Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 43



Trong phòng ngủ yên lặng khác thường.

Tùng Vũ tập chống đẩy nằm bò trên mặt đất, ngẩng lên như con cóc, Chân Triều Tịch cạo lông mày một tay gương một tay dao cạo, suýt thì trợn trắng mắt, Phí Hải ngồi ở giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành, biểu cảm không chút thay đổi mà bẻ máy game trong tay.

Cả phòng ngủ chỉ có mỗi buồng rửa mặt là truyền ra chút tiếng nước ào ào.

Bình thường Ngụy Tiểu Phi vẫn luôn ít nói, ở trong mắt các anh trai chẳng dễ thương tí nào, giờ lại tắm ra cả người khí chất bé dễ thương–

Bách Thiên Hành mới vừa tiến vào, trong phòng ngủ tĩnh lặng, Ngụy Tiểu Phi cách một ván cửa hô lên một câu trong tiếng nước: “Em không lấy sữa tắm mất rồi, ai mang vào hộ em với.”

Tùng Vũ bò dậy từ trên mặt đất, Phí Hải đứng lên khỏi ghế, Chân Triều Tịch ném dao cạo lông mày với gương đi, ba người nhớn nhác tìm được lọ sữa tắm trên bàn của Ngụy Tiểu Phi, lại xô đẩy nhau lộn xộn phi vào buồng rửa mặt, rầm một tiếng khép cánh cửa lại.

Ngụy Tiểu Phi cả đầu bọt biển đứng trong gian tắm vòi sen, không kéo rèm và thế là trần như nhộng mặt đối mặt với ba ông anh.

“……”

Ngụy Tiểu Phi yên lặng cầm cái khăn, che lấy bộ phận trọng điểm.

Chân Triều Tịch vẻ mặt nghiêm túc đưa sữa tắm trong tay cho cậu.

Ngụy Tiểu Phi một tay che bộ phận trọng điểm, một tay nhận chai sữa tắm, do dự lắm: “Mấy anh….. cũng muốn…. tắm… chung?”

Tùng Vũ: “Không tắm.”

Chân Triều Tịch: “Cậu tắm đi.”

Phí Hải: “Bọn anh chỉ núp đi thôi.”

Ngụy Tiểu Phi: “……?” Núp cái gì?

Ba người anh trai không để ý đến cậu em nhỏ vẫn còn đang tắm rửa, lại bắt đầu khẽ khàng tám chuyện.

Tùng Vũ: “Phải đến Điện ảnh thành? Em nhớ không lầm chứ?”

Chân Triều Tịch: “Bốn tiếng? Đi đi về về hết tám tiếng sao?”

Phí Hải: “Có thể là….. xong việc bên Điện ảnh thành rồi? Đúng lúc quay về?”

Tùng Vũ: “Trạm ca của tụi mình anh ý, không….. đó đó chứ?”

Chân Triều Tịch: “Chắc chắn không phải đó đó! Thẳng đến không thể thẳng hơn ông ạ!”

Phí Hải: “Mấy người thảo luận Trạm ca làm gì? Người lái xe bốn tiếng trở về có phải Trạm ca đâu!”

Tùng Vũ: “Căn bản chính là không phải đó đó rồi!” Cũng là trai thẳng sắt thép.

Phí Hải nắm chặt hai tay: “Các người có ai sẽ vì anh em mà đêm hôm khuya khoắt lái xe bốn tiếng đồng hồ cao tốc? Vì nữ thần cũng không thể chứ nói gì!”

Tùng Vũ: “Trừ phi nữ thần hẹn gặp tôi ở khách sạn.”

Chân Triều Tịch: “Trừ phi nữ thần hẹn anh ngày mai đi lĩnh chứng.”

Phí Hải miệng thì thảo luận, trong lòng đã cắn điên cuồng rồi: Đây bất chấp đấy! Chính là real! Đây quan tâm bọn họ thẳng hay không thẳng làm chi, dù sao đây cứ cắn bốn tiếng đấy! Không phải tự đây muốn cắn! Là họ tự chạy đến trước mặt đây thồn đường vào miệng bắt đây cắn! Đây bất chấp!

Đột nhiên, tiếng nước trong gian tắm vòi sen biến mất.

Ba người anh trai lập tức quay đầu: “Mở lên!”

Ngụy Tiểu Phi: “Em……. tắm xong rồi.”

Ba người anh trai: “Tắm lần nữa!”

Không có khả năng tắm lại lần nữa, Ngụy Tiểu Phi chỉ là nhỏ tuổi hơn các anh thôi, chứ không phải não nhỏ hơn các anh, cậu mở vòi sen lên lần nữa, đi ra khỏi gian tắm vòi sen, lau khô người mặc đồ lót vào.

Nãy lúc cậu tắm nghe ngóng được một chút cũng hiểu được đại khái bên ngoài có chuyện gì, mặc quần áo xong lập tức gia nhập thảo luận.

“Mentor Bách lái xe bốn tiếng trở về thăm Trạm ca à.”

Ba người anh trai: Tổng kết hết sức chính xác!

Thấy ba người không ai phủ định, Ngụy Tiểu Phi kinh ngạc nói: “Mentor Bách lo lắng Trạm ca ghê.” Lại nói tiếp: “Thông thường nếu như là bạn bè bình thường thì sẽ không lo lắng như vậy đâu nhỉ.”

Ba người anh trai đồng loạt quay sang nhìn cậu.

Tùng Vũ: “Cậu nói đúng.”

Chân Triều Tịch: “Cậu nói đúng.”

Phí Hải: “nsdd.”

Ba người: “Cậu thấy thế nào?”

Ngụy Tiểu Phi chớp mắt vài cái, lẽ đương nhiên nói: “Vậy thì không phải là bạn bè thông thường đâu, là bạn bè cực kỳ cực kỳ cực kỳ thân. Nếu là bạn cực kỳ thân thì giả dụ biết bị thương sẽ lái xe trở về cũng là chuyện thường tình ha?”

Ngụy Tiểu Phi: “Giống như anh trong nhóm đầu tiên của em, bị viêm ruột thừa nằm viện em còn bay bảy tám tám tiếng về thăm ảnh.”

Ngụy Tiểu Phi vừa nói như vậy đã thành công đem đầu óc của đám trai thẳng quay xe.

Đúng vậy, giả dụ như là bạn cực thân cố ý trở về gấp rút thăm nom, chẳng phải cũng là bình thường đó thôi.

Tùng Vũ lườm Phí Hải: “Đều tại ông! Chỉ biết cắn cắn cắn, cắn đến mức tôi còn cho rằng thật sự có cái gì.”

Phí Hải nguýt lại: “Tự tôi cắn một mình, lại chẳng phải lôi kéo ông cùng cắn!”

Tùng Vũ: “Không lôi kéo bọn này? Lần trước câu đối ở cửa là ai dán?”

Phí Hải ngụy biện: “Đó là tôi dán chơi.”

Chân Triều Tịch: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, Mentor Bách còn ở bên ngoài đấy.”

Ngụy Tiểu Phi chớp chớp mắt: “Tụi mình….. không ra ngoài à?”

Ba người: “Không.”

Ngụy Tiểu Phi: “Why?”

Ba người: “………..”

Đúng vậy, why?

Nếu chỉ là bạn rất thân, nếu chỉ là bởi vì quan hệ tốt trở về thăm nhau thì mấy đứa bạn cùng phòng bọn họ có gì không tiện ở lại hiện trường?

Nhưng vẫn chẳng có ai đi ra ngoài.

Boy cắn đường Phí Hải cũng không ra ngoài.

Ngụy Tiểu Phi cũng không xoắn xuýt vấn đề ra hay không ra nữa, cậu nhỏ tuổi, trong đầu không có nhiều thứ vòng vèo quanh co như vậy, nếu không ra ngoài liền mượn máy cầm tay trong tay Phí Hải, chuẩn bị đánh hai trận.

Kết quả cầm lấy vừa nhìn, màn hình máy chơi game đã nát rồi.

Ngụy Tiểu Phi: “?”

Phí Hải: Cậu cho là cắn đường tại hiện trường dễ dàng lắm sao, bản boy cắn đường đây là lấy mạng ra để cắn ok!

Bên ngoài buồng rửa mặt, trong phòng ngủ, không khí trái lại rất bình thường.

Bách Thiên Hành lái xe bốn tiếng về cũng hiểu rõ Giang Trạm sẽ biết chính mình lái bốn tiếng đồng hồ, nhưng biểu hiện lại không hề uể oải, vẻ mặt không có xíu xiu cảm giác mệt mỏi nào, sau khi Phí Hải lén chuồn đi, y liền ngồi xuống chỗ Phí Hải mới ngồi ban nãy.

Giang Trạm kinh ngạc thì kinh ngạc, tai nhỏ máu thì nhỏ máu, tốt xấu gì cũng không phải đứa lỗ mãng, cũng đã là người hai mươi mấy tuổi đầu rồi, che giấu vẻ mặt vẫn có thể nắm chắc.

Hắn thấy Bách Thiên Hành ngồi xuống bèn thu lại sắc mặt thật nhanh, làm như bình thường nghiêng đầu cười cười: “Cậu cũng biết mình điên à? Đường đêm bốn tiếng cao tốc?”

Bách Thiên Hành nhìn nhìn chân hắn: “Sưng hơi nặng, xem ra ngã không nhẹ.”

Giang Trạm: “Giẫm phải mồ hôi trên sàn nhà, trượt một cái.”

Bách Thiên Hành cũng đoán được, hừ hừ, giọng điệu cười nhạo: “Thể chất chảy mồ hôi đó của cậu thật sự không thay đổi chút nào.”

Giang Trạm cười: “Cậu lái xe bốn tiếng về mệt thế chỉ vì chỉ trỏ thể chất của tôi.”

Bách Thiên Hành nghe vậy thì câu lên khóe môi: “Tôi lái xe bốn tiếng trở về, có mệt hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc chỉ trỏ thể chất của cậu.”

Phòng ngủ có camera đặt cố định, Bách Thiên Hành hướng mặt về phía giường, đưa lưng về phía ống kính chặn lại một chút tầm nhìn.

Giang Trạm không tiện nói thẳng, liền không tiếng động giật giật môi với Bách Thiên Hành: đi chết đi.

Bách Thiên Hành hừ cười.

Hai người ăn ý nhịp nhàng xem như không có chuyện gì xảy ra– không có chuyện ban sáng, không có chuyện suýt chút nữa gây nhau, không có bốn tiếng đường xe, càng không có vượt ranh giới, không có tâm phiền ý loạn, không có tim đập gia tốc.

Đều là người trưởng thành rồi, làm bộ cái gì cũng chưa từng phát sinh đối với bọn họ là dễ như trở bàn tay.

Giang Trạm còn ngồi dậy, quỳ gối cho Bách Thiên Hành xem chỗ sưng của mình: “Đầu gối của tôi sẽ không bị hủy dung đấy chứ.”

Bách Thiên Hành buồn cười: “Cậu tuyển tú dựa vào đầu gối?”

Giang Trạm: “Ài, không thể nói như vậy được, nếu để lại sẹo, mặc quần short lộ đầu gối ra lên sân khấu xấu lắm.”

Bách Thiên Hành: “Đã lo như thế ban ngày sao không đi viện khám.”

Giang Trạm: “Bác sĩ của ekip đã nói không sao rồi, tôi cũng cảm thấy vẫn ổn.” Dừng một chút, hỏi: “Hôm nay cậu về muộn thế mai vẫn phải đi Điện ảnh thành sao?”

Ánh mắt của Bách Thiên Hành dừng trên cái đầu gối bị sưng của Giang Trạm, xác định chỉ là vết thương ngoài da, trong miệng bình tĩnh nói: “Ừ, vẫn chưa xong.”

Giang Trạm lộ ra vẻ mặt kinh sợ thán phục: “Thế ngày mai lại bốn tiếng nữa.”

Bách Thiên Hành nâng mắt nhìn hắn: “Ừ.”

Giang Trạm khuyên nhủ: “Mau về nghỉ ngơi đi.”

Bách Thiên Hành: “Chuẩn bị đi đây.”

Giang Trạm cười: “Cảm ơn thầy Bách quan tâm, ngày mai em nhất định sẽ quản lý thể chất chảy mồ hôi của mình, không cho nó tiếp tục hại đầu gối của em nữa.”

Bách Thiên Hành hừ cười, chậm rãi đứng dậy, thuận tay ấn nhẹ chỗ bị sưng của Giang Trạm một cái.

Giang Trạm Shhhh một tiếng, duỗi thẳng lưng, trừng mắt: “Này! Đau cũng không phải cậu đâu đúng không!”

Bách Thiên Hành đứng dậy, mỉm cười từ trên cao nhìn xuống: “Ừ, không phải tôi.”

Giang Trạm khịa y: “Có lương tâm không?”

Bách Thiên Hành: “Không có.”

Giang Trạm cạn ngôn, lắc đầu: “Bị chó ăn mất rồi đúng không.”

Bách Thiên Hành: “Đúng vậy, chó con.”

Giang Trạm: “Cậu mới chó.”

Bách Thiên Hành: “Đi đây.”

Giang Trạm: “Ừ.”

Hai người khôi phục lại hình thức ở chung vốn có, cậu một câu tôi một câu, khịa nhau xong liền chuẩn bị tan rã.

Bách Thiên Hành đến như thế đào đi như thế đó, vừa mới quay người, Giang Trạm đã nói từ sau lưng: “Tôi đã thực sự sợ cậu nói câu “Đi đây” rồi.”

Bách Thiên Hành dừng lại, xoay người.

Giang Trạm ngồi dựa trên giường, trong tay ấp một cái gối ôm, vẻ mặt thản nhiên như thường: “Lần trước cậu nói “đi đây” sau đó liền không gặp lại nữa.”

Nói xong như thể ghét bỏ phất tay giục y đi: “Tranh thủ đi tranh thủ đi, không thấy mấy đứa chíp hôi trông thấy cậu là chạy à.”

Bách Thiên Hành cũng vẻ mặt bình thản như vậy, nghe lời Giang Trạm nói xong vừa xoay người vừa đáp: “Không nói “đi đây”, vậy thì “tạm biệt”.”

Giang Trạm: “Ngài đi thong thả, tạm biệt thầy Bách.”

Bách Thiên Hành đã đi tới cửa, từ góc độ của Giang Trạm thì không thấy người chỉ nghe thấy tiếng: “Ngày mai tôi ăn sáng xong rồi lại đi.”

Giang Trạm cao giọng, thanh âm sang sảng: “Biết roài.”

Cửa lớn lúc đầu rộng mở, sau khi Bách Thiên Hành đi thì bị đóng lại.

Cành cạch một tiếng, âm thanh rất khẽ, lại nặng nề rơi xuống đáy lòng Giang Trạm.

Trước lúc bọn Phí Hải đi ra từ buồng rửa mặt, Giang Trạm ấp gối ôm ngồi trên giường, rũ mắt cụp mi, trong lòng nổi cơn giông tố.

Hắn nghĩ: Mình tiêu rồi.

Ở một bên khác, Bách Thiên Hành đi ra từ phòng ký túc, cũng không để ý tới một vị phó đạo diễn nghe thấy tin tức mà đặc biệt lên tầng, lặng lẽ bước nhanh đi thẳng về phía thang máy.

Đáy lòng có một giọng nói vẫn một mực quanh quẩn bên tai y: Em ấy còn nhớ, em ấy còn nhớ.

Giang Trạm nhớ rõ, một lần gặp mặt cuối cùng ấy của bọn họ.

Cũng vẫn luôn nhớ rõ, câu nói cuối cùng y nói với em ấy, là “Đi đây”.

Sắc mặt Bách Thiên Hành bình thường, cửa thang máy kim loại phản chiếu ánh mắt thâm thúy và khóe môi khẽ nhếch lên của y.

Phó đạo diễn cho rằng có chuyện gì, hỏi: “Thầy Bách?”

Bách Thiên Hành cười cười rất khẽ: “Không có gì.”

Không có gì, chỉ là cảm thấy.. bốn tiếng đồng hồ đổi lại bốn phút này, rất đáng giá.

Đêm hôm đó, Giang Trạm hầu như không thể ngủ nổi.

Giữa những tiếng ngáy thay nhau khẽ vang lên lúc này, ánh sáng màn hình máy chơi game ở trong bóng đêm phản chiếu trên nửa khuôn mặt của Giang Trạm.

Hắn không thấy buồn ngủ, không hề mệt mỏi, vẫn luôn chơi game.

Trong lúc ấy có thời điểm chơi đến mức cáu kỉnh, cũng có thời điểm thực hưng phấn, nhưng từ nội tâm cuồn cuộn phập phồng cho tới lúc sau dần dần bình tĩnh lại, sau nửa đêm, game càng chơi càng vững vàng.

Rạng sáng bốn giờ hơn Giang Trạm mới buông máy game xuống, nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau 6h30, không cần đồng hồ báo thức đánh thức Giang Trạm đã rời giường đúng giờ.

Lúc đi đến buồng rửa mặt, vừa đúng lúc Ngụy Tiểu Phi mơ mơ màng màng mò mẫm đi vào xả nước.

Ngụy Tiểu Phi đứng ở bên tường, mò quần, đưa lưng về phía Giang Trạm, ngáp một cái: “Anh ơi, hôm nay anh vẫn ăn sáng cùng Bách Thiên Hành à.”

“Ừ.”

Giang Trạm rửa mặt xong, ngẩng đầu, trong gương, gương mặt dính nước và ánh mắt của hắn vô cùng, dị thường kiên định.

Hắn rút khăn giấy từ trên giá lau khô sạch sẽ gương mặt, khẽ giọng thản nhiên nói: “Anh chưa bao giờ xoắn xuýt.”

Ngụy Tiểu Phi còn đang mơ mơ màng màng, nghe không hiểu, trong tiếng xả nước mờ mịt hỏi: “Ả?”

Giang Trạm xoay người đi ra ngoài: “Đừng ả nữa, tập trung tè đi.”

Ngụy Tiểu Phi hút hút cái mũi: “Ò.”

Giang Trạm thay quần áo xong, lúc chuẩn bị ra ngoài Tùng Vũ mới khốn khổ thức giấc.

Hắn đầu tóc rối bù mờ mịt nhìn Giang Trạm, não load trong chốc lát: “Ờ đúng, hôm qua thầy Bách trở về rồi.”

Thấy Giang Trạm đeo cái gì đó lên cổ, híp mắt: “Dây chuyền gì đó, sao chưa thấy anh đeo bao giờ.”

Giang Trạm: “Đeo rồi.” Nói xong cầm túi lên: “Anh xuống tầng trước đây.”

Tùng Vũ ngáp một cái: “Được.” Dừng lại một chút, giương giọng: “Ài, thế các anh hôm nay không phải là ba người cùng ăn sao? Em nhớ rõ hôm qua Kỳ Yến hẹn anh nay cùng nhau mà.”

Giang Trạm không quay đầu lại, phất tay đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong gian thang máy tầng 12, Kỳ Yến quả nhiên đã đợi rồi, cửa thang máy vừa mở ra, cậu nhìn thấy Giang Trạm liền cười bước vào trong: “Trạm ca.”

Giang Trạm ấn tầng 14, Kỳ Yến sửng sốt: “Lên tầng trước?”

Giang Trạm nói đến là thoải mái: “Thầy Bách trở về, tôi phải bỏ bom cậu rồi.”

Thang máy ngược lên trên, Kỳ Yến chớp mắt mấy cái, chưa thể nào phản ứng lại kịp.

Giang Trạm nhìn cậu: “Tôi tự chủ trương sắp xếp cho cậu một chút, hôm nay cậu cùng mấy đứa phòng tôi ăn sáng, được không?”

Kỳ Yến vốn là hẹn Giang Trạm, muốn cùng ăn sáng với nhau. Chủ yếu cũng bởi bên cạnh cậu chưa có ai quen, chẳng thân với ai, hiếm thấy mới cảm nhận được có thể ở chung như bạn tốt với Giang Trạm, liền muốn gần gũi một chút.

Kiểu đã hẹn trước xong hết rồi đến hôm sau lại lâm thời bị cho leo cây, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy lật lọng, cảm giác sẽ không quá tốt.

Nhưng có lẽ bản thân Kỳ Yến có ấn tượng tốt với Giang Trạm, cũng có thể là khí tràng mà cả người Giang Trạm tỏa ra hôm nay làm cho người ta có một loại cảm giác hắn làm chính sự, Kỳ Yến không nói gì, cũng không tụt hứng, đồng ý rồi.

Giang Trạm đưa Kỳ Yến lên tầng: “Đừng khẩn trương, bạn cùng phòng tôi mấy đứa đều rất dễ ở chung.”

Kỳ Yến ngoan ngoãn theo sát, gật đầu: “Được.”

Giang Trạm: “Tìm một phương thức mà chính mình thấy thoải mái ở chung với chúng, không cần có suy nghĩ nhất định phải nói thêm cái gì, hoặc là cưỡng ép hòa nhập với đề tài.”

Kỳ Yến nghiêm túc nghe: “Em hiểu rồi.”

Giang Trạm: “Kết bạn không khó vậy đâu, cậu có thành ý, người khác sẽ cảm nhận được. Cho dù cậu có khẩn trương cũng không sao. Tụi nó sẽ dẫn dắt cậu.”

Kỳ Yến: “Được rồi, em….. cố gắng hết sức thử xem.

Hai người vừa nói vừa đi về hướng phòng ngủ bọn Giang Trạm, lúc sắp tới cửa, Giang Trạm dừng bước lại một chút, quay đầu, thả chậm lại tốc độ: “À đúng rồi, còn chuyện này nữa.”

Kỳ Yến: “?”

Giang Trạm cười cười thẳng thắn, giọng điệu thương lượng: “Lúc mà thầy Bách ở đây, cậu cố gắng hết sức đừng ở một mình với tôi, lúc có cả đám thì không sao.”

Kỳ Yến nghe không hiểu: “Ả?”

Giang Trạm không giải thích nhiều, chỉ hàm hồ khái quát tình hình: “Về phương diện kết bạn tôi có chút lịch sử đen, nhưng không muốn lại khiến thầy Bách không vui.”

Kỳ Yến: “???”

Tới cửa phòng ngủ rồi, Giang Trạm đối diện Kỳ Yến, giơ tay gõ cánh cửa chính rộng mở: “Vào đi thôi.”

Lại giương giọng vào trong cửa: “Chủ nhiệm Chân!”

Tiếng của Chân Triều Tịch truyền ra từ trong phòng ngủ: “Đây!” Dừng lại một cái, “Ố? Trạm ca sao anh còn chưa đi?”

Giang Trạm: “Trở về kết nạp thêm thành viên cho đội ngũ gà nhí mấy đứa.”

Bên trong cánh cửa buồng rửa mặt lập tức thò ra một cái đầu người.

Tùng Vũ cả mặt toàn bọt sữa rửa mặt, khó hiểu mà nhìn ngoài cửa chính: “Thêm ai?”

Giang Trạm ra hiệu Kỳ Yến.

Kỳ Yến bước bước nhỏ vào trong cửa, ngại ngùng cười cười với Tùng Vũ.

Tùng Vũ kinh ngạc: “Vãi, đây chẳng phải là bình hoa của Cực hạn chúng ta sao….. Ẹc….” Vội vàng sửa miệng: “Tôi khen cậu đẹp ấy mà, lớn lên đẹp.”

Giang Trạm ra hiệu Tùng Vũ: “Dẫn cậu ấy theo cùng, được chứ?”

Tùng Vũ dùng ngón tay làm một cái OK: “Đương nhiên.”

Giang Trạm khoác túi trên vai, nhanh chóng rời đi.

Tùng Vũ đi ra từ buồng rửa mặt, đứng ở cửa phòng ngủ, ló đầu nhìn thoáng qua hành lang, quay đầu lại hỏi Kỳ Yến: “Vãi, cậu hôm nay chẳng phải hẹn cùng ăn sáng với anh ấy sao, giờ lại ném cậu cho tụi tôi là có chuyện gì?”

Kỳ Yến nỗ lực xoay chuyển bộ óc không quá đủ dùng của mình: “Có thể là sợ…… ừm…. sợ…… thầy Bách…. ừm, ghen?”

Tùng Vũ chầm chậm trố lồi mắt.

Kỳ Yến gian nan nỗ lực giao tiếp xã hội: “Cái đó, tôi có thể… đi vào không?”

Tùng Vũ trợn một đôi mắt chuông đồng lớn: “Vào đây vào đây.” Lại vãi thêm một cái, vừa mang Kỳ Yến vào cửa vừa hô to vào trong phòng ngủ: “Chết đến nơi rồi, mấy ông mau ra nghe bình hoa nói thế nào đi nè. Sao tôi lại bắt đầu cảm thấy hai người đó sai sai rồi!”

Giang Trạm đã đi vào thang máy.

Từ tầng 14 đến tầng 9, chỉ cần 11 giây.

Trong 11 giây này, Giang Trạm rất chắc chắn, việc mình đưa Kỳ Yến về trên tầng để cậu ấy đi cùng bọn Tùng Vũ, là hoàn toàn chính xác.

Nhiều năm trước, hắn và Bách Thiên Hành đã không ít lần vì Diêu Ngọc Phi mà trở mặt cãi nhau.

Cậu nhóc Kỳ Yến này ở trong mắt Giang Trạm có vẻ không có vấn đề gì, chân thành, nhiệt tình, lương thiện, vấn đề duy nhất chính là khí chất của cậu và Diêu Ngọc Phi trước kia có chút trùng hợp, đều là kiểu con trai trông rất ngoan rất yếu đuối như vậy.

Trong vấn đề về Diêu Ngọc Phi, Giang Trạm thừa nhận lúc trước mắt mù, không chỉ thừa nhận, mà còn biết rất rõ ràng, trước mắt tuyệt đối không thể lại để một Diêu Ngọc Phi thứ hai mù quáng xen vào.

Dù sao lúc trước trở mặt với Bách Thiên Hành, trở xong còn có thể tiếp tục làm bạn bè, bây giờ nếu như trở mặt……

Ai muốn làm bạn bè với cậu ta!?

Thang máy “Đinh” một tiếng tới tầng 9, Giang Trạm đi ra từ thang máy.

Một loạt gương trên vách thang máy phản chiếu sự kiên định, bóng dáng nhẹ nhàng của hắn.

Tới căn tin, Giang Trạm trông thấy Bách Thiên Hành đang ăn sáng rồi, cười giơ tay vẫy vẫy, trước tiên đi cửa sổ lấy cơm đã.

Dì múc cơm: “Bữa nay ăn chi? Vẫn lấy súp nồi sành trước?”

Giang Trạm cười chào hỏi dì, lại nói dĩ nhiên: “Có hôm nào cháu không ăn súp nồi sành.”

Dì lấy nồi sành giúp hắn, giương mắt nhìn hắn cười nói: “Qua ngủ sớm lắm ha? Bữa nay trông cậu có vẻ cực kỳ hoạt bát.”

Giang Trạm thấp giọng huyên thiên: “Dì à, cái này gọi là “Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái”.”

Dì: “Việc vui gì?”

Giang Trạm cười nói: “Bí mật.”

Gọi cơm xong ngồi xuống bên bàn ăn, giống như bình thường, hắn với Bách Thiên Hành vừa ăn vừa nói chuyện.

Bách Thiên Hành cũng phát hiện hôm nay tinh thần hắn cực kỳ tốt, hỏi: “Vàng trên trời rơi xuống bị cậu nhặt được à?”

Giang Trạm: “Rơi vàng làm gì, tôi lại không thiếu vàng, rơi C vị đi.”

Bách Thiên Hành sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn đối diện.

Lúc trước y quả thật không thấy Giang Trạm có bao nhiêu để ý đến C vị.

Bách Thiên Hành: “Giờ muốn thắng rồi?”

Giang Trạm miệng ngậm một ngụm canh, trầm ngâm tự hỏi, con ngươi đảo tròn, hoàn toàn là một dáng vẻ hướng ngoại linh động.

Hắn nuốt canh, cười nói: “Lúc trước không nghĩ nhiều, cảm thấy đi một bước tính một bước, bây giờ sẽ cảm thấy, xem C vị như một mục tiêu sắp tới đi.”

Bách Thiên Hành hiểu rõ Giang Trạm, một khi hắn đã có mục tiêu, có quyết tâm thì quả thực tinh thần con người và cả tình thế sẽ thay đổi rất lớn.

Tuy không rõ lắm vì sao lúc trước hắn không để ý đến C vị cho lắm mà hiện tại đột nhiên lấy C vị trở thành mục tiêu, nhưng tinh thần diện mạo mà Giang Trạm biểu hiện ra lúc này, cùng với ánh sáng nở rộ trong ánh mắt ấy, hoàn toàn giống như cậu trai bừa bãi phấn chấn hồi cấp ba vậy.

Mà Giang Trạm sớm đã không còn là thiếu niên nữa rồi, dáng vẻ khí chất sau khi trưởng thành ở độ tuổi ngoài 20 lại hiển hiện trọn vẹn sự tự tin và bừa bãi, khí tràng cả người vọt lên đến một trạng thái đỉnh cao.

Bách Thiên Hành lẳng lặng quan sát, càng xem càng kinh ngạc, càng xem trái tim đập càng nhanh — bất kể Giang Trạm trong hình dáng nào, y cũng đều thích, mà Giang Trạm trước mắt này, giờ phút này, làm cho y thấy kinh diễm quá đỗi.

Thật giống như trong khoảng thời gian một ngày, một đêm, Giang Trạm đã hoàn thành giai đoạn lột xác trưởng thành.

Là cái gì?

Bách Thiên Hành không rõ là cái gì, cũng không quan sát ra được cái gì, nhưng y để ý tới, hôm nay Giang Trạm đeo chiếc dây chuyền thánh giá y tặng.

Bách Thiên Hành nhìn nhìn dây chuyền, hỏi: “Sao hôm nay lại có hứng đeo?”

Giang Trạm nhìn y, ánh mắt thấu triệt mà sáng rỡ: “Nhớ ra đeo liền đeo, buông thả cũng buông thả rồi.”

Bách Thiên Hành hừ cười, ăn xong ngụm canh thứ ba: “Không sợ bị fans chụp được cắn CP?”

Giang Trạm nhún vai, thoải mái: “Chẳng phải cậu nói đó sao, quang minh lỗi lạc.”

Cùng ngày hôm ấy, ăn xong bữa sáng, Giang Trạm lập tức đi xuống tầng sang tòa Tứ Phương, Bách Thiên Hành trước tiên xuống tầng 3 ngồi một lát mới lái xe rời khỏi từ cửa hông, quay về Điện ảnh thành.

Hai tiếng sau, Bách Thiên Hành lái xe vào khu phục vụ cao tốc, lúc nghỉ ngơi lướt di động tới reuters bắt đầu làm việc của Giang Trạm mà fans chụp hôm nay.

Ảnh chụp ngày hôm nay, tất cả đều là chính diện, ánh mặt trời dừng trên mặt hắn, trong con ngươi tựa hồ mạ một tầng ánh sáng dịu dàng, đuôi mày khóe mắt tất cả đều là sự phấn chấn và ý cười.

Trước kia Giang Trạm cũng cười trước ống kính, nhưng là cười rất cởi mở sáng sủa, cũng ít nhiều có chút kiềm chế, đã sớm không dư lại sự bừa bãi thoải mái như hồi cấp ba trước kia.

Bách Thiên Hành vẫn cho rằng thời gian trưởng thành và từng trải có ảnh hưởng đến em ấy, không để ý lắm.

Hiện giờ, rốt cuộc cũng lại thấy được nụ cười mỉm sáng ngời nhất, cực hạn nhất.

Bách Thiên Hành nhìn tới nhìn lui tấm ảnh đó mấy lần, lưu vào trong album ảnh điện thoại.

Lại dựa cánh tay lên vô-lăng, thở dài trong yên lặng: Thật đúng là chết người, thấy em ấy tủi thân, muốn về, thấy em ấy cười, vẫn muốn về. Bất kể như thế nào, đều muốn về.

Nội bộ fans cũng đang sôi nổi thảo luận reuters bắt đầu làm việc của Giang Trạm sáng ngày hôm nay.

[ Trạng thái của Giang Trạm hôm nay quá tốt luôn mà!! Đây là ảnh chụp bắt đầu làm việc? Tôi mẹ nó cho rằng đây là đang kiếm cơm!! ]

[ Khí chất siêu đỉnh, siêu đỉnh, cười rộ lên cả người đều phát sáng!! ]

[ Tôi không xong rồi tôi không xong rồi! Tôi quyết định về sau tối cắn Tuyệt Mỹ, ngày cắn mặt Giang Trạm, gương mặt cùng khí chất này quả thực hợp khẩu vị của tôi quá đi mất! ]

[ Tau đã liếm xong mặt! Các mày chú ý dây chuyền! Dây chuyền! Dây chuyền biết không! Giang Trạm hôm nay đeo cái dây chuyền thánh giá kia! Có thể cắn cả Tuyệt Mỹ với mặt luôn! ]

[ Hôm nay tui xin ảnh cùng khung của Giang Trạm với Bách Thiên Hành! Ai p một tấm được hong? Các cậu cứ nhìn mà xem, một mình Trạm Trạm là có thể khởi động được hai chữ Tuyệt Mỹ! ]

[ Hôm nay quả thực là thời khắc đỉnh cao của visual Giang Trạm! Chính nhan sắc này của ảnh, C vị, thoát vòng, một chút vấn đề cũng không có. ]

[ Ảnh làm việc hôm qua vừa dục vọng vừa hấp dẫn, hôm nay chính xác là nhan sắc đỉnh cao, nói đài Ngỗng nhặt được bảo vật là Giang Trạm thật sự không sai tí nào. Lúc trước anti còn nói cái gì mà Giang Trạm không xứng với Bách Thiên Hành, tôi chờ xem sau này Giang Trạm hot rồi có bao nhiêu kẻ bị vả mặt bôm bốp. ]

Mà cùng ngày hôm ấy, Giang Trạm không chỉ là tinh thần diện mạo tươi tỉnh, biểu cảm khuôn mặt nổi bật, hắn còn chủ động tìm Tề Manh trao đổi bàn bạc một sự kiện.

Tề Manh nghe xong đề nghị của Giang Trạm, vô cùng kinh ngạc: “Cháu muốn tự sửa ảnh cho mình?”

Giang Trạm nghiêm túc phân tích: “Cũng giống như việc thức đêm luyện đề thi trường top vậy, về tuyển tú, cháu tự mình sửa ảnh, xem như tự cho chính mình một cái biệt đãi lót đường.”

Tề Manh ngẫm nghĩ: “Thật ra không phải là vấn đề biệt đãi, kỹ thuật và bản lĩnh của bản thân cháu, muốn tự tranh thủ cho chính mình hoàn toàn không thành vấn đề. Mấu chốt là, bình thường cháu phải huấn luyện hơn nữa còn sắp công diễn tới nơi, có tinh thần sức lực để làm những cái này sao?”

Dừng lại một lúc, Tề Manh xem ở quan hệ của Giang Trạm với cậu Vi Quang Khoát mà nói một câu: “Hay là thế này, cháu cứ chuyên tâm tuyển tú, chú âm thầm tìm người giúp cháu, làm cái fansite, đập chút tiền vào làm cho tốt một chút, tuyên truyền tuyên truyền, tranh thủ thoát vòng, thấy sao?”

Giang Trạm: “Thôi, cứ để tự cháu đi ạ.” Lại nói: “Cháu dùng tay nghề bản lĩnh của chính mình, cháu vẫn có tự tin.”

Tề Manh: “Vậy cháu dự định làm thế nào? Máy tính chú có thể lén sắp xếp giúp cháu, cũng có thể tìm người trà trộn vào đội ngũ tiếp ứng chụp ảnh cho cháu, cháu dành thời gian đến chỗ này của chú chỉnh sửa ảnh một chút là ổn, về phần fansite và tuyên truyền thì….?”

Sự tự tin của Giang Trạm viết nơi đáy mắt: “Yên tâm, cháu quen biết với nửa giang sơn của giới fans.”

Tề Manh: “Hả?”

Giang Trạm: “Một thái thái chỉnh sửa ảnh khá có danh tiếng trong vòng tròn giới fans.”

(Thái thái /太太/ là xưng hô dành cho những người sáng tác đồng nhân/fanart/meme dựa trên tác phẩm gốc.)

Tề Manh phản ứng lại: “Chú đã bảo sao cháu lại biết sửa ảnh, còn biết chuyện giới fans nhiều như vậy, thì ra là có người quen.” Nghĩ nghĩ: “Được rồi, vậy cháu bây giờ phải liên hệ với thái thái sửa ảnh trong giới fans đó nhỉ? Vừa khéo di động của cháu vẫn luôn ở chỗ chú.”

Giang Trạm gật gật đầu: “Phiền chú rồi.”

Vì thế sau đó không lâu, bạn học Vương Phao Phao mất liên lạc với P n ngày, nhớ P thành bệnh, vào lúc đang chìm đắm trong nhan sắc đỉnh cao của Giang Trạm hôm nay không thể tự thoát ra được, thoáng nhìn qua góc phải bên dưới màn hình, một cái biểu tượng quen mắt nào đó không ngừng lóe sáng, suýt chút nữa kinh hãi đến mức ngã xuống bàn.

@Vương Phao Phao: P?????????

@P đồ: Còn sống.

@Vương Phao Phao: %&&%%%&#¥%%#????!!!

@P đồ: Tôi có việc cầu bà giúp đây, nói ngắn gọn.

@Vương Phao Phao: Ồ ồ ồ ồ, được được được, ông nói đi.

@P đồ: Tôi muốn đẩy cho Giang Trạm thoát vòng, bà làm giúp tôi cái fansite của Giang Trạm.

@Vương Phao Phao:!!!!??? Giang Trạm?????

@Vương Phao Phao: Không đúng, chẳng phải nhà ông có việc vẫn bận rộn tứ phía sao, thế nào lại đột nhiên muốn đẩy Giang Trạm? Có ai đập tiền tìm đến ông à?

@P đồ: Đừng hỏi, sau này sẽ nói cho bà biết.

@Vương Phao Phao:?

@P đồ: Làm hay không làm?

@Vương Phao Phao: Làm làm làm!!! Hahahaha khéo quá đi mất, tui vốn đã chuẩn bị làm cái fansite cho Giang Trạm rồi, quả thực thích visual của anh ý lắm rồi.

@Vương Phao Phao: Bây giờ có ông sửa ảnh cho anh ý rồi, tui ông song kiếm hợp bích, nhất định có thể push Giang Trạm hot, hot thoát vũ trụ luôn!

@Vương Phao Phao: Đúng rồi, P, ông vẫn chưa biết Tuyệt Mỹ ha, tui long trọng giới thiệu cho ông CP Tuyệt Mỹ mới xuất hiện gần đây cắn chít người không đền mạng nè!

@Vương Phao Phao: Tui kể ông nghe……

@P đồ: Đã biết rồi, chút nữa gửi cả cùng khung của Tuyệt Mỹ cho tôi, tôi tiện tay sửa luôn một thể.

@Vương Phao Phao:???? = 口 =??? Á đù??? Sao mà ông biến mất một hồi quay lại cái gì cũng biết tuốt? Gần đây rốt cuộc ông làm cái gì dợ?

@P đồ: Không gì cả, chỉ chơi chơi bóng rổ, đánh đánh game, ăn ăn bữa sáng, kết bạn một cách quang minh lỗi lạc.

@Vương Phao Phao: Oa~ là cuộc sống cực kỳ lành mạnh của người trưởng thành~

@Vương Phao Phao: Thứ cho tui mạo muội lắm mồm hỏi một câu, lành mạnh như dị, có sinh hoạt “cua đồng” không? (cua đồng = bị chính phủ kiểm duyệt)

@P đồ: Nỗ lực một chút, về sau sẽ có.

Hết chương 43.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.