“Cô đã nói chuyện này với ai chưa?”
“Chưa.” – Karen nhìn Ty chăm chăm. – “Làm sao tôi có thể nói được chứ? Lũ trẻ… sau tất cả những gì chúng phải trải qua, chuyện này sẽ khiến chúng chết mất, trung úy à. Thậm chí làm sao chúng có thể bắt đầu hiểu nổi cơ chứ? Cả bạn bè tôi nữa?”- Karen lắc đầu, mắt ầng ậc nước. – “Tôi phải nói gì với họ đây, Trung úy? Rằng đây chỉ là một sai lầm điên rồ hay sao? Hay “Xin lỗi, Charlie chưa chết thực sự. Anh ấy chỉ lừa dối tôi trong một năm vừa qua thôi. Lừa dối tất cả chúng ta!” ư? Lúc đầu, tôi nghĩ có thể do mình đã từng nghe đến những trường hợp thoát khỏi những tình huống có thể thay đổi cuộc đời mình, anh biết đấy, tôi bị ảnh hưởng bởi điều đó….” – Karen đặt một ngón tay lên những mẫu khai của ngân hàng. – “Nhưng rồi tôi phát hiện ra những thứ này. Tôi đã nghĩ đến việc mang tất cả những thứ này đến cho Saul Lennick. Ông ta coi Charlie như con. Nhưng tôi sợ. Tôi nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Charlie đã làm một điều gì đó? Trung úy à, một điều gì đó tồi tệ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi có buớc đi sai lầm…? Chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới mọi người ra sao. Tôi sợ tất cả những chuyện đó. Anh hiểu tôi muốn nói gì không? “
Hauck gật đầu, áp lực đè nặng rõ ràng trong giọng nói của Karen.
“Vì vậy, tôi đã đến đây.”
Hauck cầm số giấy tờ ngân hàng lên. Vì anh là cảnh sát nên đã nhiều năm qua anh học được cách không bộc lộ phản ứng của mình. Thu thập chứng cứ, một chút thận trọng, cho tới khi bức tranh toàn bộ sự thật trở nên rõ ràng. Anh nhìn số giấy tờ. Charlie Friedman đã tới đó.
“Cô muốn tôi phải làm gì bây giờ?”
“Tôi không biết nữa.” – Karen lắc đầu lo sợ. – “Tôi thậm chí còn không biết chồng mình đã làm gì. Nhưng đó phải là một điều gì đó… tôi biết, Charlie không làm việc này với chúng tôi. Anh ấy không phải là loại người như vậy.” – Cô hất lọn tóc che trước mặt, đưa gan bàn tay lau mắt, nước mắt nhòe nhoẹt. – “Sự thật là tôi không biết tôi muốn anh phải làm gì, trung úy à.”
‘‘Không sao.” – Hauck nắm tay Karen, quay lại nhìn lên màn hình máy tính. Anh nghĩ tới những phản ứng thường thấy ở một người bình thường. Có thể Charlie trải qua phản ứng do sốc mạnh – người ta gọi là chứng quên lãng – do vụ đánh bom gây ra. Nhưng những tờ mẫu ngân hàng kia đã nhanh chóng xóa ngay phản ứng đó. Hay nguyên nhân là Charlie có người phụ nữ khác? Biển thủ công quỹ? Hauck nhớ lại chuyện đã xảy ra với con gái Karen trong bãi đậu xe. Hai trăm năm mươi triệu đô la. Thế nhưng, Saul Lennick đã đảm bảo với anh rằng quỹ đầu tư của Charlie không hề bị ảnh hưởng.
“Nếu không phiền thì cô có thể cho tôi biết cô đã tìm thấy gì ở ngân hàng đó không?” – Hauck hỏi, tay chỉ vào bản ghi chép liên quan đến chiếc két sắt ký gửi.
“Tiền. ” – Karen thở hắt ra, – “Rất nhiều tiền. Và một quyển hộ chiếu. Trong đó có ảnh của Charlie với một cái tên hoàn toàn giả mạo. Một vài thẻ tín dụng…”
“Anh ấy đã để lại tất cả những thứ này sao?” – Cách đây một năm. – “Có thể đây là một dạng dự phòng.” – Hauck nhún vai. – “Tôi cho rằng cô hiểu điều đó, chuyện này hoàn toàn không phải là không có dự tính. Charlie đã lên kế hoạch trước đó.”
Karen cắn môi, gật đầu. – “Tôi hiểu.”
Nhưng Hauck hiểu rằng điều Charlie chưa bao giờ lên kế hoạch là làm thế nào để thực hiện được kế hoạch của mình. Chờ cho tới thời điểm thích hợp. Và ý nghĩ của anh dừng lại ở một cái tên khác. Thomas Mardy.
“Nghe này.” – Hauck quay ghế lại phía Karen. – “Tôi phải hỏi cô điều này, Charlie có bao giờ có những hành động như… cô biết đấy…”
“Làm sao cơ?” – Karen nhìn Hauck chăm chú. – “Anh ấy có chơi bời không ư? Tôi không biết. Cách đây một tuần tôi có thể nói điều đó là không thể. Nhưng giờ thì tôi sẽ vui mừng biết bao nếu điều không thể đó là thật. Anh ấy đã làm quyển hộ chiếu đó, cả những chiếc thẻ tín dụng đó nữa… Charlie đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Trong khi chúng tôi đã ngủ chung giường. Trong khi Charlie vẫn tích cực động viên cổ vũ cho lũ trẻ ở trường học. Rồi anh ấy bằng cách nào đó thoát khỏi chiếc tàu bị đánh bom đó, thoát khỏi đám đông hỗn loạn mà nói: “Giờ thì kế hoạch sẽ diễn ra. Đến lúc rồi. Đã đến lúc phải bước ra khỏi cuộc đời mình.”
Im lặng kéo dài tới mấy giây.
Cuối cùng, Hauck mím môi và lại hỏi: “Giờ cô muốn tôi phải làm gì?”
“Tôi không biết. Một phần tôi muốn ôm Charlie vào lòng mà nói rằng tôi rất hạnh phúc khi biết anh vẫn còn sống. Phần còn lại thì… khi tôi mở chiếc két đó ra và nhận ra rằng anh ấy đã dấu kín cả một phần đời của mình mà không hề cho tôi biết. Dấu kín cả với người gọi là người anh ấy yêu. Tôi không biết phải làm gì nữa trung úy à! Tát thẳng vào mặt Charlie chăng. Hay tống Charlie vào ngục. Tôi thậm chí còn không biết liệu anh ấy có phạm tội gì hay không. Ngoại trừ một điều là anh ấy đã khiến tôi phải đau khổ. Nhưng điều đó không quan trọng. Đó không phải là lý do tại sao tôi có mặt ở đây.”
Hauck kéo ghế gần lại với Karen hơn. – “Vậy thì tại sao?”
“Tại sao tôi lại ở đây ư? ” – Nước mắt lại chảy dài, vòng quanh đôi mẳt Karen. Cô nắm chặt hai bàn tay, gõ lên bàn một cách vô vọng, và Karen ngẩng lên nhìn Hauck: – “Quá rõ ràng, phải không? Tôi tới đây vì tôi chẳng còn biết đi tới đâu nữa!”
Hauck đi tới bên Karen ngay kịp lúc cô đổ gập xuống, nhẹ bẫng trong tay anh. Cô vùi mặt vào vai anh, hai nắm tay đấm mạnh vào người anh. Hauck giữ chặt lấy thân hình Karen, cảm nhận rõ từng luồng run rẩy của cô. Karen không hề rụt lại.
“Charlie đã chết! Tôi đã than khóc cho anh ấy, đã nhớ thương anh ấy. Tôi đã đau đớn khi nghĩ liệu rằng ý nghĩ cuối cùng của anh ấy có dành cho chúng tôi không. Chưa có một ngày nào mà tôi không ngừng ao ước được nói với Charlie một lần cuối. Để nói rằng tôi đã hy vọng rằng anh ấy bình an. Và giờ thì Charlie chưa chết…”
Karen hít sâu một hơi, lau nước mắt trên hai má ướt đẫm. – “Tôi không muốn dồn anh ấy vào đường cùng. Charlie đã làm những gì anh ấy làm, và chắc hẳn anh ấy phải có một lý do nào dó. Charlie không phải là một gã khốn, trung úy à, dẫu anh có nghĩ thế nào chăng nữa. Tôi thậm chí còn không muốn Charlie quay lại. Quá muộn mất rồi. Tôi thậm chí còn không biết mình cảm thấy thế nào nữa…
Tôi cho rằng mình chỉ muốn biết… Tôi chỉ muốn biết tại sao Charlie lại làm như vậy với tôi, trung úy à. Tôi muốn biết anh ấy đã làm gì. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy và muốn được nghe anh ấy kể lại câu chuyện. Sự thật. Thế thôi.”
Hauck gật đầu. Anh siết chặt hai tay cô rồi thả ra. Gần bàn làm việc của anh là một hộp khăn giấy. Anh với tay lấy mấy chiếc đưa cho cô. Karen sụt sịt cười đáp lại. – “Cảm ơn anh.”
“Cũng là một phần công việc của tôi thôi mà. Mọi người dường như lúc nào cũng khóc khi đến đây.”
Karen bật cười, chấm nhẹ lên hai mắt và lên mũi. – “Trông bộ dạng tôi chẳc tơi tả lắm. Bất cứ lúc nào anh gặp tôi..”
“Không.” — Hauck nháy mắt. – “Ngoại trừ điều đó. Tuy vậy, cô luôn tạo ra những tình huống hấp dẫn.”
Karen lại gắng mỉm cười. – “Tôi còn không biết sẽ nhờ anh làm hộ điều gì.”
“Tôi biết điều cô nhờ tôi.” – Hauck đáp lại.
“Tôi không biết phải cầu cứu đến ai, trung úy à.”
“Cứ gọi tôi là Ty.”
Điều anh nói có vẻ như khiến cô ngạc nhiên. Cả hai cứ thế đứng yên mất vài giây, nhìn nhau. Karen hất mái tóc nâu vàng che đôi mắt còn đẫm nước.
“Thôi được.” – Cô hít sâu một hơi và gật đầu. – “Ty… “
“Và câu trả lời là ‘Được’ ” – Hauck ngả người ra phía sau chiếc ghế và gật đầu. – “Tôi sẽ giúp.”