Vạn đó, nói đến lão làm gì? Cho dù lão vẫn còn trên nhân gian, Thuỷ Hồn Chi Trận của ta đã thành, lão còn có thể làm gì ta chứ?”.

Tiên Bích cười mỉa mai: “Thuỷ bộ trước sau vẫn không sửa được cái tính nết ếch ngồi đáy giếng, thành chủ đã thông thiên đạo, châu lưu lục hư, pháp dụng vạn vật, thuỷ bộ như ánh sáng của con đom đóm, há có thể tranh quang với mặt trăng sáng chói”.

Họ Âm đó trầm mặc một hồi, lành lạnh nói: “Ngươi tự tìm đường chết, không thể trách ai cả”.

Thần sắc Tiên Bích chợt biến, một tay ấn xuống đất, quát: “Khôn Nguyên”. Gạch xanh trên đất đột nhiên bốc lên, đắp thành một bức tường trong lõm ngoài lồi, kiên cố dầy đặc đến nỗi gió không thể xuyên qua được. Cùng lúc đó, bọn Thủy Quỷ nhất tề há miệng, Thuỷ Hồn Chi Kiếm từ bốn phía phóng đến, gạch xanh vỡ vụn, thuỷ tiễn cũng lần lượt bật ra.

Tiên Bích thân thụ trọng thương, sử ra một lần Khôn Nguyên, đã không còn sức để sử dụng nữa, chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng nổ, ba gốc liễu rủ phía góc tây bắc đồng loạt bốc cháy, ngọn lửa cháy mạnh bốc lên hơn vài trượng, nhưng chỉ một thoáng, thuỷ tiễn phun đến, ngọn lửa mạnh lập tức bị dập tắt.

Họ Âm đó lành lạnh nói: “Ninh Bất Không, ‘Hoả Long Tử’ của ngươi lại ít đi ba viên?”. Vài chục đạo Thuỷ Hồn Chi Kiếm đột nhiên bắn ra, phóng trúng vào một bức tường, bức tường vỡ tan tành, ánh lửa toé ra, một người áo xanh nhảy ra ngoài, toàn thân vụ khí bốc lên, tình trạng thảm hại.

Họ Âm đó ha ha cười nói: “Tốt a, lại ít đi một viên”.

Đột nhiên nghe Tiên Bích oẹ ra một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, máu tươi từ trên bả vai không ngừng chảy ra, hai gò má trắng tuyết lộ ra vẻ xanh xám. Lục Tiệm đỡ lấy nàng, sốt ruột nói: “Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ làm sao rồi?”.

Tiên Bích lắc lắc đầu, cười thảm nói: “Ninh sư huynh, đáng tiếc, công bại thuỵ thành (sự việc sắp thành thì lại thất bại)”. Người áo xanh đó áo xanh mũ vuông, dung mạo tuấn tú, nghe vậy gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt thờ ơ, không chút hỉ nộ.

Diêu Tình nhìn người áo xanh đó, kinh ngạc nói: “Ninh thủ quỹ, là ngươi?”.

Thanh y nhân đó chính là thủ quỹ của Diêu gia, nghe vậy liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Tình tiểu thư phải kinh sợ rồi”. Diêu Tình kỳ quái hỏi: “Ngươi chính là Ninh Bất Không?”. Ninh thủ quỹ đó không để ý nàng nữa, cao giọng nói: “Âm Cửu Trùng ra đi, ta không tin ngươi hoàn toàn không bị thương”.

Họ Âm đó hừ một tiếng, trước mắt chúng nhân hoa lên một cái, trước cổng trang xuất hiện thêm một người áo xám, khuôn mặt y xưng phồng lên, thần sắc ngây dại, giống như đám thuỷ quỷ kia, chỉ là trên chiếc áo xám của y có thêm vài lổ thủng cháy khét.

“Ninh Bất Không”, Âm Cửu Trùng lành lạnh nói: “Chính là mấy cái lỗ rách này, cũng là nhờ mấy đứa nữ nhi Địa bộ giúp ngươi”.

Thì ra Ninh Bất Không thi triển hoả độn, ở trong chỗ tối. Âm Cửu Trùng tuy rằng cũng biết y chỉ ở gần đây, nhưng lại không biết phương vị chính xác, do đó cũng ẩn giấu tung tích. Nhất thời hai người tạo thành thế giằng co. Tiên Bích biết rõ điều đó, cố ý nói lời kích nộ Âm Cửu Trùng. Âm Cửu Trùng dù có nói chuyện, cũng dùng Lưu Âm Thuật không cho người khác nắm bắt được nguồn gốc của thanh âm, nhưng một khi phát động Thuỷ Hồn Chi Trận, khí cơ lưu chuyển, lập tức bị bại lộ vị trí tàng thân.

Ninh Bất Không thấy cơ hội, liền phát liên tiếp ba viên Hoả Long Tử, vốn hy vọng một kích tất sát, chỉ cần Âm Cửu Trùng chết, Thuỷ Hồn Chi Trận này lập tức tự phá. Lúc này thấy y phục của Âm Cửu Trùng tuy rách, nhưng thân thể lại không bị chút tổn thương nào, không kìm được cảm giác phiền muộn. Đột nhiên y nghe Tiên Bích thấp giọng nói: “Ninh sư huynh, y luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp rồi”.

Ninh Bất Không đột nhiên đại ngộ. Âm Cửu Trùng đắc ý nói: “Tiên Bích sư muội kiến thức uyên bác, nhưng lại không đủ cơ biến, ngươi thiên phú dị bẩm, thân lại kiêm sở trường của hai nhà; Khôn Nguyên, Loạn Thần, Tuyệt Trí đều là tuyệt học đương thế, lại có sự tương trợ của Bắc Lạp Sư Môn, nếu như nhân lúc ta và Ninh Bất Không giao thủ, chạy trốn cũng không phải là không thể, nhưng tại sao ngồi đây đợi mất mạng? Cái nguyên do trong đó, vi huynh thật không thể hiểu”.

Tiên Bích cười lạnh nói: “Loại người bại hoại coi mạng người như cỏ rác như ngươi, tất nhiên là không hiểu nguyên do trong đó rồi”.

Âm Cửu Trùng nhìn nhìn Tiên Bích, lại quét mắt nhìn Lục, Diêu ba người, đột nhiên vỗ tay cười lớn: “Thú vị, nữ nhi của Địa Mẫu nương nương, nghĩa nữ của Tây Thành thành chủ, không ngờ lại chuyển tính làm đại hiệp? Ha ha, thú vị, thú vị!”. Diện mục của y vốn đã trương phồng, cho nên khi cái cười này cất lên, lại so với khóc còn khó nhìn hơn.

Ninh Bất Không lành lạnh nói: “Âm Cửu Trùng, ngươi đã luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp, lúc nãy là có ý dẫn dụ ta xuất thủ phải không?”.o O o

“Không sai!”, Âm Cửu Trùng nói. “Nếu ta đoán không sai, Hoả Long Tử trên người ngươi đã dùng hết rồi”.

Ninh Bất Không nói: “Dựa vào đâu mà nói như vậy?”.

Âm Cửu Trùng thâm nghiêm cười nói: “Lúc nãy cơ hội khó gặp, tất nhiên ngươi dốc hết sức công kích, do đó một lần bắn ra ba viên. Nhưng với cái tính gian hoạt của ngươi, nhất định sẽ giữ lại một viên, phòng ta trọng thương đánh ngược lại. Tiếc là ta đã luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp, một kích của ngươi không thành công, lại gặp phải phản kích, ngươi bất đắc dĩ, phải dùng hạt Hoả Long Tử còn sót lại đấy thôi, tuyệt học của Hoả bộ, vô khí bất phát, mà hôm nay hoả khí của ngươi đã dùng hết, còn có pháp tử gì nữa?”.

Ninh Bất Không cũng không phủ định, cau mày nói: “Kỳ lạ, ngươi dựa vào đâu mà nhận định hoạ tượng tổ sư của Hoả bộ, nhất định ở trong tay của Ninh mỗ”?.

Âm Cửu Trùng nói: “Trận chiến Dao Trì, trong bát bộ thì Hoả bộ tổn thất thảm nhất. Theo như ta được biết, cao thủ Hoả bộ, người đào thoát được đại kiếp đó, chỉ có một mình Ninh sư huynh, hoạ tượng nếu như không phải trong tay của Ninh sư huynh há không phải lạ sao?”.

“Âm Cửu Trùng”, ánh sáng sắc nhọn trong mắt Ninh Bất Không nháy lên, “Ngươi khinh Hoả bộ của ta không có người?”.

Âm Cửu Trùng cười nói: “Tự cổ mạnh ăn thịt yếu, Hoả bộ suy vi, tự nhiên thành cá thịt của những bộ khác. Nhớ năm xưa, Thuỷ bộ của ta vì Vạn lão tặc mà tổn thương nặng nề, người đơn thế mỏng. Hoả bộ của ngươi cũng không phải nhân cơ hội mà hạ thủ, cướp đi hoạ tượng của bộ ta sao?”.

Ninh Bất Không trầm mặc một lát, từ trong tay áo rút ra một quyển trục (tranh cuốn). Âm Cửu Trùng nhìn thấy quyển trục đó, hô hấp dồn dập, trong đôi mắt ngây dại loé qua một chút thần thái.

“Âm Cửu Trùng, ta không còn Hoả Long Tử”. Ninh Bất Không tay vỗ lên quyển trục nói “Thế nhưng ngươi đoán thử xem, nếu như ta vận Chu Lưu Hoả Kình, bức hoạ tượng này sẽ như thế nào?”. Những nơi bàn tay phải buốt qua, quyển trục đó đều biến thành màu vàng xém”.

Âm Cửu Trùng giận dữ quát lên: “Ngừng tay”.

“Sao rồi?”. Ninh Bất Không ha ha cười nói, “Âm Cửu Trùng sư đệ đoán được chưa?”.

Âm Cửu Trùng tắc nghẹn nói: “Ninh Bất Không, ngươi muốn ngọc đá đều tan nát?”.

Ninh Bất Không nói: “Dùng tranh đổi mạng, Ninh mỗ tuyệt không làm ăn lỗ vốn”. Âm Cửu Trùng lắc đầu cười nói: “Ta chỉ cần hoạ tượng, cần sinh mệnh của ngươi làm cái gì?”. Ninh Bất Không lắc đầu nói: “Nước vốn vô thường, người của Thuỷ bộ giỏi nhất là biến đổi, ngươi bảo ta làm sao tin được ngươi?”.

Âm Cửu Trùng nói: “Vậy sư huynh nói phải làm sao?”. Ninh Bất Không nói: “Ngươi phải lập một lời tuyệt thệ của Thuỷ bộ, sau đó lại cho bọn Thủy Quỷ này lùi lại sau năm trượng, để trống cửa lớn”.

Trên mặt Âm Cửu Trùng loé lên nét tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “Được, ta Âm Cửu Trùng xin lập thệ với liệt đại tổ sư, sau khi lấy được tranh, không được hại Ninh sư huynh, nếu như bội phải lại, làm cho ta ngự vật bất thành, ngược lại bị vật cắn, mượn nước không được, ngược lại bị nước diệt”.

Diêu Tình nghe lời thề này thấy cũng không phải thập phần ác độc, trong lòng thấy kinh ngạc. Nàng không biết rằng, cao thủ Thuỷ bộ tu luyện cả đời, lấy nước làm kiếm, biết rõ đạo lý ‘thiện vịnh giả nịch’, lời thề này vì đó mà lập, đó chính là tuyệt thệ.

Âm Cửu Trùng lập thệ đã xong, huơ tay một cái, bọn Thủy Quỷ lần lượt lùi về phía sau, để trống cửa lớn. Âm Cửu Trùng cười nói: “Ninh sư huynh, có cần sư đệ mở cửa giúp hunh?”.

“Cái đó thì không cần”. Ninh Bất Không nói: “Ngươi đã lập thệ, ta cũng tin ngươi một lần”. Tiên Bích thấy tình cảnh đó, vội vàng nói: “Ninh sư huynh cẩn thận, con người này điên rồ cuồng dại, không thể quá tin hắn”.

Ninh Bất Không lắc lắc đầu, chính đang chuẩn bị ném hoạ tượng đi, Âm Cửu Trùng xua tay nói: “Chậm đã, ngươi vứt hoạ tượng trên mặt đất”. Ninh Bất Không cười nói: “Ngươi còn sợ ta giở trò quỷ sao?”. Lập tức ném quyển trục đi, Tiên Bích trong lòng lạnh lên, chợt cảm thấy đại thể đã mất.

Âm Cửu Trùng lại không tự mình tiến lên, gọi ra một tên thuỷ quỷ, nhặt quyển trục lên mở ra, nhưng không thấy có gì giả dối, mới tiếp lấy, cười nói: “Ninh sư huynh thật là một người có tín”. Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên thấy trên quyển trục xuất hiện một vết cháy khô nhỏ, nhanh chóng lan rộng ra. Âm Cửu Trùng đột nhiên biến sắc, vừa muốn quẳng đi, mà lại không dám, nhưng lửa này không giống như lửa bình thường, thế lửa lạ lùng. Y chỉ chần chừ một chút, quyển trục đó đã bốc cháy, Âm Cửu Trùng hét nhanh một tiếng, hai dòng nước chảy men theo cổ tay mà ra, ngăn chặn thế lửa.

Tiên Bích cũng không ngờ có kỳ biến như vậy, chuyển mắt nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay phải của Ninh Bất Không đang nắm một quả cầu tròn thuỷ tinh to bằng nắm bàn tay, đối chuẩn với ánh sáng mặt trời, rực rỡ kinh người.

Tiên Bích buột miệng kêu lên: “Thiên Hoả Châu”.

Ninh Bất Không đột nhiên thu hoả châu lại, lướt lên sân khấu, vừa vận lực, liền bẻ gẫy một cái trụ gỗ chống sân khấu, quát lớn một tiếng, hướng vào Âm Cửu Trùng mà ném. Lúc này Âm Cửu Trùng đang tập trung vận chuyển Thuỷ Giáp, cứu bức hoạ đó, không đề phòng trụ gỗ đó lao đến, liền lập tức vận lên một đạo thuỷ kiếm. Đạo thuỷ kiếm này là do phụ thân chi thuỷ của y mà ra, uy lực cực lớn, Thuỷ Hồn Chi Kiếm cũng không thể so được, chỉ với một kích, đủ để đánh vỡ trụ đài đó thành vụn phấn, trong sát na, thủy mộc tương giao, bùng một tiếng vang lớn, đoạn trụ đài đó vỡ ra tán loạn thành trăm ngàn ngọn lửa nhỏ bé, chói cả mắt người.

Âm Cửu Trùng phát ra một tiếng kêu thảm dằng dặc, lùi về phía sau mấy bước, đụng trúng vào cửa lớn phía sau lưng. Áo quần của y đã bị huỷ hết, xào xạc tung bay, toàn thân đỏ ửng, các dòng nước giao nhau thành lưới, như là áo giáp dán sát vào thân, lưu chuyển từ đầu cho đến chân, đó chính là Vô Tướng Thuỷ Giáp mà Âm Cửu Trùng vốn ỷ trượng. Chỉ cần tầng nước chảy này, đao kiếm hoả khí, đều không làm y bị thương được.o O o

“Hay cho một chiêu mộc trung tàng hoả, lực toái thiên quân”. Tiên Bích lộ ra vẻ kinh sợ, “Ninh sư huynh không thẹn là kỳ tại của Hoả bộ, đã luyện thành Mộc Phích Lịch thất truyền hàng trăm năm nay”.

Ninh Bất Không ném trụ đài, lùi sau mấy bước, hô hấp hỗn loạn. Y lúc nãy mượn Thiên Hoả Châu tụ ánh sáng thành lửa, đốt cháy hoạ tượng, bức cho Âm Cửu Trùng vận dụng phụ thân chi thuỷ, để dập lửa. Nhưng phàm là cao thủ Thuỷ bộ, tất có phụ thân chi thuỷ để làm dẫn nước, dẫn động nước trong thiên hạ. Phụ thân chi thuỷ một khi phát động, Vô Tướng Thuỷ Giáp tất sinh ra kẻ hở. Ninh Bất Không bẻ trụ ném ra, trong trụ gỗ chứa đựng hoả kình to lớn, nhìn bên ngoài không có gì kỳ lạ, nhưng một khi gặp ngoại lực, hoả kình bộc phát, trụ gỗ vỡ tan, thế như thiên lôi oanh kích.

Dẫn lửa, bẻ trụ, súc kình, ném gỗ, chỉ trong chớp mắt, nhưng bao hàm võ công trí tuệ bình sinh của Ninh Bất Không, nếu như vẫn không thành công, chỉ có chết không sống.

Thuỷ Giáp toàn thân của Âm Cửu Trùng càng chuyển động càng nhanh, dòng nước trong sáng dần dần chuyển sang hồng nhạt. Tiên Bích trong lòng vui mừng: “Hắn bị thương rồi”.

Thuỷ giáp biến hồng, đó chính là máu tươi hoà vào nước tạo nên, Ninh Bất Không không kìm được thở ra một hơi. Lúc nãy y cố ý vờ yếu, ẩn dấu thần thông Thiên Hoả Châu và Mộc Phích Lịch, chính là chờ đợi một kích trí mệnh này. Bây giờ một kích đắc thủ, đã đứng trong tình thế không thể bại được.

Âm Cửu Trùng vừa hối hận vừa tức giận, mục quang hiểm độc hung dữ. Bọn thuỷ quỷ đột nhiên kéo bước chân, nhất tề chạy về hướng Ninh Bất Không.

Ninh Bất Không lại bẻ gãy một cây trụ, rót hoả kình vào, cố sức ném ra, đập trúng một tên thuỷ quỷ, hoá thành trận mưa lửa đầy trời. Thủy Quỷ ngã xuống một loạt. Tiếp đó Ninh Bất Không lôi ra Thiên Hoả Châu, dẫn đốt tiền sảnh. Thần thông của Hoả bộ chính là lửa, người thường gặp lửa tránh cũng không kịp, mà thế lửa của Hoả bộ càng mạnh, người Hoả bộ càng như cá gặp nước, lấy lửa làm kiếm, đủ để giết cả chư thiên.

Trong chốc lát, cây cối nhà cửa bốn phía đều bị đốt cháy, hoá thành một vùng biển lửa. Thuỷ Giáp của Âm Cửu Trùng bị phá, thân thụ trọng thương, Thuỷ Hồn Chi Trận đều dựa vào nội công của y để dẫn động, mới có thể vận chuyển, lúc này tự nhiên uy lực đã giảm đi nhiều. Lúc trước thuỷ mạnh hoả yếu, Ninh Bất Không phải chịu áp chế, còn lúc này Âm Cửu Trùng một chiêu không cẩn thận, ngược lại bị Ninh Bất Không chiếm được tiên cơ, cái thế mạnh yếu trong chớp mắt đã nghịch chuyển, tuy nói thuỷ có thể khắc hoả, nhưng một khi thuỷ yếu hoả mạnh, hoả cũng có thể khắc thuỷ. Ninh Bất Không lấy lửa làm kiếm, hoả quang tung hoành, dệt thành một lưới lửa, vòng vèo trên không quét ra, một tên thuỷ quỷ dính lửa, những tên thuỷ quỷ xung quanh cũng theo đó bị đốt cháy, lăn lộn loạn xạ trên mặt đất, chỉ bởi vì thần trí đã mất, chỉ có a a kêu gào thảm thiết, tình trạng bi thảm không thể nói được.

Tiên Bích cảm thấy độ nóng xung quanh người đột ngột tăng lên, trong lòng biết đo là do tuyệt học Hoả bộ triển khai, lửa thiêu đồng cỏ, uy lực càng to lớn hơn Thuỷ bộ. Tuy rằng có Khôn Nguyên hộ thể, cô vẫn cảm thấy khí nóng bức người, ngay lập tức kêu lên: “Lục Tiệm, mau chạy”.

Lục Tiệm gật đầu nói: “A Tình, chúng ta đi thôi”. Diêu Tình cũng biết tình hình cấp bách, vội vàng kéo tay áo phụ thân nói: “Cha, đi thôi”. Không ngờ Diêu Giang Hàn vẫn lầm rầm tự nói: “Chiêu tiếp theo, chiêu tiếp theo là gì?”.

Nên biết y khổ luyện kiếm pháp cả đời, không ngờ tất cả kiếm chiêu bỗng dưng quên mất hết, nghĩ thế nào cũng không ra được. Sự biến đổi mạnh mẽ như vậy, cho dù là trời long đất lở, cũng khó mà so sánh được, do đó đã biến thành ngây dại, bốn phía xung quanh tuy rằng thủy hoả giao tranh, y vẫn chỉ ngưng thần cố công nghĩ ngợi, cho dù Diêu Tình kéo y như thế nào, cũng không động đậy. Lục Tiệm vừa lên phía trước tương trợ nàng, Diêu Giang Hàn đột nhiên kêu lớn một tiếng, vùng vẫy thoát khỏi hai người, chạy ngược vào trong trang.

Diêu Tình tuy rằng hận phụ thân hồ đồ tự đại, tín nhiệm kẻ tiểu nhân, làm cho mẫu thân phải trầm oan nhiều năm. Nhưng chung quy vẫn là cha con, máu nồng hơn nước. Trong lúc tình thế cấp bách, chạy theo vào. Chỉ thấy Diêu Giang Hàn thần trí hỗn loạn, lại chạy nhanh vào nơi lửa cháy mạnh nhất, một đạo hoả quang lăng không lướt qua, toàn thân Diêu Giang Hàn bốc cháy, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Lúc này Ninh Bất Không lấy lửa làm kiếm, ngăn chận thuỷ quỷ, nhưng phàm là vật sống tiến sát vào, liền bị y dẫn lửa đốt chay. Y đột nhiên cảm thấy có người đến gần, lập tức phát ra một luồng hoả kiếm. Luồng lửa này chứa đựng Chu Lưu Hoả Kình của y, chỉ cần một đốm nhỏ, cũng đủ chí mạng, toàn thân Diêu Giang Hàn ánh lửa rừng rực, co dúm một lúc, liền lập tức đổ xuống.

Diêu Tình thấy phụ thân bị đốt cháy, kêu lên một tiếng sắc nhọn, phi thân lao vào, bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh phía sau lưng, một luồng ẩm ướt thấm vào hậu tâm, đột ngột toàn thân mềm nhũn, đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy có người đang ôm lấy mình, tiếp đó một luồng khí nóng từ đầu vai rót vào, luồng ẩm ướt trong người dần dần biến mất, đầu óc sáng suốt một chút, muốn kêu hét lên, nhưng lại không thể kêu thành tiếng, chỉ nghe thấy Lục Tiệm sốt ruột hỏi: “Tiên Bích tỷ tỷ, nàng ta làm sao rồi?. Tiên Bích than: “Y trúng phải thuỷ độc”. Lời còn chưa dứt, đầu mày của Diêu Tình lại nhảy lên một cái, đột nhiên ngất lịm đi.

Tiên Bích không ngờ sự việc lại đi đến mức này, Diêu Giang Hàn bị đốt chết, Diêu Tình lại bị Thuỷ Hồn Chi Kiếm đánh trúng, lại nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tiệm đỏ lên, không kìm được quát: “Nam tử hán đại trượng phu, không được khóc sướt mướt như vậy”.

Lục Tiệm bị nàng quát, gượng kìm chế thương tâm, hỏi: “Tỷ tỷ, bây giờ phải làm gì?”. Tiên Bích nói: “Thổ có thể khắc Hoả, biện pháp bây giờ, chỉ có đưa y lên núi Côn Lôn, cầu gia mẫu cứu chữa, nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này, là trước tiên phải thoát khỏi trang đã”. Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc bình nhỏ, dốc ra một viên dược hoàn hồng nhạt, to như mắt rồng, nhét vào trong miệng Diêu Tình, nói: “Đây là Kháng Long Đơn mà trước kia thành chủ cho ta, có thể kích phát tiềm năng của bản thân nàng ta, khánh cự lại thuỷ độc, lại với sự trợ lực của ta, may ra có thể chịu được đến núi Côn Lôn”.o O o

Trong lòng Lục Tiệm mới yên tâm lại một chút, nhưng nghĩ nếu như không có biện pháp giải cứu, Diêu Tình sẽ biến thành giống như đám thuỷ quỷ kia. Mới nghĩ đến đây, y cảm thấy lo lắng vô cùng.

Tiên Bích thấy cửa trang đóng chặt, tường đá cao vút, đổi lại là lúc bình thường, thì vượt tường mà qua, không phải nói nhiều, nhưng bây giờ nội ngoại đều bị thương, lại có Lục, Diêu hai người, cách đó không thể làm được, lập tức mò mẫm ở một góc tường, tìm được một chỗ đất mềm, ngưng thần vận khí, hai tay ấn xuống đất, hét lên: “Khôn Nguyên”.

Đất mềm dưới tay theo tiếng mà xoay chuyển, trong chốc lát lộ ra một cái lỗ lớn, vừa vặn đủ cho một người tiến vào. Tiên Bích oẹ lên một tiếng, lại thổ ra một ngụm máu, thở dốc, nói: “Lục Tiệm, ngươi và A Tình đi trước đi”.

Lục Tiệm biết rõ tình thế nguy cấp, nhưng cái hang đất đó chật hẹp vô cùng, chỉ có thể kéo Diêu Tình tiến lên. Địa đạo dài khoảng hơn trượng, thông ra ngoài trang. Lục Tiệm nhảy ra khỏi địa đạo, Tiên Bích cũng theo sau chui ra.

Nghe thấy tiếng người ồn ào phía xa, không ít người trong thôn đang vây trước trang, đập vào cửa lớn. Nhưng vì Diêu gia trang gần biển, do trong khi kiến tạo, vì phòng oa khấu hải tặc, bất luận là cửa hay tường, đều làm kiên cố to lớn, dễ thủ khó công. Do đó nay cửa lớn đóng chặt, lại ngược lại, làm ngăn trở người đến cứu hoả.

Những người trong thôn chỉ huyên náo trước cửa, cho nên không nhìn thấy hai người từ địa đạo chui ra. Lục Tiệm chính đang chuẩn bị hô hoán, Tiên Bích đột nhiên nói: “Lục Tiệm, đừng lên tiếng”. Lục Tiệm không hiểu, Tiên Bích nói: “Ta không muốn gặp người ngoài, lại nói nhân tâm hiểm ác, ta và A Tình đều là nữ tử, lại đang thụ trọng thương, nếu như gặp phải kẻ xấu, không có cách gì để tự vệ”.

Lục Tiệm đành dìu hai người lánh vào một bụi cỏ. Vừa mới ngồi vững, Tiên Bích bất chợt kinh hãi nói: “Lục Tiệm ngươi, ngươi có nhìn thấy Bắc Lạp Sư Môn đâu không?”.

Lục Tiệm nhìn ra bốn phía nói: “Không nhìn thấy a”. Tiên Bích đột nhiên biến sắc, lẩm bẩm nói: “Hỏng rồi, ta, ta chỉ chú ý đào mệnh, vứt nó lại đấy”. Còn chưa nói hết, nước mắt đã rơm rớm. Từ lúc gặp mặt nàng, chưa từng thấy nàng kinh hoàng buồn bã như vậy, Lục Tiệm vội nói: “Có lẽ nó đã chạy ra trước rồi”.

Tiên Bích rơi nước mắt, lắc đầu: “Không thể nào. Bắc Lạp Sư Môn nếu như không phải bất đắc dĩ, nhất định sẽ đồng sinh cộng tử với ta, không thể nào một mình rời khỏi”. Mới nói đến đây, nàng đã muốn đứng dậy, chỉ là thương thế quá nặng, lại dùng Khôn Nguyên chi thuật để đả thông địa đạo, lúc này nàng hầu như đã vô lực, chưa đứng lên, đã không giữ vững được, ngã ngồi xuống đất.

Lục Tiệm nghĩ lại một cái, nói: “Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ coi chừng giúp ta A Tình, ta đi kiếm Bắc Lạp Sư Môn”. Tiên Bích lo lắng nói: “Sao mà được, trong trang hiểm ác, ngươi đến võ công cũng không biết nhiều, một khi tiến vào, làm sao để tự bảo vệ?”. Lục Tiệm không đáp, đứng dậy chạy về phía gia trang. Tiên Bích muốn ngăn lại, nhưng khổ nỗi toàn thân vô lực, chỉ đành kìm nén tâm thần, vận chuyển huyền công, cố gắng hồi phục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.