Giang Trạm vừa mở miệng, hiện trường trường quay tất cả đều là tiếng vỗ tay, dưới đài còn có cô gái nhỏ giơ banner cầm tay hô to: “Trạm Trạm, fan mama cũng yêu con!”
Chọc cười toàn trường.
Giang Trạm mới vừa định nói tiếp, nghe vậy thì khựng lại, quên mất luôn mình muốn nói cái gì, chỉ còn lại nụ cười mà thôi.
Hắn cười rực rỡ như vậy, là chàng trai tỏa nắng mà người xem và các fans quen thuộc. Giống như một cây bạch dương, cây vững vàng cắm rễ sâu trong lòng đất, cành lá đắm mình dưới ánh mặt trời, sum xuê cao ngất.
Trên đạn mạc một mảnh đều là [ Giang Trạm Giang Trạm Giang Trạm ].
Nhung Bối Bối giơ micro, cười giỡn với Giang Trạm: “Xem ra bạn sau trận chung kết hôm nay sẽ phải trở về nhà thêm hai chuyến, ăn thêm vài bữa cơm rồi.”
Giang Trạm cười.
Nhung Bối Bối cúi đầu xem kịch bản, dáng vẻ muốn tiếp tục chạy chương trình, ngẩng đầu lại hỏi: “Là người mẹ trước nấu cơm ăn ngon, hay là mẹ sau nấu cơm ăn ngon?”
Giang Trạm khựng lại.
Hiện trường & đạn mạc: “…”
Đạn mạc thiếu chút là điên rồi, người xem tại hiện trường bên dưới sân khấu giống như vừa mới phản ứng kịp, bắt đầu điên cuồng hô to– Đúng nha, mẹ sau là mẹ ruột Bách Thiên Hành, mẹ Bách tự mình trợ uy gọi Giang Trạm con trai, này cmn còn không phải chính là hiện trường Tuyệt Mỹ ư! Là Tuyệt Mỹ! Tuyệt Mỹ!
Đạn mạc rục rịch–
[ Xong rồi xong rồi, tôi biết đứa fan CP như tôi không nên mở miệng vào lúc này, nhưng mà tôi thật sự là khống chế không được! ]
[ Mẹ của Bách Thiên Hành cũng là mẹ của Giang Trạm! Là mẹ của Giang Trạm! ]
[ Hiện trường xưng con gọi mẹ này thật là cắn chết tui rồi. ]
[ Ngọt quá đi huhuhuhu, mẹ Bách thật là tốt quá. ]
[ Cắn trúng rồi, tôi tuyên bố tôi cắn trúng rồi! ]
Đạn mạc điên cuồng trôi, nội dung gì cũng có. Người xem hiện trường trận chung kết thật sự là xuất sắc–
Giang Trạm còn chưa đáp, dưới đài đã có fan hô to một tiếng, hỏi Nhung Bối Bối: “Mẹ cô với mẹ chồng tương lai của cô ai nấu cơm ăn ngon hơn?”
Nhung Bối Bối: “???”
Nhung Bối Bối bị hỏi bối rối luôn rồi, đường đường là nữ chủ trì, mà cổ duỗi một cái, như thể ngỗng, đầu đầy dấu chấm hỏi, lúc rụt cổ lại không tránh khỏi cảm khái: “Khán giả bây giờ thật sự quá dữ rồi, tôi mới đầu hai mươi, tôi đã làm sai điều gì, tại sao phải trải qua những điều này?”
Giang Trạm vốn là muốn đáp câu hỏi của Nhung Bối Bối, dưới đài tuôn ra câu “mẹ hay mẹ chồng” này, trực tiếp im miệng, buông micro.
Phí Hải sau lưng hắn vỗ vỗ bả vai, đẩy đẩy lưng hắn, trả lời đi kìa, anh trả lời đi kìa. Giang Trạm nhún vai, tránh khỏi sự xô đẩy của Phí Hải, làm bộ chả biết gì.
Đáng tiếc trên sân khấu có động tác gì chẳng những dưới đài rõ ràng, mà trước ống kính lại càng rõ rành rành hơn, người xem tại hiện trường hùa vào trêu chọc: “Ai nấu ngon hơn? Ai nấu ngon hơn?”
Đạn mạc–
[ Khán giả tại hiện trường đợt này đỉnh vậy?! Mẹ or mẹ chồng? ]
[ Tui cmn chết cười, Giang Trạm đã kinh sợ đến quẳng mic rồi, Phí Hải vẫn còn ủn cậu ấy. ]
[ Tôi không tán thành là mẹ chồng, tại sao không thể là mẹ vợ? ]
[ Mộc Bạch tỷ tỷ: Mẹ vợ??? ]
[ Đạo diễn anh cut đi kìa, anh thành thạo như vậy thì anh cut qua đi chớ, cho tôi một cảnh của Bách Thiên Hành xem nào! ]
Trong video phát sóng trực tiếp, vây xung quanh Giang Trạm, đám nam sinh ngồi chung một chỗ châu đầu ghé tai nói gì đó, Giang Trạm liên tục lắc đầu hai lần, nhìn vẻ mặt thái độ là đang cự tuyệt gì đó.
Đạn mạc–
[ Hahahaha, là tôi tôi cũng không dám đáp, đáp ai cũng là đang chính miệng “xác nhận” mình có mẹ chồng. ]
[ Bối Bối vừa rồi kinh hãi luôn, huống chi là Giang Trạm, cậu không thấy giai nhà tôi trực tiếp buông cả micro xuống rồi sao. ]
[ Xem hiểu gòi, Bách Thiên Hành là người thắng đậm nhất đêm nay. ]
[ Tiểu Hải à cậu đừng cắn nữa có được không, fans nhà cậu cũng sốt ruột muốn chết, cắn ngay tại trận, cậu rốt cuộc có còn muốn debut nữa hay không. ]
Đoạn VCR này có khóc cũng có cười, cuối cùng kết thúc trong bầu không khí vui sướng.
Mà lúc này, đã tới gần chín giờ rưỡi.
Các thực tập sinh xuống đài thay quần áo, hiện trường sân khấu giao cho Nhung Bối Bối cùng với Lý Minh Nhiên lần nữa lên đài.
Hai vị MC khống tràng, gợi lên đề tài, một mặt là để các thực tập sinh có đủ thời gian đổi quần áo, một mặt cũng là đang đợi thời gian kênh bình chọn đóng cửa.
Hậu trường.
Các nam sinh lấy tốc độ nhanh nhất đi thay quần áo, trợ lý, thợ trang điểm hiện trường toàn bộ căng chặt thần kinh không dám lười biếng.
Lúc Giang Trạm thay quần áo còn có chút hoảng hốt, rõ ràng người đã ở hậu trường rồi, mà tinh thần tựa như vẫn đang ở trên sân khấu. Kỳ Yến gọi tiếng “Anh”, hắn mới hoàn hồn.
Kỳ Yến có chút không yên tâm về hắn: “Anh không sao chứ?”
Giang Trạm: “Không sao, thay quần áo đi.”
Thay quần áo xong, lại có nam sinh khóc.
Từ Bồi Bồi khóc đến cả mặt đầy nước mắt, trang điểm mắt đều phí công mất rồi, xung quanh có nam sinh đang an ủi cậu, cũng có nam sinh đứng ở một bên, biểu cảm cứng đờ yên lặng không nói.
24 người, chỉ có 11 vị trí debut, hơn một nửa số người đều phải bị loại rớt, Từ Bồi Bồi khóc ra tiếng lòng của nhất nhiều người có mặt ở đây: Không cam lòng, cũng muốn thành đoàn debut.
Mà lúc này, sự an ủi từ người ngoài tất cả đều là vô lực, những tâm tình này chỉ có thể để chính bản thân họ tự mình tiêu hóa.
Từ Bồi Bồi khóc, mọi người bình tĩnh trầm mặc, Giang Trạm dựa ở cạnh bàn trang điểm, Kỳ Yến đứng bên cạnh, staff đi vào thúc giục, thợ trang điểm nghĩ biện pháp dặm trang điểm cho Từ Bồi Bồi.
Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn thoáng Giang Trạm.
Giang Trạm dùng mắt hỏi: Sao rồi?
Kỳ Yến cười khổ, thấp giọng nói: “Chắc em không vào được top 11.”
Giang Trạm giơ tay lên ấn bả vai cậu một cái.
Trong phòng hóa trang, thanh âm Ngụy Tiểu Phi đột nhiên vang lên: “Lúc em làm thực tập sinh, nguyên nhóm mấy anh trai toàn bộ đều lùi khỏi giới, có người đi làm ăn, có người kết hôn lập gia đình, còn có người đi làm người quản lý rồi.”
Mọi người: “???” Đây là đang an ủi?
Tùng Vũ đè âm thanh: “Cậu cái đứa nhỏ ngốc không biết nói chuyện thì đừng nói.”
Ngụy Tiểu Phi tự nói: “Chỉ có em là vẫn còn nhảy múa ca hát, chỉ có em còn tham gia tuyển tú, liều mạng muốn nổi tiếng. Các anh ấy bây giờ cũng đều trải qua rất tốt.”
Ngụy Tiểu Phi: “Cho nên em thường xuyên nghĩ, thế giới này thật sự không phải chỉ có một con đường, một đáp án, mà sẽ có rất nhiều con đường, rất nhiều câu trả lời, phía sau mỗi một con đường, mỗi một đáp án, đều sẽ có niềm kinh hỉ bất đồng.”
Trấn an cho dù có vô lực, vẫn sẽ có người đứng ra làm, mà thành đoàn với không thành đoàn, cũng không phải là xa cách từ đôi bờ con sông, không cần phải nhìn nhau từ xa xa: Chúng ta chẳng qua chỉ là không cùng đường phải đi mà thôi.
Từ Bồi Bồi biết mình thái quá, ảnh hưởng đến tâm tình của tất cả mọi người, nhất là ngay lúc này trước mắt là trận chung kết. Cậu cố gắng điều chỉnh: “Tôi đây còn chẳng phải là sợ lát nữa quay lại trên sân khấu khóc quá khó coi, mới khóc trước ở dưới đài đó chứ.”
Giang Trạm đột nhiên nói: “Bồi ca.”
Từ Bồi Bồi từ trong mông lung nâng tầm mắt lên: “A?”
Giang Trạm: “Cậu đến đây, đến chỗ anh nào.”
Từ Bồi Bồi đứng dậy, xoa xoa nước mắt, hít hít lỗ mũi, bước tới, giọng mũi giày nặng: “Gì ạ?”
Giang Trạm thẳng người dậy, ôm cậu, dùng sức vỗ sau lưng nam sinh một cái, lại nhẹ nhàng vỗ một cái lên sau gáy cậu: “Anh giúp cậu khống chế vòi nước mắt đó.”
Từ Bồi Bồi bị chọc cười: “Ừa, nữa nữa đi, vỗ ra hết cả thì đợi một lát nữa trên sân khấu liền không khóc đến mức mất mặt nữa.”
Giang Trạm tiếp tục ôm cậu.
Giọng nói Từ Bồi Bồi mang theo nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”
Giang Trạm: “Chớ hiểu lầm ý của Phi ca cậu, em ấy không phải bảo cậu tuyển tú xong liền đi kết hôn sinh con.”
Từ Bồi Bồi dở khóc dở cười: “Kết hôn gì chứ! Em ngay cả tay con gái còn chưa được sờ qua đâu được chưa!”
Kỳ Yến bên cạnh nói sâu xa: “Chúng ta nhiều người như vậy, muốn kết hôn cũng là Trạm ca anh kết hôn trước chứ.”
Ngụy Tiểu Phi: “Đúng vậy.” Dừng một chút, “Cho nên rốt cuộc là mẹ nào nấu cơm ngon hơn?”
Phí Hải ngấm ngầm chọc chọc: “Thật là muốn lấy điện thoại di động xem thử đạn mạc phát sóng trực tiếp vừa rồi quá, chắc chắn là rất xuất sắc.”
Chúng thực tập sinh đều phụt, Trình Thần cười khằng khặc. Một người cười, tất cả mọi người cười theo.
Giang Trạm không ngại mọi người đem hắn ra đùa giỡn, còn bồi theo: “Mẹ nào nấu cơm ăn ngon, không quyết định bởi bất cứ thứ gì khác, mà chỉ quyết định bởi đầu bếp nhà nào mời đến giỏi hơn.”
Từ Bồi Bồi trực tiếp cười té ghế.
Trong tiếng cười đùa, chúng nam sinh quàng vai bá cổ bước ra ngoài–
“Tiệc ăn mừng kết thúc phải ăn thật ngon!”
“Sau tiệc mừng công chúng ta lại làm một bữa?”
“Trở về ký túc xá tìm bác gái súp nồi sành đi, ăn lẩu, lẩu vét tủ.”
“Tôi muốn ăn thịt!”
Hiện trường phòng ghi hình.
9 giờ 30 phút.
Trên sân khấu, Nhung Bối Bối tuyên bố tại chỗ: “Kênh LIKE đóng kín.”
Staff hiện trường bắt đầu thống kê số phiếu cuối cùng và tình hình xếp hạng, 24 nam sinh đã thay đổi xong trang phục lần nữa lên sân khấu, đứng thành hai hàng ở chính giữa sân khấu.
Nhung Bối Bối hỏi các cậu: “Kết quả lập tức sẽ được tuyên bố, có khẩn trương không ạ?”
Camera quét qua từng gương mặt các nam sinh, không có do dự, không có thấp thỏm, đáy mắt mỗi người đều có ánh sáng.
Nhung Bối Bối chọn mấy nam sinh trả lời, nhận được câu trả lời đều là: “Không khẩn trương.”
Nhung Bối Bối lại hỏi bọn cậu: “Sợ không?” Sợ mình không có mặt trong top 11 không, sợ không thể thành đoàn debut không, sợ hy vọng hụt hẫng không?
Ngụy Tiểu Phi một lời vạch trần: “Nhưng mà sợ hãi cũng không có tác dụng.”
Nhung Bối Bối thuận theo lời cậu nói: “Vậy cái gì có tác dụng?”
Ngụy Tiểu Phi: “”Tiếp tục liều mình” mới có tác dụng.”
Nhung Bối Bối: “Phải liều mình đến mức nào?”
Các nam sinh trăm miệng một lời: “Một mực xông về phía trước–!”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, kêu gào, các nam sinh nơi ghế loại trừ kêu gào cổ động bọn cậu, trên đạn mạc các fandom đều đang kêu tên của các chàng trai, cuối cùng–
Nhung Bối Bối ra hiệu ipad trong tay: “Kết quả cuối cùng đã ở trên tay tôi. Hôm nay, tôi sẽ công bố tổng số like, thứ hạng và danh sách debut cuối cùng.”
Nhung Bối Bối: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ?”
Ống kính quét qua 24 nam sinh, dưới đài, ghế thực tập sinh, ghế mentor, cuối cùng trở lại sân khấu.
Nhung Bối Bối: “Công bố đầu tiên tôi đưa ra, là cái tên có thứ hạng like xếp thứ 9.”
Không khí hiện trường căng thẳng.
Nhung Bối Bối: “Cậu ấy là nam sinh mà thuở ban đầu tuyển tú, đã gặp phải rất nhiều chỉ trích.”
Ai?
Nhung Bối Bối: “Khi cậu ấy mới tới, biểu hiện hoàn toàn không đạt yêu cầu, nhưng bởi vì nhan sắc và hình tượng nên nhận được rất nhiều chú ý.”
Dưới đài có người bắt đầu hô tên.
Nhung Bối Bối: “Thứ hạng của cậu một mực thay đổi nhanh chóng, đã từng ở top 11, cũng từng out khỏi top 11.”
Tiếng kêu dưới đài càng lúc càng lớn hơn.
Nhung Bối Bối: “Nhưng thứ hạng của cậu đêm nay vẫn chưa hề thay đổi, vững vàng cố định nằm trong top 11, cái tên thứ 9. Hơn nữa, hết thời gian đến 9 giờ 30 phút, cậu có tổng cộng gần 100 triệu like. Cậu ấy là–“
Nhung Bối Bối: “Kỳ, Yến.”
Âm nhạc hiện trường vang lên, Kỳ Yến lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, giống như là không ngờ tới mình sẽ ở hạng 9. Toàn bộ nam sinh xung quanh vây tới vỗ cậu ôm cậu, nói cho cậu rằng cậu thứ 9, cậu thứ 9!
Kỳ Yến cơ hồ là bị đẩy đi tới trước đài, cầm micro trong tay, mấy lần ngoái đầu lại nhìn những thực tập sinh khác, tựa như hoàn toàn không biết tại sao mình lại đứng ngay đây.
Chân Triều Tịch kêu một tiếng: “Sắp debut rồi, cậu tỉnh lại mau lên chớ!”
Cười sảng cả hiện trường.
Nhung Bối Bối nói theo: “Để tôi xem lại kịch bản chút, xem có phải tôi đọc sai tên hay không.”
Kỳ Yến lập tức quay đầu lại, giơ micro lên nói: “Là em! Là em!”
Đạn mạc– [ Hahahahaha, bị dọa tới mức lập tức tỉnh táo lun. ]
Nhung Bối Bối nghiêm nghị, tầm mắt khích lệ nhìn Kỳ Yến, Kỳ Yến giơ mic lên, cả người cậu đều đang run rẩy.
Trước mắt chính là hoa lộ, cuối con đường chính là ghế debut, tiếng vỗ tay cùng với hò hét của fans dưới đài bên tai, thứ hạng thứ 9 và niềm vinh dự đang bủa vây đầy người cậu, sân khấu này vào giờ phút này, hết thảy tất cả đều làm cậu choáng váng, làm cho tim cậu đập rộn hết cả lên.
Kỳ Yến nắm mic, nhìn trước mắt, không chế biểu cảm cùng nỗi lòng, chậm rãi mở miệng, câu nói đầu tiên liền nói: “Tôi không ngờ tới tôi sẽ là thứ 9.”
Dưới đài: “Chính là cậu–!”
Kỳ Yến hít thở sâu: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn tất cả mọi người…” Bởi vì quá mức kích động, không khống chế được nỗi niềm, cậu bắt đầu chảy nước mắt theo sinh lý, cũng giống như từ trong giấc mộng mới tỉnh dậy, phản ứng được là chuyện gì xảy ra, cúi người nói lời cảm ơn: “Cảm ơn tất cả fans đã ủng hộ tôi, cảm ơn công ty của tôi, cảm ơn sân khấu Cực Hạn này, cảm ơn các mentor, cảm ơn, thật sự cảm ơn.”
Đạn mạc–
[ Yến Yến đừng khóc! Em là giỏi nhất! ]
[ Đừng khóc đừng khóc, đi hoa lộ phải vui vẻ! ]
[ Tụi mình cũng cảm ơn cậu, tụi mình thích cậu lắm lắm. ]
Đoạn phát biểu cảm nghĩ của Kỳ Yến trừ bỏ cảm ơn vẫn là cảm ơn, trước sân khấu sau hậu trường trên đài dưới đài tất cả mọi người đều được cảm ơn một lượt.
Cảm ơn xong rồi, Nhung Bối Bối mỉm cười nhìn cậu nói: “Lau nước mắt một chút nào, đi thôi.”
Ánh đèn biến đổi, sân khấu dài sáng lên, cánh hoa màu hồng từ màn hình led tung bay dưới chân, hoa lộ bắt đầu.
Kỳ Yến ở trong tiếng vỗ tay bước lên hoa lộ, khi đi qua ghế mentor, mấy vị mentor đứng dậy, Kỳ Yến bắt tay với từng người bọn họ, Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách đều dặn dò mấy câu, Kỳ Yến nghe, cúi đầu cảm ơn, cuối cùng đi về phía ghế thành đoàn, bước lên vị trí debut thứ 9, một lần nữa cúi người cảm ơn.
Tiếng vỗ tay dần dần tắt, Nhung Bối Bối giơ mic, đùa giỡn hỏi Kỳ Yến: “Một mình ở nơi đó có phải cô đơn lắm không?”
Nhung Bối Bối cười: “Không sao, rất nhanh thôi sẽ có người bầu bạn với bạn. Người sẽ đi bồi bạn, sẽ ngồi ở vị trí trung gian của hàng trên bạn.”
Nhung Bối Bối rất nhanh liền nói: “Không sai, hạng 5!”
Nhung Bối Bối: “Cậu ấy có tổng cộng hơn 100 triệu like, lại là một vị tuyển thủ nữa vào hôm nay không thay đổi thứ hạng trong top 11.”
Nhung Bối Bối: “Cậu ấy là một… cậu bé mà cá nhân tôi vô cùng thích.”
Fans dưới đài phản ứng lại rất nhanh, bắt đầu hô tên.
Nhung Bối Bối buông kịch bản, nói ra đặc trưng cá nhân rất rõ ràng của một người: “Cậu ấy có cơ bụng.”
Toàn trường: “Ngụy Tiểu Phi! Ngụy Tiểu Phi! Ngụy Tiểu Phi!”
Nhung Bối Bối cười: “Tôi không đọc ra đặc trưng trong kịch bản, là bởi vì cá nhân tôi vô cùng thích cậu ấy. Mỗi một lần trông thấy cậu ấy, tôi đều có thể từ trên người cậu ấy nhìn thấy rất nhiều tinh thần liều mạng của thực tập sinh trẻ tuổi, tôi cũng đã từng từ trên người cậu ấy thấy được bóng dáng chính mình khi làm thực tập sinh, tôi lúc nào cũng bị cậu ấy chạm tới.”
Nhung Bối Bối: “Hạng 5, Ngụy Tiểu Phi.”
Ngụy Tiểu Phi đạt được hạng 5 theo ý dân vọng, cũng được các nam sinh hết vần vò rồi lại ôm mang đến trước đài.
Không khiếp sợ đối với kết quả như Kỳ Yến, Ngụy Tiểu Phi ung dung ổn định hơn nhiều, giơ micro lên đọc diễn văn cảm ơn, nói tiếp: “Mình sẽ tiếp tục hăng hái nỗ lực.” Thanh âm bình tĩnh, hốc mắt lại ửng đỏ.
Đạn mạc–
[ Tiểu Phi Tiểu Phi Tiểu Phi! ]
[ Mang theo mộng tưởng của các anh trai nhóm cũ cất cánh bay đi! ]
Ngụy Tiểu Phi đi lên hoa lộ.
Trên ghế nhóm, Kỳ Yến đang chờ cậu, Ngụy Tiểu Phi leo lên bậc thang đập tay ôm chầm nhau.
Nhung Bối Bối: “Sau đây công bố đến cái tên hạng 7.”
Nhung Bối Bối nhìn ipad trong tay: “Cái tên thứ 7, tổng số phiếu cao đến hơn 110 triệu…” Đột ngột ngẩng đầu gọi: “Phí Hải, Tiểu Hải à.”
Phí Hải sửng sốt một chút, mờ mịt: “Hở?”
Nhung Bối Bối: “Là bạn.”
Phí Hải: “??????”
Âm nhạc tại hiện trường chưa vang lên, Nhung Bối Bối nhếch một nụ cười thần bí, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, dưới đài trên đài ngay cả khu đạn mạc đều là một dàn dấu chấm hỏi, cũng cho rằng MC vừa rồi chẳng qua là nói đùa thôi.
Lại nghe được lời miêu tả của Nhung Bối Bối: “Cậu ấy là dancer thực lực mạnh mẽ, vocal cũng rất giỏi, cấp bậc của cậu ấy ở sân khấu đánh giá sơ cấp là B, cậu là một cậu bé vô tư tùy tiện dưới đài…”
Fans dưới đài kêu tên cậu lên, Phí Hải trên đài giơ tay che mặt, các nam sinh xung quanh lại bắt đầu xoa đầu cậu: Là ông đó, chính là ông.
Nhung Bối Bối cười, nghiêng đầu nhìn đám nam sinh đang chắn mất mặt Phí Hải: “Tiểu Hải? Tiểu Hải?”
Phí Hải còn đang che mặt, nghe vậy giơ mic lên, vùi đầu hỏi: “Là tui à?”
Nhung Bối Bối: “Cái tên thứ 7, Phí Hải!”
Trong tiếng vỗ tay hò hét, Phí Hải thả tay xuống ngửa đầu thở dài, hồn vía thiếu chút nữa dọa bay mất, cậu vừa rồi thật sự cho rằng Bối Bối lão sư nói đùa, cậu cũng nghĩ xong rồi, chắc chắn là không có cậu đâu, có cậu thì nào có thể công bố thẳng thừng như vậy chứ, nhưng mà thật sự là cậu.
Phí Hải giơ mic lên, vừa bước đến trước đài vừa làm nũng với Nhung Bối Bối: “Hừ!”
Nhung Bối Bối cười giễu bắn tim với cậu, Phí Hải bắn ngay lại một cái, hớn ha hớn hở.
Đạn mạc–
[ Cảm ơn mọi người, Hải Tử nhà chúng ta không dễ dàng, cuối cùng cắn đường debut rồi. ]
[ Khặc khặc khặc khặc khặc, Phí Hải thật sự là tâm Tiểu Điềm, fans nhà cậu ấy cũng thừa nhận cậu là dựa vào cắn đường hot. ]
[ Top 11 có Phí Hải thật là quá tốt rồi, ngày nào có cậu ấy, ngày đó có đường. ]
[ Hải Tử à, đáp ứng mama đi, đã thành đoàn rồi, cũng là một người lớn trưởng thành, chớ có cắn nhiều, được chứ? ]
Phí Hải đọc diễn văn cảm ơn, phát biểu cảm nghĩ, bước lên hoa lộ.
Tiếp đó, Nhung Bối Bối không đọc lời miêu tả trước rồi mới tuyên bố là vị thực tập sinh nào nữa, mà đổi một cách khác–
Nhung Bối Bối: “Sau đây xin công bố cái tên được lựa chọn thành đoàn thứ 6, thứ 8, thứ 10.”
Nhung Bối Bối: “Dưới chân các bạn thực tập sinh có vòng tròn, đều thấy được cả rồi chứ?”
Ống kính kéo đến gần, thì ra trên sân khấu dưới chân mỗi một thực tập sinh đều có một màn led vòng tròn nhỏ, mọi người cho rằng đây là vị trí đứng.
Nhung Bối Bối: “Chờ một lát nữa khi tôi công bố thứ hạng, trong vòng tròn dưới chân các bạn, nếu như có một đóa hoa sáng lên trong vòng tròn của ai đó…”
Nhung Bối Bối cười: “Vậy thì phải chúc mừng rồi.”
Các nam sinh đều cúi đầu nhìn vòng tròn nhỏ dưới chân.
Nhung Bối Bối: “Vâng, cái tên thứ 6.”
Trong tiếng nhạc đệm khẩn cấp, người xem tại hiện trường kêu tên, người xem video thì bắn đạn mạc. Hình ảnh phát sóng trực tiếp là hai hàng nam sinh trên sân khấu chính, hoa của ai sáng người xem cũng không biết, chỉ có chính các cậu biết.
Nhung Bối Bối lặp lại lần nữa: “Tên thứ 6.” Chậm rãi: “Xin mời bước ra khỏi hàng ạ.”
Hai hàng nam sinh trên sân khấu không ai nhúc nhích, có người đang cười, có người đối mặt nhau, có người lắc đầu với fans dưới đài. Bỗng nhiên, trong hình phát sóng trực tiếp xuất hiện một đóa hoa, bên cạnh đóa hoa kia, một cái chân bước ra ngoài–
Đi đôi với thét chói tai, ống kính kéo trở về sân khấu chính, Bành Tinh cười bước ra từ hàng thứ nhất.
Tên thứ 6, Bành Tinh.
Nhung Bối Bối: “Tên thứ 8, mời ra khỏi hàng.”
Nhung Bối Bối: “Tên thứ 10, mời ra khỏi hàng.”
Tưởng Đại Chu, Ngô Hạo một trước một sau tách ra đứng ở trước đài.
Ba nam sinh đứng thành một hàng.
Nhung Bối Bối: “Bây giờ, xin mời các bạn lần lượt phat biểu, đi lên hoa lộ.”
Một hơi công bố danh sách ba thực tập sinh, bất kể là fans dưới đài hay xem phát sóng trực tiếp, cũng đều kích động đến không thể tự kiềm chế, nhất là các fandom trong nháy mắt thấy chàng trai nhà mình bước ra đó, lệ nóng doanh tròng huyết dịch chảy ngược đều không thể dùng để hình dung. Dùng lời của fans nói, loại ngạc nhiên vui sướng nhẫn nhịn đến khắc cuối cùng này, chỉ có mẹ già từng nuôi trẻ con, đứa bé rốt cuộc vượt trội hơn mọi người mới có thể hiểu được.
[ Các nhóc con, các cậu là giỏi nhất! ]
Hoa lộ mở ra, ghế thành đoàn lại thêm ba người.
Nhung Bối Bối: “Sau đây, sẽ công bố tên thứ 4 và tên thứ 11.”
Nhung Bối Bối: “Chú ý, tôi sẽ không miêu tả nữa, sẽ trực tiếp công bố, mọi người đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
Các nam sinh lẳng lặng chờ đợi.
Nhung Bối Bối: “Cái tên thứ 4, Tùng Vũ!”
Fans dưới đài: “A a a a a a! Vũ cool! Vũ cool! Vũ cool!”
Nhung Bối Bối: “Cái tên thứ 11, Trình Thần.”
Fans dưới đài: “Kính râm! Kính râm! Kính râm!”
Đến lúc này, vị trí debut 11 người, còn sót lại ba người cuối cùng, cũng chính là danh sách top 3.
Hoa lộ đang chờ đợi họ.
Mà lúc này, kết quả đã quá rõ ràng rồi, cũng không cần Nhung Bối Bối đọc tên, hiện trường kêu lên hết đợt này đến đợt khác “Giang Trạm”, “Kim Lục Tiêu”, “Sở Mẫn”.
Nhung Bối Bối cười nói đùa: “Chúng ta dù gì cũng là một trận chung kết tuyển tú, “Kinh hỉ” nên có vẫn phải có, được chứ ạ.”
Nhung Bối Bối: “Chờ lát nữa tôi đọc đến tên, tất cả mọi người “Kinh hỉ” một chút, được chứ, đáp ứng tôi nhé, được chứ?”
Dưới đài & đạn mạc: Được!
Nhung Bối Bối: “Hạng 3, Sở Mẫn.”
Dưới đài & đạn mạc: Oa! Kinh ngạc quá, giật mình quá, kinh hỉ quá! Oa~!
Sở Mẫn dở khóc dở cười đi ra từ hàng thứ hai, hỏi: “Tôi không xứng có được tiếng hét chói tai sao?”
Hiện trường: “A a a a a a a!”
Sở Mẫn cười: “Cảm ơn mọi người, mình cũng rất kinh hỉ, rất kinh ngạc, rất giật mình.”
Nhung Bối Bối: “Hạng hai, Kim Lục Tiêu.”
Dưới đài & đạn mạc: Oa!
Kim Lục Tiêu cũng bởi vì debut mà xúc động khóc, mà cuối cùng vẫn cứ bị từng tiếng kêu giả bộ kinh ngạc tại hiện trường chọc cười, hắn hỏi với ống kính: “Có chương trình như chúng ta sao! Tôi khóc cũng không khóc nổi sao?!”
Nhung Bối Bối: “Thời điểm bạn đọc diễn văn cảm ơn có thể khóc.”
“Nghẹn về rồi, khóc không nổi nữa.” Kim Lục Tiêu chỉ về dưới đài: “Nào, đưa thuốc nhỏ mắt cho tôi.”
Mọi người cười ầm lên.
Nhung Bối Bối phản ứng rất nhanh: “Được rồi, phần đọc diễn văn kết thúc, đi hoa lộ thôi.”
Vừa mới đùa giỡn quay đầu lại đã bị đùa giỡn – Kim Lục Tiêu:???
Đạn mạc–
[ Kkkkkkk, hạng 2 không có mặt mũi nhất trong lịch sử tuyển tú. ]
[ Đọc diễn văn cũng không có luôn sao, Tiêu Tiêu của chúng ta không xứng giơ mic trong tay lên sao? ]
[ Hahahahaha, hoa lộ này có chút đột ngột đó. ]
Vẫn là lúc đi tới ghế mentor bắt tay cảm tạ mentor, Kim Lục Tiêu mới có được cơ hội lên tiếng: “Cảm ơn mọi người.” Hắn đi tới sân khấu dài, cúi đầu một cái thật sâu trên hoa lộ.
Nhung Bối Bối vừa chọc ghẹo hắn giờ giơ tay qua đỉnh đầu, vỗ tay cho hắn thật là cao.
Vị trí debut cuối cùng.
Nhung Bối Bối còn chưa nói gì, hiện trường chính là một tiếng lại lấn át một tiếng “Giang Trạm Giang Trạm.”
Đây là hạng nhất, C vị không có một chút hồi hộp nào, toàn trường rộng lớn hô lên vỗ tay cho người cuối cùng kia.
Nhung Bối Bối không hề nói lời thừa thãi, thả kịch bản cùng ipad trong tay xuống, mỉm cười mở miệng: “Trước khi tôi đọc lên tên của cậu ấy, tôi muốn đọc một chút tống số phiếu bình chọn của cậu ấy.”
Nhung Bối Bối: “Số vote của cậu ấy thật sự vô cùng cao, nhiều hơn hạng hai tròn 50 triệu. Cậu ấy cũng là thực tập sinh trong suốt quá trình phát sóng trực tiếp từ đầu cho tới giờ này ngày hôm nay, trong số tất cả các thực tập sinh, có số vote gia tăng nhiều nhất. Còn nhiều hơn tổng số vote tăng thêm của 23 thực tập sinh còn lại. Đồng thời, cậu ấy cũng là no.1 của tất cả các BXH trên các kênh LIKE, tất cả.”
Nhung Bối Bối: “Số vote của cậu ấy, 253.31 triệu phiếu bầu.”
Toàn trường kinh hô.
Nhung Bối Bối: “Cậu ấy là– Giang Trạm.”
Âm nhạc, tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai, sân khấu, vinh quang, C vị, Giang Trạm mang theo vô số mong đợi và những ánh nhìn đi đến trước đài.
Đạn mạc điên cuồng chạy, một mảnh kêu khóc. Hơn 250 triệu, đây là sự nỗ lực của Giang Trạm, là kết quả đổi lấy từ sự ủng hộ của các fans, là câu trả lời hoàn mỹ nhất nộp lên cho cuộc “thi” tuyển tú kéo dài mấy tháng này.
Hắn không hề làm fans thất vọng, fans cũng không làm cho hắn thất vọng.
Mấy tập trước, hắn nói, hắn muốn tranh C vị.
Hôm nay, C vị là của hắn.
Là Giang Trạm.
Trong hình ảnh phát sóng trực tiếp, Giang Trạm lẳng lặng đứng đó, mặt mỉm cười giãn ra, chàng trai mà mọi người liều mạng nhớ thương yêu mến này, cười nói: “Tôi sắp đi hoa lộ rồi. Các bạn có đây không?”
Các bạn, có ở đây không?
Fans: Ở đây ở đây ở đây!!! Tụi em đều ở đây!! Tụi em nhìn anh đi hoa lộ! Tụi em đều đang nhìn anh!
Giang Trạm không nhiều lời, dứt khoát đi lên hoa lộ.
Mỗi một bước dưới chân hắn cất đi, đều giẫm lên tất cả những trợ giúp mà fans tích lũy trải trên hoa lộ, và cuối hoa lộ này, chỗ ghế mentor, tất cả mentor đều đang ngồi, chỉ có Bách Thiên Hành đứng lên, đi tới bên hoa lộ.
Hành động này của Bách Thiên Hành dẫn tới từng mảnh tiếng thét gào dưới đài, hình ảnh phát sóng trực tiếp cho Bách Thiên Hành một màn ảnh đặc biệt nổi bật, lại kéo mở một cảnh quay từ xa của sân khấu dài: Trên hoa lộ, Giang Trạm đi về phía Bách Thiên Hành.
Đạn mạc điên hết cả rồi–
[ Bách Thiên Hành đứng dậy rồi! ]
[ Bách Thiên Hành! Bách Thiên Hành! Là Bách Thiên Hành! ]
[ Anh ta muốn làm gì? ]
[ Tôi sắp khóc rồi! Hai người này rốt cuộc cũng cùng đài cùng khung! Đã bao tập rồi đó! ]
[ Xem biểu cảm cùng ánh mắt của Bách Thiên Hành, mau nhìn ánh mắt của ảnh! ]
[ A a a a a a a a a! Bách Thiên Hành anh rốt cuộc muốn làm gì! ]
Trong ống kính cắt qua Bách Thiên Hành, vẻ mặt của y mang nét cười nhàn nhạt, trong ánh mắt là một mảnh dịu dàng tĩnh lặng trầm lắng.
Y đứng ở cạnh sân khấu, hết sức chăm chú ngưng mắt dõi theo một người, tiếng hét chói tai, tiếng kêu gào tại hiện trường tựa như đều không tồn tại, chỉ có y đang lẳng lặng chờ một người đi đến.
Người kia đi lên hoa lộ, từng bước từng bước đến gần, khi thấy y đứng dậy thì bất ngờ mà ngẩn người một chút, sau đó liền cười, trong nụ cười mang theo đầy đủ hưng phấn bừa bãi, ăn ý đối diện với y trong khoảng cách một đoạn hoa lộ.
Hình ảnh một đợi một đi đối diện nhau này, thiếu chút nữa khiến cho tiếng gào thét của fans ở hiện trường lật tung trường quay, đạn mạc chạy trong video toàn bộ đều là [ Á á á á á á á ] gào rú.
Trên hoa lộ, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cuộc, khi Giang Trạm đi tới trước mặt Bách Thiên Hành, khi hai người cùng khung–
Bách Thiên Hành ôm chầm Giang Trạm.
Bên ngoài cái ôm, có vô số cặp mắt đang nhìn bọn họ, có từng trận từng trận động tĩnh, gào thét ùn ùn bủa vây.
Trong cái ôm, là một vùng ngăn cách với thế giới bên ngoài, một thế giới chỉ có bọn họ.
Ở trong thế giới này, Bách Thiên Hành dùng một câu tỏ tình bí mật kề tai thủ thỉ, dùng tình yêu nóng bỏng cùng chân tâm của y, bao chặt lấy Giang Trạm.
Bách Thiên Hành: “Tôi yêu cậu lắm.”
Hết chương.