Đại hội thể dục thể thao Cực Hạn chỉ dùng để cung cấp thêm tài liệu thực tế cho show, chứ không phải gameshow đại hội thể thao cho thần tượng chân chính.
Hiện trường vừa không có tường thuật, lại không trang bị màn hình lớn phát sóng trực tiếp, loại hình hạng mục ít, nhân số dự thi ít, ngay cả vị trí máy móc cũng cách rất xa, lại càng không yêu cầu thực tập sinh đeo kẹp micro.
Dưới tình huống như vậy, đại hội thể thao của Cực Hạn thay vì nói là gameshow, chẳng thà nói thẳng ra đây chính là một đại hội thể thao bình thường.
Các nam sinh đều thân ai nấy lo, thể hiện ra phong thái ở trên sân đấu.
Bên này Giang Trạm lấy cách thức quay lưng tiêu chuẩn để “bay” qua xà ngang, khán đài phía xa còn chưa kịp phản ứng lại, các nam sinh vay quanh xem nhảy cao bên này đã đồng thanh “Oa!”.
“Trạm ca từng luyện qua đi?”
“Cứ nói cấp ba cấp ba, chắc chắn là hồi cấp ba từng học qua rồi đấy.”
“Quá lợi hại rồi.”
Giang Trạm lau mồ hôi, nghe đám này thổi rắm cầu vồng lại dở khóc dở cười: “Vừa nãy thầy Bách đã nói, 1m65 có điểm tương ứng vừa mới đạt tiêu chuẩn thôi.”
Nhảy có 1m65, có gì lợi hại nha?
Tự hắn không biết có bao nhiêu lợi hại, chờ đến khi mấy nam sinh đằng sau hắn đều không nhảy qua được, lúc ấy đối lập liền rõ ngay.
Ngụy Tiểu Phi cùng mấy nam sinh tham gia nhảy cao toàn bộ bu lại đây, cố ý thỉnh giáo Giang Trạm nhảy quay lưng lại phải nhảy như thế nào.
Giang Trạm bóc tách các động tác cũng như chi tiết nhảy cao cho bọn cậu, dạy cách vượt qua như thế nào.
“Đầu phải ngẩng lên, đừng ngẩng quá nhiều, bình thường đều là đầu qua xà trước, nhớ kỹ cái gáy đừng đụng đến xà.”
“Bộ phận từ lưng đến hông phải cong lên.”
“Trong lòng phải áng chừng được độ cao của xà, không thể để nửa người trên qua rồi, chân lại không qua nổi.”
Nhảy cao khác với nhảy dance, không phải cứ bóc tách động tác luyện nhiều thêm vài lần là có thể hoàn thành.
Bên trong nhóm nam sinh người có sức bật nhảy tốt và năng lực lĩnh hội mạnh giống như Ngụy Tiểu Phi bắt đầu là có thể nhảy được, trong khi rất nhiều các nam sinh khác dùng cách thức quay lưng còn chẳng nhẹ nhàng bằng cách quẫy mình như ban nãy.
Giang Trạm thấy bọn họ dùng cách thức nhảy quay lưng vụng về đến như vậy, cười nói: “Mặc kệ nó, mặc kệ mèo trắng hay mèo đen, quắp được chuột thì chính là mèo giỏi, tùy tiện nhảy đi.”
Mà từ xà ngang cứ cao thêm 5cm 5cm, càng ngày càng nhiều nam sinh không nhảy qua được.
Một mục nhảy cao tổng cộng mười hai nam sinh tham gia, đến độ cao 1m75, chỉ còn lại một bàn tay số người có thể nhảy.
Nhảy lại còn rất không thoải mái, thường thường đều phải nhảy hết ba lượt cơ hội mới có thể vượt qua một lần.
Giang Trạm lâu lắm rồi không nhảy, trong lòng chính mình thật ra không có gì chắc chắn cả, nhưng có thể là nền tảng vẫn còn đó, lại chạy nhảy nhiều từ nhỏ, 1m75 nhất định cũng nhảy một lần là qua.
Lần này khán giả hiện trường còn phản ứng nhanh hơn các thực tập sinh vây xem, Giang Trạm vừa mới vượt qua, cả khán đài toàn bộ thét.
“Giang Trạm! Trạm Trạm! Anh trai! Ông xã!”
Giang Trạm xoay người xuống khỏi cái đệm, vừa đi trở về vừa cười nói: “Cuối cùng cũng không phải là con trai nữa.”
Cách đó không xa, mấy cái máy quay nhắm ngay hắn.
Trong màn ảnh, nam sinh mặc quần áo vận động màu trắng rộng rãi, gương mặt sạch sẽ đẹp trai, con ngươi phản chiếu ánh đèn nơi sân đấu lấp lóe phát sáng, tóc ẩm ướt tí tách, vẻ mặt rạng ngời trong sáng.
Hoàn toàn chính là đàn anh hotboy tài năng xuất chúng đẹp trai thành tích thể thao hoàn hảo trong trường đại học.
Chỉ riêng cái tinh thần phấn chấn lộ ra trên người hắn cũng đã đủ hấp dẫn ánh nhìn.
Không chỉ có thế, Giang Trạm còn có tâm thái trường thi cực kỳ tốt nữa.
1m75 nhảy xong, sau đó bắt đầu nhảy 1m8.
Lần đầu tiên nhảy, thân thể hắn đụng phải xà, không có thành tích.
Không nhảy qua cũng không có biểu cảm thở dài hay là nổi giận, sau khi xuống từ cái đệm, rất nghiêm tục mà dùng ánh mắt ước lượng một lần nữa độ cao 1m8, sau khi chạy về điểm xuất phát, nhảy tại chỗ hai lần, điều chỉnh lại.
Lần thứ hai nhảy, vẫn là nhảy không qua.
Vốn hai phần ba thân thể đều đã qua rồi, phần bụng cẳng chân lại đè vào cọc.
Khán đài và các nam sinh vây xem đều phát ra tiếng than tiếc nuối, Giang Trạm xoay người đứng dậy khỏi đệm, cũng lộ vẻ hiểu ra gì đó, biểu cảm thoải mái chạy về điểm xuất phát.
Lần nhảy thứ ba, Giang Trạm rõ ràng đã thay đổi điểm nhảy lấy đà dưới xà thành gần hơn, tốc độ bật nhảy cũng nhanh hơn, nhảy vọt một cái thân thể uốn cong, trực tiếp bay vượt qua xà ngang.
“OA A –!”
Xung quanh tất cả đều là tiếng than thán phục và gào la.
Giang Trạm từ trên cái đệm xuống dưới, vừa đi vừa giơ cánh tay đập tay với nam sinh đi ngang qua, toàn bộ không khí nơi sân nhảy cao đều đã bị đưa lên đỉnh điểm.
Các nam sinh đều đang hô: “Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!”
Khán đài bị dẫn dắt tiết tấu, cũng hô theo: “Giang Trạm! Giang Trạm! Giang Trạm! Giang Trạm!”
Từ đầu đến cuối, Bách Thiên Hành đều đứng quan sát từ băng ghế trọng tài cạnh điểm xuất phát.
Không có gì kinh ngạc, cũng không cần cảm thấy kinh ngạc, đây vốn chính là chuyện đương nhiên mà.
Giang Trạm, con cưng của trời, muôn người chú mục, xưa nay đã là như vậy.
Bách Thiên Hành giống như trở về cấp ba, tâm tình năm đó cũng trở về theo–
Những thứ tốt đẹp, ai mà không thích.
Y thích Giang Trạm, rất nhiều người đều thích Giang Trạm.
Loại thích này của y, chắc hẳn trong ngấm ngầm rất nhiều người từng có.
Thanh xuân tuổi trẻ, động lòng không phải chỉ có mình y.
Nhưng bất đồng chính là, trong thâm tâm Bách Thiên Hành khi đó rất rõ ràng, cái thích của y, nếu đặt lên mặt bàn sẽ đưa tới cho Giang Trạm rất nhiều phiền toái.
Cho nên, không thể nói, gì cũng không thể nói ra được.
Chẳng những không thể nói, còn không thể biểu lộ.
Phải khắc chế, phải nhẫn nại.
Phải lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Giang Trạm tiếp tục làm con cưng của trời.
Bởi vì người tốt đẹp, xứng đáng tiếp tục trải qua những điều tốt đẹp.
Bách Thiên Hành trăm triệu lần không dự đoán được khi xa cách nhiều năm, bản thân không những nhớ lại cái khắc nhìn chằm chằm Giang Trạm như thế nào, ngay cả chút tâm thái bí mật không để cho người biết khi tuổi còn nhỏ, đều được nhớ lại rồi.
Nhưng quá khứ và bây giờ, ngày trước và thực tại, đã hoàn toàn bất đồng rồi.
Đồng dạng kiềm chế, đồng dạng giấu diếm âm thanh nét mặt, trước kia cái gì cũng không thể nói, Giang Trạm cái gì cũng không biết, hiện tại lại là cái gì cũng không cần thiết nói ra, Giang Trạm đều hiểu cả.
Mà cái người tốt đẹp ấy, Bách Thiên Hành cũng hy vọng hắn có thể tiếp tục trải qua tốt đẹp.
Một tiếng trong nháy mắt đã đến hạn, Cư Gia Tạ chạy từ sân đấu đến đây, thấp giọng nhắc nhở: “Sắp tới giờ rồi, nên đuổi máy bay thôi.”
Bách Thiên Hành: “Ừ, đi thôi.”
Cư Gia Tạ lấy làm lạ hỏi: “Cậu không chào tạm biệt Giang Trạm?”
Bách Thiên Hành nhìn thoáng qua bên phía Giang Trạm: “Không cần, đang nhảy vui vẻ, không cắt ngang cậu ấy.”
Cư Gia Tạ trái lại sửng sốt: “À, được, đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi về phía lối ra.
Mục tiêu rõ ràng như vậy, khán giả tại hiện trường đương nhiên thấy được, nhưng mọi người vốn cũng không biết Bách Thiên Hành chỉ có thể ở lại một tiếng đồng hồ, nghĩ rằng tạm thời rời đi là có việc, đợi lát nữa vẫn sẽ quay lại.
Vẫn là Kỳ Yến đổi giày đi ra từ phòng nghỉ, trùng hợp gặp được hai người ở lối ra.
Kỳ Yến: “Mentor Bách.”
Bách Thiên Hành gật gật đầu.
Hai bên chạm mặt ngắn ngủi.
Kỳ Yến vốn không nghĩ nhiều đi vào trong sân đấu, thấy phía nhảy cao bên kia đầy người vây quanh, đột nhiên nghĩ tới một điều, lại quay đầu nhìn về phía lối ra sau lưng.
Cậu nghĩ đến điều gì đó, lập tức chạy về phía sân nhảy xa bên kia, chạy tới gần thì thấy Giang Trạm đang bị mấy nam sinh vây quanh.
Kỳ Yến chen qua: “Anh ơi.”
Giang Trạm nghiêng đầu: “Ơi, sao vậy?”
Kỳ Yến chớp mắt mấy cái: “Thầy Bách đi rồi kìa.”
Giang Trạm sửng sốt, quay đầu nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra Bách Thiên Hành đã không còn ở đó.
Hắn hỏi Kỳ Yến: “Từ khi nào?”
Kỳ Yến: “Mới vừa rồi, em thấy hình như anh ấy đi cùng với người đại diện.” Cùng một chỗ với người đại diện vậy chắc là muốn rời đi.
Giang Trạm lập tức vỗ vỗ Ngụy Tiểu Phi: “Nói với trọng tài giúp anh, đợi lát nữa anh nhảy chung mấy độ cao luôn.”
Ngụy Tiểu Phi trợn mắt: “Cao nữa bọn em nhảy thế nào được, không nhảy qua thì tăng độ cao xà lên kiểu gì?”
Giang Trạm cho cậu một ý kiến: “Vậy thì câu giờ một lát nhé, không quy định mỗi lần nhảy cần bao lâu mà.”
Nói xong chen ra khỏi đám người vây quanh, bên dùng khăn mặt lau qua loa mồ hôi, bên chạy tới cửa lối ra.
Để lại một đám nam sinh tụ tập một chỗ ngơ ngác nhìn nhau.
“Đây là muốn….. kéo dài thời gian?”
“Phải không?”
“Kéo thế nào?”
“Lề mề thử xem.”
“Lề mề như thế nào?”
“Đi WC? Hoặc là yêu cầu đổi đệm gì đó?”
“Làm cái gì đấy! Có hiểu đánh yểm trợ không! Biết hay không! Cái này còn cần phải dạy nữa sao?” Một nam sinh nói xong, che bụng, giơ tay với trọng tài đằng kia: “Chú trọng tài ơi! Cháu đau bụng! Đợi một lát rồi nhảy được chứ ạ?”
Không phải thi đấu chính thức cũng không quy định phải nghiêm khắc thế nào, trọng tài nhìn nhìn nam sinh, không nghi ngờ cậu: “Mau đi đi.”
Ngụy Tiểu Phi cũng che bụng: “Ái ui, bụng cháu cũng đau, trận đấu đợi một chút được không ạ.”
Trọng tài: “Đi đi đi đi.”
Tổ đạo diễn đằng sau màn ảnh cũng không biết một đám nam sinh xung quanh đang làm cái gì, chỉ thấy Giang Trạm chạy trước, sau đó lục tục liên tiếp mấy nam sinh chạy hết.
Staff chạy sang hỏi, trọng tài nói: “Mấy cậu ấy muốn đi WC.”
Staff nhìn nhìn cái xà ngang đã lên tới độ cao 1m85: “À, vậy còn nhảy nữa không?”
Trọng tài: “Nhảy chứ, có cậu vừa nhảy qua 1m8, chắc chắn còn muốn nhảy tiếp đấy.”
Cái vị nhảy qua 1m8 kia đuổi theo Bách Thiên Hành trong hành lang của nhà thi đấu.
Cư Gia Tạ nghe được động tĩnh thì ngoái đầu lại trước, nhìn thấy Giang Trạm đuổi theo, lại sửng sốt.
Hai người này là sao đây?
Một người không hé răng yên lặng rời đi, một người phát hiện mất người thì lập tức đuổi theo?
Các cậu đang quay phim lãng mạn ư?
Bách Thiên Hành cũng rất bất ngờ, hỏi Giang Trạm: “Nhảy xong rồi?”
Giang Trạm hít thở sâu: “Vẫn chưa.” Nói tiếp: “Sao đi mà không nói một tiếng.”
Bách Thiên Hành không nhanh không chậm đáp: “Sợ cắt ngang hứng nhảy cao của cậu.”
Giang Trạm hai tay buông thõng bên hông, buồn cười nói: “Ngay cả khi bị cắt ngang, thì phần sau không tiếp tục được hay là như thế nào?”
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, không nói gì.
Ngày trước cũng là thế này, hai người có đôi khi chơi bóng hoặc là cùng làm gì đó với nhau, Bách Thiên Hành mười lần thì có một hai lần lặng lẽ rời đi như vậy.
Bởi vì Giang Trạm làm việc mà mình thích đều rất hăng hái, bên cạnh cũng luôn luôn có rất nhiều người, mọi người cùng nhau chơi vui cười đùa ầm ĩ.
Bách Thiên Hành ngẫu nhiên sẽ có việc phải đi trước, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn hoặc là cắt đứt hứng thú của hắn, cùng lắm là nói một tiếng với ai đó bên cạnh hắn, sau đó liền đi thôi.
Đi là đi luôn.
Có thời gian ngày hôm sau Giang Trạm đều phải hỏi y: “Hôm qua sao cậu đi đột ngột thế.”
Bách Thiên Hành lần nào cũng nói: “Có việc.”
Giang Trạm không phải kiểu hóng hớt, nghe nói “có việc” liền gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Có đôi khi, qua ngày hôm sau, Giang Trạm căn bản sẽ không hỏi, có thể là không để ý, có thể là quên hỏi, cũng có thể là có quá nhiều người, căn bản không hề phát giác thiếu mất một người.
Hôm nay Giang Trạm đuổi theo ra ngoài, Bách Thiên Hành thật sự cảm thấy bất ngờ.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên.
Cũng không biết rằng, Giang Trạm kỳ thực rất ghét cái tật xấu không nói năng gì trực tiếp chạy mất này của Bách Thiên Hành.
Trước kia mỗi lần hỏi đều nói có việc, nhiều lần nhận được đều là hai chữ ấy, Giang Trạm cũng lười hỏi lại, dù sao thì lần nào cũng là câu trả lời giống nhau.
Số lần nhiều lên, thời điểm một đám người ở cùng nhau Giang Trạm sẽ đặc biệt lưu ý, Bách Thiên Hành vừa khẽ động, hắn đã nghĩ người này có phải muốn đi trước hay không.
Cũng may mà trong mười lần, cũng chỉ có một hai lần sẽ rời đi đột ngột.
Giang Trạm bị cho leo cây vài lần đều leo ra kinh nghiệm luôn rồi, phát hiện Bách Thiên Hành đã đi liền cảm thấy mất tinh thần.
Mấy lần Bách Thiên Hành chân trước vừa mới đi, Giang Trạm liền mất hứng mà xua tay với người bên cạnh: “Chẳng thú vị, không chơi nữa.”
Người bên cạnh: “Đừng mà, bị gì vậy.”
Giang Trạm cũng không biết là vì sao nữa, chỉ biết hơi tụt hứng, nói: “Bách Thiên Hành đi rồi các cậu không phát hiện ra sao?”
Người bên cạnh: “Cậu ấy đi thì đi chứ, tụi mình chơi phần tụi mình.”
Giang Trạm: “Không chơi nữa, không thú vị, giải tán thôi, tôi về đọc sách đây.”
Giờ này khắc này, Giang Trạm lại có chút cảm thấy không vui, hắn nghĩ đều đã bao năm rồi, cái tật xấu không chào hỏi đã đi này của Bách Thiên Hành sao vẫn chưa sửa được chứ.
Huống chi lần này cũng đã nói chỉ có thể ở lại một tiếng rồi, đến giờ là phải đi, nói một tiếng chẳng phải được rồi sao.
Giang Trạm: Lẽ nào tôi còn có thể khóc lóc ngăn không cho cậu đi?
Ngay lúc Bách Thiên Hành và Giang Trạm hoài niệm trong lòng yên lặng đối diện nhau.
Cư Gia Tạ ở một bên: Tôi hình như, có thể là, đại khái, hẳn là, maybe, quả thực, là người dư thừa.
Người đại diện dư thừa đề nghị tại chỗ: “Nói chuyện ở hành lang không tiện lắm, nhỡ đâu bị người ta bắt gặp, hay là….”
Bách Thiên Hành quét mắt nhìn hắn: “Anh xoay lại.”
Cư Gia Tạ: “A?”
Bách Thiên Hành: “Xoay người.”
“À.” Cư Gia Tạ im lặng xoay đi.
Trong hành lang vắng người yên tĩnh không tiếng động.
Vẻ mặt Bách Thiên Hành không đổi, đến gần Giang Trạm, cầm lấy khăn mặt trên vai hắn rũ ra, phủ trên đầu Giang Trạm.
Giang Trạm bị khăn mặt chắn, nâng mắt nghi hoặc, Bách Thiên Hành không nói gì cả, tự mình săn sóc lau mồ hôi cho hắn.
Từ tóc, đến cái trán, rồi đến đôi mắt, hai má, cái mũi.
Khoảnh khắc khăn mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ qua môi, đuôi mắt Bách Thiên Hành híp lại, nghiêng đầu dựa gần.
Giang Trạm thoáng chốc co rút đồng tử, nghĩ tới y muốn làm cái gì, tuy nhiên Bách Thiên Hành lại cố định một khoảng cách hô hấp va chạm rồi tách rời, con ngươi lưu luyến nhìn hắn.
Sau đó…… dưới sự che đậy của khăn mặt……
Một ngón tay của Bách Thiên Hành nhẹ nhàng mà thong thả xâm nhập vào giữa răng môi Giang Trạm, thăm dò trong miệng hắn, lại dùng một phương thức cực kỳ mờ ám, cực kỳ ám chỉ thăm dò càng sâu hơn.
Con ngươi Giang Trạm thuận theo trợn to, khiếp sợ cũng không đủ để hình dung biểu cảm của hắn khuất dưới khăn mặt.
Bách Thiên Hành lại nhìn hắn, nhếch một nụ cười xấu xa, lại đem ngón tay từng chút từng chút một rút ra khỏi răng môi hắn.
Giang Trạm cả người sôi lên, mặt, lỗ tai, cổ, tất cả đều đỏ muốn nhỏ máu.
Bách Thiên Hành cứ như thể chưa làm ra việc gì, tiếp tục dùng khăn mặt lau mồ hôi cho Giang Trạm, còn không quên thuận tiện lau môi một lần nữa.
Lau xong, y hừ cười mà nói tám chữ: “Cậu muốn cái gì, đều cho cậu hết.”
Tám chữ này, vào ngày ghi hình công diễn đầu tiên đó y đã từng nói với Giang Trạm.
Bất đồng chính là, đổi thành ngày hôm nay trong tình huống này, nghe vào tai liền quá nhiều tư vị sâu xa.
Giang Trạm bị tám chữ này nói cho mặt đỏ tai hồng, mân môi, nhả ra hai chữ giữa kẽ răng: “Cút đi.”
Lau xong y khẽ cười, chân thành gật đầu, như một quý ông: “Tuân lệnh.”
Trước khi cút còn không quên hỏi một câu thật tri kỷ: “Còn muốn không?”
Giang Trạm: “……. Cút.”
Cư Gia Tạ đứng đưa lưng về phía hai người cách đó không xa: không nghe thấy tiếng động gì đặc biệt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể từ chữ “cút” này phân tích ra — ông chủ tôi chắc chắn lại không làm người rồi.
Hết chương.