Chuông cửa reo lên. Khi Karen ra mở cửa, cô sững lại vì ngạc nhiên. “Ty à…”
Samantha đang ở trong bếp, ngấu nghiến một hộp sữa chua trong khi xem tivi. Alex gác một chân trên băng ghế dài trong phòng dành cho gia đình, thỉnh thoảng lại la lên, đắc chí và mê mải với trò chơi điện tử mới ra Wii.
Khuôn mặt Hauck sáng bừng lên vẻ chờ đợi. – “Có một số thông tin tôi muốn cho cô biết.”
“Anh vào đi.”
Karen cố gắng giấu lũ trẻ không cho chúng biết việc gì đang diễn ra – tâm trạng thay đổi, lo lắng dường như luôn thường trực trên khuôn mặt cô, cả việc cô lục lọi trong vô vọng vào buổi đêm muộn trong đống đồ đạc Charlie để lại. Nhưng đó là một cuộc chiến mà phần thắng không thuộc về cô. Lũ trẻ không hề ngốc nghếch. Chúng nhận ra biểu hiện thận trọng, căng thẳng không bình thường và tính khí nóng nảy hơn trước đây của cô. Ty xuất hiện không báo trước chỉ khiến những nghi ngờ của chúng trở nên lớn hơn.
“Anh vào đây.” – Karen nói, đưa Hauck vào trong bếp. – “Sam, con còn nhớ thanh tra Hauck không?”
Cô con gái ngẩng lên nhìn, hai đầu gối co lại trên chiếc ghế đẩu. Sam đang mặc một chiếc quần ấm thể thao và áo phông của đội Huskies Greenwich. Sam có vẻ vừa ngạc nhiên vừa bối rối. – “Chào chú.”
“Rất vui được gặp lại cháu.” – Hauck nói. – “Chú được biết cháu đang chuẩn bị tốt nghiệp phải không?”
“Vâng. Tuần tới.” – Cô bé gật đầu, liếc mắt nhìn Karen.
“Truờng đại học Tufts phải không?”
“Vâng.” – Sam đáp lại. – “Cháu không đợi thêm được nữa. Có chuyện gì đang xảy ra hả chú?”
“Mẹ cần nói chuyện với thanh tra Hauck một chút. Có lẽ chú và mẹ sẽ đi…”
“Không sao.” – Sam rời ghế. – “Con sẽ đi.” – Con bé ném vỏ hộp sữa chua vào thùng rác, quăng chiếc thìa vào bồn rửa bát. – “Rất vui được gặp lại chú.” – Sam nói với Hauck, hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Karen như hỏi Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hauck vẫy tay. – “Chú cũng vậy.”
Karen tắt ti-vi trong bếp, đưa Hauck ra phòng sưởi nắng. – “Nào, chúng ta ra đây.”
Cô ngồi xuống góc băng ghế dài làm bằng cỏ. Ty ngồi xuống chiếc ghế bọc bên cạnh. Hôm nay Karen buộc tóc đuôi gà, mặc áo phông Texas Longhorn màu xanh thạch lam cũ, không trang điểm. Cô biết trông mình nhếch nhác. Nhưng cô vẫn biết rằng anh không bao giờ đến như vậy vào buổi tối, trừ khi có việc rất quan trọng.
Hauck hỏi. – “Lũ trẻ biết gì không?”
“Về những gì tôi phát hiện trong bức thư ấy hà?” – Karen lắc đầu. -“Không. Tôi không muốn làm chúng lo lắng. Tuần tới tôi có nhiều người thân đến để tham dự lễ tốt nghiệp của Sam. Có mẹ Charlie tới từ Pennsylvania. Sau đó mấy ngày họ sẽ cùng đi du lịch châu Phi với lũ trẻ. Đó là phần thưởng cho Sam sắp tốt nghiệp. Tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều khi đưa được hai đứa lên máy bay.”
Ty gật đầu. – “Tôi biết. Nghe này…” – Anh rút tập giấy ra khỏi túi áo khoác. – “Xin lỗi đã làm phiền cô như thế này.” – Anh đặt tập giấy lên bàn, trước mặt cô. – “Cô có thể tự đọc.”
Karen cẩn thận cầm tập giấy lên. – “Cái gì thế này?”
“Đây là bản ghi của hai cuộc tán gẫu trên mạng được ghi lại từ một trong những trang web về ô-tô Charlie vẫn hay vào. Hai cuộc tán gẫu này diễn ra vào tháng hai và tháng ba. Một trong những người tôi cung cấp thông tin cô tìm được đã ghi lại được cuộc tán gẫu này.”
Karen nổi da gà khi nghe vậy. Cô đọc qua bản ghi. Emberglow. Concours. Greenwich. Tim cô đập loạn xạ mỗi lần cô bắt gặp một cụm từ quen thuộc. Bỗng nhiên Karen hiểu điều này có nghĩa là gì. SunDog. Nhắc đến việc thay đổi cuộc sống, ở vùng biển Ca-ri-bê. Có chỗ nhắc đến cái tên Charlie vẫn dùng trên mạng, Cậu bé Charlie.
Dường như có một bàn tay vô hình, lạnh buốt bóp chặt lấy tim cô, không rời. Cô nhìn cái tên thật lâu, rồi ngẩng lên nhìn Hauck. – “Anh nghĩ đây là Charlie phải không?”
“Điều tôi nghĩ là có rất nhiều thông tin quen thuộc.” – Hauck đáp.
Karen đứng dậy, choáng váng. Cho tới tận bây giờ, vẫn là tốt hơn khi nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò chơi khó hiểu. Nhìn thấy Charlie trên ti-vi; tìm thấy chiếc két sắt ký gửi ở New York. Thậm chí là cả cái chết kinh hoàng của người đã từng làm việc cho Charlie, Jonathan… Tất cả chỉ đưa đến một điều hoàn toàn u ám, một điều cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thực sự phải đối mặt.
Nhưng giờ thì… Tim cô loạn nhịp. SunDog. Karen thực ra có thể nhìn thấy rõ Hauck sẽ phát hiện ra một điều như vậy. Giờ thì có khả năng mọi thứ xảy ra đều là thật. Giờ thì cô có thể đọc những từ, những cụm Charlie có thể đã nói và dường như có thể nghe được cả tiếng nói của anh – rất gần gũi, sống động, ở ngoài đó – vẫn làm những việc như vậy, vẫn có những cuộc trao đổi trên mạng như khi vẫn còn ở với cô. Như có một vật gì đó ép mạnh lên trán cô. – “Tôi không biết sẽ phải làm gì với cái này, Ty à.”
“Tôi đã nhờ người truy tìm theo nick đó,” – Hauck nói. – “Đó là một trang web miễn phí. Trang Hotmail. Không có tên nào đăng ký cho nick đó cả, chỉ là một hộp thư bưu điện tại Saint Maarten, ở biển Caribê.”
Karen nín thở, gật đầu.
“Hộp thư bưu điện đó được đăng ký với cái tên Steven Hanson.”
“Hanson? ” – Karen lo sợ hỏi lại.
“Cái tên đó có gợi cho cô điều gì không?”
“Không.”
Hauck nhún vai. – “Chẳng có lý do gì để nó có một ý nghĩa gì đó với cô cả. Nhưng nó khiến tôi nhớ tới một cái khác. Tôi đã kiểm tra danh sách những người đăng ký chúng ta có được từ tạp chí Thế giới Mustang – Hauck đưa cho cô một tờ giấy khác. – “Cô xem đi. Có một cái tên S. Hanson ở ngay đó. Không địa chỉ, chỉ có hộp thư bưu điện. Hộp thư này lại nằm ở Saint Kitts.”
“Điều đó không chứng minh được đó là Charlie.” – Karen nói. – “Chỉ là một người nào đó có cùng sở thích về cùng một loại ô-tô ở đó. Rất nhiều người có thể có cùng sở thích như vậy.”
“Ai là những người thường muốn giấu mình, Karen, họ sẽ dùng hộp thư bưu điện, tên giả. Tôi đã kiểm tra thông tin thẻ tín dụng với cái tên đó, và cô biết kết quả là gì không? Không có gì cả.”
“Nhưng đó cũng chưa đủ để chứng minh đó là Charles!” – Karen kêu lên, tuyệt vọng. – “Tại sao? Tại sao anh lại làm việc này, Ty? Tại sao anh bỏ thì giờ làm việc này?” – Cô đi lại bên băng ghế dài, ngồi xuống tay ghế, nhìn Hauck. – “Cái này có ý nghĩa gì với anh? Tại sao anh lại bắt tôi phải đối mặt với chuyện này chứ? ”
“Karen…” – Anh đặt tay lên đầu gối cô, nhẹ nhàng bóp lại.
“Không!” – Karen giằng ra.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên nét kiên quyết, trong một giây cô nghĩ mình sắp khóc đến nơi. Cô muốn anh đến bên ôm cô vào lòng.
“Anh nói có một địa chỉ thư điện tử, đúng không?”
“Đúng. Nó đây.” – Anh với tay đưa Karen một tờ giấy. Cô cầm lấy tờ giấy, ngón tay run rẩy.
Oilman0716 @hotmail.com.
Cô đọc đi đọc lại địa chỉ thư điện tử trên tờ giấy, sự thật cứ thấm dần, thấm dần qua cô. Rồi cô ngẩng đầu nhìn Hauck nửa cười như đau đớn, tổn thương.
“Oilman…” – Cô mim cười, cảm thấy như bay bổng lên rồi bị quăng xuống đất. Một lớp sương mỏng cháy lên trước mắt cô. “Chính là anh ấy.” – Cô gật đầu. – “Là Charlie.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc.” – Karen thở hắt ra như cố gắng không để làn nước mắt không tràn xuống. – “Con số đó, 0716 – chúng tôi luôn dùng làm mật khẩu. Đó là ngày lễ kỷ niệm của chúng tôi – tháng bảy, ngày mười sáu… Ngày cưới của chúng tôi. Năm 1989. Đó là Charlie, Ty à.”