Thương Hải

Chương 36-2: Phá bích (2)



Đứng ngẩn hồi lâu rồi Lục Tiệm thẫn thờ bỏ đi, trong lòng trước sau vẫn khônh hiểu nổi vì sao Hắc Thiên kiếp của mình bị phá, rồi vì sao tính tình của Ninh Ngưng lại biến đổi im lặng bỏ đi. Y nghĩ muốn vỡ óc cũng không thể tìm ra nguyên nhân bên trong nên bất giác oán hận bản thân mình quá ngu ngốc, lại nghĩ đến Cốc Chẩn: “Nếu hắn ở đây thì nhất định có thể đoán ra lý do. Ôi, cũng không biết đến đâu mới tìm được hắn, nếu tìm được rồi thì phải hỏi mấy câu cho rõ ràng.” Y nghĩ vậy rồi đi một lúc chẳng có mục đích gì, bỗng nghe mấy tiếng kêu sắc nhọn, tiếng kêu chưa dứt đã lại truyền tới mấy tiếng hót khàn khàn. Lục Tiệm nhận ra là tiếng hạc hót liền theo âm thanh tìm tới, từ xa thấy một con hạc lớn như hòn đá núi đang hướng mỏ lên trời kêu lên rin rít. Trên không trung hai con ưng xám đang bay vòng trong gió, kêu lên oang oang, hiển nhiên là trên dưới đang đối địch lẫn nhau.

Con hạc đó thân thể cực lớn, hết sức nổi bật, Lục Tiệm vừa nhìn đã nhận ra chính là vật cưỡi của Xích Anh Tử, nhưng không hiểu sao lại lạc đến đây. Con hạc đập hai cánh tán loạn nhưng không có sức lại rơi xuống, giống như đã bị trọng thương không thể bay lượn nữa.

Bỗng nghe tiếng ưng kêu buốt tai rồi một con ứng xám phía đông biến thành một luồng điện chớp giơ trảo sắc nhọn chụp tới con hạc lớn. Con hạc khổng lồ kêu lên quái dị, cái cổ dài mảnh giống như một con rắn lách qua vuốt ứng rồi cái mỏ hạc dài ngoằng hung dữ mổ về phía phải con ứng xám. Cổ và mỏ của nó rất dài, lại uốn lượn linh hoạt, cái mổ đó uy lực rất lớn nên móng vuốt con chim ứng chưa cắp tới thì đã bị mổ trúng, nó liền bất giác kêu lên đau đớn rồi giang cánh bay ra xa.

Con hạc khổng lồ rụt mỏ dài về, bỗng cảm thấy gió mạnh ầm ầm từ sau lưng thốc tới, một con ưng xám khác lao vọt đến, hai vuốt như móc câu bấu chặt lấy cái cổ dài của con hạc lớn, cái mỏ sắc nhọn của chim ưng mổ mạnh vào đầu hạc. Con hạc không lồ không ngờ hai con ưng xám lại gian xảo giương đông kích tây như vậy, nó chỉ cảm thấy cổ đau đớn không chịu nổi, hít thở khó khăn, không kịp quay đầu đành liều chết xoay cái cổ dài mang theo cả con ưng xám trên cổ đập vào tảng đá lớn sau lưng.

Chim ưng chưa kịp mổ vào con hạc thì đã bị đập vào đá, lông bay loạn xa, miệng kêu rít không ngừng. Con ưng xám còn lại rít lên một tiếng rồi từ trên trời chụp xuống, cũng chụp lấy một đoạn cổ con hạc. Móng vuốt của chim ưng cắt cổ bẻ xương rất mạnh mẽ, những con vật săn bình thường vốn bị chụp lấy là chết ngay, nhưng con hạc khổng lồ này vốn là kẻ hùng mạnh trên không trung, lúc nó chưa bị thương thì mạnh mẽ chuẩn xác xưa nay vô địch, không chỉ thân thể to lớn mà sức lực cũng rất ghê gớm. Lúc này nó không chịu chờ chết, vừa vung mỏ chống lại mỏ chim ưng, vừa vung lắc cái cổ dài đập ứng xám vào đá, tuy lông bay tung tóe nhưng bốn bộ móng vuốt trước sau vẫn bám chặt không rời. Con hạc khổng lồ hết sức hết cách, no chợt gân cổ hót dài, tiếng hót ẩn chứa sự tức giận đau buồn, có ý của kẻ anh hùng đến bước đường cùng.

Lục Tiệm nghe thì thương xót, chợt nhặt lên hai viên đá nhỏ co tay búng ra, vụt vụt hai tiếng viên đá lướt qua cánh chim ưng làm rụng xuống mấy cái lông cánh. Ưng xám kinh hãi đồng thời vọt lên lượn vòng trên không trung, phát ra tiếng rít tức giận.

Lục Tiệm không muốn đánh giết, chỉ muốn bọn chúng khiếp sợ bỏ đi. Y thấy chim ưng vẫn lượn tròn trên không thì lại nhặt lên hai viên đá nhỏ mềm, thầm nghĩ: “Bắn vào lông vũ trên cánh trái của bọn chúng.” Ý nghĩ vừa xuất hiện thì Lục Tiệm bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ, hai mắt tuy không nhìn thấy nhưng trong lòng lại hiện lên rõ ràng từng sợi lông của ứng xám. Lục Tiệm thầm kinh hãi ngạc nhiên rồi chợt nổi lòng đùa nghịch: “Đã như vậy thì thử bắn cái lông thứ ba bên cánh trái của bọn chúng.” Y lập tức nhắm chuẩn cái lông đó rồi bắn đá ra, vụt vụt hai tiếng vang lên, trên người hai con ứng xám đề rơi ra hai cái lông dài, không nghiêng không lệch chính là cái lông thứ ba trên cánh trái.

Hai con ưng xám chắc là biết lợi hai nên đồng thời rít lên rồi giang cánh quay đầu bay về phía xa. Lục Tiệm lại vẫn chìm đắm trong cảm giác kỳ lạ, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Y bỗng nghe mấy tiếng hót vang, đưa mắt nhìn qua thì con hạc khổng lồ đó đang rủ đầu xuống, trên cánh máu tươi đỏ lòm từng giọt rơi xuống. Lục Tiệm biết con hạc lớn đó cho dù dũng mạnh cũng không chống được hai con chim ưng cùng tấn công nên đánh một trận đó đã bị trọng thương. Y lập tức tiến đến định xem vết thương, không ngờ hai tay chưa kịp đưa đến thì con hạc lớn đó đã đột ngột ngóc đầu lên hung dữ mổ tới.

Lục Tiệm đưa hai ngón tay ra giữ chặt cái mỏ dài. Con hạc khổng lồ cho dù dùng hết sức cũng không thoát ra được, đôi mắt đen của nó đảo loạn vòng vòng rất sợ hãi. Kiếp lực của Lục Tiệm vừa truyền vào liền biết cánh trái con hạc lớn đã gãy sưng đọng lại, chắc là hôm đó trúng phải mùi hương lạ của Tô Văn Hương nên từ trên trời rơi xuống bị gãy cánh. Cổ, chân nó cũng bị vuốt ưng cào thương, không chỉ vết thương bên ngoài nặng nề mà một chỗ xương chân cũng bị trật khớp, Lục Tiệm mà chậm trễ giây lát thì cái cổ dài của con hạc khổng lồ đó chắc sẽ bị vuốt ưng bẻ gãy.

Đã biết vết thương, Lục Tiệm liền nói:

– Anh bạn lớn, đừng làm loạn lên.

Nói rồi y đẩy một luồng chân khí vào cơ thể con hạc lớn. Con hạc gân cốt mềm oặt ra ngã phịch xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn. Lục Tiệm trước hết đẩy xương cổ về chỗ cũ, lại nối liền đoạn xương cánh gãy, nhặt một hòn đá sắc nhọn lên tìm chỗ gãy chọc lấy máu đọng ra. Sau đó y vận khí, dùng “Đại Kim Cương thần lực” hùng hậu di chuyển mấy vòng trong cơ thể con hạc. “Đại Kim Cương thần lực” vốn là thần thông hàng ma, cũng chứa sự từ bi của Phật môn. Thần thông truyền vào liền khiến chỗ máu đọng vết sưng của con hạc lớn biến mất, đau đớn cũng không còn, toàn thân sức lực tràn trề, nó không nhịn được ngửa cổ lên trời phát ra mấy tiếng hót trong trẻo, hai cánh đập loạn như muốn bay lên.

Lục Tiệm thấy nó nóng vội như vậy thì bất giác cười nói:

– Anh bạn lớn, còn chưa xong mà.

Con hạc khổng lồ có chút thông minh, nó hiểu rõ ý tốt của Lục Tiệm nên rút hết vẻ hung dữ, hạ cánh cúi đầu tỏ ra thần phục. Lục Tiệm nói:

– Ngươi chờ một chút, ta đi rồi về ngay.

Con hạc hót khẽ mấy tiếng như đồng ý, Lục Tiệm bất giác bật cười. Từ nhỏ y đã nghèo khổ, khi bị thương bị bệnh không có tiền đi khám, hầu hết đều là Lục Đại Hải tự tìm lá thuốc về chữa trị. Sau nhiều lần thì Lục Tiệm cũng biết được một ít cây cỏ lá thuốc giúp ngừng máu giảm sưng, y lập tức đi vào chỗ cỏ cây rậm rạp, vẹt lá rẽ cành kiếm lấy mấy loại lá thuốc, dùng một viên đá nghiền nát rồi đắp lên vết thương của con hạc lớn, sau đó xé áo băng lại rồi cười nói:

– Anh bạn lớn, xong rồi đấy.

Nói rồi quay người đi mấy ngước, bỗng nghe sau lưng có tiếng lạch bạch, y quay đầu lại nhìn thì thấy con hạc lớn có đang khập khiễng đi theo.

Lục Tiệm lắc đầu nói:

– Anh bạn lớn, ta còn có việc, ngươi đi theo ta làm gì?

Con hạc vươn cổ hót dài, ánh mắt dịu dàng đầy vẻ lưu luyến. Lục Tiệm thấy vậy thì thầm nghĩ: “Đúng rồi, vết thương của nó chưa khỏi, nếu gặp loài chim dữ khác thì vẫn khó chống được. Cứu người phải cứu đến nơi, cứu chim phải cũng như vậy.” Y liền vỗ vỗ lưng con hạc khổng lồ, cười nói:

– Anh bạn lớn, mày đi theo ta nhé, đợi vết thương khỏi rồi thì mày bay đến cùng trời cuối đất cũng chẳng sao.

Con hạc lớn chớp đôi mắt đen nhìn Lục Tiệm rồi chợt ngửa cổ lên trời phát ra một tiếng kêu dài.

Lục Tiệm ha ha cười lớn:

– Anh bạn lớn kiêu ngạo lắm.

Con hạc kêu xong thì chợt xòe lông xòe cánh, vểnh ngực uốn cổ bay lượn múa may. Lục Tiệm không biết loại hạc nhảy múa chính là thần phục mình, cam chịu cho điều khiển, nhưng y nhất thời nhìn thấy thích thú nên cũng theo con hạc múa mà vỗ tay mỉm cười. Con hạc múa xong thì đến bên Lục Tiệm cọ cọ quệt quệt rất thân mật. Lục Tiệm vuốt ve lông cánh sáng bóng của nó rồi nhìn kỹ, chỉ thấy khóe mắt, ngực, chân con hạc đó đều có vết thương, không giống như bị chim dữ cào mà giống như bị tên bắn, trên đôi chân dài cũng có nhiều vết thương lâu năm đóng vảy, nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra là vết đao kiếm chém.

Lục Tiệm âm thầm hổ thẹn: “Thảo nào con hạc này thấy ta là mổ là cào, thì ra nó nhiều lần bị con người làm hại nên hết sức cẩn thận. Ôi, nói ra thì trên thế gian này chim thú giết nhau là ác, nhưng cũng chỉ vì muốn no bụng sống còn. Còn con người thì vì muốn vui sướng cho bản thân mình mà chém giết lung tung, như thế mới thực sự là đáng ghét.” Y nghĩ vậy rồi mất hết cả hứng chí, liền đi trước, con hạc đó không thể bay lượn nên đành rảo đôi chân cao dài theo sát một bên. Nó cao gần một trượng, ưỡn ngực vểnh đầu oai phong lẫm liệt, so về hình dáng thì Lục Tiệm lộ rõ gầy yếu nhỏ bé, ngoài ra còn rất tầm thường.

Đi một hồi lâu, con hạc chợt phát ra tiếng kêu sắc nhọn, trong tiếng kêu có sự phẫn nộ. Lục Tiệm phần nào phát hiện ra, liền nói:

– Anh bạn lớn, ngươi kêu gì vậy?

Y nói rồi chân không dừng bước, vẫn tiến về phía trước. Con hạc lớn chợt đưa mỏ ra giữ tay áo y lại. Lục Tiệm giật mình, còn chưa hiểu đã xảy ra việc gì thì đã nghe xa xa vọng tới tiếng người rồi sau đó từ sườn núi đằng xa xuất hiện ba người, hai cao một thấp bộ dạng rất tức cười.

Lục Tiệm nhận ra đó chính là Xích Anh Tử, Bàng Giải Quái và Thử Đại Thánh. Ba người cũng nhìn thấy Lục Tiệm thì đều ngẩn ra. Nếp nhăn trên mặt Xích Anh Tử co lại, cười quái dị nói:

– Hạc nhi ngoan ngoãn quả là ở đây, Thử Đại Thánh ngươi không lừa ta thật.

Thì ra Xích Anh Tử bị Mạc Ất bắt rồi giam trong quán Gia Bình. Thử Đại Thánh điều khiển bầy chuột chui vào quán tìm ra, lại thừa lúc nhóm người Trầm Chu Hư không có ở đó nên cùng với Bàng Giải Quái giết mấy tên đệ tử Thiên bộ trông giữ để cứu Xích Anh Tử ra. Xích Anh Tử vừa thoát được liền tìm con hạc lớn để cưỡi. Hôm đó con hạc lớn bị thương rồi bị Sa Thiên Hoàn vứt lại trong rừng rậm ở đây sống chết chẳng biết thế nào. Xích Anh Tử ra sức đi tìm, hắn thấy con hạc khổng lồ không bị làm sao thì hết sức vui mừng.

Con hạc lớn bị kiếp thuật của Xích Anh Tử khống chế để hắn điều khiển nên hận hắn thấu xương. Lúc này gặp phải thì nó hết sức tức giận, đập cánh định xông tới. Xích Anh Tử mắt bắn ra ánh sáng kỳ dị, con hạc lớn vừa gặp phải ánh mắt đó liền rủ cánh cúi đầu phát ra tiếng kêu đau đớn. Lục Tiệm thấy vậy tiến lên chặn trước người con hạc lớn, phất tay áo rồi ánh mắt như điện nhìn vào Xích Anh Tử.

Xích Anh Tử không ngờ y chen vào nên hết sức tức giận, hắn lẳng lặng đẩy kiếp thuật lên mức cao nhất, ánh sáng kỳ lạ trong mắt lại càng mạnh hơn bắn về phía Lục Tiệm. Nhưng không ngờ ánh mắt hắn sáng thêm một phần thì ánh mắt Lục Tiệm cũng sáng thêm một phần. Giao đấu như vậy chỉ trong chốc lát ngực Xích Anh Tử như bị trúng một quyền, máu dồn lên đỉnh đầu, bất giác lùi mấy bước mặt tím bầm lại. Hắn định thần nhìn tới thì Lục Tiệm vẫn thản nhiên vô sự, hai mắt trong sáng chẳng có biểu hiện gì mất trí nhớ cả. Xích Anh Tử trong lòng không phục, lại dùng thuật “Tuyệt Trí”, nhưng vừa gặp phải ánh mắt Lục Tiệm thì ngực lại như trúng phải một đòn nặng hết sức khó chịu. Trong chớp mắt hắn dùng kiếp thuật ba lần liền như bị ba quyền, chợt lùi lại mấy bước lảo đảo ngã xuống rồi phun òa ra một ngụm máu tươi.

Lục Tiệm vốn không có ý làm kẻ địch bị thương, chỉ muốn xả thân bảo vệ con hạc lớn, nhưng vạn lần không ngờ Xích Anh Tử nhìn vào mắt mình liền lùi bước phun máu nên trong lòng hết sức ngỡ ngàng. Y nào biết mấy phen duyên trời may mắn đã thông được ẩn mạch hiển mạch, bản thân mang hai loại thần thông lớn là là Hắc Thiên và Kim Cương, tu vi đó từ khi khai thiên lập địa đến nay chưa từng ai có được, tâm trí y cũng biết thành hết sức thông minh kiên cố, thần quang chiếu rọi, trí như ngọc sáng, đừng nói là thuật “Tuyệt Trí” mà cho dù loại ảo thuật mê hồn nào trên thế gian dùng vào Lục Tiệm đều chỉ như trứng chọi đá, không chỉ không thể làm y bị thương mà ngược lại còn rất dễ bị phản lại làm cho bản thân bị trọng thương.

Xích Anh Tử tự gây chuyện thì tự chịu hậu quả, trong đầu hắn oang oang như sấm, trống rỗng nhẹ bỗng chẳng nghĩ được gì, bất giác lại phun ra một ngụm máu tươi nữa rồi hai mắt trợn ngược ngất xỉu đi. Bàng Giải Quái thấy vậy thì kêu lên oa oa, múa đôi tay khổng lồ đập về phía Lục Tiệm. Lục Tiệm đã chịu đau khổ với hắn, thấy đòn đánh mãnh liệt thì không dám chủ quan, liền dùng ra “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” móc lấy cánh tay của Bàng Giải Quái rồi dùng kình lực đẩy đi. Bàng Giải Quái lập tức kêu lên rồi thân thể như con quay văng đi đập vào một vách núi. Mắt thấy sắp bị va đập, Bàng Giải Quái chợt gầm lên quái dị rồi dùng hết sức lực đẩy tay vào vách núi. Chỉ nghe cách một tiếng, cánh tay khổng lồ đã bị trật khớp, Bàng Giải Quái đập rầm lên vách đá, may mà “Thiên Quân ngao” đã hóa giải được phần lớn sức đập nên không đến nỗi vỡ đầu chảy máu, nhưng cho dù như vậy Bàng Giải Quái vẫn cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo đau ê ẩm, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Tiệm lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lục Tiệm không ngờ cái đẩy đó có uy lực ghê gớm như vậy, sự kinh hãi trong lòng y cũng không thua kém gì Bàng Giải Quái, lại nhìn Thử Đại Thánh định cất tiếng. Thử Đại Thánh thấy ánh mắt của y nhìn tới thì lập tức mặt vàng như đất, hai chân run lên quỳ phệt xuống đất, đập đầu như giã tỏi.

Lục Tiệm nhíu mày nói:

– Ngươi đừng sợ, ta không đánh ngươi, chỉ hỏi một việc thôi.

Thử Đại Thánh run giọng nói:

– Xin đại nhân cứ nói, tiểu nhân mà biết nhất định sẽ không dám giấu.

Lục Tiệm nói:

– Đông Đảo và Tây Thành ước hẹn gặp nhau ở đỉnh Thiên Trụ là vào lúc nào?

Thử Đại Thánh vội trả lời:

– Chính vào hôm nay, tôi chính mắt nhìn thấy Trầm Chu Hư ra khỏi quán Gia Bình đi về phía đỉnh Thiên Trụ rồi.

Lục Tiệm cả kinh, sau đó lại ngỡ ngàng: “Chẳng lẽ ta và Ninh cô nương đã ở trong tháp Thiên Sinh tận hai ngày ư? Tại sao lại cảm thấy chỉ như vài giờ?” Y không sao hiểu được, liền trầm ngâm một chút rồi lại hỏi:

– Lúc các ngươi tới đây có thấy “Huyền Đồng” Ninh cô nương không?

– Ngài nói là cô “Sắc không huyền đồng” đó ư? – Thử Đại Thánh gãi đầu nói – Trên đường chúng tôi không gặp cô ấy.

Lục Tiệm hết sức thất vọng, liền gật gật đầu tiến tới đẩy một luồng chân khí vào cơ thể Xích Anh Tử. Chân khí hùng mạnh vô song, chỉ một vòng là Xích Anh Tử đã tỉnh lại, hắn nhìn thấy Lục Tiệm thì lộ vẻ khiếp sợ. Lục Tiệm vỗ vỗ vai hắn rồi lại đi qua gắn lại tay cho Bàng Giải Quái, sau đó nói:

– Ba người các ngươi từ giờ về sau phải làm điều tốt. Nể mọi người đều là kiếp nô nên tha cho các ngươi lần này, trong tương lai nếu lại giúp Sa Thiên Hoàn làm điều ác mà bị ta gặp phải thì tuyệt sẽ không được may mắn đâu.

Ba người đều gật đầu, Lục Tiệm nhìn họ thở dài trong lòng rồi cùng con hạc lớn đi về phía đỉnh Thiên Trụ.

Lục Tiệm nghĩ đến trận chiến ước hẹn đó thì trong lòng nóng nảy, bất giác càng chạy càng nhanh. Con hạc lớn cũng chạy nhanh theo y, vết thương liền thấm ra những vệt máu li ti. Lục Tiệm sợ nó bị thương không chống chọi được liền chậm bước lại, không ngừng đẩy chân khí vào cơ thể nó. Con hạc lớn bẩm sinh đã khác thường, lại thêm Kim Cương Phật lực nên lập tức mệt mỏi hoàn toàn tan biến, phấn chấn tinh thần rảo bước theo sát Lục Tiệm.

Chạy được mấy chục dặm thì một người một hạc dừng lại uống mấy ngụm nước suối, ăn một chút quả dại. Không biết vì sao càng đến gần ngọn núi chọc trời đó thì Lục Tiệm càng cảm thấy trong lòng không yên, bước chân cũng gấp thêm, không bao lâu đỉnh Thiên Trụ đã hiện ra trong tầm mắt. Lục Tiệm ngước mắt nhìn ra xa thì dưới núi cả trăm người đông một nhóm, tây một nhóm đứng thành một khối. Ánh mắt Lục Tiệm sắc bén, trông thấy Cốc Chẩn, Diêu Tình đều có trong đó nhưng còn đang vui mừng thì chợt thấy Diệp Phạm múa song chưởng đánh tới Hồn hòa thượng và bốn tăng nhân chùa Tam Tổ.

Lục Tiệm chấn động trong lòng, bước chân vọt đi rồi chợt nhảy lên cao, trong nháy mắt đã đến trước mặt năm tăng nhân, không kịp suy nghĩ gì vung quyền tống ra.

Lần này cả hai bên đều đã dùng toàn lực. Quyền chưởng còn chưa gặp nhau thì kình lực đã tiếp xúc, phát ra một tiếng “bùng” quái dị, sóng chấn động truyền lên người Lục Tiệm. Lục Tiệm chỉ lắc một cái rồi đứng vững lại, còn Diệp Phạm thì lại lùi liền mấy bước, trên khuôn mặt thoáng qua một chút kinh hãi.

Lục Tiệm tiếp chưởng xong thì quay đầu lại, thấy mặt Hồn hòa thượng trắng nhợt, khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng thì bất giác chạy vội tới, quỳ gối xuống trầm giọng nói:

– Đại sư, ông còn khỏe chứ?

Nét mặt của Hồn hòa thượng lướt qua một tia vui mừng, đưa ngón tay chỉ vào Lục Tiệm rồi lại viết: “Tuyệt lắm, tuyệt lắm, Kim Cương môn cuối cùng đã có truyền nhân rồi.”

Lục Tiệm giật mình nhìn Hồn hòa thượng, chỉ thấy da thịt đầy nếp nhăn của ông ta dần trở nên trong suốt, không giống như dáng vẻ của người trần. Thần sắc này y đã từng nhìn thấy trên mặt Ngư hòa thượng. Lục Tiệm nhảy dựng lên, y đột nhiên nhận ra thần sắc đó chính là triệu chứng của người Kim Cương môn khi sắp lìa trần. Trong chớp mắt một cảm giác đau buồn tràn lên trong lòng, Lục Tiệm nước mắt như mưa run lên mấy cái rồi cúi đầu viết: “Đại sư truyền cho tôi thần công, cứu tính mạng của tôi. Ơn đức to lớn, đệ tử vĩnh viễn không quên.”

Hồn hòa thượng cười cười rồi lại viết: “Ngươi xuất gia hay là tại gia?”

Lục Tiệm lộ vẻ ngỡ ngàng, viết: “Thế nào là xuất gia, thế nào là tại gia?” Hồn hòa thượng viết: “Xuất gia chính là đi tu làm sư, tại gia là lưu lại cõi trần, làm một vị cư sĩ của Phật môn”

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nhìn Diêu Tình, thở dài viết: “Đệ tử chưa hết duyên trần thế, vẫn là tại gia tốt hơn.” Hồn hòa thượng khẽ cười rồi viết: “Hay lắm, hay lắm.” Ông ta khổ cực đấu với Ninh Bất Không cả đêm, vốn đã có nội thương trên người, vừa rồi lại liên tục tiếp đỡ chưởng lực của Diệp Phạm, cho đến lúc này đã như ngọn đèn khô dầu, miễn cưỡng chống chọi cho đến lúc Lục Tiệm tới nơi, thấy thần thông của y thành tựu lớn, trong lòng không còn gì lo ngại nữa nên viết xong bốn chữ xiêu vẹo thì liền một tay chắp ngang ngực, một tay thả trên mặt đất, hai mắt nhắm lại nhẹ nhàng ra đi.

Lục Tiệm không ngờ gặp lại vị tăng nhân này lại trở thành chia tay vĩnh viễn. Y nhìn xác của Hồn hòa thượng trong lòng hoảng hốt từng trận rồi chợt nghe bốn phía xung quanh có tiếng Phật hiệu chấn động màng tai, quay đầu nhìn thì thấy các tăng nhân chùa Tam Tổ thi nhau chắp tay thi lễ với Hồn hòa thượng, lộ ra vẻ thương tiếc đau buồn. Tính Giác tiến tới thi lễ, nói:

– Lục đạo hữu, bần tăng bất tài, có một việc muốn cầu xin.

Lục Tiệm thấy ông ta mặt mũi nghiêm trang, dáng vẻ hòa nhã như một vị cao tăng đắc đạo thì nhất thời không biết là thật hay giả, liền hơi nhíu mày. Tính Giác hiểu được mối nghi ngờ của y, liền cười khổ nói:

– Lục đạo hữu, Tính Giác được vị đại sư này chỉ điểm, đã quy về chính giác, ngày sau chỉ nghiêm túc tu luyện Phật pháp chứ không có ý gì khác.

Lục Tiệm tấm lòng rộng rãi sáng tỏ, vốn rất không thích ghi nhớ cừu hận với người khác, y thấy ông ta nói rất thành khẩn liền gật gật đầu nói:

– Ông có thỉnh cầu gì vậy?

Tính Giác nói:

– Vị đại sư này có ơn nặng như núi với chùa chúng tôi, chúng tôi hổ thẹn không báo đến được, xin Lục đạo hữu giao pháp thể của đại sư cho tiểu tăng để an táng trong chùa Tam Tổ của chúng tôi.

Lục Tiệm thầm nghĩ: “Chùa Tam Tổ là tổ đình của Thiền tông, an táng ở đó cũng không làm nhục tới Hồn hòa thượng đại sư.” Y lập tức nói:

– Ông đã có lòng như vậy thì còn gì bằng.

Tính Giác niệm một câu Phật hiệu rồi ôm pháp thể của Hồn hòa thượng lên, vừa định đi về phía chùa Tam Tổ thì chợt nghe Diệp Phạm quát lên:

– Còn có ba chưởng chưa tiếp, đã muốn chạy ư?

– Ba chưởng gì vậy?

Lục Tiệm chăm chú nhìn các tăng nhân, hơi lộ vẻ nghi hoặc. Tính Trí lập tức tiến tới nhỏ giọng nói vào tai y kể lại những việc đã qua. Lục Tiệm biết Hồn hòa thượng mất đi nguyên nhân hoàn toàn ở Diệp Phạm thì hết sức tức giận, quay người lại cao giọng nói:

– Ba chưởng ư, để ta tiếp là được.

Lục Tiệm quần áo rách rưới, lúc đến lại quá nhanh, tiếp xong một quyền thì đã quay sang nói chuyện với Hồn hòa thượng nên Diệp Phạm chưa nhìn rõ mặt y. Lúc này hắn nhìn kỹ bất giác giật mình rồi ha ha cười nói:

– Ta còn tưởng là ai, thì ra là tên tiểu tử ăn bùn. Ha ha, bùn ăn có ngon không?

Hắn nói xong thì lại cười lớn.

Ngày trước võ công của Lục Tiệm bị phế đã bị Diệp Phạm làm nhục, y nghe câu này thì thù cũ thù mới bùng lên trong lòng. Diệp Phạm được thể không tha người, còn đang định châm chọc mấy câu, không ngờ lời vừa ra đến cửa miệng thì Lục Tiệm đã tống đến một quyền, kình phòng hùng mạnh ép cho hắn miệng mũi câm tịt. Diệp Phạm hơi biến sắc mặt, song chưởng tung ra nghênh đón. Quyền chưởng đều rất kỳ ảo, vừa va vào nhau thì tuyệt nhiên không tiến thẳng tới mà lại chuyển động vòng vèo, ma sát giao đấu phát ra hàng loạt tiếng động sắc nhọn. Ngực Diệp Phạm đau nhỏi, bất giác không tự chủ được rung người lùi lại mấy bước.

– Đừng chạy. – Lục Tiệm quát lên – Còn hai chưởng nữa mà.

Rồi quyền thứ hai liền như giao long rời ổ, đánh thẳng vào mặt Diệp Phạm. Nhưng Diệp Phạm đánh khắp giang hồ tự nhiên cũng có chỗ lợi hại, trong lúc lùi lại hắn đã vận chuyển sáu loại kình lực, tay áo rộng phất phơ liên tục bố trí sáu tầng tường khí. Lục Tiệm nếu muốn cưỡng ép đánh vào tường khí thì khó tránh khỏi mất đi sức mạnh sắc bén, đến lúc đó Diệp Phạm mới phản kích nhất định sẽ thành công.

Ai ngờ Lục Tiệm có “Bổ Thiên kiếp thủ” trên người, đầu nắm tay vừa chạm vào tường khí liền biết ngay hư thực bên trong, quyền kình mới đi được nửa đường đã đột ngột chuyển hướng, tránh chỗ mạnh phá chỗ yếu, giống như một mũi khoan luồn lách xuyên qua tường khí, hơn nữa mỗi lần quyền kình đổi hướng là lại tăng thêm một lần. Kình lực trước chưa tan, kình lực sau đã tới, đến khi xuyên qua sáu bức tường khí thì quyền kình đã mạnh lên gấp bảy lần, ngưng đọng như búa lớn của Kim Cương đập tới ngực Diệp Phạm.

Diệp Phạm không ngờ đối thủ lại lợi hại đến vậy, lúc hắn phát hiện ra thì quyền đã đến sát bên người. Diệp Phạm lập tức lùi lại, song chưởng hợp vào rồi ra sức đẩy ra. Bốp một tiếng, hai người đồng thời lắc lư. Lục Tiệm lại cảm thấy lòng bàn tay Diệp Phạm sinh ra lực hút rất lớn, giữ chặt lấy đầu quyền của y rồi sau đó trùng trùng nội kình lúc mạnh lúc yếu, lúc thẳng lúc cong liên miên hóa giải quyền kình của mình. Kình lực của Lục Tiệm biến hóa không kịp, y liền quát lớn một tiếng, kiếp lực trong ẩn mạch chuyển động lại sinh ra chân lực tống thẳng về phía trước.

Diệp Phạm vốn dùng “Hãm Không lực” hút lấy đầu quyền Lục Tiệm rồi lại đem “Sinh Diệt đạo” vận chuyển kéo ra. Khi môn kình lực kỳ lạ này được thi triển thì giống như một hòn đá mài vô hình, có thể bào mòn làm tiêu biến tất cả các loại công lực kỳ diệu trong thiên hạ. Khi kình lực của đối thủ yếu đi thì hắn sẽ lập tức dùng “Thao Thiên công” phản kích. Chỉ bằng mấy lần biến hóa đó đã có vô số cao thủ nuốt hận dưới thần thông “Kình Tức”. Nhưng Diệp Phạm có tính nghìn vạn lần cũng không tính được Lục Tiệm rõ ràng thế đánh đã cạn thì lại đột nhiên sinh ra thêm, kình lực tăng vọt lên. Diệp Phạm chỉ cảm thấy kình lực mạnh mẽ như thủy triều, lồng ngực tắc nghẽn, phải lịch bịch lùi liền mấy bước, cứ lùi một bước lại lưu lại vết chân sâu cả thước.

Tiếp đón hai quyền thì Diệp Phạm phải lùi lại hai lần, điều này hoàn toàn ra ngoài dự định của mọi người, trong đám người liền vang lên một loạt tiếng kêu kinh hãi. Tiếng kêu rót vào tai, Diệp Phạm vừa thẹn vừa giận, nhưng hắn từng đánh trăm trận, giỏi về ứng biến nên trong cảnh khó khăn vẫn không hề hoảng loạn, vừa lùi lại vừa vận chuyển “Âm Dương lưu” đem thần lực của Lục Tiệm chuyển xuống dưới chân rồi lại dùng “Sinh Diệt đạo” không ngừng bào mòn tiêu hao quyền kình của Lục Tiệm. Như vậy hắn gần như đã đứng vào thế không thể thất bại, chỉ chờ thần lực của Lục Tiệm yếu đi là có thể phản công. Nào ngờ Lục Tiệm đã thông ẩn mạch và hiển mạch nên khí thế đặc biệt xưa nay không có, chân khí trong hiển mạch vừa cạn thì kiếp lực trong ẩn mạch lập tức chuyển hóa sang theo đúng điều luật thứ ba “không hết không dừng” của “bốn luật có – không”. Sau khi ở tháp Thiên Sinh ra thì luật thứ nhất và luật thứ hai đã bị phá, nhưng luật thứ ba vẫn tồn tại, vì vậy chân khí và kiếp lực của Lục Tiệm tự tạo vòng tuần hoàn sinh ra không ngừng, theo ý muốn của y mà tùy lúc phát ra, nghiễm nhiên không bao giờ ngừng lại.

Diệp Phạm lùi liên tục hơn hai chục bước mà thần lực đối phương không giảm lại còn tăng, không yếu đi mà lại mạnh lên, ngược lại chân khí của hắn thì đã cạn kiệt, máu cuộn khắp người như muốn phá óc trào ra. Diệp Phạm biết nếu không buông tay thì khi chân khí cạn kiệt, thần lực của đối phương tràn đến hắn không chết cũng bị thương. Diệp Phạm đành phải rút lại “Hãm Không lực” rồi thi triển ra “Qua Toàn kình”, song chưởng xoay tròn, thân thể cũng quay vòng nhẹ nhàng đẩy quyền kình của Lục Tiệm ra.

Chiêu đó hắn dùng ra rất nhẹ nhàng tự nhiên, những người thông thạo ở đó trông thấy đều thầm khen ngợi.

– Chưởng thứ ba.

Lục Tiệm không đợi Diệp Phạm kịp nhảy ra ngoài đã lại quát một tiếng quét ngang một quyền. Diệp Phạm đã nếm mùi đau khổ nên không dám đón tiếp nữa, hắn lách khỏi quyền đó rồi dùng hai luồng “Liệt Hải trảm” chém vào sau lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm cử động đã không còn phải bó buộc trong ba mươi hai thân tướng nữa, như thân tướng mà thật ra phi tướng, tùy theo ý mình. Y thấy chưởng phong đánh tới thì thân pháp tự nhiên biến đổi, cúi đầu cong người giống như một vật vô hình lòn qua dưới chưởng của Diệp Phạm.

Diệp Phạm kĩnh hãi, hắn vốn cho rằng thiếu niên này bất quá nội lực hơn người chứ hoàn toàn không nghĩ đến thân pháp lại cũng linh hoạt như vậy. Trong lúc kinh hãi ngạc nhiên thì Lục Tiệm đã lại tống đến một quyền, rít giọng quát lên:

– Ngươi đánh ta ba chưởng thì ta cũng trả ngươi ba quyền đây.

Diệp Phạm tránh quyền rồi hừ lạnh một tiếng, song chưởng xoay tròn vận “Qua Toàn kình” giữ chặt chưởng của Lục Tiệm rồi quát lên:

– Quay.

Chiêu này vốn định xô đẩy thân hình của Lục Tiệm để lộ ra sơ hở. Nhưng không ngờ thần thông của Lục Tiệm đã thành tựu lớn, vẫn đứng yên bất động, y hơi cảm thấy bước chân không vững thì kiếp lực đã lập tức hóa thành chân khí truyền tới hai chân đóng chặt xuống như đinh. Chiêu của Diệp Phạm không thành công thì trong lòng chấn động, chỉ nghe Lục Tiệm quát lên:

– Ngươi cũng quay đi.

Rồi xoay tay móc lại, dùng “Đại Kim Cương thần lực” sử ra “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Thân thể Diệp Phạm không tự chủ được lập tức xoay đi nửa vòng, vừa định đứng vững lại thì kình lực mạnh mẽ như lật núi lấp biển đã tràn tới, Diệp Phạm không tránh né được đành phải vung chưởng nghênh đón.

Bốp một tiếng, hai người dùng công lực bản thân va chạm mạnh một chiêu. Cổ họng Diệp Phạm phát tanh vội nhảy lùi về phía sau định hóa giải quyền kình của Lục Tiệm, không ngờ Lục Tiệm chỉ lắc một cái đã như gió xông tới, so với thế lùi của hắn lại còn nhanh hơn. Diệp Phạm chưa kịp rơi xuống đất đã thấy kình lực khổng lồ tràn tới, tai nghe tiếng quát như sấm nổ:

– Quyền thứ ba.

Trong lúc vội vã Diệp Phạm đưa song chưởng lên chống đỡ. Lục Tiệm có kiếp thuật trên người, thế quyền đã nhanh lại còn khéo biết bao, chớp mắt đã lách qua song chưởng của Diệp Phạm đánh trúng má trái của hắn.

Trước mắt Diệp Phạm sao bay đầy trời, thân thể bằng bặn bắn vọt đi. Lục Tiệm quát lên:

– Quyền đó là đánh vì đại sư.

Tiếng đến người đến, y lách người qua hai cước liên hoàn của Diệp Phạm rồi một quyền nhanh như điện chớp đánh trúng ngực hắn, quát lên:

– Quyền này là đánh vì A Tình.

Quyền đó lực mạnh vô cùng, Diệp Phạm bị hất văng lên cả trượng, ruột gan như bị đảo lộn. Hắn còn chưa kịp biến thế hạ xuống thì bên tai đã nghe Lục Tiệm quát lên:

– Còn một quyền nữa đánh vì Ninh cô nương.

Diệp Phạm hết sức tức giận, chưởng cước cùng tung ra nhanh như điện giật. Lục Tiệm hết sức tự nhiên thoải mái, như một trận gió cuốn đánh không vào, sờ không thấy, trong chớp mắt quyền đã như luồng gió độc tạt vào, phá vỡ ảo ảnh chưởng cước của Diệp Phạm rồi đánh trúng má phải của hắn. Trong nháy mắt hai mắt Diệp Phạm tối sầm, miệng cảm thấy tanh tanh, hắn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì lưng lại trầm xuống, đã ăn thêm một cước.

Diệp Phạm trong lòng kinh hãi tức giận: “Tiểu tử thối tha, đã nói rõ là dùng quyền, sao dám dùng cước…” Hắn còn chưa nghĩ hết thì đã như con diều đứt dây lăn lóc văng ra xa. Nhưng hắn dù sao vẫn là một đại cao thủ, tuy liên tục trúng đòn nặng nhưng vẫn không rối loạn tay chân, liền lộn người rơi xuống đất lùi thêm mấy bước, phun ra một ngụm máu, trong máu lại có vật trắng toát, thì ra là mấy cái răng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.