Thiệt chiến: Đấu lý.
Trở vào trong khoang, mọi người nín thinh, khoang thuyền tĩnh lặng, mang bầu không khí ngột ngạt. Ngồi ngán ngẩm một hồi lâu, chợt Cốc Chẩn vỗ tay đôm đốp, gã vui vẻ nói:
– Tình hình hiện giờ không giải pháp nào hay! Tỷ tỷ Tiên Bích hãy chỉ huy cho khai thuyền, Tiết Nhĩ tiếp tục truy lùng cá kình, còn vụ Vạn Quy Tàng, để đệ tìm cách đối phó.
Tiên Bích thấy gã nói kì lạ, bèn hỏi:
– Đệ đối phó như thế nào? Đệ thắng nổi lão ấy không?
– Đánh thì không thắng nổi – Cốc Chẩn cười cười, tiếp – Nhưng trên đời ngoài tướng quân bách chiến bách thắng, cũng vẫn có một loại học giả có sức lay chuyển tình thế, hoặc một câu thuyết có thể làm hưng vượng đất nước, hoặc một lời bàn cũng có thể đưa tổ quốc đến loạn lạc.
Tả Phi Khanh hỏi:
– Phải đệ muốn nói đến các tay thuyết khách hợp tung, liên hoành như Tô Tần, Trương Nghi?
Cốc Chẩn đáp:
– Đúng đấy! Nói không chừng, bữa nay đệ thử học theo Tô Tần, Trương Nghi, đi du thuyết lão đầu tử.
– Chuyện vô lý! – Tả Phi Khanh đứng nhổm dậy, mặt đỏ như gấc, hét lên – Đệ định đến van xin Vạn Quy Tàng đoái hoài?
Cốc Chẩn dang rộng hay tay, nhăn nhó:
– Ngoài cách đó, còn làm gì khác được không?
Tả Phi Khanh nghẹn họng, nhưng tức giận không chỗ phát tiết, gã dòm dòm Cốc Chẩn, lồng ngực thở nhấp nhô. Tiên Bích vội nhào ra, bảo:
– Phi Khanh, Cốc Chẩn nói đúng đấy, giờ cả đấu trí lẫn đấu sức đều thua lão, nếu cứ cứng rắn đối đầu, sẽ chẳng thể thoát cảnh ngói tan ngọc nát! Đi đàm thuyết với Vạn Quy Tàng, có khi nảy sinh được chút cơ may!
Tả Phi Khanh cười nhạt, nói:
– Ừ đấy! Lão là nghĩa phụ ngon của cô, nói không chừng, khi lão thấy bộ mặt quý báu của cô, sẽ lập tức buông đao đồ tể, đắc đạo thành Phật liền!
Tiên Bích tức giận, mặt đỏ gay, la ó:
– Tả Phi Khanh, ngươi nói năng vậy là ý gì?
Lời vừa thốt ra, Tả Phi Khanh đã vụt hối hận, gã căm thù Vạn Quy Tàng không biết để đâu cho hết, mối căm phẫn nhất thời không chỗ phát tiết, gã bèn vung vẩy tay áo, phóng mình chạy ra ngoài! Nhìn tình hình, Ninh Ngưng dợm đứng dậy đi theo, nhưng một thoáng ngần ngừ trên mặt, cô rút cục ngồi xuống trở lại.
Tiên Bích cố trấn áp tâm tình, cô day sang bảo Cốc Chẩn:
– Đệ có đi, cho tỷ theo cùng với, hoặc giả, như lời Tả Phi Khanh vừa bảo, lão ta cũng nể mặt tỷ đôi ba phần!
Cốc Chẩn xua tay, rầu rĩ nói:
– Tỷ tỷ làm nghĩa nữ của lão, nhưng lại không hiểu tính nết lão ta! Con người Vạn Quy Tàng, vô tình, vô thân, vô tư, tuyệt chẳng khi nao để tình cảm làm mềm yếu ý chí! Cái thân tình lão dành cho tỷ, theo như lão bảo, là chuyện quý hoá khó kiếm đấy, thế nhưng trong lão, gốc ác đã ăn sâu trong đầu, bưã nay, lão đem kể huỵch toẹt chuyện tỷ cầu xin lão dung mạng cho Phong Quân hầu, tức là có ý muốn cắt đứt mối ân tình giữa hai người, nhất đán xảy chuyện không hay, lão sẽ đem tỷ ra khai đao trước nhất! Trên đảo Linh Ngao, lão trước tiên, ra tay giết chết Thôi Nhạc, là một bằng chứng! Ân nghĩa Thôi Nhạc dành cho lão rộng lớn vô cùng, mà lão còn giết Thôi Nhạc luôn, vậy có ai mà lão tha!
Tiên Bích nghe mà giật mình, cô nhớ đến, thưở nhỏ, cô đã được Vạn Quy Tàng đối xử cực tối, đến nước này, những kỷ niệm đó thực sự khiến người ta không sao tránh khỏi đau lòng.
Nhìn thần thái cô, Cốc Chẩn thở ra:
– Mấy ngày tới đây, tỷ tỷ phải tránh đừng để lão bắt gặp!
Rồi gã lập tức đứng dậy, bỗng nghe Lục Tiệm nói:
– Cốc Chẩn, để ta cùng đi với!
Cốc Chẩn biết Lục Tiệm lo lắng cho mình, bèn gật đầu đồng ý.
Khoảng phiá đuôi thuyền vượt cao trên boong, trong tất cả các khoang thuyền, đó là nơi cao nhất, chiếm một vị thế rất tiện lợi, Vạn Quy Tàng đóng ở đấy, là lão lập tâm khống chế toàn bộ con thuyền. Chưa đến gần, hai người đã nghe Vạn Quy Tàng dùng Anh ngữ trò chuyện cùng Horkins. Mấy lúc sau này, Cốc Chẩn nghe thứ tiếng này nhiều, gã ẩn ước hiểu lõm bõm đôi ba từ, đại khái nhận biết “Tây Ban Nha”, “Hoàng kim”, “Ăn cướp”… giọng điệu Horkins nghe chừng thập phần khoái chí.
Chốc lát sau, cuộc trò chuyện chấm dứt, Horkins miệng huýt sáo, chân bước ra khỏi cửa khoang, khi thấy hai người, lão cười hô hố, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, rồi khệnh khạng bỏ đi.
Lục Tiệm nhìn theo sau lưng lão, cười nhạt:
– Tên đầy tớ này cũng đã đầu nhập vào làm môn hạ Vạn Quy Tàng rồi!
Cốc Chẩn cười bảo:
– Cái đó kêu là “Mèo mả họp đảng cùng gà đồng, mạt cưa cùng mướp đắng đem bó vào một giuộc!”
Gã chưa dứt lời, đã nghe tiếng Vạn Quy Tàng từ trong khoang nói vọng ra:
– Tiểu Cốc nhi! Lén nói xấu sau lưng, đâu phải hành vi của bậc đại trượng phu!
Cốc Chẩn cười cười, đáp:
– So với lão đầu tử, kẻ hèn này giống như trẻ nít học trò thò lò mũi xanh, dám đâu xưng đại trượng phu!
Gã đột nhiên tự hạ thấp thân phận, khiến Vạn Quy Tàng cũng thấy lạ, lão hứ lạnh một tiếng, rồi nói:
– Đang muốn cầu cạnh gì thì mới xun xoe, nhà ngươi nhắm nhía gì đây?
Cốc Chẩn cười hì hì, gã bước vào trong khoang, mắt đảo ngang liếc dọc. Vạn Quy Tàng đang ngồi chễm chệ cạnh bàn, trên mặt bàn đặt một đĩa đèn đốt dầu cá, ánh sáng vàng vọt, lão nhìn hai người Cốc, Lục, hỏi:
– Bọn ngươi đến có việc gì?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
– Đường dài hiu quạnh, muốn đến rủ lão đầu tử đấu chơi vài ván song lục, tiêu khiển giải trí.
Vạn Quy Tàng nhếch mép cười mỉm, hỏi:
– Ủa! Ngươi có mang theo bàn cờ à?
Cốc Chẩn hào hứng đáp:
– Trò chơi này là do lão đầu tử dạy ta, thấy cờ lại nhớ đến người, ta lúc nào cũng bọc nó theo trong mình!
Gã lấy từ trong bọc một hộp nhỏ, mở tấm lụa bên trong ra, thấy vài chục quân cờ ngà, rồi đem tấm lụa trải rộng thành bàn cờ.
Vạn Quy Tàng hừ nhẹ một tiếng, không tỏ ý chấp thuận hay khước từ, khi thấy Cốc Chẩn bày biện các quân cờ xong, lão tiện tay nhón lấy một quân, miệng không nói năng gì, tay đặt quân đó xuống bàn cờ.
Cốc Chẩn đi nước kế tiếp, cười cười:
– Lão đầu tử vừa rồi cho Horkins ăn món bánh vẽ gì mà làm hắn mặt vênh mày váo, một tấc lên đến trời!
Vạn Quy Tàng nhạt nhẽo nói:
– Ta dạy hắn một trò không tốn một đồng vốn mà thu về vạn lợi, tiền vô như nước!
– Để ta đoán thử nhé! – Cốc Chẩn dụ dự một chút, rồi tiếp – Chắc lão bảo hắn đi đánh cướp thương thuyền Tây Ban Nha?
Vạn Quy Tàng thong thả đi một nước cờ, tủm tỉm:
– Tiểu tử ngươi cũng có chút lanh lợi đấy! Hơn mấy chục năm trước đây, có một tay đi biển phát kiến một lục địa bên kia biển, mà sách “Sơn Hải kinh”, “Vạn Quốc đồ chí ” (bản đồ vạn quốc) chưa từng nói qua, từ thưở hồng hoang đến khi ấy chưa có ai khác biết tới. Trên lục địa đó có một số tiểu quốc chưa khai hoá, khi người Tây Ban Nha đặt chân tới, họ đã ra tay nhẹ nhàng thâu tóm hết. Điều đáng buồn, mấy tiểu quốc đó tuy hèn yếu, nhưng lại giàu sang, kim ngân vô số kể, bị người Tây Ban Nha tới thống trị, ngày đêm cướp đoạt, vơ vét tom góp hết tài bảo, chất chở đầy nhóc những thuyền đem về nước nhà. Các tiểu quốc bị áp bức trăm ngàn khổ sở, kiệt quệ khánh kiệt, Tây Ban Nha nhờ đó mà trở thành giàu mạnh một góc trời, một thời oai hùng!
Nghe đến đấy, Lục Tiệm chẳng dằn nổi, la lớn:
– Nói vậy, chả phải là giàu mạnh của Tây Ban Nha toàn là từ các của bất nghĩa sao?
Vạn Quy Tàng cười, đáp:
– Không sai! Nhưng hai chữ “bất nghĩa” này có thể châm chước được nhiều lắm! Người không của cải hoạnh tài sẽ chẳng giàu, ngựa không có được nhiều cỏ để xơi sẽ chẳng béo tốt. Cái xứ Tây Ban Nha này năm xưa nghèo khốn, nếu không nhờ vào đó, làm sao giàu mạnh lên được! Thế nhưng con tạo trêu ngươi, từ lục địa ấy về Tây Ban Nha đường xa khơi vạn dặm, không đủ quân binh hộ tống, không có hiểm nguy nào to hơn, thuyền bè Tây Ban Nha chở đầy tài vật đi rất chậm, lũ nha trảo cọp beo kia chỉ cần có thuyền chạy cho nhanh, có đại pháo cho nhiều, là cứ ung dung mà đánh cướp!
Lục Tiệm cau mày, bảo:
– Lão nói vậy, chả phải đang cổ vũ người ta đi làm cướp biển à?
– Cướp biển? – Vạn Quy Tàng hứ lạnh một cái, nhạt giọng bảo – Kim ngân toàn là những thứ bọn Tây Ban Nha cuớp đoạt từ thuộc địa, tự nó cũng đã là thứ bất nghĩa rồi, có lấy đi cũng chả là gì hết! Cái đó đích thực đem cường bổ nhược, hợp theo Thiên Đạo. Cốc tiểu tử, mấy chuyện này ngươi cũng đã từng làm qua rồi mà! Tầu bè bọn tứ đại khấu chở hàng hoá ăn cướp, đã bị ngươi chận đánh, xoá sổ ráo trọi, làm thằng Uông Trực tức phát điên, xém đâm đầu xuống biển tự tử!
Nghe lão nói đến thành tích gã trước giờ vẫn thường đắc ý, Cốc Chẩn gãi gãi đầu, cười hô hố, nói:
– Quá khen, quá khen! Chuyện đó làm đã lâu lắm rồi, giờ ta đổi nghề, không còn kiếm ăn kiểu đó nữa!
– Cái gì mà đổi nghề? Rõ ràng thay đổi tính tình thì có!
Giọng cười lành lạnh, Vạn Quy Tàng bảo:
– Tiểu tử ngươi càng ngày càng ít tham vọng, những nhuệ khí thưở thiếu thời đã tiêu ma hết ráo, làm người ta thấy mà thất vọng quá sức!
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
– Lão đầu tử, đấy đích thị chỗ ta và lão không giống nhau. Lão thì ưa thích giết người, còn ta thì khi nào không cần giết thì không giết, chỗ nào tha được thì tha.
Vạn Quy Tàng lắc đầu, bảo:
– Người đời ngu muội, cứng cổ, không giết thì không cảnh tỉnh người khác được, không giết thì không đặt ra được chính pháp, nhà Tần chuyên tàn sát, đã nhất thống được lục quốc, nhà Hán tôn sùng đạo Nho, đặt ra dầy đặc ba thước những luật lệ, thử hỏi cũng đã tạo bao nhiêu oan hồn, cô quỷ?
– Cảnh tỉnh người bằng luật pháp? – Khoé mắt ẩn ý nét cười, Cốc Chẩn nói – Vậy là tiểu tử ta đã nhận lầm con người lão rồi! Thì ra lão đầu tử đây không phải Ma Vương quấy loạn trần gian, mà chính là một Bồ Tát có lòng thương trải rộng khắp cả chúng sinh!
Nói xong, gã vỗ tay, rồi dằn mạnh một quân cờ xuống.
– Bồ Tát thì là quái gì? – Vạn Quy Tàng nhón một quân cờ, nhưng chưa đặt xuống ngay – Vào ngày Phật Văn Thù đắc đạo, đã quét sạch mười vạn quân ma, cái đó không tính là đa sát sao?
Cốc Chẩn chưa kịp trả lời, Lục Tiệm đã chen vào:
– Đấy là giết ma, chẳng phải giết người!
Vạn Quy Tàng bảo:
– Vậy mà cũng dám nói! Trong số mười vạn ma đó, nếu có một ma vô tội thì sao?
Lục Tiệm giật mình, gã cứ tưởng người là người, ma là ma, chuyện ma vô tội, thật chưa khi nào gã nghĩ tới.
Cốc Chẩn cứ cười, đỡ cho gã:
– Ma thì toàn làm ác, vậy đáng giết!
Vạn Quy Tàng bảo:
– Cái ác của con người liệu có kém ma không? Giả tỉ có một ma sinh vào trong ma tộc, nhưng còn nhỏ dại, chưa làm gì ác, thì có coi là vô tội hay không?
Cốc Chẩn đáp:
– Ma thì vẫn cứ là ma, tới bữa nay chưa làm ác, trong tương lai chắc gì sẽ không làm!
Vạn Quy Tàng cười ầm, quân cờ trong tay nện khoan thai đĩnh đạc xuống một nước, bảo:
– Người ta cũng vậy, tới giờ tuy chưa làm ác, tương lai chưa hẳn là không, ha ha…tương lai… chuyện làm nơi tương lai, có ai nói trước được bây giờ sao? Như lời ngươi nói, là không khả năng người thiên hạ đều sẽ chẳng làm bậy ư?
Cốc Chẩn ngớ người, mắt dòm vào bàn cờ, miệng nói:
– Mạnh Tử bảo “Nhân chi sơ tính bổn thiện”, người ta sinh ra như tờ giấy trắng, chưa thấm giọt mực nào, rồi có trắng, có đen, toàn là do chuyện họ làm về sau!
Gã vừa cười nói, vừa khoan thai hạ quân xuống, đi một nước, hoá giải thế cờ hiểm hóc mà Vạn Quy Tàng vừa bày ra.
Vẫn cười cười, Cốc Chẩn nói tiếp:
– Nói huyên thuyên cả buổi, Phật giáo, Nho gia đều là hạng chém giết cao cấp, vậy còn Đạo gia thì sao? Họ rong chơi nhàn nhã khắp chốn sơn thuỷ, dửng dưng chuyện giang hồ, thả hồn những chốn làng quê xơ xác, vậy họ có dính dáng gì đến chuyện đồ sát hay không?
Vạn Quy Tàng tủm tỉm, đi một nước cờ, nhạt giọng nói:
– Nói về đồ sát, Đạo gia mới đúng là tổ sư nghề sát nhân!
Cốc Chẩn thắc mắc liền:
– Nghĩa là sao?
Vạn Quy Tàng đáp:
– Xin hỏi, xưa nay, chuyện gì gây chết chóc nhiều nhất?
Cốc Chẩn trầm ngâm, rồi nói:
– Chết chóc nhiều nhất, không gì qua được chuyện binh đao, sát vạn người, huỷ thành quách, máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm!
Vạn Quy Tàng thốt một tiếng “Đúng”, rồi tiếp – Đạo Đức kinh có câu “Kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng”, là còn đi trước cả Tôn Tử,! Từ đó về sau, Đạo không tách rời khỏi quân sự, việc quân không ly khai khỏi Đạo, các nhà Binh gia hay Đạo gia, đường lối tuy khác mà cùng chung một gốc gác.
Lục Tiệm chẳng dằn được, bảo:
– Đạo sĩ là đạo sĩ, Tướng quân là Tướng quân, hai đàng khác nhau xa lắc, sao chung một gốc được?
Vạn Quy Tàng vẫn cười cười, đáp:
– “Đạo Đức kinh” khi bàn về Đạo, đã so nó với “Nước chảy”, bảo là “Thượng thiện nhược thủy”, đem so “Sự lưu chảy của nước” như Đạo, nước không bị chặn lại trước bất cứ gì, nước tuỳ theo vật chứa đựng mà thay đổi hình thể. Luận về binh pháp, Tôn Tử cũng đem chuyện dùng binh đặt ngang với sự chảy của nước, bảo là “Binh hình tượng thủy”, đem chuyện dụng binh như chuyển dòng chảy của nước, theo thời mà thay đổi, không khư khư theo một lề thói thông thường, Lý thuyết Đạo lấy thực làm hư, lấy thoái làm tiến, lấy nhược thắng cường, xem “Vô vi” là “chẳng vô vi” (không làm gì… chính là làm đấy!), lý luận của Đạo gia đâu đâu cũng đem áp dụng vào việc quân trở thành binh pháp! Cứ lấy mười ba chương của Tôn Tủ mà xem, việc binh có năm cốt lõi: “đạo”, “thiên”, “địa”, “tương”, “pháp”, trong đó lấy Đạo làm đầu! Ngoài phần đưa vào “binh gia”, chuyện khốc liệt khởi nguồn từ thuật pháp của Hoàng (Hoàng đế), Lão (Lão Tử), nghĩa là sao? Đạo gia chăm chăm sùng kính chuyện đạt bằng được Thiên Đạo mà vất bỏ lòng ham muốn của con người, coi hai sự đó khác xa nhau, thật không hợp lý lẽ con người, trọng thần thánh mà coi phàm nhân như rác, coi mạng người rẻ như sâu bọ, đem các giáo lý áp đặt trùm lên nhân gian, đưa đến tạo thành những hình phạt, đã gian trá lấy chuyện bùa phép, mà hành sự hà khắc, tàn bạo phi thường. Tư Mã Thiên cũng đã nhận biết rõ ràng, ông ta đã đặt đạo cuả Lão, Trang, ngang với pháp chế cuả họ Thân, họ Hàn, dựa theo giáo điều “Vi thân bất hại” (không làm gì hại cho chính mình) bắt nguồn từ Hoàng, Lão. Hàn Phi Tử lúc dụng pháp thì cực thảm khốc mà gia ân thì rất ít, đều là lấy ý từ Lão, Trang. Nhà Tần gồm thâu lục quốc xong, bên ngoài thì dụng binh, bên trong thì thi hành pháp luật, đâu có hay nghề đó là nghề của Tổ Sư Đạo gia. Cũng vì cớ ấy, đạo gia các đời sau phần lớn đều gây hoạ, trước hết là vụ Trương Đạo Lăng chiếm đất, rồi sau đó là hoạ “Thái Bình thiên quốc”, trăm vạn phản loạn “Hoàng Cân” (giặc khăn vàng thời khởi đầu Tam Quốc), hoành hành Trung thổ, Rồi Hà Yến (chú: thái giám bức bách hai vua nhà Hán cùng chạy loạn), Đàm Huyền, đã lưu biết bao nhiêu là độc hại khôn cùng cho đời sau, đã mở ra cái chiến loạn trải dài năm trăm năm, đến mức gần làm tuyệt diệt vùng Hoa Hạ. Vậy Cốc tiểu tử ngươi nói thử xem, bọn Đạo gia có phải là tổ sư cuả đồ sát hay không?
Tay đi quân cờ nhanh như sao xẹt, miệng Vạn Quy Tàng nghị luận trơn tru, lý luận lão sắc bén, nhất thời Cốc Chẩn không sao phản bác, gã đành cười cười:
– Nói như lão, chỉ còn Mặc Gia là tốt nhất, họ chủ trương dùng kiêm ái làm mũi nhọn!
Vạn Quy Tàng lạnh lùng đáp:
– Mặc Gia ý thì cao siêu nhưng thủ đoạn lại là thứ hạng bét, miệng nói “Dĩ chiến chỉ chiến, dĩ sát chỉ sát”, vậy khi họ không đưa ra được mũi nhọn tấn công, tất bị người ta tấn công lại! Mình không giết người, ắt bị người giết, nói cho cùng, cũng lại là đồ sát cả thôi!
Nghe lão nói thế, Lục Tiệm bất giác thở ra:
– Chẳng lẽ, thế gian này không có phương thức nào không dùng đến giết chóc hay sao?
Vạn Quy Tàng vẫn cười cười:
– Không hẳn là không có đâu!
Nhất thời, trong lòng mừng húm, Lục Tiệm quên béng hai bên còn đang trong thế đối đầu, gã hỏi ngay:
– Phương thức nào?
Vạn Quy Tàng đáp:
– Binh pháp dạy, “Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã”, trăm trận trăm thắng, không cần hành thiện mà vẫn là thiện, không đánh mà khuất phục được người, ấy là thiện đấy. Chỉ cần không đánh mà vẫn khiến người khuất phục, thì đâu cần gì giết chóc!
Lục Tiệm thắc mắc:
– Cách dụng binh “Bất chiến nhi khuất”, không đánh mà thu phục được người, là phải làm như thế nào?
Vạn Quy Tàng liếc sang Cốc Chẩn, bảo:
– Cốc tiểu tử, ngươi giải thích xem?
Cốc Chẩn đáp:
– Binh pháp cũng có nói, dụng binh trước phải dùng mưu, rồi kế đó là dùng ngoại giao, sau đó mới xuất binh, muốn không dùng binh đánh người, phải chú trọng về mưu lược, ngoại giao, làm sao cho đối phương váng đầu, hoa mắt, sẽ hết dám đương đầu với mình!
Vạn Quy Tàng chỉ cười, không nói!
Cốc Chẩn dòm dòm lão, hỏi:
– Không lẽ đã nói sai?
Vạn Quy Tàng cười:
– Bấy nhiêu năm rồi, mà tiểu tử ngươi vẫn không sửa được cái tật đầu óc bộp chộp! Ngươi nói thì không sai, nhưng đã không nói vào điểm chính yếu nhất! Từ xưa đến giờ, số quốc gia giỏi dụng mưu, dùng ngoại giao là không ít, nhưng phần lớn trong đó rồi cũng bị diệt vong. Cái gốc đích xác, muốn không chiến mà khuất phục được người, chỉ mỗi một đường, ấy là mình mạnh hơn người, nếu dụng mưu, dùng ngoại giao, dùng binh lính gì cũng hơn hẳn đối thủ, đem cái chí cường khuất phục cái chí nhược, tất nhiên không chiến mà vẫn thắng, đã không cần đến chiến, đâu cần phải giết chóc!
Cốc Chẩn dòm dòm lão, gã hơi cười cười:
– Tỉ dụ như, lão đầu tử ông, chỗ nào cũng ăn đứt bọn ta, có thể bất chiến mà khuất phục được người, cần gì phải cập rập, chăm chăm ra tay giết chóc?
Vạn Quy Tàng cười nụ, bảo:
– Nói ít mà hiểu nhiều, câu đó nghe được đấy!
Cốc Chẩn nói:
– Mà lão đã từng bảo ta, Đạo Trời, là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, lấy mạnh thêm vào yếu, một bên là Thiên Đạo, bên kia, lấy yếu bù cho mạnh, thì là Đạo của Người.
Vạn Quy Tàng cười rằng:
– Ngươi chỉ biết một mà chẳng biết hai, Người là từ đâu ra? Trời sinh ngũ cốc, ngũ cốc ăn vào hoá thành khí, khí biến thành huyết, tinh huyết sinh ra người, rõ ràng Người là từ Trời mà ra. Đạo của Người gốc gác cũng là từ đạo của Trời, chỉ có điều, Thiên đạo như nước, tuỳ theo vật chứa mà lấy hình dạng, trên tầng cao bên trên, thì hình dạng thế này, xuống đến đáy nước, thì lại ra hình dạng khác, lẫn vào cùng đám Người, thì hình dạng như vầy… vậy mới nói Thiên đạo tinh vi, đạo cuả phàm nhân thì nhỏ bé, đến cả Lão Tử, Phật Đà cũng chỉ biết một khía cạnh, không nắm được khắp cả. Tổn cường bổ nhược là Thiên đạo, còn “Tổn nhược bổ cường” vì sao lại không thể là Đạo Trời? Không “Tổn nhược”, thì Cường ở đâu mà ra, nếu đã không Cường, thì lấy bớt Nhược ở đâu?
Mấy lời này chứa huyền cơ sâu xa, Lục Tiệm nghe qua mà đầu óc lùng bùng, ngồi một bên, gã trở thành bứt rứt. còn Cốc Chẩn thì suy nghĩ một chặp, rồi vui vẻ bảo:
– Lão đầu tử, nãy giờ nói loanh quanh, bọn ta đến đây, chỉ muốn khuyên ông hai câu. Giang hồ bây giờ là một đám vũ phu ô hợp, cho dù nhất thống được, thì để làm gì? Còn lên làm vua, cũng chẳng có gì là khoái, mỗi ngày mỗi phải nghe tấu chương, há chẳng khiến người ta nhàm chán lắm ru! Ngay khi ông rõ ràng võ công cái thế, nhưng tuổi đã ngoài năm mươi, phải khuya sớm triều chính, chả phải tự rước vào mình lắm tội vạ ư? Chỉ vì muốn hao phí sức lực để dẹp bỏ một cái ngai vàng thối nát, mà làm tổn hại đến tính mạng vô số dân đen, liệu đáng bổ công sức lớn vào không? Lão đầu tử ông sao không nghĩ chín hơn một chút nữa, đi làm một phú ông, tận hưởng thú vui gia đình con cái, chẳng sướng hơn sao?
Vạn Quy Tàng cười hô hố, rồi liếc liếc Cốc Chẩn, lão bảo:
– Tiểu tử, ngươi khinh người quá lắm! Lão phu mà muốn làm phú ông, thì đã làm từ lâu rồi. Ta hỏi ngươi, để ta làm vua thì tốt, hay để cái thằng ngu xuẩn Gia Tĩnh đó làm vua thì hơn?
Cốc Chẩn đáp, không cần suy nghĩ:
– Dĩ nhiên lão đầu tử làm hay hơn nhiều!
Vạn Quy Tàng bảo:
– Nếu bảo lấy “Nhược bổ Cường” là Thiên Đạo, lão phu trừ phứt cái thằng ngu xuẩn đó đi, chả phải đích thực đang thế thiên hành đạo sao Còn cái ngai mục nát đó nó như thế nào, Vạn mỗ tịnh chẳng thèm để tâm, đứa nào ngồi lên đó là đứa vừa ngu vừa ngốc, chỉ tổ cho người ta ghét bỏ thôi! Mạnh thì làm vua, đó chính là đạo nghĩa trời đất, Cốc tiểu tử, ngươi định khuyên ta, ngược lại, ta chính ra cũng có một đề nghị dung hoà này, ngươi muốn nghe chăng?
Cốc Chẩn vui vẻ trả lời:
– Xin dỏng tai lên nghe!
Vạn Quy Tàng cười tủm tỉm. nói:
– Vạn mỗ không con không cái, chiếm được giang sơn đó rồi, cũng không có ai để truyền ngôi về sau. Nếu ngươi chịu theo ta, trong tương lai, khi ta chiếm được ngai vàng đó rồi, cho ngươi lên làm vua, lão phu chỉ cần cái danh nghĩa làm thái thượng hoàng, ngươi nghĩ sao?
Hai gã Cốc, Lục thảy đều ngẩn ra, câu hỏi dầy đặc sự long trời dậy đất đó đặt ra đột ngột, tưởng chừng như bão táp vụt nổi lên giữa khoảng trời vắng lặng, phút chốc đã thay đổi tình thế, trở thành phản khách vi chủ.
Cốc Chẩn đáp cũng không xong, mà không đáp cũng chẳng được, gã dòm vào Vạn Quy Tàng, trên mặt hiện đầy vẻ nghi ngại.
Vạn Quy Tàng chỉ cười cười, rồi lão thong thả bảo:
– Ngươi là đứa đệ tử đắc ý cuả ta, đã kế thừa được Thương đạo của ta, võ công của ta mà muốn truyền lại, khó nhất là tìm được người có khí độ như ngươi, vừa ung dung vừa có dáng dấp vương giả, có cái cốt lõi đế vương trời sanh. Nếu hai ta liên thủ, thiên hạ hiện thời, có ai cự lại nổi? Ha ha… Cốc tiểu tử, làm rồng hay làm rắn, chỉ một quyết ý thôi, nếu ngươi chống ta, bằng vào sức lực ngươi, thua là cái chắc, còn nếu chịu theo ta, thu lượm tốt đẹp thì khỏi nói, ngươi là người hiểu biết, bên trọng bên khinh, ắt ngươi tự nghĩ ra!
Nhìn vẻ mặt do dự của Cốc Chẩn, Lục Tiệm lo gã động tâm, bèn chẳng dằn nổi, la lên:
– Cốc Chẩn, đừng nghe lão ta, là kế ly gián đó!
Vạn Quy Tàng khoát mạnh tay, lão tức tối:
– Cút đi! Ngươi thì biết cái gì?
Lục Tiệm hét ầm:
– Ngươi là thứ đồ gian xảo, bất tín, có câu nào của ngươi mà đáng tin! Hồi đó, ngươi hứa truyền Chu Lưu Lục hư cho Cừu Thạch, còn hứa sẽ đưa hắn lên làm Thành chủ, đến lúc vào cuộc, đã để mặc hắn táng mạng, chẳng động một ngón tay cứu viện cho hắn!
Vạn Quy Tàng cười to, bảo:
– Đến như ngươi mà nó cũng không giết nổi, vậy làm sao kế thừa nổi y bát của lão phu?
Lục Tiệm đáp:
– Ta thấy ngươi chỉ toàn hứa hão, ngay từ đầu, đã không hề có ý truyền y bát cho hắn!
Vạn Quy Tàng chẳng thèm lý tới Lục Tiệm, lão quay sang bảo Cốc Chẩn:
– Cốc tiểu tử, bất cứ việc gì. cũng phải tự mình chủ trương, đừng đi nghe người ngoài chõ mồm bàn ra. Nếu ngươi chưa thể quyết định ngay, hãy cứ suy nghĩ đi, rồi sẽ trả lời sau!
Cốc Chẩn chớp chớp hàng mi, mỉm cười, rồi thở ra:
– Lão đầu tử, cái đề nghị này của ông thật hấp dẫn, chỉ có một chỗ khó, làm ta đây ngần ngại quá!
Nghe gã nói, Lục Tiệm bất giác tái mặt, giọng gã lạc hẳn đi:
– Cốc Chẩn…
Vạn Quy Tàng xua tay gạt đi, rồi cười, hỏi:
– Chỗ nào khó?
Cốc Chẩn đáp:
– Ta còn chưa làm vua, mà đã phải gánh trước một cái họ, mà cái họ này thiệt là cực kỳ tệ hại, làm cho người ta thấy khó chịu vô cùng!
Vạn Quy Tàng lấy làm lạ:
– Còn có chuyện đó nữa sao? Họ gì vậy?
– Họ NHI (trẻ con) – Cốc Chẩn trả lời – Nếu ta làm y như lời lão nói, thành cái đưá trẻ con đó, làm vua, lên ngai ngồi rồi, phải đội một vị thái thượng hoàng là lão ở trên đầu, thiệt là rầu đến phát chết mất!
Vạn Quy Tàng hứ một tiếng, hỏi:
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Cốc Chẩn cười hì hì, đáp:
– Nếu ta thích làm vua rồi, chuyện giành giang sơn cứ giao hết cho ta, chẳng phải phiền đến lão đầu tử ông đâu! Lão nhân gia ông chi bằng từ bữa nay bắt đầu lui khỏi giang hồ, đứng khoanh tay một bên mà xem ta giành giật giang sơn, làm hoàng đế, lão chỉ đứng trông thôi, không cần xuất lực, thênh thênh thang thang, chẳng phải sẽ nhanh chóng hơn sao?
Trong lòng Lục Tiệm thầm khen “tuyệt”, mấy câu này của Cốc Chẩn liên tục phản bác, mỗi mỗi đều đối đáp vào từng điểm của Vạn Quy Tàng.
Trong một lúc, thấy sắc mặt Vạn Quy Tàng âm trầm, rồi lão nhặt một quân, chậm rãi đặt xuống bàn cờ, nhạt giọng nói:
– Cốc tiểu tử, ngươi thua rồi!
Cốc Chẩn chỉ lo đấu trí cùng Vạn Quy Tàng, nhất thời gã không để tâm vào thế cờ, giờ đây, gã đành cúi thấp đầu, đại cục trên bàn cờ đã hỏng, gã gượng cười, vịn tay ghế, đứng lên, nói:
– Lão đầu tử, ta còn thêm một câu này nữa khuyên ông, tự mãn lắm là sẽ mất mát nhiều, khiêm cung thì mới hữu ích. Ông bây gờ đang đăng phong tạo cực, nếu còn ham muốn vô độ nhiều nữa, ắt sẽ bị trời phạt.
Vạn Quy Tàng mỉm cười, khẽ khàng đáp:
– Cốc tiểu tử, rốt cục, ngươi vẫn không hiểu rõ con người Vạn Quy Tàng ta! Cuộc đời này, lão phu thà chết trong niềm thoả mãn cùng cực, còn hơn phải sống bám trong tiếc nuối.
Trong một tích tắc, hai thầy trò đứng cách một cái bàn, ngọn lửa đèn chập chờn, bỗng bị một cơn gió lùa mạnh vào, vụt tắt ngấm, chỉ còn lờ mờ quầng sáng bên ngoài cửa, trong lúc họ không hay không biết, trời đã trở sáng!
Ra khỏi cửa khoang, bước chân Cốc Chẩn nặng nề, Lục Tiệm vẫn đi bên cạnh gã, cả hai nín thinh, cùng bước đến đứng kề vai nơi đầu thuyền, lắng nghe từ bên trên, vọng xuống khúc nhạc du dương, ai oán của một thuỷ thủ người Ái Nhĩ Lan đang chơi đàn gió, tiếng đàn nghe như khóc như than, chứa chan tình cảm da diết.
Nhìn mặt biển tối ám đang sáng dần, thở một hơi thở dài, Cốc Chẩn nói:
– Lão đầu tử là ân sư ta, cũng làm ân nhân cứu mạng, không có lão, sẽ không có Cốc Chẩn này trên đời. Ngay cả tính đến bữa nay, lão là người ta bội phục nhất thế gian này, phải đối đầu cùng lão, thật khó cho ta quá!
Gã nói đến đấy, buông một tiếng thở dài, nét sầu khổ hiện rõ giữa hàng mi. Nghĩ đến tình thầy trò của hai người, lòng Lục Tiệm vô cùng cảm khái, gã hiểu rất rõ, chưa khi nào Cốc Chẩn tỏ vẻ e ngại bất cứ đối thủ nào, giờ tự miệng gã thốt ra “khó cho ta quá”, hiểu là, nếu gã không giốc lòng gắng sức, sẽ khó thể cắt đứt sợi dây tình cảm còn kết nối hai thầy trò.
Đi tới đi lui mấy buớc,Cốc Chẩn bỗng vung mạnh tay, điệu bộ như đang hoa trường kiếm chém ra một nhát trầm trọng, gằn giọng:
– Lão đầu tử đắm mê cường quyền, cứng đầu cứng cổ không chịu sửa đổi, chỉ còn cách lấy sức mạnh chống sức mạnh, đem bạo lực áp chế bạo lực, mới có thể làm lão hồi tâm nghĩ lại!
Lục Tiệm bảo:
– Nhưng muốn thắng lão, đâu có dễ dàng như nói lời nói suông!
Tròng mắt chợt loé sáng, Cốc Chẩn nhỏ nhẹ đáp:
– Cách thức thì cũng có đấy!
Lục Tiệm kì lạ:
– Cách nào?
Cốc Chẩn trả lời:
– Giờ trên mặt biển mênh mông, nếu phóng hoả thiêu trọn cỗ thuyền, cùng lão “Đồng quy vu tận”?
Nói rồi, nhìn Lục Tiệm nhăn mày nhíu mặt liền liền, gã cười xoà, xua tay, tiếp:
– Thôi dẹp! Cách đó tàn độc quá, huynh cứ coi như đệ chưa từng nói đến!
Lục Tiệm một thoáng trầm ngâm, gắng hạ thấp giọng xuống:
– Mấy hôm nay, ta có nghĩ đến một phương pháp này, nhưng cũng không hiểu có nên đem ra dùng hay không!
Cốc Chẩn vui vẻ hỏi:
– Phương pháp gì thế?
Lục Tiệm đáp:
– Ngươi còn nhớ, lúc thấy ta đem truyền “Lục Hư độc” vào nội thể ngươi, Vạn Quy Tàng có nói câu gì không?
Cốc Chẩn ngẫm nghĩ, moi óc nhớ lại, rồi đáp:
– Lão bảo “Lục Hư độc, một khi đem chuyển qua cho người khác, sẽ giết chết người đó, không còn gì phải nghi ngờ nữa”. Rồi lão lại còn tiếp “Lục Hư độc giống như một thứ tầm độc, được nuôi dưỡng bằng nguyên khí nội thể, có tính tương thông, ngay khi truyền qua kẻ khác, sẽ như ngài hoá bướm, uy lực nó sẽ tăng gấp không chỉ mười lần”, rồi còn thêm “sau khi tái chuyển, Lục Hư độc sẽ không sao bức ra ngoài được nữa!” Đệ nhớ vậy, đúng không?
– Chẳng sai chỗ nào hết! – Lục Tiệm ngợi khen – Cốc Chẩn ngươi trí nhớ tốt thật, ta mà được phân nửa cái đó, thì hay biết mấy!
Cốc Chẩn cười, trả lời:
– Diêu đại mỹ nữ có trí nhớ cũng khá, mai sau hai người thành hôn, vợ chồng tuy hai mà một, trí nhớ đó chẳng phải thuộc về huynh hay sao?
Mặt mày đỏ ửng, Lục Tiệm gắt:
– Ta đang nói chuyện đứng đắn, ngươi chớ có mà đâm ba chẻ củ!
Cốc Chẩn cười ồ:
– Chuyện đệ nói cũng là chuyện đứng đắn đấy chứ, tang ma, hôn lễ, là những đại sự một đời người, chẳng phải là chuyện đứng đắn sao?
Nhưng khi thấy Lục Tiệm bối rối, gã cảm thấy không nỡ, bèn vui vẻ bảo:
– Đệ thôi không giỡn với huynh nữa, thực ra, ông trời đãi huynh cực hậu, đại ca đây tuy ít ỏi phần thiên tư, nhưng lại có được một kiếp nô tuyệt diệu, tên gọi “Bất Vong” (ý ám chỉ kiếp nô Mạc Ất mang danh hiệu Bất Vong Sinh), hai chữ đó ai mà dám đến so đo cùng! Thực tâm mà nói, đệ ganh quá đấy chứ!
Lục Tiệm nói:
– Cái đó có gì mà ganh? Ta chẳng lấy thế làm mừng, toàn là tội nghiệt của Trầm Chu Hư tạo nên, ta phải dẫn họ theo, thiệt vì không có cách nào khác!
Cốc Chẩn cười không ngớt, rồi hỏi:
– Thôi được rồi! Câu hỏi của huynh truớc đây, là ý tứ gì vậy?
Lục Tiệm đáp:
– Câu thứ nhất, “Lục Hư tái truyền, tất tử vô nghi”, vậy mà ngươi không bị chết, đúng là không còn gì hay hơn! Nếu ngươi vì vậy mà chết đi, ta suốt đời mang nỗi đau khổ hối hận, để đâu cho hết!
Nghe qua, lòng Cốc Chẩn cực kỳ thấm thía, gã kêu lên:
– Đại ca!!!
Lục Tiệm nói tiếp:
– Câu thứ hai mới cực kỳ quan trọng! Lục Hư độc được duy trì bằng nguyên khí nội thể, một khi đem chuyển qua người khác, hệt như từ ngài hoá bướm, uy lực đâu chỉ là tăng gấp mười lần! Mà Lục Hư độc chính lại là Chu Lưu bát kình! Ngươi luyện thành công ‘Chu Lưu Lục hư công’, Chu Lưu bát kình không ngừng tiến triển. chẳng qua chưa được lợi hại như mức của Vạn Quy Tàng, ta có cách này, đem chuyển Lục Hư lần nữa, uy lực sẽ tăng gia, tại sao ngươi không đưa nó qua trở lại cho ta?
Cốc Chẩn không nhịn được, cướp lời:
– Rồi sau khi huynh dùng chân khí nuôi nó, sẽ đem đưa trở lại cho đệ?
Hai câu nói thốt ra xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi tim đập thình thịch, một lúc thật lâu sau, Cốc Chẩn lẩm nhẩm:
– Đã đến bước đường cùng này, sống chết gì cũng chịu, cho dù có thể không thành công, mình cũng vẫn phải thử!
Lục Tiệm bảo:
– Đúng thế! Thà chết như vậy, còn hơn phải bó tay chịu thua!
Cùng cười một tràng dài, hai người vào khoang thuyền của Lục Tiệm, đúng lúc Diêu Tình mới tỉnh giấc, Lục Tiệm hỏi han cô qua loa đôi câu, rồi không nói gì khác, gã ngồi xếp bằng, đâu mặt Cốc Chẩn, mỗi người đưa áp một tay vào tay người kia, tay còn lại đem đè lên bụng dưới người đối diện Có cảm giác bị đối xử lãnh đạm, Diêu Tình trong lòng không vui, nhưng khi thấy họ ngồi trong tư thế kỳ quặc, cô hiếu kỳ vô cùng, đang định mở miệng chất vấn, bỗng một cơn uất khi dâng lên làm cô nghẹn ngang họng, hơi thở phát khò khè, Lan U nhanh chóng giúp cô uống một chút nước sâm, rồi cô hôn mê trở lại.
Khi bát kình đưa vào cơ thể Lục Tiệm, Đại Kim Cương thần lực lập tức phát sinh cảm ứng, bát kình muốn tan biến vô, Đại Kim Cương thần lực bèn cản trở, hai loại thần thông thẳng cánh đối đầu như trận chiến giữa thủy cùng hỏa, dùng cơ thể Lục Tiệm làm bãi chiến trường, kịch chiến với mức độ kịch liệt khôn tả. Lục Tiệm đau đớn cùng cực, nhưng nhờ định lực thật cao, gã đã dần dà bức bách toàn bộ khối Lục Hư kình di chuyển một vòng khắp châu thân, đi từ nơi tay, khi chuyển đến Tam Tiêu, gã bèn dùng pháp môn mà Cốc Thần Thông đã truyền thụ, đẩy chúng vào Đan Điền của Cốc Chẩn.
Bát kình mà Cốc Chẩn đưa sang cho Lục Tiệm. khi xuất phát thì mỏng mảnh tựa sợi tơ, lúc quay về Đan Điền, thì như một cơn hồng thuỷ ồ ạt, gã chưa kịp chuẩn bị trước, đã phải vội vàng dùng cách “Tổn cường bổ nhược”, đem luồng bát kình đó sáp nhập vào thành chân khí bản thân.
Làm được một chuyến, trong đầu cả hai đều minh bạch, phương pháp của Lục Tiệm đích thực có thể áp dụng, cả hai bất giác mở to mắt, nhìn nhau, nõi vui sướng trào dâng như điên cuồng, bèn cứ y theo cách đó đem toàn lực ra thi hành, phát kình, lưu chuyển, phản hồi, Chu Lưu bát kình của Cốc Chẩn đang mỏng manh, thô sơ, bèn hoá từ một dòng yếu ớt thành một biển khí kình mênh mông tràn trề.
Cốc Chẩn vừa kinh hãi vừa vui sướng, gã cảm thấy cách thức ấy y hệt loại làm ăn một vốn đẻ ra trăm ngàn lợi, bỏ một xu, thu về mười xu, mười xu bỏ tiếp lại thu về trăm xu, như một hòn tuyết nhỏ hình cầu được đem lăn trong tuyết, mỗi lúc một tăng khối lượng. Bản chất thương nhân trong Cốc Chẩn lập tức nổ bùng, gã vui sướng khôn xiết, đôi khi ngẫu nhiên tạm dừng, là để xem lợi ích của chân khí đang gia tăng, tạo gã cảm tưởng như ban ngày hốt bạc, tối đến đốt đèn đem ra tính, đem ra đếm mà ghi vô sổ sách.
Cốc Chẩn thì vui sướng khôn cùng, còn tư vị Lục Tiệm đang chịu thì khác hẳn, mỗi lần Chu Lưu bát kình đưa vào, đẩy ra, đều cật lực giao chiến cùng Đại Kim Cương thần lực. Nội lực Cốc Chẩn càng tăng lên, bát kình cũng mạnh lên theo, dẫu không kinh khiếp như của Vạn Quy Tàng, cũng làm hệt như lấy lửa hơ vào băng, tầng tầng lớp lớp bóc mỏng Đại Kim Cương thần lực đi. Mỗi lần Đại Kim Cương thần lực hơi bị kém, kinh mạch Lục Tiệm lập tức bị xung kích, tạo cảm giác đau buốt ra toàn thân, rồi vô vàn xúc cảm đau nhức chấn động mạnh lên khắp cơ thể, gã vẫn cố gắng triệt để huy động tinh thần, chú tâm đề kháng. Dù nỗ lực hết sức, các nỗi đau đớn vẫn không giảm, chẳng mấy chốc, mồ hôi đổ ra như tắm, trên đỉnh đầu bốc ra một tia bạch khí, Lục Tiệm muôn ngàn lần không dè cách thức luyện công này do gã bày ra, lại cực khổ gấp mấy lần lúc gã đương đầu kình địch.
Thành thử, hai người Lục, Cốc tuy tuổi đời còn ít, nhưng đã thấu hiểu được nguyên lý võ học.
Thế gian này, luyện công có muôn trùng vạn lớp cách đi tắt,nhưng chính đạo của võ học đều đòi hỏi người ta phải chăm chỉ khổ luyện, trải muôn đắng ngàn cay mới đạt thành tựu. Càng nếm chịu nhiều gian khổ, thành tựu càng lớn. đó vốn là chân lý bất di bất dịch của muôn đời. Còn đi đường tắt, ắt sẽ gặp nguy hiểm, càng rút ngắn chừng nào, nguy hiểm càng dầy đặc chừng nấy, có được thì cũng phải có mất. Tỉ dụ như luyện thần mà đi tắt theo “Hắc Thiên thư”, tất gánh chịu cái khổ ải cùng cực của “Hắc Thiên kiếp”. Môn Chu Lưu Lục hư là thứ thần thông siêu đẳng, trước khi đạt đến mức quán thông, phải qua phân chia nhều kiếp, hung hiểm khôn xiết, cũng như đấng Như Lai, trước khi ngài gíac ngộ, đã bị đủ loại ma quân từ thập phương rùng rùng kéo đến công kích, có thể bình tĩnh đối phó ngàn vạn công kích đó, chẳng tìm được lấy một người.
Cách thức mà Lục Tiệm nghĩ ra thì không tồi, nhưng đã phạm vào chỗ ham muốn thành công lớn thật nhanh chóng, phạm vào bệnh muốn mau mắn gặt hái đại lợi. Tu vi của Cốc Chẩn tăng tiến thần tốc, hệt như rút ngắn công trình tu luyện của hàng chục năm xuống còn trong vài ngày, thế nhưng những gian khổ của hàng chục năm tu luyện lại không vứt bỏ được, chỉ là hai người luyện công, bao nhiêu gian khổ đó trút cả lên đầu Lục Tiệm.
Những thu hoạch về chân khí của Cốc Chẩn không phải từ trên trời rơi xuống, nguyên lai được chuyển trả sau khi xông pha trong cơ thể Lục Tiệm, mà “Lục Hư độc” vốn là thứ kình khí tuyệt độc trong thiên hạ, đạt đến mức độ mà trên đời này không ai chống cự được ngoài ba người Vạn, Cốc, Lục. Nhưng, thứ nhất, hai người Vạn, Cốc đã không tu luyện theo cùng một cách thức, hai người phải tin tưởng lẫn nhau, để cho người ta đè tay vào Đan Điền của mình, nhân lúc người kia mải luyện công mà tặng cho một kích, lập tức kết liễu tính mạng đối phương! Thứ hai, dù cùng cách thức, họ Vạn mạnh mà họ Cốc thì yếu, theo đặc tính chân khí mà nói, cách chân khí vận chuyển và tính chất giống nhau, khí kình Cốc Chẩn xâm nhập vào nội thể Vạn Quy Tàng rồi, sẽ tựa như giọt nước hòa vào biển cả, sẽ bị hoá giải trong tích tắc. Trong khi đó, chân khí của Vạn Quy Tàng mênh mang vô bờ bến, khi lọt vào nội thể Cốc Chẩn, chưa nói Cốc Chẩn có thể hoá giải được nó dễ dàng hay không, nội chuyện đề kháng nó cũng đã đủ vất vả rồi.
Đại Kim Cương thần lực của Lục Tiệm tuy yếu hơn Chu Lưu Lục hư công, nhưng tu vi Cốc Chẩn còn non kém, chưa đủ sức phá tan thần thông hộ thể của Lục Tiệm, khi Chu Lưu bát kình chọi vào Đại Kim Cương thần lực, Lục Tiệm đã nhận rõ rằng chân khí bản thân gã là không thua sút, mà gã còn có thể dẫn dắt nó đi một vòng kinh mạch rồi đưa hoàn trả về Cốc Chẩn, tạo nên một tình huống quân bằng vi diệu, Đại Kim Cương thần lực tụ rồi tan, tan rồi tụ, biến thành Chu Lưu bát kình, đưa trả về cơ thể Cốc Chẩn. Mỗi lần xoay vòng, nội lực Lục Tiệm lại giảm đi một ít, còn may ở chỗ gã thông suốt được cả hai hiển và ẩn mạch, đạt trình độ thiên nhân hợp nhất, nội lực cứ liên miên tái tạo. Bằng không, vào một người khác, chỉ một tích tắc thôi, sẽ bị khí tán, công tiêu mà lâm đại hoạ tẩu hỏa nhập ma.
Lục Tiệm không rõ cái đạo lý đó, bị đau đớn cùng cực, gã chỉ cố nghiến răng chịu đựng, qua một thời thần, áo gã đẫm ướt mồ hôi, hơi thở khó khăn, vốn sợ Cốc Chẩn hay được, thôi không luyện công nữa, gã cố trước sau không hé răng nói lấy một tiếng. cứ bình thản hứng chịu. Thêm một thời thần nữa, đến giờ ăn, cả hai đều ngừng luyện công. Cốc Chẩn còn chưa nhận ra được biến chuyển gì khác lạ, gã vừa mừng vui vưà kinh ngạc, mặt mày hớn hở, nói năng khoái trá. Riêng Lục Tiệm chỉ cười nụ mà nghe, không hé răng một chút gì về những khổ sở mà gã đã phải gánh chịu.