#Giang Trạm đừng tiết kiệm tiền cho Bách Thiên Hành#
Một tiếng trước khi phát sóng, trong tòa nhà ký túc xá, gần như hơn một nửa thực tập sinh rơi vào sự lo lắng.
Không có nhiệm vụ ghi hình không có lưu trình gì phải làm, mọi người có người ở trong phòng ngủ, có người ở phòng huấn luyện dưới tầng, có người nằm trên giường nghe nhạc, có người đang tán phét, lại có người lủi sang khắp các phòng ngủ.
Trong lúc huấn luyện khép kín, cuộc sống tập thể kéo dài suốt một tuần căng thẳng gấp rút, giống như từ khoảnh khắc này đột nhiên sụp đổ.
Rất nhiều người đều biểu hiện ra ngoài nhìn ra vẻ thong dong không có việc gì, kỳ thực lòng lại không yên, hồn cũng không ở trên người, hận không thể dùng chính mạch não của mình kết nối wifi, trèo tường vào trang chủ của đài Ngỗng ngồi xổm ở đó.
Phòng ký túc xá Giang Trạm bọn hắn thì vẫn ổn, dù sao cũng là lớp A, đều là phái thực lực, tâm tính cũng ngay thẳng.
Tùng Vũ quỳ rạp trên mặt đất làm động tác Plank[1], Ngụy Tiểu Phi đang sắp xếp lại bàn học, Chân Triều Tịch đang gấp quần áo, Giang Trạm cầm thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương bị sứt da lúc tập nhảy.
Tùng Vũ nghiến răng, mắt nhìn mặt đất đằng trước mặt: “Trạm ca, vết thương đó của anh bôi thuốc có được không? Không được hay là đi bệnh viện khám xem.”
Giang Trạm: “Không sao, chỉ rách tí da thôi.”
Chân Triều Tịch: “Không trật đầu gối chứ?”
Giang Trạm: “Không.”
Ngụy Tiểu Phi: “May mà không trật.”
Giang Trạm cầm bình xịt khử trùng xịt một chút, thuận miệng nói: “Hồi trước chơi bóng ngã một cái miệng vết thương còn nặng hơn cái này, cũng không đi bệnh viện.”
Tùng Vũ: “Thế không giống mà, lúc đó còn trẻ biết bao.”
Ba người: “……”
Giang Trạm yên lặng quay đầu, nhìn về phía mặt đất: “Nghĩa là bây giờ già?”
Tùng Vũ mau chóng sửa miệng: “Không không không, giờ cũng trẻ, nhưng trẻ cũng cần phải bảo dưỡng, anh xem Tiểu Phi đi, cả một bàn tinh chất rồi chống nắng.”
Tùng Vũ biết mình nói sai, cố ý lảng sang chuyện khác, Ngụy Tiểu Phi lại cực kỳ thật thà, cầm hai bình tinh chất chưa bóc tem, hỏi Giang Trạm: “Anh, anh dùng không?”
Giang Trạm cự tuyệt không chút do dự: “Không dùng.”
Ba người khác trong ký túc xá đều quen rồi, biết Trạm ca của bọn họ chính là như vậy, thẳng như sắt thép, thẳng của thẳng luôn.
Nhưng họ cũng đều biết, Giang Trạm đúng là có vốn liếng để khỏi cần dùng.
Cái trạng thái làn da kia, muốn bao nhiêu nước có bấy nhiêu nước, cần bao nhiêu nhẵn mịn có bấy nhiêu nhẵn mịn, gì mà 25, nói ảnh 20 cũng có người tin.
Tùng Vũ làm plank xong, trực tiếp nằm úp sấp, mặt dán lên đất giảm nhiệt độ, tiện mồm thổi rắm cầu vồng: “Đừng nói đến người Trạm ca, chỉ làn da của ảnh cũng có thể debut C vị.”
Giang Trạm nghe xong câu nịnh thối này chẳng có chút phản ứng: “Mấy hôm trước huấn luyện cậu mới thổi chân tôi xong.”
Đang gấp quần áo Chân Triều Tịch: “Lại còn tỉ lệ vóc dáng hoàn mỹ.”
Đang dọn dẹp bàn Ngụy Tiểu Phi: “Lại còn đường mép tóc dày dặn.”
Tùng Vũ bò dậy, ngồi khoanh chân trên mặt đất, móc móc lỗ tai, đột nhiên nói: “Em cũng bắt đầu khẩn trương rồi.”
Chân Triều Tịch: “Cậu mới bắt đầu? Cậu không thấy tôi lấy quần áo đã gấp gọn hết lại dỡ ra, gấp hết lần này đến lần khác rồi à?”
Ngụy Tiểu Phi: “Em nữa, chẳng có cái gì dời lực chú ý đi được một tí, thật sự quá khó chịu đựng mà.”
Giang Trạm hơi bất ngờ quay đầu lại: “Tôi thấy các cậu rất bình tĩnh mà, đều là giả vờ?”
Tùng Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh không khẩn trương?”
Giang Trạm cười cười: “Khẩn trương show bắt đầu phát sóng? Không đâu, biểu hiện của bản thân ở trong show thế nào lúc ghi hình không phải rõ ràng lắm rồi sao.”
Tùng Vũ bày ra vẻ mặt “Anh không hiểu”: “Đây chính là gameshow đài Ngỗng tự chế tác, là gameshow lớn của đài Ngỗng đó! Quyết định mỗi người chúng ta có thể trổ hết tài năng, thậm chí bạo hồng trong kỳ nghỉ hè này hay không!”
Chân Triều Tịch cũng nói: “Hơn nữa cảm giác của bản thân mình và cảm giác của khán giả, thật sự có thể là hoàn toàn bất đồng. Ta cảm thấy biểu hiện của mình tốt, đã không tồi rồi, nhưng có thể khán giả căn bản không hề hưởng thụ sự thể hiện của ta, cảm giác gameshow và cảm giác ống kính những thứ như thế này, thật sự là vô cùng ảo ma.”
Ngụy Tiểu Phi cũng nói: “Phó mặc số phận đi.”
Tùng Vũ: “A~ Khẩn trương quá đi!”
Chân Triều Tịch: “Em cảm thấy nay chắc là em sẽ ngủ không nổi.”
Ngụy Tiểu Phi làm giấu chữ thập trước ngực: “A-men.”
Giang Trạm không nói gì, đi về phía giường dưới của mình, khom người lấy ra cái gì đó từ trong giường, nắm chặt trong tay, cực nhanh đưa lưng về phía ống kính cố định trên tường, trong nháy mắt đi về phía phòng rửa mặt.
Tùng Vũ bọn họ đều thấy được, vẻ mặt bối rối hoang mang, ép giọng xuống: “Gì đấy gì đấy?”
Giang Trạm hất hất lông mày với họ, ý bảo bọn họ qua hết đây.
Ba người lập tức đuổi theo, chen chúc với Giang Trạm trong phòng rửa mặt. Trước khi vào còn không quên đóng cửa phòng ngủ.
Đến phòng rửa mặt, khép cửa lại, Giang Trạm đem thứ gì đó nắm trong tay ra.
Là một cái máy cầm tay hình vuông.
Ba người khác: “!!!”
Tùng Vũ mặt đầy khiếp sợ: “Máy chơi game? Anh lấy đâu ra?”
Giang Trạm: “Mentor Bách cho.”
Ba người: “!!”
Chân Triều Tịch trợn mắt: “Không thể nào đâu?”
Giang Trạm bình tĩnh khởi động máy: “Sao lại không thể nào, tôi muốn, cậu ấy cho.”
Ngụy Tiểu Phi thật thà nhất, không thèm quan tâm máy chơi game này là của ai cho, trực tiếp sáp lại gần, nhìn mặt bên của máy chơi game: “Máy SUP cầm tay?”
Giang Trạm: “Ừa.” Dừng một chút, nghĩ đến Ngụy Tiểu Phi nhỏ tuổi nhất, máy cầm tay hẳn không phải thứ mà tuổi thơ cậu từng chơi, bèn hỏi: “Chơi qua rồi à?”
Ngụy Tiểu Phi: “Chơi rồi chơi rồi, trước kia em từng mua mấy cái rồi.”
Giang Trạm: “Cái này rẻ, tôi thấy Taobao chỉ có mấy chục tệ.”
Đầu Chân Triều Tịch xúm lại đây: “Anh lấy đâu ra Taobao?”
Giang Trạm cúi đầu, ấn phím chọn trò chơi: “Tôi không có Taobao, không có di động mà, là thầy Bách lấy Taobao của cậu ấy mua.”
Đầu Tùng Vũ xúm lại đây: “Tui f*ck! Trạm ca à anh ngầu vãi nồi! Taobao của Bách Thiên Hành mà anh cũng dùng được?”
Giang Trạm: “Chơi hay không?”
Ba người dứt khoát gật đầu như gà mổ thóc: “Chơi chơi chơi!”
Máy SUP cầm tay nhìn chung cũng không lớn lắm, màn hình chỉ có 30 phân, còn là màn hình màu, tổng cộng cũng chỉ có tám phím bấm.
Loại máy chơi game này, nếu là bình thường ai cũng sẽ không nhìn nhiều một cái, ăn gà chơi không vui hay là không biết tải Vương Giả Vinh Diệu?
(ăn gà: biểu tượng chiến thắng trong game PUBG.)
Nhưng mà ở trong ký túc xá, đây tuyệt đối là một bảo vật.
Đám người Tùng Vũ đã rất lâu rồi không chạm qua di động, đừng nói đến lên mạng chơi game, dùng điện thoại đăng weibo là cái cảm giác gì cũng sắp quên mất rồi.
Giang Trạm bỗng dưng lôi ra một chiếc máy cầm tay, quả thực là đang cứu mạng mà.
Ai còn mn quan tâm đến 8h20 phát sóng?
Hội chứng tổng hợp trước giờ phát sóng?
Đàn ông toàn thế giới: Không có, không tồn tại, trong lòng chúng tôi chỉ có game.
Giang Trạm nắm máy cầm tay, vẫn đang chọn lựa trò chơi, đừng coi thường, tuy rằng chỉ mấy chục tệ bạc thôi, nhưng game nhỏ được cung cấp lựa chọn lại có đến mấy trăm trò, tất cả những trò kinh điển nhất của Nintendo đều nằm trong này.
Tùng Vũ: “Xe tăng xe tăng.”
Chân Triều Tịch: “Quyền vương quyền vương.” (KOF đó^^)
Ngụy Tiểu Phi: “Cái này, Mario.”
Giang Trạm: “Tôi nhớ rõ có trò đập băng.”
Ba người khác: “!!!” Cũng là một game kinh điển quen thuộc.
“Đập băng! Vậy đập băng đi!”
Giang Trạm chọn tiến vào trò chơi, ngẩng đầu: “Mấy cậu ai chơi trước?”
Tùng Vũ xoay cổ tay: “Tới đây đi, quy tắc giang hồ, oẳn tù tì.”
Cho nên, đương lúc 8h20, khi video《Cực hạn thần tượng》phát sóng ở đài Ngỗng, phòng ký túc xá Giang Trạm bọn họ toàn bộ đều đắm chìm trong game.
Mà không hay biết, mở đầu của tập đầu tiên, hết thảy vừa không giống với《Pick C》dùng khúc dạo đầu bằng tự thuật về ước mơ nhóm nhạc nữ của các thực tập sinh, cũng không giống các gameshow tuyển tú khác với một phần mở màn trữ tình giấc mộng giương cánh.
《Cực hạn thần tượng》, một gameshow tuyển tú dốc sức trở thành show bạo kỳ nghỉ hè năm x9, thật sự phi thường biết đối phó chuyện này, trực tiếp đem một ít đoạn ngắn thú vị trong lúc quay chụp cắt nối biên tập lại tập hợp ở phần mở đầu.
Ai không biết còn tưởng đây mẹ nó là cái gameshow tiếu lâm.
Mở đầu chương trình bao gồm các thể loại không giới hạn: đối thoại dí dỏm của các thực tập sinh, những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo mà ngượng ngùng giữa các thực tập sinh, những trò đùa trêu chọc nhau của các thực tập sinh, sự cố khó xử xảy ra của các thực tập sinh, vân vân và mây mây…
Mà một đoạn ngắn cuối cùng của phần mở đầu, trước khi bắt đầu phần phát sóng chính, rốt cuộc đã xuất hiện bóng dáng của một vị Mentor.
Vị Mentor này cùng với một vị thực tập sinh đứng ở trước một cái cửa sổ cuối dãy hành lang, hình như không hề hay biết trong góc trên bức tường sau lưng lắp đặt một cái camera, hai người vai kề vai, chụm đầu lại với nhau.
Trong hình ảnh chỉ có bóng lưng hai người và cái gáy, à còn có âm thanh.
Mentor: “Mua cái nào?”
Thực tập sinh: “Cái này cái này! Quào, rẻ thế, chỉ cần mấy chục.”
Mentor: “Không mua.”
Thực tập sinh: “Why?”
Mentor: “Tôi không có tiền sao? Mua không nổi PSP? Hay là mua không nổi cái đắt tiền?”
Thực tập sinh: “Chỉ cái này! Tôi chỉ muốn cái này!”
Mentor: “Cái này?”
Thực tập sinh: “Ừa ừa, kích thước nhỏ ý, tiện giấu.”
Mentor: “…… Thôi được.”
Thực tập sinh: “Hey, sao cậu lại mua hai cái? Tôi một cái đủ rồi.”
Mentor: “Một cái khác là của tôi.”
Thực tập sinh: “Ha ha.”
Cuối đoạn ngắn, một hàng “…..” siêu to khổng lồ xuất hiện trên chính giữa màn hình.
Anh phụ đề: Bọn tôi quay được rồi.
Anh phụ đề: Bọn tôi còn phát sóng lên cho các cậu rồi.
Giây tiếp theo, màn hình trở nên đen xì.
Sau khi trải qua vui vẻ, trải qua ấm áp, trải qua hài hước, thậm chí là khiến cho người ta dở khóc dở cười, đoạn cuối của phần mở đầu, là một hàng chữ xuất hiện trên màn hình đen —
[ Một năm trước, hạng mục《Cực hạn thần tượng》xác nhận.]
[ Nửa năm trước, thành lập đoàn đội.]
[ Năm tháng trước, tiếp nhận sơ yếu lý lịch, bắt đầu phỏng vấn nhóm đầu tiên.]
[ Ba tháng trước, sân khấu công diễn chính được xây dựng xong.]
[ Hai tháng trước, trong ngoài đoàn đội vẫn như cũ gian nan mà dung hợp lẫn nhau.]
[ Một tháng trước, danh sách thực tập sinh hoàn chỉnh mới được xác định.]
[ Hai tuần trước, thực tập sinh tập hợp xong.]
[ Hơn một tuần trước, thực tập sinh huấn luyện khép kín.]
[ Hai ngày trước, thực tập sinh kết thúc huấn luyện.]
[ Tất cả mồ hôi, đều vì đợi đến ngày hôm nay.]
[ Cái gì là tuyển tú?]
[ Là nút like? Là công diễn? Là sân khấu?]
[ 20×9, mùa hè này…… xin cho phép chúng tôi, một lần nữa định nghĩa “tuyển tú”.]
[ Giương buồm, Cực hạn thần tượng.]
Đài Ngỗng là App video lớn, lại đập tiền tự chế tác một show tuyển tú đúng kỳ nghỉ hè, nhất định chế tác hoàn mỹ.
Từ năm phút đầu tiên của khúc dạo đầu tập một liền có thể thấy được rõ ràng một điều, bất kể là ống kính máy quay, hình ảnh, biên tập, tiết tấu, thậm chí là phụ đề, đều là đã tốt còn muốn tốt hơn.
Mà đích xác là《Cực hạn thần tượng》khác biệt rất lớn so với những show tuyển tú trước kia.
Không hề mở màn trữ tình ngay khúc dạo đầu, không đàm luận lý tưởng, xây dựng một luận điệu tài cao, ngược lại đem những mặt hài hước thú vị trong lén lút của thực tập sinh thể hiện ra ngoài, trọng điểm đặt ở “sự thú vị” và trên người thực tập sinh, tính đáng xem mạnh mẽ, cũng đủ hấp dẫn người xem.
Nhất là cái đoạn ngắn cuối cùng một Mentor với thực tập sinh trộm mua máy chơi game.
Khán giả: Có mỗi cái bóng lưng thì đã sao? Ai mà không nhìn ra đó là Bách Thiên Hành?
Chẳng những biết đó là Bách Thiên Hành, còn biết Bách Thiên Hành đang làm cái chi: Lén lút lấy Taobao của mình mua máy chơi game cho thực tập sinh.
Điều này nếu đổi lại là các mentor khác, người xem có lẽ sẽ không ngạc nhiên lắm, không phải chỉ là tương tác thú vị giữa thầy trò thôi sao.
Nhưng người làm chuyện này chính là Bách Thiên Hành……
Người xem: Bách Thiên Hành đổi tính rồi? Có bao giờ dễ nói chuyện như vậy?
Mà hết thảy hình ảnh tuy rằng chỉ có bóng dáng của hai người không xa không gần, ống kính còn không quay được chính diện, chỉ có đối thoại, nhưng nhiêu đây là đủ rồi.
Không có những yếu tố khác, tiết tấu cuộc đối thoại quá mạnh mẽ.
“”Why?”
“Tôi không có tiền sao? Mua không nổi PSP? Hay là mua không nổi cái đắt tiền?”
“Chỉ cái này! Tôi chỉ muốn cái này!”
“Tôi không có tiền sao?”
“Tôi không có tiền sao?”
“Tôi không có tiền sao?”
“Tôi chỉ muốn cái này!”
“Tôi chỉ muốn cái này!”
“Tôi chỉ muốn cái này!”
Người xem: Bách Thiên Hành, cuối cùng không phải anh vẫn bỏ tiền ra mua cho cậu ấy rồi à.
Cười cry.
Thú vị và xem hay, khúc dạo đầu của một gameshow quyết định có thể hấp dẫn được bao nhiêu khán giả.
Khúc dạo đầu của《Cực hạn thần tượng》không thể nghi ngờ đã thành công làm được, bởi vì đủ thú vị, tính đáng xem rất mạnh, lấy thực tập sinh làm trung tâm, lấy Bách Thiên Hành dẫn dắt lưu lượng.
Sau phần mở đầu, phát xong quảng cáo của các kim chủ baba, liền chiếu đến phần chính.
Mở đầu phần chiếu chính, ống kính trực tiếp cho một cảnh đặc tả sân khấu đánh giá sơ cấp, tiếp đó là khu ghế bậc hình tam giác của thực tập sinh, cùng với ghế Mentor ở trước khu thực tập sinh.
Chỗ ngồi Mentor và chỗ ngồi ghế bậc im ắng, cả trường quay trống rỗng vắng vẻ, nhìn một cái không xót gì.
Phụ đề: Không người.
Đột nhiên, truyền đến một giọng nói của con gái.
“A, mình sớm nhất.”
Màn ảnh chuyển hướng về cửa lối đi, Nhung Bối Bối mặc váy ngắn trang điểm lóa mắt bước ra.
Sau khi Nhung Bối Bối bước ra từ cửa lối đi liền tiến lên sân khấu đánh giá sơ cấp, ngay phía trước mặt là chỗ ngồi của Mentor, cùng với khu ghế bậc đằng sau ghế Mentor.
Nhung Bối Bối đứng ở trên sân khấu, giống như một thực tập sinh vậy, còn nghiêm túc nhìn quét qua những thứ trước mắt.
Cô bùi ngùi nói: “Đứng ở chỗ này, tựa như chính mình đang tham gia tuyển tú. Đối mặt với lời đánh giá của Mentor, đối mặt với các thực tập sinh khác.” Nhìn về phía ống kính, mỉm cười: “Nhưng mà hôm nay tôi không phải là thực tập sinh, tôi là Mentor, tôi phải đổi vị trí đứng.”
Nói xong đi xuống khỏi sân khấu đánh giá sơ cấp, bước về phía ghế Mentor.
Mới vừa đi đến ghế Mentor, trong lối đi ra lại xuất hiện một người nữa, người nọ ăn vận thời thượng, làn da cực trắng, còn cả khí chất mong manh đã từng hot trên toàn bộ Internet, đúng là Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi tiến vào trường quay, chạm phải tầm mắt Nhung Bối Bối, chủ động đi qua chào hỏi.
“Xin chào, em là Diêu Ngọc Phi.”
“Xin chào xin chào.”
Nhung Bối Bối: “Chỉ có hai người chúng ta thôi à? Cậu có thấy các Mentor khác không?”
Diêu Ngọc Phi: “Hôm nay em có nhìn thấy thầy Đồng Nhận Ngôn ở hậu trường.”
Nhung Bối Bối: “Đúng, tôi biết, trong bảng thông báo có tên anh ấy.””
Hai người đồng thời cười rộ lên.
Lại hỏi han vài câu, Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách cùng nhau bước ra từ lối đi.
Đồng Nhận Ngôn vừa mới bước ra liền đứng ở giữa sân khấu vẫy tay chào dưới đài: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người, hôm nay debut tôi rất vui mừng.”
Đan Hách đứng bên cạnh: “Cậu ta nói bậy, tôi mới là C vị của hôm nay.”
Nhung Bối Bối và Diêu Ngọc Phi đều đứng ở chỗ mentor cười nhìn hai chú già nghịch ngợm.
Đan Hách kéo Đồng Nhận Ngôn: “Được rồi! Đi thôi! Hai tên dưa chuột già còn đòi debut, nằm mơ đi!”
(dưa chuột già: dưa chuột khi còn non nên gọi là dưa xanh, đến độ tuổi đã tích lũy được nền tảng nhất định, có phong thái chững chạc, duyên dáng thì mới gọi là “dưa chuột già”.)
Đồng Nhận Ngôn đi theo Đan Hách xuống sân khấu: “Tôi không phục, tôi cảm thấy mình qua 50, vẫn có thể đứng ở C vị.”
Bên nói bên bước về chỗ ngồi giám khảo, bốn vị Mentor chào hỏi hàn huyên với nhau.
Trong trường quay yên tĩnh, đánh giá sơ cấp chưa bắt đầu.
Bốn Mentor ngồi xuống, hỏi han nhau một lúc, trò chuyện về lát nữa đánh giá sơ cấp.
Đồng Nhận Ngôn: “Thật ra sân khấu đánh giá sơ cấp này quá nhỏ, ánh sáng phụ trợ cũng không có, đây chính là điểm xuất phát. Chậm rãi sẽ từ sân khấu nhỏ, hướng tới sân khấu lớn.”
Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi gật đầu.
Đan Hách: “Đợi lát nữa hẳn là sẽ có một vài gương mặt quen thuộc.”
Nhung Bối Bối: “Đúng, có một vài thực tập sinh đã từng tham gia tuyển tú, người có thể tham gia tuyển tú còn không chỉ có một hai người.”
Đan Hách: “Mỏi mắt chờ mong.”
Lúc này, chèn vào một cuộc phỏng vấn hỏi đáp của Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi đối diện màn ảnh, phát biểu cái nhìn của mình về câu “nhiều lần tham gia tuyển tú” vừa rồi.
Diêu Ngọc Phi: “Chính bản thân tôi cũng từng tham gia rất nhiều lần, kỳ thực mà nói, tham gia đến hồi sau rồi, tâm thái sẽ có chút sụp đổ, bởi vì sân khấu này, sân khấu tuyển tú, không giống với những sân khấu khác, những sân khấu khác có thể chỉ là đi một lịch trình, quay cái show, kết thúc thì nghỉ việc. Nhưng sân khấu tuyển tú không phải, là bạn một tháng hai tháng, vẫn luôn ở trong chương trình này, bạn thắng bạn loại trừ người khác, cũng đứng trước nguy cơ bị loại trừ. Khi đã tham gia nhiều rồi, thời điểm mỗi lần được nhận xét, nghe thấy một số đánh giá mình bị phủ nhận, thì sẽ rất khổ sở.”
Diêu Ngọc Phi: “Khổ sở cũng không có cách nào khác, tự mình tiêu hóa, tự mình cố gắng vượt qua, sau đó liền tốt rồi.”
Hình ảnh chương trình trở về sân khấu đánh giá sơ cấp.
Bốn vị Mentor ngồi ở ghế giám khảo, trước mặt bày giấy bút cùng phiếu cho điểm.
Đan Hách nhìn về phía cửa lối đi: “Ấy, hình như có người đến.”
Trong cửa lối đi một nhóm nam sinh bước ra, là một nhóm, tổng cộng sáu người, thống nhất mặc áo hoodie, kích thước cũng xấp xỉ nhau, một loạt sáu người đứng chỉnh tề ở chính giữa sân khấu, cúi đầu chào hỏi.
“Xin chào các vị Mentor.”
“Chúng em là nhóm MOON của Giang Thục Culture.”
Ống kính lướt qua từng khuôn mặt của sáu người, là sáu gương mặt trẻ tuổi đẹp trai.
Vị trí Mentor nhìn bốn người, Đan Hách: “Các bạn giới thiệu bản thân trước, hay là biểu diễn trước?”
Leader nhóm, nam sinh đứng ở chính giữa nhất: “Biểu diễn trước đi ạ.”
Đồng Nhận Ngôn: “Không tồi, tự tin lắm, bắt đầu đi.”
Sáu nam sinh của nhóm MOON định vị lại lần nữa trung tâm sân khấu, chờ âm nhạc vang lên.
Hình ảnh cut về mấy phút trước khi nhóm MOON lên sân khấu.
Sáu nam sinh đang ở khu chờ run chân, người này run dữ hơn người kia.
“Bọn mình lên sân khấu đầu tiên?”
“Tớ sợ rồi.”
“Tớ cũng sợ.”
“Em sợ hơn.”
“Có thể đừng run chân được không? Các cậu vừa run tôi lại càng muốn run.”
“Trách chân ý, đừng trách thành viên.”
Không bao lâu, staff gọi bọn họ lên sân khấu, sáu nam sinh đứng lên, ghế dưới mông vang lên một trận bòm bòm bòm.
Sáu người đùn đẩy mà vào đến khu chờ thi đấu.
Khu chờ thi đấu rất lớn, có một cái bàn, trên bàn đặt bảng tên năm cấp bậc ABCDF.
Sáu người đều tự chọn bảng tên dán lên, trong quá trình dán, biểu hiện của sáu nam sinh mỗi người một vẻ.
Có người khẩn trương, có người một mực hít sâu, còn có người dán xong bảng tên luyện động tác vũ đạo ngay bên cạnh.
Trong đó có một nam sinh lúc dán bảng tên vừa khéo mặt hướng vách tường, vách tường là từ kim loại, có thể phản quang, nam sinh ngẩng đầu, theo bản năng soi soi, vừa soi vừa lẩm bẩm: “Bỏ đi, nhan sắc là cha mẹ cho, so không nổi, cam chịu số phận đi.”
Đồng đội bên cạnh: “Cậu nói thầm gì đấy?”
Nam sinh: “Mới vừa nãy ở phòng hóa trang, cậu thấy được không? Người cực kỳ đẹp trai ấy.”
Đồng đội: “Ai thế? Tôi không để ý.”
Nam sinh: “Lúc nữa cậu sẽ biết, dù sao cực kỳ đẹp trai, lúc ấy tôi đều nhìn đến đần người.”
Đồng đội: “Cậu hồi tâm đi, phải lên sân khấu rồi.”
Không bao lâu sau, cửa lớn khu chờ thi đấu mở ra, sáu nam sinh bước vào lối đi, hướng về sân khấu.
Hình ảnh video cut trở lại hiện trường sân khấu đánh giá sơ cấp.
Âm nhạc vang lên, nhóm MOON bắt đầu biểu diễn.
Là một bài hát có tiết tấu mạnh mẽ, sáu nam sinh vừa hát vừa nhảy, trong đó còn có một đoạn rap.
Nhảy xong, các nam sinh lại lần nữa đứng thành một hàng, chờ đợi lời nhận xét.
Đồng Nhận Ngôn cầm micro, nhìn về phía sân khấu: “Nhóm các bạn toàn bộ A ư? Tự đánh giá tất cả đều là A?”
Đánh giá sơ cấp của《Cực hạn thần tượng》tương tự với đại đa số show tuyển tú, quá trình đánh giá cơ hồ đều giống nhau: thực tập sinh trước tiên tự đánh giá, lên đài biểu diễn, Mentor căn cứ vào biểu hiện chấm điểm tại chỗ, một lần nữa xác nhận cấp bậc, sau khi hoàn tất mọi người căn cứ vào cấp bậc riêng mình ngồi vào khu chỗ ngồi tương ứng.
Vòng đầu tiên của Cực hạn phát sóng, thời gian video dài tổng cộng 2 tiếng 41 phút.
Trong gần ba tiếng đồng hồ này, sẽ chiếu hết quá trình đánh giá sơ cấp của toàn bộ các thực tập sinh, mà trong quá trình đánh giá sơ cấp, trình diễn của thực tập sinh là phải cho khán giả xem được, phải đầy đủ, cái này có nghĩa là những nội dung khác phải tinh chọn.
Bởi vậy, bất kể là Mentor bình xét điểm, hay tương tác của thực tập sinh và Mentor trên đài dưới đài, tất cả những phần giữ lại sau khi biên tập, đều chí ít phải thú vị, xem hay, hoặc là có thể khơi gợi được chủ đề.
Ví như nhận xét cho điểm Ngụy Tiểu Phi và những người cùng nhóm của cậu.
Đan Hách hỏi thẳng Ngụy Tiểu Phi: “Vì sao bạn lại mạnh như vậy? Tôi xem trong tài liệu, bạn hình như còn nhỏ hơn so với họ rất nhiều đúng không?
Ngụy Tiểu Phi trả lời ngay thẳng: “A? Bởi vì mấy người chúng em là nhóm tạm thời.”
Đan Hách: “Trước kia bạn có nhóm không?”
Ngụy Tiểu Phi nhìn nhìn mấy người đồng đội lâm thời bên cạnh: “Có.”
Đan Hách: “Bạn ở trong nhóm trình độ thế nào?”
Ngụy Tiểu Phi đặc biệt bình tĩnh, không phải bình tĩnh kiểu thành thục, mà là bình tĩnh của vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không rõ vì sao Mentor lại quan tâm tới mấy vấn đề này: “Tốt nhất ạ.”
Đan Hách: “Vẫn là tốt nhất?”
Ngụy Tiểu Phi tiếp tục ngay thẳng nói với vẻ mặt hồn nhiên: “À, bởi vì các anh sau này đều đổi nghề hết rồi, không đến nữa, em tập một mình ở phòng vũ đạo.”
Thật sự là vừa làm cho người ta buồn cười vừa khiến cho người ta chua xót.
Lại đến đoạn Chân Triều Tịch, phân đoạn đánh giá điểm cũng rất ấn tượng.
Nhung Bối Bối vẻ mặt kinh ngạc ròm Chân Triều Tịch: “Sao cậu lại ở đây?”
Chân Triều Tịch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đồng Nhận Ngôn: “Sao vậy? Sao vậy?”
Nhung Bối Bối dở khóc dở cười: “Đoạn thời gian trước bộ phim em mới hơ khô thẻ tre, thực tập sinh Chân Triều Tịch này là nam ba, bọn em còn có rất nhiều cảnh đối diễn.”
Đồng Nhận Ngôn kinh ngạc, hỏi Chân Triều Tịch trên đài: “Bạn đã có thể diễn nam ba bạn còn đến tuyển tú? Phong cách sân khấu của bạn thật sự rất tốt, vũ đạo cũng rất không tồi.”
Chân Triều Tịch trầm ổn thở dài một hơi: “Do công ty an bài.”
Đồng Nhận Ngôn: “Công ty an bài bạn liền tới? Bạn có thể cự tuyệt mà, tiếp tục đi đóng phim.”
Chân Triều Tịch: “Thì….. dù sao nhàn cũng là nhàn, với cả bộ phim sau phải bốn tháng nữa mới nhập đoàn, trước cứ nhận việc đã, tiền vẫn phải kiếm chứ ạ.”
Ghế giám khảo dở khóc dở cười.
Nhung Bối Bối trực tiếp ở dưới đài hô “Thầy Chân”: “Thầy, thầy không phải nói bộ tiếp theo diễn nam chính sao? Đều đã là nam chính rồi, thật sự không cần phải vất vả như vậy.”
Chân Triều Tịch: “Tôi nổ ấy mà, thật ra là nam sáu. Là nam chính thì hôm nay tôi đã không đến đây.”
Toàn trường cười vang.
Đến phiên Tùng Vũ —
Đồng Nhận Ngôn: “Tùng Vũ tôi biết bạn, bạn rất hot, “dab” của bạn, chính là động tác này này, đến giờ vẫn là meme[2] thường dùng nhất trong Wechat của tôi đấy.”
Tùng Vũ: “…….”
Đồng Nhận Ngôn: “Bạn có thể làm lại động tác này một chút không, chỉ cái “dab” này thôi, siêu ngầu.”
Tùng Vũ yên lặng giơ micro, ánh mắt nhìn ghế giám khảo như đang nhìn thiểu năng: “Không thể, em muốn làm con người, không muốn làm meme.”
Đồng Nhận Ngôn: “Meme này của bạn thật sự rất hot đó.”
Tùng Vũ mặt kiểu nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “Em biết.”
Đồng Nhận Ngôn: “Bạn có biết á?”
Tùng Vũ: “Chính em cũng dùng.”
Toàn trường cười phì.
Về phần Phí Hải —
Đan Hách dẫn đầu nói: “Phí Hải, ừm, Phí Hải, tôi biết bạn, trong chương trình trước đây, người cắn CP cắn thẳng lên hotsearch.”
Phí Hải: “…….”
Diêu Ngọc Phi: “Tới Cực hạn rồi còn cắn nữa không?”
Phí Hải thành thành thật thật lắc đầu: “Không đâu không đâu.”
Giọng Đồng Nhận Ngôn tò mò: “Bạn cắn CP thì đối với CP có yêu cầu thường thức gì?”
Phí Hải nghĩ nghĩ: “Đẹp trai? Trẻ tuổi?”
Đồng Nhận Ngôn chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Đan Hách: “Kiểu như tôi với lão Đan xem ra không được, đều già rồi.”
Ánh mắt Phí Hải nhìn hai người nháy mắt thay đổi.
Đầu tiên là giật mình, tiếp đó vẻ mặt hoảng sợ: CP Hách Ngôn? Này cmn quá dọa người nhé!
Đan Hách phản ứng lại, vội nói: “Hãm lại! Bạn hãm lại cho tôi! Bạn đây là cái loại ánh mắt gì!”
Đồng Nhận Ngôn dở khóc dở cười: “Tôi còn có thể tạo CP với lão Đan? CP trung niên nhảy disco hén.”
……
Khán giả nằm vùng xem show đều phải bị trận đánh giá sơ cấp tập một này làm cho cười quy tiên.
Rất nhiều thực tập sinh đều có đặc sắc tính cách riêng, Đồng Nhận Ngôn với Đan Hách cũng là hai lão hài hước.
Thời điểm video phát tới phút thứ năm mươi hơn, thực tập sinh tân binh duy nhất của Cực hạn thần tượng, Giang Trạm chính thức lên sân khấu.
Nội dung video của hắn là từ tự đánh giá ở khu chờ lên thi đấu bắt đầu, vừa mới ra mắt, ê-kip chương trình liền cho thêm hậu kỳ sao blink blink, còn thêm một pha quay chậm, âm nhạc tiết tấu thong thả, giống như hoàng tử lấp lánh lên sân khấu.
Mà video khác với ảnh chụp, ảnh chụp có thể chỉnh sửa, video thì càng có thể nhìn rõ được ưu khuyết của đường nét ngũ quan trên gương mặt một người, nhất là ở trước ống kính của đoàn làm phim.
Mà lúc Giang Trạm đang dán cấp bậc tự đánh giá của mình thì ở ngay cạnh một cái máy quay, ống kính quay lại hắn chân chân thực thực ở cự ly gần.
[ Mài gọt!!!! video còn đẹp mắt hơn ảnh chụp! Ảnh chụp đều chụp anh ấy xấu bớt! ]
[ Nhan sắc này đỉnh, khó trách hồi đi học lại bị đem lên diễn đàn thảo luận mấy nghìn tầng. ]
[ Là đầu tường của tui là của tui là của tui! ]
[ Tuyệt mỹ ]
[ Đẹp trai quá đi! ]
Đợi Giang Trạm lên sân khấu, đứng trên sân khấu hát xong một bài <Đến không được>, thời điểm hát đến “Không dám để lỡ dù chỉ một chút, hy vọng em có thể thấy được….. “, khu đạn mạc hoàn toàn nhảy vun vút —
(đạn mạc là chức năng cho phép người xem bình luận trực tiếp trên màn hình video trong thời gian chiếu thực.)
[ Thấy được rồi! Em thấy được rồi! Thấy được sự đẹp trai của anh! ]
Đợi thêm một lát Giang Trạm chân trần nhảy một đoạn múa dân tộc, khu đạn mạc lại đang điên cuồng đổi mới —
[ Nhìn bàn chân này đã biết lớn lên đẹp trai! ]
[ Sân khấu lạnh lắm nhỉ, Giang Trạm anh lại đây, để chân cho em, em ủ cho cái ha! ]
[ Mặt đẹp, chân cũng đẹp nốt. ]
Chờ đến khi thân phận sinh viên đai học A danh giá của Giang Trạm được cho hấp thu ánh sáng ở sân khấu đánh giá sơ cấp, khiến cho toàn trường quay ầm ầm lên —
[ Cho ảnh MVP! Cho ảnh SSS! ]
[ Đúng gòi! Chính là reo lên như vậy!]
[ A A A! Vì sao lại có nam nhân cực phẩm như vậy! Tôi Pick anh! Tôi hiện tại Pick anh luôn!!! ]
[ Bề ngoài danh giá! Bề ngoài danh giá! ]
[Hội sinh viên! Anh Weibo Official ơi! Anh xem được chưa! Đã xem được chưa! ]
[ Học bá hotboy tiến quân giới giải trí, thử hỏi các người có sợ hay không! Có sợ hay không! ]
Mà đêm hôm đó, trong video công chiếu lần đầu dài gần ba tiếng này, giao điểm của rating phát sóng theo yêu cầu bắt đầu đột phá lên cao, thật ra nằm ở ba mươi phút cuối cùng —
Bách Thiên Hành cầm thẻ nghịch chuyển trong tay, lấy thân phận đại Mentor thình lình xuất hiện trên sân khấu.
Vị nhân vật có tầm ảnh hưởng đã mai danh ẩn tích hồi lâu này, Bách Thiên Hành, rốt cuộc sau một năm ròng, một lần nữa bước lên sân khấu.
Vẫn là diện mạo trong trí nhớ của mọi người, nửa điểm cũng không đổi.
Vẫn là nam thần hormone hấp dẫn điên đảo ấy.
[ Oa oa oa oa TT_TT! Bách Thiên Hành! ]
[ Nam nhân chết tiệt anh còn biết trở về!!! ]
[ Anh còn biết trở về!!! ]
[ Mau xem!!!! Ở đây cũng đeo nhẫn ngón út!! ]
[ KOL check-in! Thắng cảnh nổi tiếng: Tình yêu không nói ra!]
[ Check-in chụp hình chung! ]
Bách Thiên Hành xuất hiện, có nghĩa tất cả tiết tấu của cuộc đánh giá sơ cấp, một lần nữa phát sinh biến hóa.
Không chỉ bởi vì khí tràng cường đại đến mức không thể xem nhẹ của bản thân Bách Thiên Hành, mà còn vì thẻ nghịch chuyển trong tay y.
“Sở Mẫn.”
Bách Thiên Hành tuyên bố thực tập sinh đầu tiên nhận được thẻ nghịch chuyển.
[ Sở Mẫn Sở Mẫn Sở Mẫn! ]
[ Bảo bối cố lên! Em làm được! Em nhất định có thể làm được! ]
[ Bé cưng Mẫn cố lên! ]
Sở Mẫn lên đài, nhận lấy thẻ nghịch chuyển, Bách Thiên Hành bảo cậu ta đoán thử cấp bậc trên tấm thẻ, biểu hiện của Sở Mẫn hoàn toàn giống một đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo viên.
[ Sở Mẫn cố lên a!!! ]
Ngay lúc nửa màn hình đều đang up Mẫn cục cưng cố lên, bởi vì một câu nói đùa của Đồng Nhận Ngôn mà Giang Trạm không hiểu mô tê bị cue add Wechat.
Bách Thiên Hành trực tiếp chêm một câu: “Tôi cũng không có Wechat của Giang Trạm, nhớ phải add cả Wechat của tôi luôn.””
Đạn mạc nháy mắt biến ảo —
[ Thêm Wechat ở đây, là để tiện cho sau này lúc mua máy chơi game, trả mấy chục tệ tiền máy chơi game lại cho anh? ]
[ Thêm Wechat ở đây, là để tiện cho sau này lúc mua máy chơi game, trả mấy chục tệ tiền máy chơi game lại cho anh? ]
[ Thêm Wechat ở đây, là để tiện cho sau này lúc mua máy chơi game, trả mấy chục tệ tiền máy chơi game lại cho anh? ]
[ ha ha ha ha ha ha ha, ** tui cười chết rồi, mấy chế sao có thể tài thế chứ! ]
Đúng vậy, đã có không ít người nhận ra được, ở phần đầu chương trình, thực tập sinh bảo Bách Thiên Hành mua hộ máy chơi game, chính là Giang Trạm.
Vốn mọi người đã cảm thấy Bách Thiên Hành lấy Taobao mua máy chơi game cho thực tập sinh rất hài hước, tuyệt đối không ngờ một trò vui còn có thể liên kết ngữ cảnh trước sau, sáng tạo thêm một trò vui mới.
Trong nhất thời khu đạn mạc điên cuồng spam —
[ Bách Thiên Hành, anh là đàn ông có tiền, mấy chục tệ kia tụi mình mới không cần đâu ha! ]
[ Bách Thiên Hành, anh là đàn ông có tiền, mấy chục tệ kia tụi mình mới không cần đâu ha! ]
……
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh liền trôi qua, Sở Mẫn từ C nghịch chuyển lên B.
Sau đó, Bách Thiên Hành lần lượt đưa ra mười tấm thẻ nghịch chuyển.
Mỗi một tấm thẻ nghịch chuyển đều đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Một tấm cuối cùng, tấm thẻ nghịch chuyển thứ mười hai —
Bách Thiên Hành nâng mắt, nhìn về phía ghế ngồi: “Giang Trạm.””
Giang Trạm đi tới, bước hướng sân khấu.
Đạn mạc —
[ Đừng bị lừa! Gọi anh lên đài là muốn add Wechat anh, tiện cho về sau lúc nào mua máy chơi game chuyển khoản trả tiền. ]
[ Đừng bị lừa! Gọi anh lên đài là muốn add Wechat anh, tiện cho về sau lúc nào mua máy chơi game chuyển khoản trả tiền. ]
Mà trong lúc Giang Trạm đi lên sân khấu, đối mặt với Bách Thiên Hành nhận lấy thẻ nghịch chuyển, ống kính cho hai người một màn đặc tả cận mặt —
Một tấm thẻ, một bên Giang Trạm, một bên Bách Thiên Hành.
Giang Trạm vươn tay, cụp mắt nhìn tấm thẻ, Bách Thiên Hành giữ chặt tấm thẻ, nâng mắt nhìn về Giang Trạm.
[ Tui CMN!!! Chụp màn hình!! Mau chụp màn hình!!! Đây chính là phân cảnh tuyệt mỹ nhất cả phần đánh giá sơ cấp!! Hai người chung khung hình vậy mà vẫn có thể đẹp trai ra mỗi người một vẻ!!!]
[ Mèn đét ơi, Giang Trạm thế mà có thể hold được cả Bách Thiên Hành? Nhan sắc này khí chất này quá đỉnh chóp. ]
[ Thật sự nhá, khí chất của Giang Trạm thật sự siêu xịn, nhan sắc cũng đạt nữa. ]
[ Bách Thiên Hành vốn đã có tiếng không dễ cùng khung, ai chung khung với ổng, người đó liền bị dìm. Giang Trạm thật sự lợi hại. ]
[ Được cao hơn! Giang Trạm được cao hơn! ]
Chờ đến lúc Giang Trạm mở tấm thẻ ra, Bách Thiên Hành tuyên bố B nghịch chuyển lên A, ở trong video và khu đạn mạc đồng thời Ồ lên.
Đang ồ lên, khu thí sinh đột nhiên có người đứng ra: “Dựa vào cái gì!”
Bách Thiên Hành nâng mắt nhìn khu thí sinh: “Ai hô?”
“Tôi.” Một giọng nói của nam sinh không phục rõ ràng ràng rất ngột ngạt: “Nơi này của chúng ta không phải gameshow thi đại học, không cần phải xem ai có phải học bá hay không để bình xét cấp bậc.”
Im bặt mà dừng lại.
《Cực hạn thần tượng》tập đầu tiên, kết thúc.
Vào đêm hôm ấy, giới fans, weibo, các diễn đàn nổi tiếng, cơ hồ đều bị những gì liên quan Cực hạn làm thịt.
Ngoại trừ đề tài trong độ thảo luận và thực tập sinh, được thảo luận nhiều nhất, chính là Giang Trạm và Bách Thiên Hành.
Vốn video kết thúc trong sự nghi ngờ đối với việc Giang Trạm nghịch chuyển A, ít nhiều nên có chút độ thảo luận, tỷ dụ như Giang Trạm rốt cuộc có xứng đáng A hay không gì gì đó, kết quả lại không có.
Trọng điểm của mọi người cơ hồ tất cả đều đặt ở hai điểm — máy chơi game và chung khung hình.
[ Lí Đào (Thảo luận lý trí): Bách Giang cùng khung, Giang là khí tràng hold được Bách, hay là đơn thuần dựa vào nhan sắc. ]
[ Cực hạn, Bách Giang tuyệt mỹ cùng chung khung hình ở giới giải trí được xem là trình độ gì? ]
[ Mua máy chơi game chắc chắn là ở sau đánh giá sơ cấp, Bách là Mentor, Giang là thực tập sinh, đã quen thuộc đến thế sao? ]
[ Giới này của cậu có ngôi sao nào từng dùng Taobao của Bách Thiên Hành? Ai?? ]
Bài post diễn đàn luôn có rất nhiều thảo luận, soi chi tiết, bới logic.
Giới fans thì khác nhiều lắm.
Vương Phao Phao mất liên lạc với P online, vị đại lão giới fans này lại bày ra bản lĩnh của chính mình —
Cái weibo mới nhất của cô chỉ đính hai tấm hình.
Chính xác mà nói, là hai cái meme.
Một cái là của Bách Thiên Hành, một cái là của Giang Trạm.
Trên meme là ảnh chụp sườn mặt của từng người, Bách Thiên Hành nâng mắt, Giang Trạm cụp mắt, vừa khéo tự nối tiếp hình ảnh cùng khung trao nhận thẻ nghịch chuyển.
Bách Thiên Hành: Tôi không có tiền sao.jpg
Giang Trạm: Tôi chỉ muốn cái này.jpg
Khu comment thiếu chút không cười chết —
[ Hai bức ảnh này có âm thanh! Thật sự có âm thanh! ]
[ Giờ trong đầu tui chỉ có câu kia của Bách Thiên Hành: Tôi không có tiền sao? Tôi không có tiền sao? Lặp lại một vạn lần. ]
[ ha ha ha ha, này mẹ nó còn có thể làm tình đầu (avatar tình nhân)! Cười chớt tui gòi! ]
[ Phao Phao mụ có độc!!! Diễn đàn cách vách đang thảo luận tuyệt mỹ cùng khung, mụ mẹ nó làm ra loại meme này! Bảo tôi về sau làm sao nhìn thẳng hai người này được! ]
[ Bách Thiên Hành, anh mua luôn cho Giang Trạm đi, thật sự, không cần biết rẻ bao nhiêu, đừng ghét bỏ, anh mua là được! ]
Đêm hôm ấy, Cực hạn hoàn toàn xứng đáng đánh chiếm hotsearch.
Top 30 hotsearch, có Sở Mẫn, có tranh luận về thực tập sinh nào đó khá lớn, có Bách Thiên Hành, có đoạn cut ngắn thú vị của show, còn có Giang Trạm.
Mà phong cách hotsearch của Giang Trạm lại khác so với tất cả các hotsearch liên quan đến Cực hạn.
Từ khóa hotsearch của hắn: #Giang Trạm đừng tiết kiệm tiền cho Bách Thiên Hành#
Weibo liên quan đến hotsearch —
XX: Không biết là chương tình Cực hạn thần tượng này quá thần kỳ, hay là do vấn đề của tôi, sau khi xem xong, trong đầu tôi chỉ có hai câu nói “Tôi không có tiền sao?” “Tôi chỉ muốn cái này!” Giờ tôi thầm muốn nói một câu: Giang Trạm! Đừng tiết kiệm cho Bách Thiên Hành! Mua cái đắt! Cái đắt ý!
Comment hot nhất: Ờm……. Tùy rằng có lẽ không nên nói, nhưng vẫn là nhịn không được. Chủ thớt giọng điệu này của cậu, thật sự giống như đang khuyên nhủ khuê mật, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm tiền cho ông xã.”
Mà ngay sau lúc #Giang Trạm đừng tiết kiệm tiền cho Bách Thiên Hành# trở thành hotsearch không bao lâu, fans đột nhiên phát hiện, Bách Thiên Hành thay đổi ảnh đại diện weibo, rõ rành rành chính xác là tấm [Tôi không có tiền sao.jpg] từ hai tấm meme của Vương Phao Phao.
Diễn đàn nổi tiếng nào đó [ Bách Thiên Hành đổi ảnh đại diện thành meme “Tôi không có tiền sao”, là trình độ gì? ]
Tuốt tuột dưới bài post tất cả thống nhất reply: Cảm ơn câu hỏi, chuẩn bị cắn đây.
Chủ thớt:???? Cắn cái gì? Mấy chế nói gì đấy, sao tôi nghe không thủng?
Reply chủ thớt: Hai bức meme cùng xuất hiện ấy, vừa xuất hiện chính là cả giới fans công nhận – tình đầu (ảnh đại diện tình nhân). Đã Get được điểm cần cắn chưa dị?
Chủ thớt:….. Get! Get! Cực kỳ get!
Post mới: [ Hỏi: Nếu Giang Trạm đột nhiên cũng đổi “Tôi chỉ muốn cái này” làm ảnh đại diện, sẽ thế nào? ]
Reply: Cái này còn phải hỏi?
Post mới: [ Các Mộc Bạch tỷ tỷ sao không có động tĩnh gì? Không cần khống bình thanh tràng à, đã có người bắt đầu cắn rồi á. ]
Reply: Tôi là Mộc Bạch tỷ tỷ, nói thế nào đây, dù sao tôi cũng không chán ghét một học bá hotboy đến cả mua máy chơi game cũng giúp Bách của tụi tôi tiết kiệm tiền, thật đó, tôi cũng muốn Giang Trạm mua cái đắt tiền.
Reply: Thật ra hiện tại mọi người vẫn chưa cắn người thật, đều là cắn meme và tình đầu thôi. Tôi thấy chủ yếu là vì Giang Trạm mua cái máy Sup cầm tay rẻ nhất, cái kiểu dáng giá rẻ nhất ó! quá là biết cần kiệm quản gia!
Dưới tình huống loại đề tài này bị spam* điên cuồng, Bách Thiên Hành đêm khuya lên weibo, sửa lại giới thiệu tóm tắt: Mua, mua cái đắt tiền.
(Nguyên văn là 屠版/Đồ bản: Trong một topic có quá nhiều chủ đề mới được đăng trong cùng khoảng thời gian ngắn, có thể bị tính là vi phạm quy tắc diễn đàn. Trong một vài trường hợp số lượng người thảo luận chưa đông lắm, chủ thớt sẽ cố gắng hết sức để trả lời từng bài, tất cả đều là chủ thớt reply lại, cũng có thể bị tính là spam và bị cấm ngôn.)
Hết chương 27.