Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 18



<Cực hạn thần tượng> là gameshow tuyển tú, đối với fans và tiếp ứng đều duy trì thái độ hoan nghênh, thậm chí từ ban đầu khi trù bị chương trình, đoàn đội đã bố trí xong sân bãi chuyên dành cho fans tiếp ứng ở bên ngoài tòa ký túc, studio.

Lịch trình Bách Thiên Hành tham gia <Cực hạn thần tượng> vừa mới công bố, ngày kế tiếp, dưới tòa ký túc đã bị một đội fans đông đảo bao vây.

Fans của Bách Thiên Hành sẽ đến đó là chuyện nằm trong dự tính, lưu lượng Mentor Bách người ta đang ở đó, nhóm Mộc Bạch tỷ tỷ đã nhịn một năm rồi, cuối cùng cũng tìm được chính chủ Bách Thiên Hành trở về, đương nhiên phải tiếp ứng cho thật tốt, thật nở mày nở mặt —

Mấy trăm người vừa đứng ở khu đất trống ngoài cửa tòa nhà, banner, banner cầm tay, ảnh chụp, thẻ cầm tay, không thiếu thứ gì cả, khẩu hiệu cũng muốn mang đến luôn.

Khung cảnh tiếp ứng trước tòa nhà ký túc xá như này, đối với những thực tập sinh bị nhốt trong tòa nhà mà nói, đặc biệt chói mắt.

Thời điểm rảnh rỗi, luôn có các thực tập sinh dè dặt nhìn ra ngoài cửa sổ cầu thang để xem.

Mọi người vừa tò mò vừa hoảng sợ vừa ao ước.

Thầy cô các bộ môn đều biết trong lòng bọn họ hâm mộ Bách Thiên Hành, hâm mộ y đã rời giới showbiz hơn một năm nay, mà vẫn có thể có được độ nổi tiếng cao như vậy, liền nhân cơ hội khích lệ tinh thần: cố gắng hết sức, các bạn cũng có thể làm được.

Có thể hay không thể, hiện giờ ai biết được.

Mỗi một người trong số một trăm thực tập sinh, đều hy vọng chính mình có thể.

Giang Trạm cũng như vậy.

Nhưng mà mới ngày đầu tiên huấn luyện, thông qua tình hình đánh giá từ các bài chuyên môn khác nhau có thể thấy được, thiếu sót của hắn quá rõ ràng —

Giọng hát tốt, nhưng ca hát không có kỹ xảo, gọi nôm na là không biết hát.

Có một chút nền tảng vũ đạo, nhưng kỹ năng cơ bản của nhảy hiện đại mà sân khấu tuyển tú cần thì lại hoàn toàn không có.

Chưa từng học qua quản lý biểu cảm, năng lực thể hiện trên sân khấu chưa đủ, không đủ nhạy bén với ống kính.

Gần như tất cả các giáo viên chuyên môn đều nói: Bạn còn phải chăm chỉ hơn.

Trong lòng Giang Trạm hiểu rõ, hắn vốn dĩ không có căn bản mấy, đánh giá sơ cấp được A cũng không chứng minh được điều gì.

Những thiếu sót đều là sự thật, đặc biệt là khi so sánh với những người khác cùng lớp A, lại càng lộ rõ.

Bây giờ nôn nóng không được, cũng không cần thiết phải nôn nóng, đã tới thời điểm này rồi thì nên học hỏi, rèn luyện nhiều hơn, con đường trước mắt này đây, có thể đi bao xa thì đi bấy nhiêu.

Ngày thứ hai huấn luyện khép kín, sáng sớm.

Vừa đến thời gian thức dậy, nhân viên công tác thông báo ngay trong radio tòa ký túc xá, nói hôm nay phải đến tòa nhà studio, toàn bộ lịch trình hôm nay đều hoàn thành ở bên đó, thông báo để nhóm thực tập sinh chuẩn bị một chút, bản thân cần phải mang theo cái gì đều mang đủ.

Phòng ký túc xá của Giang Trạm, hai người nằm ườn trên giường, một người vừa mới dậy, còn một người, chính là Giang Trạm, cũng mới thay xong quần áo.

Radio phát xong, Tùng Vũ lập tức trở mình ngồi dậy từ giường trên: “Hôm nay phải ra ngoài à?!”

Chân Triều Tịch bò dậy theo, hỏi một câu: “Fans của Mentor Bách hôm nay vẫn đến nhỉ? Đã đến chưa?”

Ngụy Tiểu Phi: “Chắc chắn sẽ đến.”

Tùng Vũ búng tay một cái: “Chuẩn bị kiếm cơm!”

Đầu óc Giang Trạm luôn đặc biệt linh hoạt, vừa nghe xong đã kịp phản ứng lại đây là ý gì:

Show tuy rằng vẫn chưa phát sóng, nhưng đối với tất cả các thực tập sinh mà nói, xuất hiện trước công chúng chính là một cơ hội để thể hiện, nếu đã là cơ hội, đương nhiên phải tìm cách nắm lấy.

Hơn nữa bên dưới tầng toàn là fans đu idol, mặc dù trước mắt họ đều trèo tường Bách Thiên Hành, nhưng ai nói trước được những fangirl này sẽ liếc mắt một cái nhìn trúng một người nào đó trong số rất nhiều thực tập sinh.

Khi đã nhìn trúng, chụp được ảnh rồi, lúc sau sẽ lan truyền trong một phạm vi nhỏ ở giới fans, chờ đến khi show phát sóng, nói không chừng còn có thể mang tới một chút độ phổ biến.

Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

Đạo lý này tụi Tùng Vũ có thể hiểu, Giang Trạm chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng có thể hiểu được.

Nhưng hiển nhiên kiếm cơm mà Giang Trạm lý giải hoàn toàn khác biệt so với bọn Tùng Vũ lý giải.

Ở trong mắt Giang Trạm, kiếm cơm công khai, tức là phải thể hiện tốt, lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.

Ở trong lòng đám Tùng Vũ, đối ngoại kiếm cơm, quan trọng nhất là gì?

Là sự thể hiện sao?

Không.

Là nhan sắc, là trang điểm.

Cho nên khi Giang Trạm lục lọi ngăn tủ, chuẩn bị chọn lại cho mình bộ quần áo khác, Tùng Vũ đã rửa mặt xong xuôi, ngồi trước gương vỗ lotion, vỗ xong lotion lại lấy ra một túi đựng đồ makeup từ ngăn kéo.

Giang Trạm cầm hai bộ quần áo quay lại, đang muốn đứng trước gương ướm thử trên người một cái, giương mắt lên liền thấy Tùng Vũ đang tách hai mí mắt trên dưới ra đeo kính áp tròng.

Giang Trạm: “?”

Chân Triều Tịch với Ngụy Tiểu Phi rửa mặt xong, cùng nhau ra khỏi phòng vệ sinh.

Đi ngang qua Giang Trạm, hai người cùng ngắm quần áo trong tay hắn.

Chân Triều Tịch: “Không tồi he!”

Ngụy Tiểu Phi: “Đẹp lắm.”

Tùng Vũ đang soi gương vạch mí mắt đeo kính áp tròng: “Đó là đương nhiên, Trạm ca của chúng ta mặc cái gì mà không đẹp.”

Giang Trạm đến trước gương, so sánh quần áo, nhìn Tùng Vũ từ trong đó: “Cậu cận thị?”

Tùng Vũ đeo xong kính áp tròng, soi gương chớp mắt mấy cái: “Không độ.”

Giang Trạm: “?”

Tùng Vũ dừng lại một tí, quay đầu: “Của em là kính áp tròng thẩm mỹ.”

Giang Trạm nhíu mày.

Ký túc xá yên tĩnh.

Ba giây sau —

Tùng Vũ: “Đệch mợ! Trạm ca anh đúng là thẳng tắp luôn đó!”

Chân Triều Tịch: “Trạm ca anh có biết bước đầu tiên kiếm cơm là cái gì không?”

Ngụy Tiểu Phi: “Em cảm thấy Trạm ca có khả năng là không biết thật đó.”

Tùng Vũ ôm cả túi đồ makeup lên: “Anh, anh xem, xem đây là cái gì?”

Chân Triều Tịch: “Trạm ca anh có mang theo không?”

Ngụy Tiểu Phi: “Chắc chắn là không.”

Tùng Vũ lại lấy ra một miếng phấn nén: “Anh, anh nhìn lại đi, xem miếng dẹt dẹt này là cái gì?”

Chân Triều Tịch: “Thương hiệu chắc là cũng không biết.”

Ngụy Tiểu Phi: “Cũng không biết dùng.”

Giang Trạm: “…….”

Việc trang điểm này, Giang Trạm đương nhiên không biết.

Đời này số lần trang điểm ít ỏi của hắn vẫn là vào lúc còn bé đi hội diễn văn nghệ, sau khi trưởng thành trang điểm duy nhất một lần, đó là ở sân khấu đánh giá sơ cấp trước đó không lâu.

Trước khi tới đây cũng không có ai nhắc nhở hắn cần phải tự mang đồ makeup.

Mà hắn nghĩ rằng trang điểm chỉ cần làm lúc lên chương trình, khi trang điểm hắn không cần quan tâm cái gì hết, chỉ cần cung cấp một khuôn mặt, ngồi yên tĩnh, chuyên viên trang điểm sẽ làm hết tất cả.

Mà hiện giờ…….

Giang Trạm nhìn Tùng Vũ, nhìn Chân Triều Tịch, nhìn Ngụy Tiểu Phi, im lặng nửa ngày, trong sự yên ắng của ba người chợt nghẹn ra một câu: “Nhất định….. phải trang điểm à?”

Tùng Vũ & Chân Triều Tịch & Ngụy Tiểu Phi: “Nhất định!”

Giang Trạm cau chặt ấn đường, chậm chạp nói: “Chắc là cũng có thể không trang….”

Ba nam thanh niên: “Không thể.”

Giang Trạm ý đồ tranh luận: “Khuôn mặt này của tôi cũng được mà.”

Tùng Vũ: “Có được đi chăng nữa cũng là mặt mộc.”

Chân Triều Tịch: “Mặt mộc không thể kiếm cơm đâu.”

Ngụy Tiểu Phi: “Đừng quên còn kiểu tóc nữa.”

Giang Trạm: “Tôi không mang đồ vật trang điểm này nọ.”

Ba nam thanh niên trăm miệng một lời: “Tụi em có.”

Cứ như vậy, Giang Trạm bị mời ngồi xuống trước gương.

Tùng Vũ, Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi lấy ra “trang bị” của riêng mình, chỉnh tề bày ra trước mặt Giang Trạm.

Thật ra Giang Trạm vô cùng kháng cự, hết cách rồi, ở trong mắt hắn, mấy thứ này đều là đồ con gái dùng.

Tùng Vũ vẻ mặt phẫn nộ không nhịn được vỗ sau lưng hắn: “Kính nhờ anh đừng có phụ gương mặt này của mình, được không?!”

Chân Triều Tịch dẫn dắt từng bước: “Anh cứ nghĩ mà xem, buổi sáng ngày đầu tiên chúng ta vào ký túc xá ở, ngoài anh ra, có ai không trang điểm?”

Giang Trạm nghĩ nghĩ, thân là một tên trai không thẳng, nói ra một câu chỉ có sắt thép thẳng nam mới nói được: “Hôm đó các cậu có trang điểm sao?”

Ba nam thanh niên đồng thời kinh ngạc.

Tùng Vũ: “…….. Em leo cầu thang eyeliner đều trôi gần hết anh cũng không nhìn ra?”

Giang Trạm: “Cậu kẻ mắt?”

Tùng Vũ trừng mắt: “Em còn đánh phấn nền! đánh khối!”

Giang Trạm: “Tôi thực sự không nhìn ra.”

Cái này không trách Giang Trạm được, tuy rằng hắn cong, nhưng cong muộn, hành trình trưởng thành không khác gì trai thẳng, bất luận là tự bản thân hắn hay là trong vòng giao tiếp, chưa bao giờ có đàn ông tỉ mỉ để ý đến ngoại hình và trang điểm, việc hắn không nhìn ra được một người trang điểm hay là không trang điểm thật sự quá bình thường.

Một cậu bé bình thường ít nói như Ngụy Tiểu Phi, thật sự không thể kìm nén được: “Trạm ca, anh như thế này, nhất định không có bạn gái.”

Người nào có bạn gái, ít nhất còn biết son môi có phân biệt số màu.

Giang Trạm: “……. Không.”

Chân Triều Tịch: “Nhìn ra rồi.” Dừng lại một chút, “Anh cũng không có bạn trai luôn.”

Giang Trạm quay đầu nhìn cậu.

Chân Triều Tịch chớp mắt mấy cái, lẽ dĩ nhiên nói: “GAY nhìn ra được có trang điểm hay không.”

Giang Trạm: “…….” Được rồi, hắn không phải một tên gay đủ tư cách.

Làm gay không đủ tư cách, vậy ở sân chơi tuyển tú làm một thần tượng chắc là vẫn đủ tư cách nhỉ.

Điểm này, Giang Trạm rất rõ ràng.

Cho nên mặc dù có chút kháng cự với việc ở dưới sân khấu phải trang điểm, nhưng nếu như cần thiết, hắn vẫn đồng ý.

Vì thế sáng sớm tinh mơ, Giang Trạm tạm thời giao mặt mình cho Tùng Vũ.

Tùng Vũ, với kỹ năng trang điểm cũng được của mình, trang điểm mặt mộc cho Giang Trạm bằng phấn mắt một cách cực kỳ nhanh chóng và năng suất, thuận tiện làm tóc cho hắn luôn.

Trang điểm và kiểu tóc đều làm xong, Tùng Vũ lại lấy một gói plastic to từ ngăn kéo ra, đưa cho Giang Trạm: “Trùm cái này vào trước, rồi mới mặc quần áo.”

Chờ Giang Trạm thay xong quần áo, làm xong tạo hình hoàn chỉnh ra ngoài ngày hôm nay, trong phòng ngủ liền bay đầy bong bóng phấn hồng —

Tùng Vũ ôm ngực, nhìn Giang Trạm, cứ lắc đầu mãi: “Không được rồi, tui không được rồi.”

Chân Triều Tịch giơ ngón cái: ” Đẹp trai!”

Ngụy Tiểu Phi nhìn Giang Trạm, lỗ tai trực tiếp đỏ.

Giang Trạm soi soi gương, lấy mắt nhìn người thẳng tắp tặp của hắn thì, thật sự mà nói, trông cả người đã có tinh thần hơn nhiều, phối hợp với trang phục cũng rất đẹp, không nhìn rõ lớp makeup trên mặt, càng không nhìn ra màu phấn mắt.

Hắn quay đầu lại, nhìn ba người, nhướng mày: “Mấy cậu phản ứng gì đấy.”

Tùng Vũ lập tức nhập vai hô to: “Đừng có bày ra biểu cảm gì với tôi! Tôi không muốn cong! Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

Chân Triều Tịch cười không ngừng, Ngụy Tiểu Phi lé cả mắt.

Giang Trạm buồn cười, cười rộ lên. Người như hắn, vẫn là quen hướng ngoại, điểm chút sắc màu liền trở nên rực rỡ chói lòa. Thấy bạn cùng phòng phản ứng như vậy, cười cười nhướng mày, giọng điệu được một tấc lại muốn tiến một thước, nói giỡn: “Đã bảo đừng có trang điểm rồi, các cậu cứ không nghe.”

Chân Triều Tịch gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, là lỗi của tụi em, anh, tụi em sai rồi, lần sau không dám nữa.” Dừng một chút, “Mời ngài, mời ngài trước, trước tiên đi ăn cơm, ra ngoài gây họa cho người khác đi, chúng tôi lập tức xuống sau.”

Ký túc xá con trai đùa giỡn chính là như vậy.

Giang Trạm chuẩn bị xong hết rồi, ở lại phòng ngủ cũng không có chuyện gì để làm, dứt khoát xách túi lên, xuống tầng ăn sáng trước.

Vừa vặn gặp được Phí Hải trên hành lang.

Phí Hải vừa nhìn thấy hắn, liền ra vẻ cật lực hút khí lấy hơi để cả người căng chặt thẳng tắp như người sắp chết.

Phí Hải: “Anh anh anh anh anh…… “

Giang Trạm: “Đừng “anh” nữa, tôi biết, quá đẹp trai phải không, là lỗi của tôi.”

Phí Hải nghẹn nửa ngày: “Đệt mọe!”

Giang Trạm: “Đi thôi, xuống tầng ăn sáng.”

Phí Hải còn đang nhìn mặt hắn, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Đột nhiên bây giờ em đã thực sự hiểu được, vì sao tổ mentor cho anh B, một mình Mentor Bách lại cho anh A rồi.”

Giang Trạm nâng tay khoác bả vai cậu, lôi kéo cậu đi vào thang máy: “Đừng thổi rắm cầu vồng nữa.”

Phí Hải: “Em thổi cái rắm gì cầu vồng chứ, tự thân anh lớn lên như vậy, anh còn trách em thổi rắm?”

Đến tầng chín, hai chiếc thang máy một lên một xuống đồng thời mở cửa, Giang Trạm và Phí Hải vừa mới bước ra, thật là trùng hợp, gặp được Bách Thiên Hành vừa lên tầng.

Bách Thiên Hành đi ra từ thang máy, nhìn một cái thấy Giang Trạm.

Giang Trạm có chút bất ngờ, chủ động chào hỏi: “Thầy Bách.”

Bách Thiên Hành nhìn hắn, khóe môi ngậm cười như có như không, cùng nhau đi đến căn tin, giọng điệu rất tùy ý: “Các cậu hôm nay phải đến tòa tứ phương.”

Giang Trạm: “Vâng, radio buổi sáng có nói.”

Bách Thiên Hành: “Bữa sáng ăn gì.”

Giang Trạm: “Tùy ý thôi, có cái gì ăn cái đó.”

Phí Hải vẫn luôn im lặng đi bên cạnh: “…….”

Phí Hải thật sự không thể hiểu được, Trạm ca của cậu rốt cuộc là làm thế nào có thể nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế tán gẫu với Mentor Bách.

Giang Trạm lẽ nào không cảm nhận được khí tràng của Bách Thiên Hành sao?

Nhưng rất nhanh, toàn bộ lực chú ý của Phí Hải bị dời đi —

Trang phục của Bách Thiên Hành hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua, T-shirt trắng, quần bò rách, tóc không sấy tạo kiểu, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, vai rộng, chân dài, rất có loại mỹ cảm của đàn anh đại học.

Giang Trạm cũng áo T trắng như vậy, quần dài, có lẽ là do trang điểm, thoạt nhìn giống như đúc em trai nhà bên. Hắn vừa đi vừa nói chuyện với Bách Thiên Hành, trên mặt mang theo ý cười tự nhiên, thời điểm cười rộ lên đuôi mắt hơi hơi cong xuống, ánh mắt sáng ngời mà dịu dàng.

Hai người mặc áo T trắng giống nhau, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, đi cùng một chỗ, thật kỳ diệu mà giao hòa tạo thành một loại hiệu quả thị giác được gọi là cảm giác CP.

Phí Hải: “…….!!!”

Sáng sớm hôm nay, cậu rỗng bụng cắn CP mentor Bách x Trạm ca, phát điên rồi sao!

Hết chương 18.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.