Liễu Nhược Thần được Tôn Bách Nhật chở về, không phải bằng chiếc SH thời thượng, mà là Ducati hầm hố.
Thân xe trang trí họa tiết theo kiểu tia chớp xanh-đỏ.
Đầu xe vẽ hình con cáo mắt đỏ, răng hàm mặt đều được vẽ rất rõ nét.
Hắn phải giám sát phía bên ngoài, nên không đi chung xe với Vệ Minh.
Ngã tư đèn đỏ.
Cả bọn đều dừng xe lại đàng hoàng, nghiêm chỉnh đóng vai công dân lương thiện.
Đèn đỏ không quá ba mươi giây, nhưng cũng đủ khiến Liễu Nhược Thần trông thấy được một người, mà hắn ngày đêm…!mộng xuân.
Đó là Đỗ Mạn Kỳ.
Anh ta đang nói chuyện gì đó với một nữ sinh mặc đồng phục trường Quốc Tế DT thì phải? Hai người nhìn có vẻ rất thân thiết nhỉ? Chắc là quen biết từ lâu rồi quá.
– Áu! Áu! Áu! – Tôn Bách Nhật thống khổ rú lên.
Đầu xe không ngừng chao đảo, chỉ xém tí nữa là tông vào cột điện rồi.
Mười móng vuốt của con hồ ly tóc dài cào rách chiếc áo khoác bằng da màu đen, xuyên thủng qua chiếc áo phông, rạch vào lưng của hắn, tạo thành những vết đo đỏ ran rát.
Liễu Nhược Thần nghe thấy tiếng kêu gào như con thú bị thương của Tôn Bách Nhật, y vội vàng buông tay ra.
Xém nữa là một xe hai mạng rồi.
Cũng may tay lái của Tôn Tử không phải hạng xoàng.
– Anh nghĩ tới ai mà lấy tấm lưng tôn quý của tôi ra làm bàn cào thế hử? – Tôn Bách Nhật hít hà hít hà liên tục cho đỡ đau.
Liễu Nhược Thần cười nhạt bảo:
– Somebody who I used to know…!
Tôn Bách Nhật nghe câu đó xong, đầu óc hắn tự dưng mơ hồ đến lạ.
Người tình một đêm của Liễu Tinh chắc phải kể đến vài trăm, song ai lại có diễm phúc tới mức độ khiến hắn “tương tư” vậy nhỉ?
…!
Bên kia lề đường, cô nữ sinh sung sướng cảm ơn thầy giáo, rồi e thẹn dúi vào tay Đỗ Mạn Kỳ một hộp quà xinh xẻo.
Bên trong đựng một hộp chocolate hình trái tim đầy mơ mộng.
Xe buýt đến rồi.
Lâm Yến Nhi vội vàng cúi đầu chào thầy giáo, rồi nhanh nhẹn leo lên xe để kịp giờ học đàn ở trường.
Đỗ Mạn Kỳ đợi cho học trò mình đi khỏi, anh liền bóp nát hộp quà trên tay đến biến dạng.
Giỏi lắm! Dám phản bội ngay trước mặt tôi, tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.
Đỗ Mạn Kỳ mường tượng lại khuôn mặt của tên đội mũ bảo hiểm cam lè đó.
Chiều cao gần hơn mét tám, mắt hình bán nguyệt, mũi hơi gãy một tẹo.
Miệng thì cười tới mang tai(?).
Hạnh phúc quá há?
Đỗ Mạn Kỳ giận đến run người, anh khẽ cười khẩy, rồi tiếp tục đến điểm hẹn với bạn.
Cần phải tỉnh táo, để chơi chết tên này mới được.
oOo
Người hạnh phúc cười ngoác tới mang tai kia, đang cắn khăn chịu đựng tác dụng phụ của kem thuốc, do ông chú mỏ nhọn bôi giùm.
– Mẹ! Mày ở trong giới mà kêu gào um sùm hà.
Nghe điếc cả lỗ tai.
– Mạc Ưu Đàm xoa xoa cái tai kêu ong ong của mình, chú bất mãn mắng.
– Bị nó cào vài cái thử đi rồi biết.
– Tôn Bách Nhật lấy khăn ra khỏi miệng, hắn ngẩng đầu lên than khóc mấy tiếng.
Song chẳng ai thèm động lòng hết.
Không khí lặng im như tờ, Tôn Bách Nhật ngứa miệng quay sang đòi Liễu Nhược Thần bồi thường thiệt hại:
– Đền áo cho tôi đi…!
– Đền à? Cái áo mười đồng một đống đó mà cũng đòi tôi trả tiền hả.
Muốn không? Giẻ lau nhà tôi không thiếu mấy cái giống vậy đâu.
– Liễu Nhược Thần giơ vuốt lên, định cào Tôn Bách Nhật tiếp tập hai.
– Cắt móng tay gọn ghẽ cho tôi ngay, Liễu Tinh! Anh thường hay nựng Boo mỡ, chẳng may bất cẩn làm bị thương thì sao hả? – Vệ Minh gãi gãi lưng cho Vệ Khương, để cục mỡ dễ ngủ.
Baba đi vắng mới có một ngày, mà bé đã quấn chân thế này rồi.
Không biết tương lai khi dương thọ của cậu lụi tàn thì cuộc đời bé sẽ đi về đâu đây?
Liễu Nhược Thần săm soi móng tay của mình.
Vừa dài vừa bén như lưỡi lam.
Dùng làm vũ khí phòng thân rất tiện lợi, nên y chưa bao giờ có ý định cắt ngắn đi cả.
– Cậu là sát thủ, chứ không phải trùm đánh ghen mướn, để móng tay dài thườn thượt thế chi cho mệt.
– Trịnh Xuân Vinh pha cho mỗi người một ly nước cam vắt mát lạnh.
Đoạn, hắn bỏ lên võng nằm xem đam mỹ tiếp.
Mặc kệ nhân tình thế thái ngoài kia đang biến động ra sao.
Hắn vẫn đang chờ “Uyên Ương Hồ Điệp Mộng” hồi âm, cô ấy đã hứa sẽ gửi hình cho hắn xem.
Song hơn một tuần rồi vẫn chẳng thấy đâu cả.
Mạng xã hội mà, ảo thôi…!
Triệu Mộ Vân sợ Vệ Khương giựt mình phát khóc nữa thì khốn, nên ông đành rút súng ra uy hiếp Liễu Nhược Thần.
Y thấy vậy, cũng liền nhanh chóng rút súng ra chống trả.
– Tìm cái này hả người đẹp? – Tôn Bách Nhật tung hứng khẩu súng trên tay, hắn nham nhở cười như được mùa.
Thế là y đành “tự giác” ngồi xuống cắt móng tay, dưới sự giám sát của Triệu Mộ Vân.
Cắt tới đâu, lòng đau tới đó.
Vệ Khương đã ngủ say, cái miệng nho nhỏ phát ra tiếng ngáy đều đều.
Mạc Ưu Đàm hiểu ý cậu chủ, nên nhẹ nhàng tiến tới đỡ bé lên phòng ngủ.
Để không gian lại cho người lớn bàn chuyện.
Vệ Minh cúi xuống hôn con trai của mình một cái thật khẽ, rồi dịu dàng giao cục mỡ cho chú Đàm.
Đợi mọi chuyện đỡ hơn rồi cậu sẽ dẫn bé qua nước ngoài trị bệnh.
Cậu thèm được nghe tiếng gọi “Ba” trọn vẹn của Vệ Khương lắm rồi.
Mạc Ưu Đàm ẵm bé lên lầu ngủ, đặt xuống giường, rồi mở điều hòa lên, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng, đi xuống dưới bàn công chuyện tiếp với mọi người trong bang phái.
– Baba…!- Vệ Khương ngủ mê, nói mớ, âm thanh non nớt vang lên tựa chú chim non bị thương, cố gắng cất lên tiếng hót gọi bầy.
Mới chỉ giao con cho người ta giữ có ba tháng, mà cục mỡ đã bị sang chấn tinh thần đến mức, không dám nói chuyện với bất kỳ ai luôn…!
Kể cả người đó là ba ruột của mình…!
oOo
– Các anh mau tìm cách đem cha con An Kỳ về nhà tôi ở đi.
Chứ vừa phải chăm sóc Vệ Khương, vừa canh chừng anh ta, thật tình tôi chịu không thấu đâu.
– Vệ Minh cầm nĩa ghim miếng dưa hấu, đưa lên miệng ăn ngon lành.
– Bắt cóc, trói lại, đem lên xe, rồi chở tới đây…!- Trịnh Xuân Vinh ngáp một cái thật dài, sau đó mới tiếp tục nói.
-…!là xong thôi.
– Thêm roi da, nến, còng tay, sex toy nữa là đủ bộ.
– Tôn Bách Nhật ngả ngớn ngả người ra sau, khoanh tay đỡ lấy đầu làm điểm tựa.
– Không có gel bôi trơn hay thuốc kích dục sao? – Liễu Nhược Thần vừa xem app gay vừa nói.
– Màn dạo đầu là rất quan trọng đấy.
– Các người đang lái đi đâu vậy hả? Quành về ngay cho tôi!!! – Vệ Minh phẫn nộ gào lên.
– Suỵt…!- Mạc Ưu Đàm giơ ngón trỏ ngang miệng, ngụ ý không nên làm ồn, để bé cưng của cả nhà ngủ trưa.
Vệ Minh sực nhớ ra.
Cậu hừ lạnh, rồi tức tối quay sang hỏi Đường Trí Nghĩa:
– Ý anh thế nào vậy, Đường Tán?
– Tôi sẽ đến thuyết phục An Kỳ giùm cho.
– Đường Trí Nghĩa ôn tồn đáp.
Anh dùng ống hút khuấy khuấy nước trong ly, rồi cầm lên uống.
Chua quá đi mất. – Đường Trí Nghĩa chép chép môi nhìn “hung thủ” đang nằm ì một đống trên võng.
Cũng may quán tạm thời đóng cửa, chứ nếu không là khách hàng khiếu nại te tua rồi.
Vệ Minh mở điện thoại xem ảnh của An Kỳ khi chưa bị vết sẹo xấu xí hủy hoại khuôn mặt.
Mặt chữ điền, mắt xếch, trán cao.
Không tới mức độ được coi là xuất sắc, nhưng về mặt hình thức thì xem như là tạm ổn.
Diện mạo nam giới tới đó là quá đủ rồi.
Triệu Kiếm Phong đang gỡ những miếng dán vết thương hết hạn sử dụng trên cơ thể Triệu Mộ Vân, thay thế bằng cái mới, để tránh làm nó bị “hầm”.
Gã dùng khăn mềm chấm chấm miệng vết thương, lau cho khô, rồi bôi thuốc vô.
Xong đâu vào đấy mới dùng băng keo cá nhân loại lớn dán lại như cũ.
Triệu Kiếm Phong nhìn cha nuôi đang ngủ gục trên vai mình, gã cảm thấy việc điều trị bệnh tâm thần của ông không còn cần thiết nữa.
Bởi vì gã hiểu, có những thứ mà thuốc men không bao giờ có thể chữa được.
Một trong số đó có tên gọi là “linh hồn bị tổn thương”.
Liễu Nhược Thần chợt nhớ ra một chuyện chết tiệt, là hắn chưa xin số điện thoại của Đỗ Mạn Kỳ.
Thôi, chắc thằng nhóc đó tởn tới già rồi.
Né mình còn không kịp nữa là cho số làm quen. – Liễu Nhược Thần tự cười giễu bản thân.
Một kẻ dơ bẩn như hắn, thì mong chi được người khác thương hại chứ?
– Tôi đi ra ngoài dùng bữa đây.
Mọi người ở lại vui vẻ nhé.
– Liễu Nhược Thần xin phép cáo lui, y cần ra ngoài hút thuốc cho bớt quẫn trí.
Sau đó kiếm gì bỏ bụng để lấp đầy sự trống rỗng của bản thân…!
– Để bọn tôi xuống bếp nấu chút đồ ăn cho cậu chủ nghen.
– Tôn Bách Nhật huých huých vai Trịnh Xuân Vinh.
– Ừm, đi đi.
– Vệ Minh mỉm cười, cái lúm đồng tiền xinh xinh nằm trên má trái hiện lên thật rõ ràng.
Vệ Minh hy vọng chuyện này sẽ kết thúc nhanh nhanh một chút, để cậu có thể sống một cuộc đời thiện lương như trước đây từng có.
Ra nước ngoài chữa bệnh cho Vệ Khương, sau đó trở về kinh doanh tiếp, rồi kiếm tấm chồng nữa là xong.
Hơ! Hình như có gì đó sai sai ở đây?
Vệ Minh xua xua mấy ý nghĩ điên rồ trong đầu mình đi.
Cậu đứng dậy bảo chú Đàm cùng Đường Tán theo mình đi thăm ba cha con An Kỳ.
Nếu không chịu nghe lời thì cứ y theo cách của Trịnh Xuân Vinh, nhưng tuyệt đối không được làm thêm ba cái chuyện bại hoại kia.
Nhất định là tuyệt đối không!!!
oOo
– Chủ quán, cho bàn này một đĩa gà hấp muối, một gỏi ngó sen tôm thịt, một phần canh sườn nấu trà kèm bánh quẩy.
Với lại lấy thêm sáu cái bánh bía.
Lấy luôn ba lon bia cho tôi.
Cậu thanh niên chạy bàn run rẩy ghi lại thực đơn.
Không biết tên tóc dài mặt mày buồn thảm này có đủ tiền trả không nữa? Nhiều người hay tới quán gọi vậy, sau đó xù tiền, báo hại cậu lấy tiền túi đắp ra không đủ.
Lương tháng nào cũng bị trừ thê thảm cả.
– Còn không mau đi làm.
Sợ tôi không có tiền trả hả? – Liễu Nhược Thần tức giận đập bàn, quát.
– Dạ, dạ, dạ.
Tôi đi làm liền ngay.
– Bách Tầm hoảng hồn co chân chạy biến.
Dạo này thanh niên thần kinh bất bình thường nhìn bề ngoài khó biết lắm.
Nhỡ đâu y nổi điên lên lụi cho cậu một dao thì khốn.
– Ê! Làm thêm hai hộp cơm tấm thập cẩm.
– Liễu Nhược Thần lôi cái bóp dày cộm ra, lấy từ đó gần hai đồng bạc.
– Làm trước mấy món kia cho tôi.
Đứa bé gái ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, đang ngồi đợi cha đi xin phế liệu trong các hàng quán.
Có nơi cho đồ, có nơi chửi vô mặt.
Nhưng người cha vẫn lầm lũi ngỏ lời xin.
– Cho đấy.
Ăn đi.
– Liễu Nhược Thần nhét hai hộp cơm vào tay em, cẩn thận tránh làm em bị bỏng nhiệt.
– Còn chút tiền này đem về làm phí sinh hoạt tháng này.
– Thằng khốn nạn kia! Mày định làm gì con gái tao hả? – Lưu Tuấn Kiệt sợ hãi, bỏ cái xe đẩy ở đó, rồi vừa chạy lại chỗ Lưu Ngọc Mai vừa hô hoán lên.
Lưu Ngọc Mai xách hai hộp cơm chạy tới khoe với ba của mình, đôi mắt em lóng lánh nước mắt hạnh phúc.
Đã lâu lắm rồi, em mới được ăn ngon như vậy…!
Lưu Tuấn Kiệt ngượng nghịu gập người, rồi cúi đầu xin lỗi Liễu Nhược Thần.
Anh và con gái sống ở vỉa hè, nên Lưu Ngọc Mai thường hay bị kẻ xấu giở trò.
Cũng may là anh luôn luôn có mặt kịp thời để ngăn chặn lại.
Liễu Nhược Thần nhếch miệng cười, y nói vài câu sáo rỗng, rồi trở lại quán, ngồi nhậu một mình.
Quả nhiên kẻ dơ bẩn như mình, không bao giờ có thể gột sạch được hết… – Liễu Nhược Thần cay đắng nghĩ thầm.
oOo
Hai cha con họ Lưu trở về cái xó trú thân của họ, chợt phát hiện ra đã có người giành trước.
Đồ đạc của họ cũng biến mất vô tung.
Lưu Tuấn Kiệt cười khổ, anh đành đẩy xe đi nơi khác kiếm chỗ ở vậy.
Lưu Ngọc Mai ngồi trên xe ăn cơm, đôi mắt trẻ con ánh lên nét lo lắng.
Đêm nay em biết ngủ ở đâu đây?
– Anh Kiệt! Anh đứng lại đó cho em!!! – Trình Bỉ Ngạn hét lớn bằng tất cả sức lực còn sót lại của mình, cậu mới vừa chợp mắt một chút thôi, mà suýt nữa là mất dấu họ rồi.
Đã hơn hai năm Trình Bỉ Ngạn đi kiếm họ, cũng là hai năm cậu mất ăn, mất ngù đến sức cùng lực kiệt…!
– Cậu là ai vậy? – Lưu Tuấn Kiệt gãi gãi đầu, hỏi.
– Anh bị người ta đánh đến mất trí nhớ luôn rồi hả? – Trình Bỉ Ngạn ôm mặt khóc nức nở.
Lưu Ngọc Mai vốn dĩ là con gái nuôi của Lưu Tuấn Kiệt, mẹ em đã chết trong ca sinh mổ, nên gia đình hai bên đùn đẩy trách nhiệm, không muốn nuôi.
Giá mà ông bà ngoại còn sống thì tốt quá…!
Lưu Tuấn Kiệt thấy tội đứa cháu của mình, nên xin về làm con nuôi, nhưng ngặt nỗi khi biết hoàn cảnh gia đình anh khá giả, chúng liền tìm cách moi tiền.
Tất nhiên là Lưu Tuấn Kiệt không chấp nhận, vì Lưu Ngọc Mai là do anh xin với cô nhi viện, chứ không phải ở cái nhà chồng cổ hủ đó.
Với lại, anh cũng không có ngu, để mà bị bọn chúng làm tiền hoài.
Kết quả là chúng thuê người đánh cảnh cáo Lưu Tuấn Kiệt, nhưng xui xẻo thay, anh bị ngã đập đầu vào tường, gây tổn thương não nghiêm trọng.
Tới lúc xuất viện thì tài sản bị chia năm xẻ bảy, Lưu Ngọc Mai bị bỏ đói, ốm tong ốm teo.
Cha con anh bị tống ra đường, bởi chính những kẻ được gọi bằng hai tiếng “người thân”.
Trình Bỉ Ngạn là trai bao, đã yêu thầm Lưu Tuấn Kiệt từ rất lâu rồi, nên cậu quyết tâm bỏ nghề, dùng số tiền dành dụm được đi học Cao đẳng.
Định bụng sẽ xin vào công ty anh làm, để tiếp cận người thương của cuộc đời mình.
Ai ngờ đến khi Trình Bỉ Ngạn quay về thì bọn họ bỏ đi đâu mất tiêu…!
– Về nhà với em.
Để em nuôi cha con anh cho.
– Trình Bỉ Ngạn sụt sùi nói.
Nước mắt, nước mũi tèm lem trên khuôn mặt cậu.
– Tôi không có bị đồng tính, thì làm sao yêu cậu được.
– Lưu Tuấn Kiệt ngây ngô đáp.
– Khờ quá.
“Bị” cái gì mà “bị” chứ.
Đó là xu hướng tính dục của em mà.
– Trình Bỉ Ngạn cười khổ, giải thích.
– Đi, đi về nhà em ở.
Em nguyện sẽ dùng cả kiếp này nuôi cha con anh luôn.
Bất đắc dĩ, Lưu Tuấn Kiệt đành đánh liều đi theo Trình Bỉ Ngạn một chuyến.
Tay chân anh còn đủ mà, nếu không được thì…!ôm con bỏ trốn thôi.
Trình Bỉ Ngạn nhìn đôi môi khô khốc của Lưu Ngọc Mai, cậu bèn đem bình giữ nhiệt ra, rót cho bé một ly cà phê sữa nhỏ.
Em cười khúc khích, thích thú nhấm nháp hương vị là lạ nhưng tuyệt vời này.
Lưu Tuấn Kiệt nhìn con, rồi nhìn cậu, anh chợt nở nụ cười hài lòng.
Anh giơ đôi bàn tay cáu bẩn xoa xoa tóc Trình Bỉ Ngạn, tới chừng nhớ ra thì đã muộn rồi.
Cậu lắc đầu, phì cười, rồi cọ cọ đầu vào lòng bàn tay chai sạn của anh.
Nhìn đi! Cánh cửa tương lai đang chào đón họ kìa.
(Trích “Người thương Hệ Liệt”).