Pensacola, Florida
Con tàu chở dầu khổng lồ màu xám dần hiện ra trong đám sương mù và tắt máy ngay khi tiến vào cảng.
Khu công nghiệp nặng hiện lên: tất cả những bộ khung thép xám đen, nhũng bể lọc dầu với hệ thống bơm thủy lực khổng lồ đang chờ đợi khí đốt và dầu thô, tất cả nằm lặng lẽ trên đường vào cảng của con tàu.
Một chiếc tàu kéo chạy thẳng ra phía tàu chở dầu. Trên bánh lái, người hoa tiêu có tên là Pappy đã áp sát con tàu chở dầu. Với vị trí trợ lý quản lý cầu cảng, Đội quản lý cảng Pensacola, việc của ông là hoa tiêu cho các loại tàu cỡ lớn qua những nơi nước cạn đáy nhiều cát và đá vôi quanh khu vực Singleton rồi sau đó dẫn đường vào các làn thuộc cầu cảng phía trong mà lúc nào cũng bận rộn với giao thông thương mại mỗi khi ngày ngả về chiều. Ông đã làm công việc đưa dẫn tàu cỡ lớn từ khi mới hai mươi hai tuổi, một công việc mang nặng nét truyền thống được truyền lại từ đời bố ông, người cũng bắt đầu công việc từ lúc mới hai mươi hai tuổi. Gần ba mươi năm, Pappy đã làm công việc này rất nhiều lần đến mức có thể làm được việc ngay cả khi đang ngủ, trong cái yên bình của đêm tối trước khi ánh bình minh hé rạng – nếu đó cũng là một buổi sáng như tất cả những buổi sáng bình thường khác và cũng là những con tàu chở dầu như thế – thì đây cũng chính là lúc ông chuẩn bị bước vào làm việc.
Con tàu đã chờ đợi ở đó, cao lớn và hùng vĩ, Pappy ghi nhận khi nhìn vào vỏ tàu.
Con tàu quả thật là quá lớn. Vạch mớm nước hiện ra rõ nét. Ông chăm chú nhìn biểu tượng nơi mũi tàu. Trước đây ông cũng đã từng gặp loại tàu như thế này.
Thường thì kỹ năng thực sự nằm ở việc đo chuẩn đường viền ngoài của con tàu đang kéo và dẫn con tàu qua những dải cát phía rìa ngoài cảng. Sau đó đơn giản chỉ cần đi theo các làn dẫn, mà vào lúc mười giờ sáng sẽ nguy hiểm hơn so với đường vòng đi vào thành phố, rồi quay một góc rộng vào cầu cảng số 12, nơi con tàu Persephone, theo biên bản đã ghi là chở đầy dầu từ Venezuela, được xếp vào đổ dầu.
Nhưng điều đó không diễn ra sáng hôm nay.
Chiếc tàu kéo của Pappy tiếp cận chiếc tàu chở dầu từ mé bên của cảng. Khi tới gần, ông nhìn kỹ cái biểu tượng con cá heo đang nhảy trên vỏ tàu Persephone.
Công ty dầu lửa Dolphin (Cá heo).
Pappy đưa cánh tay dãi dầu sương gió gãi gãi ria mép đoạn lướt qua tập giấy nhập dầu của Cục quản lý Hàng hải: 2,3 triệu tấn dầu thô hiện đang đợi trên tàu, con tàu này chỉ mất chưa đến mười bốn tiếng để đi từ Trinidad tới đây. Nhanh, Pappy nhận xét, đặc biệt là với loại tàu lớp ULCC 1970 cũ kỹ và chở nặng hết công suất thế này.
Quả là rất nhanh.
Dầu lửa Dolphin.
Lần đầu tiên ông cảm thấy ngạc nhiên là khi chuyến tầu tới từ Jakarta. Ông cứ băn khoăn mãi làm sao một con tàu chở đầy thứ chất lỏng thế này lại có thể đi với vận tốc nhanh đến vậy. Lần thứ hai cũng chỉ mới cách đây vài tuần thôi, thực ra ông đã lẻn chui xuống dưới hầm tầu sau khi vào cảng, lẻn qua đám thủy thủ không để ý, và kiểm tra mấy bể dầu phía trước.
Trống trơn, thật chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Ít nhất là đối với ông.
Sạch như chùi vậy.
Ông đã đem chuyện này nói lại với quản lý cảng, không chỉ một mà đến hai lần. Nhưng ông ta chỉ vỗ vỗ vào lưng Pappy như thể ông là một lão già ngu xuẩn và hỏi ông về kế hoạch sắp tới khi ông nghỉ hưu. Lần này, mặc dầu vậy, sẽ không có nhân viên bàn giấy nào dấu nó xuống dưới đống giấy tờ được nữa. Pappy biết nhiều người. Những người làm việc ở chỗ ấy. Những người quan tâm tới những vấn đề như thế này. Lần này, khi ông cho tầu vào nơi quy định, ông sẽ chứng tỏ được điều đó.
2.3 triệu thùng…
2.3 triệu thùng cái con khỉ.
Pappy kéo còi và chạy dọc theo mũi con tầu. Bạn ông, Al, đứng cầm bánh lái. Một chiếc cầu di động được được hạ xuống từ boong chính. Ông chuẩn bị lên tầu.
Chính khi đó thì điện thoại di động của ông rung lên. Ông với lấy điện thoại, bây giờ là năm giờ ba mươi sáng. Bất cứ một người bình thường nào cũng đều đang ngủ vào giờ này. Trên màn hình hiện lên chữ SỐ MÁY CÁ NHÂN. Một tin nhắn.
Có vẻ như đó là một bức hình gì đó.
Pappy gọi to về phía Al để dừng tàu lại và lùi lại từ chiếc cầu nối lên chiếc Persephone. Trong cái ánh sáng mờ mờ khi bình minh sắp đến, ông ghé mắt nhìn tấm hình trong điện thoại.
Và ông bỗng chết đứng.
Một xác chết. Nằm lăn lóc và biến dạng trên đường phố. Pappy nhận ra một vũng máu đã thâm lại dưới đầu cái xác.
Ông ghé sát mẳt hơn vào màn hình điện thoại để có thêm ánh sáng.
Và “Ôi, Chúa ơi, không…”
Ông trừng trừng nhìn những búi tóc dài và đỏ của nạn nhân trong ảnh. Tim ông ngập tràn đau đớn như có ai đó đã đâm vào đó bằng một con dao nhọn. Ông ngã vật ra sau, như có một chiếc ngoàm sắt đang bóp nát từng rẻ xương sườn.
“Pappy!” – Al cất tiếng gọi từ phía cầu tầu. – “Anh không sao chứ?”
Không. Ông không hề ổn chút nào.
“Là Abel,” – ông thở gấp, khí quản như bít chặt lại. – “Con trai tôi!”
Đột nhiên, điện thoại lại rung lên, một tin nhắn nữa lại đến. Vẫn là tin nhắn từ cái điện thoại ẩn số đó.
Lần này chỉ có ba từ nhảy múa trên màn hình.
Pappy giật toang cổ áo, cố thở. Nhưng nỗi đau như càng cứa sâu hơn vào tim ông, hơn cả một cơn đau tim. Và cơn thịnh nộ nổi lên – từ lòng kiêu hãnh.
Ông sụp xuống sàn boong tàu, ba con chữ cứ nhảy múa trong đầu.
XEM ĐÃ CHƯA?