“Tiễn em xa ngàn dặm……”
Nửa đêm hôm ấy diễn tập xong xuôi, hơn 11h, phòng ký túc đám Giang Trạm vẫn đang cuồng hoan.
Tùng Vũ đang tắm rửa trong buồng tắm giặt, vừa tắm vừa hát rống lên bài <Nghìn trùng xa cách>.
Chân Triều Tịch đang sắp xếp đồ vật ngày mai cần dùng, Ngụy Tiểu Phi đang thu dọn lại cái giường lộn xộn của mình, hai người đồng ca gào rống hát hò cùng với Tùng Vũ.
“Tiễn em xa ngàn dặm
Em không nói nửa lời dù đúng hay là sai
Thế thời trầm lặng, có lẽ không nên chăng
Tình đôi ta cách trở!~”
Sau khi trở về, Giang Trạm vẫn luôn duỗi chân tựa vào đầu giường đánh game.
Đám Tùng Vũ đã phát hiện từ lâu rồi, hai ngày nay Giang Trạm chơi game thường xuyên lắm, hễ rảnh là lôi máy game ra, không có việc gì làm liền chơi, bận hay không bận trong tay cũng cầm cái máy.
Vừa hỏi, Giang Trạm đã nói chơi game cho tỉnh táo.
Đám Tùng Vũ hoàn toàn không thể hiểu được chơi game sao lại có thể tỉnh táo đầu óc, trong mắt của đám con trai này, chơi game chỉ có càng chơi càng hưng phấn, càng hưng phấn đầu óc càng dễ mụ mị, chơi lâu quá lúc dừng lại cả người cứ như thể khoét rỗng, không biết mình đang ở đâu, không biết mình làm cái gì.
Nhưng Giang Trạm không giống, hắn chơi thì có chơi, nhưng trong đầu lại nghĩ suy mấy chuyện hoàn toàn khác.
Những chuyện này đều là xảy ra vào thời cấp ba lúc trước.
Tỷ như hồi đầu quan hệ của hắn và Bách Thiên Hành thật ra không được tốt thế này.
Hắn ở 10-1, Bách Thiên Hành ở 10-3, hai lớp bình thường không có dịp cùng xuất hiện, ngoại trừ tiết thể dục.
Hai lớp cùng học tiết thể dục, cũng là cùng một thầy thể dục dạy chung, thầy không quản bọn hắn cho lắm, nhóm nam sinh liền tụ tập lại cùng chơi bóng rổ.
Ngay từ đầu hai lớp tự đánh phần mình, sân bãi cũng chia ra, sau đó không biết ai đề nghị trước, hai lớp liền mỗi bên ra quân năm người đấu nhau.
Giang Trạm lúc bấy giờ thích chơi vị trí tiền đạo, tấn công cực kỳ mạnh, nam sinh cùng lớp cũng thích chuyền bóng cho hắn, trên cơ bản chỉ cần đối thủ không phải dạng siêu mạnh thì Giang Trạm toàn lấy được điểm.
Kết quả gặp được Bách Thiên Hành, tắt điện luôn, tắt đến triệt để.
Lần nào Giang Trạm cũng đều có thể bị Bách Thiên Hành chặn mất bóng, lúc ném rổ còn bị y bất chấp lấn át, chắn bóng, tranh bóng bật bảng còn ddeos tranh được.
Mấy cái này thì thôi đi, đổi ngược lại, Giang Trạm vẫn không chặn được bóng của Bách Thiên Hành, càng không cản được đường bóng.
Bách Thiên Hành chạy siêu hơn hắn, nhảy tốt hơn hắn, phản ứng nhanh hơn hắn, còn giỏi ném rổ cực kỳ.
Giang Trạm ban đầu còn bị kích thích ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng đánh thế nào cũng không lại, tâm hiếu thắng của hắn mạnh như thế, tức muốn thổ huyết trong lòng luôn.
Tiết thể dục về sau, hai lớp lại thi đấu Giang Trạm sẽ không chơi nữa, một mình cầm bóng đứng chơi dưới khung rổ.
Có lần Bách Thiên Hành chạy sang quầy bán quà vặt mua nước đi ra, vừa vặn lướt qua hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt mắc cười hỏi: “Cậu không thắng được là dứt khoát nghỉ chơi luôn à?”
Giang Trạm đập bóng, há một tiếng: “Không thắng tôi cũng không thể tự mình bực với mình à?”
Bách Thiên Hành vặn mở nắp chai nước có ga, ngửa đầu uống một ngụm, đánh giá hắn: “Thua không ngóc được à?”
Giang Trạm nhún vai, vẻ mặt chả hề gì: “Đúng, thua không ngóc nổi.”
Bách Thiên Hành buồn cười nhìn nhìn hắn, giơ tay ra hiệu: “Đưa bóng cho tôi.”
“Làm gì?” Giang Trạm chuyển bóng cho y.
Bách Thiên Hành nhận bóng một tay, không cả đập bóng, dùng lòng bàn tay nâng nhẹ lên, một tay khác cầm chai nước ngọt, lại ngửa đầu uống ngụm nữa, dáng vẻ cực kỳ tùy ý nhìn chăm chú vào khung rổ, gập cổ tay, giơ tay ném bóng.
Trái bóng rổ vút qua không trung một đường cong rất khoan thai, bị ném lọt khung rổ.
Bách Thiên Hành nhướng mày ra hiệu với Giang Trạm: “Ném bóng chẳng phải mỗi thế thôi à?” Lại nói: “Dỗi tiếp đi, chắc giờ càng tức hơn rồi nhỉ.”
Giang Trạm: “?????”
Bách Thiên Hành uống nước ngọt, xoay người đi.
Giang Trạm: “!!!!”
Lần đó Giang Trạm bị tức không nhẹ, thầm thề hắn mà còn để ý đến Bách Thiên Hành thì là chó.
Tới học kỳ 2 lớp 10, gặp lại nhau, Bách Thiên Hành hỏi hắn có muốn 1vs1 không, Giang Trạm nghĩ nghĩ, làm chó đây.
Làm xong còn rất vui vẻ nữa chứ, bởi vì Bách Thiên Hành dạy hắn mấy phương pháp chặn bóng, còn cả kỹ xảo ném rổ nữa, giả dụ chỉ dạy cho hắn dẫn bóng lách người.
Giang Trạm đều không có ký ức với chuyện và người lúc đó, càng không đem lòng ghi hận, phát hiện ra có thể chơi bóng được với Bách Thiên Hành, liền chủ động đòi số điện thoại lén hẹn cùng nhau chơi bóng, nghĩ đến hai đứa đều thường đi net đánh game, thế là lại hẹn bao nguyên đêm với nhau.
Đến lớp 11 được xếp vào cùng một lớp, quan hệ của hai người lại ứng với câu “xa thơm gần thối”.
Giang Trạm mau chóng phát hiện ra tên Bách Thiên Hành này mặt quạo cực kỳ, tính tình cũng chả tốt như thế, đôi khi hai đứa một lời không ưng liền trở mặt ngay, vừa trở mặt là có thể không ai thèm để ý ai.
Phần lớn làm lành đều là Bách Thiên Hành chủ động gửi tin nhắn hẹn cùng ăn cơm, hoặc là chơi bóng, đi net, Giang Trạm mới có thể lại để ý tới y.
Lúc ấy không cảm nhận được, giờ hồi tưởng lại, hai người một khi trở mặt liền chiến tranh lạnh, chấm dứt chiến tranh lạnh đều là do Bách Thiên Hành chủ động, là cái kiểu “ngoắc ngoắc ngón tay hắn quay đầu liền”, khác quái gì huýt sáo chào hỏi chó con đâu.
Giang Trạm: Thì ra từ trước hắn đã rất chó.
Bị kêu là cún con, quả thực không phải cái xưng hô hay ho gì, nhưng Giang Trạm bây giờ nghĩ đến cún con cún con, liền cảm thấy dễ nghe vô cùng.
Còn nghĩ đến Bách Thiên Hành…….
Có chút cảm giác.. thật vi diệu.
Giang Trạm không quá chắc chắn, thậm chí không xác định được chút nào, Bách Thiên Hành rốt cuộc chỉ coi hắn là bạn bè, hay là cũng có một chút gì đó khác biệt đối với hắn.
Giang Trạm dùng cảm giác cơ thể cảm nhận được là có điểm khác biệt, lại cẩn thận dùng lý trí ngẫm lại, liền cảm thấy sẽ không có khả năng.
Lần nữa nhớ về cái lần Bách Thiên Hành cứng rắn rắc cho hắn chút thính trên hành lang căn tin, y nói là đùa chơi thôi, cũng thật sự giống như chỉ đùa giỡn chơi chơi thôi.
Giang Trạm nghi ngờ có phải vì chính mình gay hay không mà có phần nghĩ nhiều, nhưng cảm giác của hắn lại nói cho chính bản thân hắn biết, Bách Thiên Hành vào lúc đó quả thực có phần khác thường.
Buổi chiều lúc đang diễn tập cũng không rõ ràng nữa, nếu phải nói thành lời thì thật ra cũng chẳng có gì, mà nếu nói không có gì, thì chút xíu cảm giác như ê ẩm tê dại mà Giang Trạm cảm nhận được ấy, cực kỳ chân thực, căn bản không phải là giả.
Con người sợ nhất là tự mình đa tình, Giang Trạm cũng hơi sợ.
Hắn không rối rắm, con đường trước mắt hết sức rõ ràng, chỉ là hắn cảm thấy, vào lúc bản thân muốn nhìn rõ được Bách Thiên Hành, lại một chút cũng nhìn không rõ.
Dù sao thì dùng đầu óc ngẫm kỹ lại, dùng lý trí phân tích, Bách Thiên Hành thật đúng là không có lý do gì để thích hắn cả.
Giang Trạm nghĩ ngợi lung tung một hồi, lực chú ý lại tập trung lần nữa về game, sau khi trò chơi trong tay qua cửa, ném máy game cầm tay xuống cạnh gối đầu một phát, đứng dậy.
Hắn nhìn Chân Triều Tịch với Ngụy Tiểu Phi: “High thế cơ à?”
Chân Triều Tịch: “Công diễn mà, lên sân khấu mà, đương nhiên phải high.”
Giang Trạm: “Đừng hưng phấn quá…”
Ngụy Tiểu Phi: “Anh, bây giờ anh không high, ngày mai cũng phải high.”
Hôm sau, lời Ngụy Tiểu Phi nói được chứng thực hoàn hảo.
Diễn tập và ghi hình hoàn toàn khác nhau, lúc diễn tập thực tập sinh còn hi hi ha ha, mà ngày ghi hình, toàn bộ hậu trường đều là vận hành hiệu suất cao, không khí khẩn trương nhuộm đẫm hưng phấn.
Sân khấu chính thức đầu tiên, Giang Trạm khó tránh khỏi có chút lo lắng thấp thỏm, vì để bảo đảm không có sai sót gì, hắn không phân tâm đi chơi game nữa.
Kết quả sáu người khác trong nhóm hắn, hóa trang đã hóa xong, lúc đang làm tóc, cả đám toàn bộ đều cầm máy game.
Tưởng Đại Chu vừa đánh vừa điên cuồng rung chân, rung vừa nhanh vừa tần suất cao.
Lúc Giang Trạm trang điểm thì hỏi bọn họ: “Mấy cậu làm gì đấy?”
Sở Mẫn ngày thường đều không để ý đến cả đội mở miệng đầu tiên: “Khẩn trương.”
Bành Tinh mau mắn nói: “Em không khẩn trương!”
Tưởng Đại Chu: “Em cũng không khẩn trương!” Sau đó tần suất rung chân càng nhanh hơn.
Kỳ Yến hít sâu: “Em có chút cảm giác không thở nổi.”
Hai nam sinh lớp D tự động viên tinh thần chính mình: “Không thành vấn đề, được mà được mà, chúng ta hoàn toàn có thể.”
Giang Trạm làm xong make-up tạo hình, cảm thấy cứ như này không được, đoạn lấy máy nghe nhạc ra ngay tại phòng hóa trang phát《Living 》một lần.
“Nào nào nào, điều động không khí một chút.”
Mấy nam sinh hoặc đứng hoặc ngồi, bắt đầu uốn éo cơ thể theo âm nhạc, một lần nữa điều động bầu không khí.
Điều động trong chốc lát, Bành Tinh: “Không được rồi, sao lại không có cảm giác trên sân khấu vậy.”
Sở Mẫn: “Không đủ high.”
Kỳ Yến: “Cứ lên sân khấu hẳn là tốt liền.”
Giang Trạm: “Bây giờ làm nóng người trước đi, mọi người điều động cảm xúc lên hết, các cậu cũng dẫn dắt tôi với nhé, tôi sợ lần đầu tiên lên sân khấu sẽ luống cuống biểu hiện không tốt.”
Mọi người bấy giờ mới chợt nhận ra, hôm nay là sân khấu chính thức đầu tiên của Giang Trạm.
Bành Tinh một bên uốn éo theo điệu nhạc một bên dẫn đầu vỗ tay: “Woo~! Trạm ca cố lên! Anh làm được! Anh soái nhất vũ trụ!”
Tưởng Đại Chu: “Sân khấu đầu tiên, hạ gục toàn trường!”
Kỳ Yến: “Cố lên! Cố lên!”
Sở Mẫn cho cái kiến nghị chân thành: “Lần đầu tiên lên sân khấu đừng nhìn dưới khán đài, tập trung toàn bộ sự chú ý ở trên sân khấu.”
Hai nam sinh lớp D: “Anh chỉ cần nghĩ, ai thèm care, ông đây đệ nhất thiên hạ, cả thế giới đều phải vote cho ông đây.”
Tất cả mọi người bắt đầu high.
Trường quay, khán giả tại hiện trường đang xếp hàng theo thứ tự để vào sân, hậu trường, các thực tập sinh tạo hình xong kết đội cùng đi đến phòng chờ lên sân khấu.
Kể cũng trùng hợp, vừa khéo chạm mặt tổ mentor trong hành lang dài.
Các nam sinh miệng ngọt gọi Nhung Bối Bối: “Chị Bối Bối.”
Nhung Bối Bối: “Hôm này đều phải cố gắng nha.”
Đồng Nhận Ngôn ra vẻ hung dữ, nói trêu: “Nhảy không tốt không được khóc nhè trên sân khấu đâu đấy.”
Đan Hách: “Đừng nghe thầy Đồng, chính thầy Đồng từng khóc trên sân khấu liền cho rằng tất cả những người trẻ đều giống như cậu ấy.”
Diêu Ngọc Phi cười nhạt cổ vũ: “Đều cố lên.”
Nhóm Giang Trạm bọn hắn rẽ ngoặt đi ra, thấy mấy vị mentor thì lễ phép chào hỏi.
Mắt Đồng Nhận Ngôn lập tức lòe sáng: “Giang Trạm!”
Giang Trạm nhìn qua, cười gật gật đầu: “Thầy Đồng.”
Đồng Nhận Ngôn vui đùa: “Gọi thầy gì chứ, gọi anh đi, Bách Thiên Hành bên ngoài chính là gọi như vậy đấy.”
“Chớ khoác lác.” Bách Thiên Hành theo kịp phía sau.
Đều hóa trang đều làm tạo hình sân khấu rồi, một dàn soái ca dọc hành lang, trong bụi xanh rậm rạp, chỉ có một chấm đỏ là Nhung Bối Bối.
(Câu gốc “Chút đỏ thắm trong bụi xanh vạn trượng, chẳng tốn bao lâu dời điểm sắc xuân”: điều tốt đẹp luôn nổi bật nhất trong số rất nhiều điều, đủ để thu hút tất cả.)
Bách Thiên Hành đã làm tạo hình, vẫn chưa thay quần áo, chiếc áo khoác dài màu vàng của Giang Trạm vắt trên cánh tay.
Hai người vừa trạm chán, chính là hiện trường “Tuyệt Mỹ”.
Phí Hải ở đằng trước còn cố ý ngoái đầu duỗi dài cổ lại xem, xém tí nhéo đứt cánh tay thành viên bên cạnh.
Phí Hải: Mẹ con ơi!!! Mẹ con ơi!!!!! Tuyệt Mỹ thật sự tuyệt mỹ, hai người cùng khung soái đến tắt thở!! Không thể hô hấp!!
Ngay lúc Phí Hải cắn hiện trường cắn đến mức khó thở, Kỳ Yến vốn đi bên cạnh Giang Trạm vừa nhác thấy Bách Thiên Hành, lập tức dịch dịch dịch, dịch ra xa, ra xa một chút, sau đó nhắm chuẩn mục tiêu chạy vội lên phía trước.
Phí Hải đúng lúc xoay đầu lại nhìn về phía Giang Trạm, thấy Kỳ Yến speed x2 lao vút tới, túm chặt cậu lại: “Cậu chạy cái gì?”
Kỳ Yến: “Ặc…… tớ cái đó…… ” Nghe lời Trạm ca, tránh đi một chút.
Bên kia, Giang Trạm đánh giá tạo hình hóa trang hôm nay của Bách Thiên Hành, đáy mắt có phần kinh diễm.
Bách Thiên Hành buồn cười hỏi: “Nhìn gì.”
Giang Trạm thẳng sắt thép hỏi: “Có phải trang điểm hơi dày không.”
Đồng Nhận Ngôn bọn họ nghe thấy đều cười gần chết.
Đan Hách buồn cười: “Không hổ là bạn học cũ, cũng chỉ có bạn cũ mới dám nói Mentor Bách của chúng ta như vậy.”
Đồng Nhận Ngôn cười hỏi Bách Thiên Hành: “Vì sao cậu không trở mặt? Trước kia có ai từng nói cậu như vậy chưa, mau trở mặt đi, bọn tôi muốn xem bạn học cũ uýnh nhau.”
Bách Thiên Hành nhìn Đồng Nhận Ngôn, khí định thần nhàn phun ra hai chữ: “Lượn đi.”
Nhung Bối Bối vẫn cười mãi, cười, cười, cười, nhìn nhìn Giang Trạm, cười, nhìn nhìn Bách Thiên Hành, cười, cười đến miệng toét cả ra, khép cũng không khép được.
Diêu Ngọc Phi đứng ở mép trong nhất, treo nụ cười, thản nhiên nhìn trước mắt– từ đầu đến cuối, Giang Trạm không hề liếc cậu ta lấy một cái.
Đùa giỡn xong, tổ mentor đi họp, thực tập sinh xuống tầng đến phòng chờ diễn.
Các mentor khác đều đã đi, Bách Thiên Hành không đuổi theo, còn đứng một chỗ với Giang Trạm.
Y hỏi Giang Trạm: “Lần đầu tiên lên sân khấu chính thức, căng thẳng không?”
Giang Trạm cố ý run rẩy vài cái: “Căng thẳng lắm luôn.”
Bách Thiên Hành: “Dạy cậu một bí quyết nhỏ giúp hết căng thẳng này.”
Giang Trạm: “Hử?”
Giọng điệu Bách Thiên Hành rất nhẹ, thản nhiên: “Nhìn tôi nhiều vào.”
Giang Trạm cười, bởi vì đã làm nóng cơ thể high lên rồi, cảm xúc đang cao điểm, bèn không khách khí: “Chim cút nhà cậu đi.”
Bách Thiên Hành cũng không khách khí, hồi trước Giang Trạm bảo y cút là y phải chỉnh đốn người ta một chút, giờ đương nhiên cũng phải nối tiếp “truyền thống xưa”.
Y thò tay ra sau gáy Giang Trạm, nắm lấy nhúm thịt sau cổ kia, thuận thế dùng cánh tay kẹp người lên trước mắt: “Bảo ai cút.”
Giang Trạm rụt bả vai, giở trò ầm ĩ cầu xin tha thứ: “Thầy Bách ơi em sai rồi.”
Bách Thiên Hành rành rành đang đùa giỡn, khí tràng lại nửa bung: “Nhìn tôi, biết chưa?”
Giang Trạm biết nghe lời phải: “Biết rồi, nhìn cậu, nhìn cậu.”
Bách Thiên Hành mở cánh tay ra, lúc thu tay còn tiện thể xoa nhẹ sau đầu Giang Trạm một cái, xoay người rời đi: “Tạm biệt.”
Giang Trạm: “Tạm biệt.”
Mấy đứa Bành Tinh vẫn luôn ở cạnh, nhìn thấy tương tác giữa Giang Trạm với Bách Thiên Hành mà trong lòng thầm líu lưỡi.
Quan hệ này, là tốt thật sự.
Lần nữa đi về phía phòng chờ lên sân khấu, Tưởng Đại Chu hỏi Giang Trạm một vấn đề mang tính đột phá đầy xảo quyệt: “Anh với thầy Bách quan hệ tốt thế còn nói tạm biệt lẫn nhau à?”
Giang Trạm hỏi lại: “Nói lời chào tạm biệt không nói tạm biệt thì nói cái gì?”
Tưởng Đại Chu nghĩ nghĩ: “Ví dụ như “đi đây” kiểu vậy, chả phải rất thuận miệng sao, nói tạm biệt thì kiểu cách quá chứ.”
Giang Trạm vừa nghe đến “đi đây”, mí mắt liền giật giật, hắn lấy tay phẩy phẩy gió, thuận miệng nói: “Đừng, cứ nói “tạm biệt” đi.”
Hắn không thích “đi đây”, hắn thích “tạm biệt”.
Thứ bảy.
Đối với fangirl và khán giả thích xem gameshow tuyển tú mà nói, ngày hôm nay rất đáng để chờ mong.
Bởi vì tối nay, sẽ là lần công diễn đầu tiên của Cực hạn thần tượng sau khi phát sóng.
Các thực tập sinh mà mọi người dựa vào LIKE để nâng, sẽ lên sân khấu, cống hiến màn trình diễn chính thức.
Dịp cắn các kiểu soái ca, các kiểu nhan sắc, các loại thời điểm xuất hiện đặc sắc, lại lần nữa tới rồi.
Mà còn bởi vì tối hôm nay kênh LIKE bỏ phiếu sẽ không đóng cửa, vẫn sẽ mở ra, cho nên fans các nhà lại càng chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát sóng là lấy hết sức trâu ra làm số liệu.
Weibo, các diễn đàn lại thảo luận trước thời gian về công diễn tối nay, về một số cá thể thực tập sinh nhận được sự chú ý coi trọng.
Vương Phao Phao cực kỳ bận bịu, cảm giác mình sắp phân liệt mất rồi.
Trong group Tuyệt Mỹ, cô thông báo với mọi người: Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không được sang đạn mạc spam Tuyệt Mỹ! Hôm nay là công diễn Cực hạn, là sân của fans thực tập sinh các nhà, tuyệt đối không thể cắn CP tại hiện trường! Chỉ được thảo luận trong nội bộ nhóm thôi, trên Weibo tốt nhất cũng đừng thảo luận.
Girl Tuyệt Mỹ hôm nay cũng là hỏa nhãn kim tinh, go go go! –!
Trong nhóm fans của Giang Trạm, cô lại phân tích nói: Giang Trạm của chúng ta có năng lực cũng có thực lực! Sân khấu công diễn bất kể có ra hiệu quả gì đều là nỗ lực của cậu ấy! Thứ hạng LIKE của cậu ấy toàn bộ dựa vào thực lực của bản thân, Tuyệt Mỹ rồi cọ nhiệt độ gì đó, đều không tồn tại, Tuyệt Mỹ chính là “chướng ngại vật” duy nhất trên con đường thẳng đến thành công của Trạm nhà chúng ta.
Các Trạng Nguyên tỷ tỷ hôm nay cũng phải cố gắng làm số liệu, go go go! –!
@SS thuốc trừ sâu DDVP: Phao Nhi, phân liệt chưa?
@Cùng tường với P Vương Phao Phao: (😂) Tui cảm thấy tui vẫn ok.
@SS thuốc trừ sâu DDVP: Tui không cần bà cảm thấy, tui cần tui cảm thấy nè, tui cảm thấy bà phân liệt xừ rồi, một nửa thuộc về CP, một nửa thuộc về đầu tường. Cực hạn tối nay bà còn xem được không đấy, không xem được thì đừng xem, cẩn thận xem xong nhân cách phân liệt luôn.
@Vương Phao Phao:………… Phân liệt thì phân liệt!
Mà tập 3 Cực hạn thần tượng, đã định trước là kíp nổ lưu lượng của cả mùa hè này.
Hiện trường công diễn mấy trăm người tới xem trực tiếp, sân khấu, hiệu ứng đặc hiệu, ánh sáng, phối nhạc tất cả đều là đẳng cấp cao nhất.
Bách Thiên Hành xa cách một năm, lấy thân phận đại Mentor và Host buổi công diễn, một lần nữa bước lên sân khấu chính thức.
Hôm nay tạo hình trang điểm của y mang tính xâm lược đến cực điểm, sức quyến rũ bùng nổ, một thân âu phục sang trọng xa xỉ với kiểu dáng hưu nhàn tôn người vừa cao vừa man, khí tràng cực mạnh.
Bốn vị mentor cũng tham dự với trang phục lộng lẫy như vậy, ngồi trên sân khấu phụ đối diện với sân khấu chính.
Dưới khán đài, có mấy trăm khán giả đến xem trực tiếp tại hiện trường nhiệt tình như lửa.
Ngay từ đầu chương trình, Bách Thiên Hành khống tràng, trước tiên rất thành thạo chuyên nghiệp nhử chút thú vị dấy lên bầu không khí trên sân khấu.
Tiếp đó chính là bốn vị mentor thảo luận, quyết định xem nhóm nào sẽ mở màn biểu diễn trước tiên.
Đồng Nhận Ngôn: “Hay là thế này, mỗi người chúng ta đưa ra một nhóm, xem nhóm nào xui xẻo bị hai mentor trở lên nhớ thương ha. Được không?”
Nhung Bối Bối buồn cười: “Được mentor nhớ kỹ chứng tỏ ấn tượng rất sâu sắc, sao có thể là xui xẻo được ạ.”
Đan Hách cười: “Bởi vì phải lên khuấy động trước đấy.”
Diêu Ngọc Phi tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế ekip chương trình đưa giấy bút cho họ, bốn vị mentor mỗi người đều viết lên giấy tên team mà mình hy vọng lên sân khấu đầu tiên.
Trong lúc mentor đang viết, ống kính lia đến chỗ thực tập sinh, phòng đợi lên sân khấu.
Một đoàn thực tập sinh tất cả đều khẩn trương nhìn chằm chằm hiện trường sân khấu trên màn hình lớn.
Có người cầu nguyện: “Đừng mà đừng mà, đừng vào nhóm tụi mình.”
Có người bật ra một hơi: “Tới đi tới đi, tới, xem xem là nhóm nào.”
Còn có người đang thảo luận.
“Tớ cảm thấy sẽ là nhóm mấy người Trạm ca.”
“Vì sao?”
“Thầy Đồng vẫn luôn thích cue anh ý.”
“Chuẩn chuẩn chuẩn, thế Trạm ca xui tới nơi rồi.”
Ống kính lại lia đi, Giang Trạm lọt vào kính.
Không giống với biểu cảm ung dung thong thả của ngày thường, hôm nay Giang Trạm nhìn chăm chăm vào màn hình lớn ở phòng chờ lên sân khấu, im lặng xem hiện trường, có ống kính chuyển về phía hắn hắn mới ngoái đầu nhìn lại.
Phụ đề: “Hồi hộp không?”
Giang Trạm cười thở hắt ra một cái: “Đúng là có chút.”
Phụ đề: “Cố lên!”
Màn hình lại lia đi, trở về hiện trường sân khấu trực tiếp.
Nhóm người Đồng Nhận Ngôn đã viết xong cả, mở tờ giấy đề tên vũ khúc của từng người.
Đồng Nhận Ngôn: 《Nhân danh tình yêu》
Đan Hách:《So》
Nhung Bối Bối:《Khúc ca tình yêu》
Diêu Ngọc Phi:《So》
Các mentor xem tên ca khúc đề cử của từng người, tìm ra《So》được nêu tên nhiều nhất.
Đồng Nhận Ngôn nói cười: “Vậy thì《So》, nhóm các bạn Tùng Vũ đi.”
Đan Hách: “Nhóm các bạn này tôi ấn tượng sâu sắc lắm.”
Hình ảnh chuyển đổi, không còn là sân khấu công diễn nữa, cũng không phải là khu thực tập sinh đợi lên sân khấu, mà là huấn luyện trước công diễn.
Tổng thể tập 3 của show chính là: Sân khấu + hậu trường, có màn trình diễn hoàn chỉnh đầy phấn khích trên sân khấu, cũng có nỗi vất vả, mồ hôi và nước mắt dưới hậu đài.
Tỷ như nhóm của tụi Tùng Vũ, thực tập sinh chờ định là lớp F, thực lực rất kém cỏi, cũng không theo kịp được tốc độ luyện nhảy của bọn Tùng Vũ cho lắm, mấy đứa vì thế mà dẫn dắt thực tập sinh chờ định cứ luyện mãi luyện mãi, luyện đến đêm hôm khuya khoắt, luyện đến ba bốn giờ sáng.
Rất vất vả, rất mệt mỏi, nam sinh bị chờ định cảm thấy chính mình gây trở ngại, vẫn rất tự trách bản thân.
Trên đường trở về lúc đêm khuya, đương trời xâm xẩm, nam sinh chảy nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất ôm chân khóc.
Mọi người đều qua an ủi hắn, Tùng Vũ lại bị khóc phát bực.
Nóng nảy lên, Tùng Vũ trực tiếp nói thẳng: “Khóc có tác dụng gì? Nếu khóc mà có tác dụng thì khẳng định ông sẽ phát hiện ra đến cả khóc ông cũng khóc không lại người khác đâu!”
Mấy thành viên khuyên hắn: “Đừng vậy mà đừng vậy mà, mọi người đều áp lực, nó vẫn cứ nhảy không tốt, áp lực còn lớn hơn tụi mình.”
Tùng Vũ hỏi lại: “Có ai không áp lực? Nó có áp lực nó khóc, tôi có áp lực tôi khóc chưa?” Nói xong bắt đầu khóc.
Đêm hôm đó, Tùng Vũ hợp lại với nam sinh chờ định cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất khóc, khóc xong những thực tập sinh khác cùng với bọn hắn, ngồi một hàng tám chàng trai dưới đất, nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời thành phố không có sao, trong bóng đêm dày đặc chỉ có vầng trăng lưỡi liềm mà thôi.
Tùng Vũ ngơ ngác ngửa đầu nhìn bầu trời, hỏi: “Một miếng kia là ai cắn?”
Nam sinh bên cạnh: “Ngô Cương đi.” (Ngô Cương: vị tiên nhân cùng Cây Quế Thần cao 500 trượng trong thần thoại Trung Hoa về sự tích cung trăng, không giống bên mình là chú Cuội và cây đa.)
“Sao không phải Hằng Nga.”
“Miệng Hằng Nga không lớn thế.”
“Có thể là con thỏ.”
“Thỏ ăn trăng gì chứ, đương nhiên phải ăn cỏ.”
“Bọn mình nhạt vãi, gì cũng liên tưởng đến ăn được.”
“Thỏ cũng có thể ăn.”
“Nghiêm khắc mà nói, Hằng Nga cũng có thể ăn.”
“Ngô Cương thì sao? Đàn ông thịt thô, có phải nên ninh lâu chút không.”
“Thế thì ninh lên này, hoặc là đun nồi áp suất này, áp cho hơn một tiếng kiểu gì thịt cũng mềm.”
Phụ đề:………………
Sang ngày hôm sau, mấy nam sinh chấn định tinh thần, tiếp tục luyện nhảy.
Tùng Vũ với nam sinh chờ định kia mỉa nhau.
“Ông khóc xấu kinh.”
“Ông khóc mới xấu, tôi còn chẳng chảy nước mũi.”
“Tôi cũng chả chảy, nước mắt tôi còn chẳng mấy giọt, tôi đây là gào khan.”
“Tôi cũng không có nước mắt ok, tôi còn chả gào đâu, tôi giả khóc nhá.”
“Tôi cũng giả khóc đấy! Tôi làm cho máy quay xem thôi!”
Ống kính lại chuyển lần nữa, là phỏng vấn hỏi đáp luân phiên của Tùng Vũ và nam sinh tổ chờ định.
Tùng Vũ để mặt mộc ngồi trước màn ảnh, thần sắc an tĩnh, an tĩnh khác hẳn hắn ồn ào lúc thường.
Tùng Vũ: “Thực ra em không thích nhìn thấy người khác khóc, bởi vì nhìn thấy người khác khóc, em lại nghĩ đến chính mình trước đây.”
Tùng Vũ: “Trước đây em là đứa hay khóc nhất trong nhóm, mỗi lần em khóc, tất cả mọi người đều an ủi em, nói chuyện phiếm với em, khuyên giải em. Nhưng mà sau đó em lại phát hiện, khóc cũng vô ích, mày khóc, lãng phí thời gian của tất cả mọi người, mọi người rõ ràng đã quá vất vả quá mệt mỏi rồi, lại còn phải tốn tinh thần sức lực đi dỗ mày, mà chính mày khóc xong cũng chẳng thu hoạch được cái gì, cho nên về sau em không khóc nữa.”
Phụ đề: Thời điểm muốn khóc, phải làm sao bây giờ?
Tùng Vũ: “Muốn khóc liền đi luyện nhảy.”
Nam sinh chờ định: “Đúng, anh Vũ nói, muốn khóc liền đi luyện nhảy, cho nên về sau, mỗi khi muốn khóc, em liền chịu đựng, em đi nhảy.”
Phụ đề: Cảm thấy vất vả không?
Nam sinh cười: “Mọi người đều vất vả chứ không phải chỉ có một mình em.”
Nam sinh: “Ví dụ như buổi tối ăn Ngô Cương hôm đấy, tụi em đều là bốn giờ hơn nhỉ, không chênh lắm bốn giờ hơn mới về đến ký túc, cơ bản đều không ngủ, tám giờ sáng lại đi luyện nhảy rồi.”
Nam sinh: “Một mình em vất vả? Không phải vậy đâu, mọi người đều mệt, mệt là tất cả mọi người, mọi người cùng nhau.”
Hình ảnh chuyển đổi, trở lại hiện trường công diễn, tám nam sinh chỉnh tề mỉm cười đứng trên sân khấu.
Tùng Vũ cầm micro: “Chào mọi người, chúng mình là……”
Tám người đồng thanh: “Muốn ăn trăng, muốn ăn thỏ, muốn ăn Hằng Nga, muốn ăn Ngô Cương, nhóm Tâm hồn ăn uống!”
Toàn bộ nước mắt, đều ở dưới đài.
Toàn bộ mỉm cười, đều trên sân khấu.
Bách Thiên Hành giơ micro: “Hiện tại, giao sân khấu cho các bạn.”
Dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Bách Thiên Hành buông micro, đi xuống từ một bên sân khấu.
Một đạn mạc bay qua ngay trên video: Hôm nay Bách Thiên Hành đeo vòng tay thánh giá.
Nhạc dạo mở đầu của《So》vang lên, hình ảnh lại cut qua, là cảnh nhóm thực tập sinh đang im lặng theo dõi hình ảnh hiện trường qua màn hình lớn ở phòng chờ lên sân khấu.
Ống kính đảo qua không ít thực tập sinh, cũng đảo qua Giang Trạm.
Áo khoác vàng của Giang Trạm đặt ở một bên, trên người mặc áo trong tay lỡ màu trắng, trên cổ là sợi dây chuyền thánh giá đã bị fans chụp qua vô số lần ở reuters.
Group fan CP Tuyệt Mỹ.
[ Mắt tôi đui rồi sao? Bách Thiên Hành đeo lắc tay thánh giá? Giang Trạm đeo vòng cổ thánh giá? ]
[ Không đui không đui!! trong video rõ như thế! ]
[ Vòng cổ là kiểu móc xích! Lắc tay cũng thế á!! Trông kiểu dáng tạo hình kích cỡ thánh giá, giống như đúc oke! ]
[ Khỏi thảo luận! Lần trước đã đào ra nhãn hiệu, tôi vừa mới đi hỏi bộ phận CSKH của web chính thức đây, là một set trong một series, không bán tách set, dây chuyền với lắc tay là bán cùng nhau, bản giới hạn, ngưng bán từ lâu rồi. (ảnh chụp màn hình chat) ]
[!!!!!! ]
[!!!!!! ]
[ Fắc!! Thuở cha sanh mẹ đẻ chưa cắn CP nào điên cuồng như thế này!!! Nhà khác đều là soi kính hiển vi cắn, bọn mình cận 800 độ cũng cắn được a a!!! ]
Vương Phao Phao nhìn thấy chat nhóm group Tuyệt Mỹ bên này: A a a a a a a a a!! Tao có thể! Tao có thể! Để cho tao cắn! Bao nhiêu tấn cơm chó tao cũng cắn được tất!!!
Lại nhấn vào group fan only của Giang Trạm.
[ @Vương Phao Phao: Chú ý, lắc tay, vòng cổ nguyên set này quá chọc người cắn, nếu có anti lấy cái này nhờn nhả trên Weibo hoặc là diễn đàn, nói Giang Trạm cố ý dán lấy cọ nhiệt Bách Thiên Hành, reply bài post chú ý diễn đạt cẩn thận, có tình hình gì báo vào trong group! ]
[ @Vương Phao Phao: Hôm nay công diễn phát sóng, bất kể bị người ta chụp bao nhiêu cùng khung, Trạng Nguyên tỷ tỷ chúng ta nhất định phải vững vàng tin tưởng: Chỉ là bạn học cũ! chỉ là bạn học cũ! Lắc tay, vòng cổ chỉ là đụng hàng, chỉ là trùng hợp, không có bất cứ thứ gì có thể suy diễn sâu xa! ]
[ @Vương Phao Phao: top 2 không dán một thân double-non, ok? ]
(*Không hiểu top 2 là ý gì các bồ ơi ( ̄ “i  ̄;))
Lại qua group Tuyệt Mỹ.
[ @Vương Phao Phao: Ai cut bỏ ảnh lắc tay của Bách Thiên Hành rồi, đưa đây một tấm! ]
[ @Vương Phao Phao: Trừ cái lắc này ra, mọi người tiếp tục theo dõi nhớ, nói không chừng vẫn còn chi tiết khác nữa! ]
[ @Vương Phao Phao: Hôm nay có cùng khung cùng một sân khấu! Biết đâu còn có tương tác hậu trường, tương tác sân khấu nữa! Girl Tuyệt Mỹ chúng ta lẹt go go go go! –! ]
Hết chương 46.