Quả bom được treo trên cây bạch dương, nằm ở một vị trí khá dễ thấy.
Không biết thằng ngu nào đã thiết kế ra cái bẫy lộ liễu này nữa.
Hay là họ làm vậy để cảnh cáo thôi, chứ không phải cố tình muốn kích nổ.
Muôn vàn câu hỏi nhảy nhót trong đầu Đường Trí Nghĩa, khiến cho anh muốn phát điên lên.
Vì quả bom này tuy dễ nhìn thấy, nhưng nó lại được mắc gần đường dây điện, chỉ cần nó “Bùm” một cái, là bệnh viện này sẽ xảy ra một trận hỏa hoạn ngay trong tích tắc.
– Vênh Vênh, ở chỗ tôi có “gói quà” cần anh mở.
Anh mau tới đây đi! – Đường Trí Nghĩa gào lên trong điện thoại.
Đoạn, anh quay sang nói với hai đứa nhỏ.
– Theo anh ra ngoài xe.
Mau.
Hai anh em họ An tuy không hiểu mô tê gì, song nghe người lớn nói vậy, chúng liền nhanh nhẹn làm theo.
Đường Trí Nghĩa phải mất mười lăm phút mới có thể ra đến chỗ đậu xe, vì anh còn phải trông chừng hai đứa nhỏ nữa.
Đồ nghề của Vênh Vênh được đặt trong cốp xe, bây giờ anh chỉ cần lái xe đến “điểm hẹn”, sau đó giao nó cho hắn là xong.
oOo
Trịnh Xuân Vinh tức tốc chạy ra.
Đồ nghề của hắn nằm ở ngoài xe rồi, bây giờ đi lấy còn kịp không nhỉ?
Trước mắt phải đi tìm cây thang đã… – Trịnh Xuân Vinh quẹt quẹt mũi, đảo mắt tìm hướng đi xuống tầng hầm.
Chỗ đó là hay đặt nó nhất.
Mười phút trôi qua trong nháy mắt, Trịnh Xuân Vinh giơ tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Hắn biết tìm nó ở đâu bây giờ?
Tầng hầm không có.
Nhà kho sân thượng không biết có hay không nữa.
Nếu ngộ nhỡ không có thì hỏng hết mọi chuyện.
A.
Đây rồi. – Hắn mừng húm “mượn” cây thang của một xe chở phế liệu, rồi vác lên vai, sau đó co chân chạy cho kịp giờ.
Hình ảnh này đẹp quá nên không thể miêu tả được.
Dù chỉ là một từ.
oOo
Lam Vân Khởi vứt đôi giày cao gót sang một bên, nó hộc tốc chạy chân trần vào bãi giữ xe.
Mặc cho lòng bàn chân bị những vật sắc nhọn cứa phải.
Quả bom thứ hai được cài ở đây!
Tên sát nhân muốn hủy thi diệt tích, nên đã quyết cho toàn thể người trong bệnh viện này đồng quy vu tận với hắn.
Cái xác mà Kha Ngạn vừa mới thu thập được, đã giúp họ tìm ra DNA của hung thủ.
Kẻ đó chính là…!
“Pằng…!Pằng…!Pằng…”
Trịnh Thế Khải ôm Lam Vân Khởi né ba phát đạn của tên sát nhân biến thái.
Một phát đã nhắm trúng đùi phải của anh.
Máu bắt đầu chảy ra lênh láng.
– Cô không sao chứ?
– Tôi không sao cả.
– Lam Vân Khởi chua xót nói.
– Anh mới có sao kìa.
Nó cúi xuống, xé rách chiếc váy của mình, rồi băng bó tạm cho Trịnh Thế Khải.
Cũng may trong túi của nó không khi nào thiếu thuốc cầm máu và thuốc giải độc, nên vết thương của anh mới đỡ bị nhiễm trùng nặng hơn.
Trịnh Thế Khải nhìn cặp đùi mơn mởn trắng của Lam Vân Khởi hé lộ ra.
Anh ngại ngần quay mặt đi chỗ khác.
Quái đản thật.
Tên sát nhân đâu rồi?
“Vùuuu…”
Lam Vân Khởi theo quán tính đưa tay lên đỡ vật thể lạ đang lăm le đập vỡ đầu mình.
“Rắc…”
Tay phải của nó bị nhát búa chém xuống, cánh tay gần như bị đứt lìa, nó đau đớn đến mức thở không ra hơi.
Cái túi xách thì bị chẻ ra làm đôi.
– Tất cả bọn mày đều đi xuống địa ngục đi.
– Cảnh Hòa chấm máu đưa lên miệng mút lấy mút để.
Ả ngửa cổ, bật cười sảng khoái.
Lam Vân Khởi nén đau, nó cố gắng dìu Trịnh Thế Khải đứng dậy.
Anh cũng dùng hết sức lực còn sót lại, phối hợp với nó, xoay người tháo chạy.
Biển hoa bỉ ngạn được vẽ bằng máu, dần dần hình thành dưới chân của họ.
oOo
Trịnh Thế Khải “mượn” được cái thang, hắn ngậm quai xách của thùng đồ nghề, nặng như đeo chì trong miệng vậy.
Từng bước, từng bước khó nhọc leo lên.
Chỉ còn mười phút ngắn ngủi nữa thôi.
Xanh xanh, đỏ đỏ.
Còn sợi màu đen này là cái chó gì nữa đây? – Trịnh Xuân Vinh thuần thục gỡ từng mối một, hắn bối rối nhìn sợi dây cuối cùng đang nằm trêu ngươi trước mặt.
Một phút.
Đây có phải dãy số 1 và 0 không ta? Nếu vậy…!Không cần cắt. – Trịnh Xuân Vinh cắn răng, nhắm chặt mắt, tự phác thảo lại sơ đồ của quả bom trong đầu mình.
Hình xoắn ốc, tức là cái này chỉ có mục đích khích tướng người khác cắt nó để gây nổ thôi.
“Đùng…”
Tiếng nổ vang dội khắp không trung.
Bệnh viện trong chớp mắt lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Ai nấy đều vội vã tháo chạy khỏi đây.
Tiếng gào thét, than khóc vỡ òa khắp mọi nơi.
Đường Trí Nghĩa đứng bên dưới ngạc nhiên ngước nhìn lên.
Nếu xảy ra vụ nổ, họ phải là người chết trước chứ nhỉ? Đằng này…!
Hay đây chỉ là quả bom giả, nhằm mục đích phân tán sự chú ý của người khác, về vị trí của quả bom thật?
Mình…!mình thất bại rồi sao? – Đôi mắt Trịnh Xuân Vinh hoe đỏ, tim hắn…!đau quá đi mất.
Mồ hôi ướt đẫm khắp cơ thể, mặt mày hắn tái mét, tay chân run lẩy bẩy.
– Bình tĩnh lại đi Vênh Vênh.
Thả lỏng tâm trí một chút.
– Đường Trí Nghĩa vội vàng trấn an Trịnh Xuân Vinh.
– Tốt lắm.
Hít sâu vào.
Thở chậm thôi.
Tiếng xe cứu hỏa lẫn xe cảnh sát dồn dập kéo tới.
“Please tell me why! Sao em ra đi không một lời nói…” *
– Không có báo cáo nào về việc khu vực này có cháy nổ cả.
– Đường Trí Nghĩa nhận được điện thoại mật từ một người bạn trong ngành, anh mừng rỡ thông báo cho Vênh Vênh biết.
Trịnh Xuân Vinh xúc động quá chừng, hắn nhận ra mình đã suy luận đúng.
Sợi dây màu đen được kết nối với hệ thống loa phát thanh của bệnh viện, bằng một con chip điện tử thông minh, chèn sẵn chế độ hẹn giờ phát ra âm thanh bom nổ.
Nhằm ý đồ làm cho người tháo bom hoảng loạn, rồi cắt phải nó.
Sau khi nó phát nổ sẽ kích hoạt tiếp quả bom thứ hai, gây nên hệ thống dây chuyền cực kỳ đáng sợ.
Nhưng chuyện này thì về sau hắn mới hiểu ra, rằng, cơ cấu hoạt động của hệ thống bom điện tử này hoạt động như thế nào…!
– Anh kia! Giơ tay lên! Anh đã bị bắt! – Lương Hảo giơ súng ra lệnh cho Trịnh Xuân Vinh.
Sau khi giải quyết xong vụ việc ở tầng hầm, anh liền đến đây theo sự chỉ dẫn của Mạnh Cường.
Người mà đã thông báo cho anh về vị trí của quả bom thứ nhất.
Mọi việc còn lại ở đó, Lương Hảo đã bàn giao hết cho Phàn Luật giải quyết tiếp…!
Đường Trí Nghĩa quyết định ở lại trong xe, để bảo vệ hai anh em họ An.
Cảnh sát thời nay không thể tin tưởng nổi.
Huống hồ chi, đây lại là con của Lương Kình nữa chứ?
Người của tổ chức cũng sắp sửa tới rồi…!
Phạm Đình Vân bất ngờ đứng sau lưng Lương Hảo, ông lạnh lùng nói:
– Người của tôi.
Không được đụng đến.
– Chào Phạm thiếu tướng.
– Lương Hảo cả kinh.
Anh không ngờ lại chạm mặt huyền thoại mà mình hâm mộ ở đây.
oOo
– Cố lên.
Chỉ còn một chút nữa thôi là tới thang máy rồi.
– Lam Vân Khởi nhoẻn miệng cười khích lệ Trịnh Thế Khải.
– Chạy đi.
Chân của tôi không ổn.
Cứ để tôi ở trong góc này trước đi.
– Được, tùy anh.
– Lam Vân Khởi chợt nảy ra một kế hoạch, chỉ cần bấm nút báo động, là có thể cứu được họ.
Một mình nó thực hiện thì sẽ nhanh hơn nhiều, nên nó tán thành ý kiến của Trịnh Thế Khải.
Nút báo động nằm ngoài thang máy, cách vị trí của họ khoảng hai trăm mét, bây giờ liều thôi.
– Thuốc cầm máu này tôi để lại cho anh dùng.
Tôi đi nghen.
Lam Vân Khởi ôm cánh tay phải đẫm máu, chạy vụt đi.
Năm mươi, bảy lăm, một trăm,…!
Gần tới nơi rồi.
Một trăm hai lăm…!
– Bắt được mày rồi.
Con điếm xấu xí.
– Một cụ già lớn tuổi dùng thanh sắt ngáng chân của nó.
– Mày dám giết con gái tao…!
Lam Vân Khởi lăn lộn trên mặt đất.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khiến cho nó đau đớn cùng cực.
Rồi ngất lịm đi.
Họng súng đen ngòm tàn ác ẩn hiện ở đâu đó, đang lăm le nhắm vào cổ họng của Lam Vân Khởi.
“Đoàng.” – Phát súng chỉ thiên bất ngờ vang lên, khiến kẻ thủ ác do dự ra tay với nó.
Hắn không lường trước được, rằng, cảnh sát lại đến nhanh như vậy…!
“Phiu.”
Một viên đạn gây mê ngắm chuẩn xác cổ hắn, khiến cho đầu óc hắn bắt đầu trở nên quay cuồng.
Rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự…!
…!
Phàn Luật cùng các viên cảnh sát khác bất ngờ ập vào, giải nguy cho Trịnh Thế Khải và Lam Vân Khởi.
– Tại sao tụi mày bắt tao? Tao phải giết con khốn này mới được.
Phàn Luật khống chế bà cụ, sau đó mới điềm đạm nói:
– Cụ tấn công nhầm người rồi ạ.
– Không…!không phải là con quỷ cái đó à? – Cụ già bối rối hỏi lại.
– Dẫn bà cụ đi giùm em, chị Phỉ Thúy.
Còn chị Ngọc Bội, làm ơn hãy liên lạc với gia đình cô gái này.
Tiền viện phí lẫn thuốc men, em sẽ trả hộ cô ấy.
Hai chị em họ Tô giơ tay chào, chấp hành mệnh lệnh được Phàn Luật giao cho.
Trịnh Thế Khải được khiêng lên cáng cùng một lượt với Lam Vân Khởi, anh khẽ siết chặt bàn tay trái của nó, rồi dịu dàng nói:
Anh lại nợ em một lần nữa rồi…
oOo
Trịnh Xuân Vinh bước xuống mặt đất, hai hàm răng của hắn không thể khép lại được, vì quá mỏi.
– Vào bệnh viện tiêm một liều thuốc giảm đau luôn đi, thằng ngốc.
– Phạm Đình Vân xách hộ thùng đồ nghề, ông vỗ vỗ vai hắn, nói.
– Bạch phu nhân không đến à? – Trịnh Xuân Vinh đổ nước suối vào miệng cho đỡ khát.
Khớp hàm mỏi nhừ khiến hắn đau không sao tả xiết.
Nước rót vào miệng vì thế nên chảy ra cũng không hề ít.
Đường Trí Nghĩa đem hộp khăn giấy để ở trong xe ra, cho Trịnh Xuân Vinh lau mặt.
Kha Ngạn nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Trịnh Xuân Vinh, anh hiểu ngay là hắn đã bị cảm mạo rồi, nên lập tức gọi người đưa Vênh Vênh vào trong trị liệu gấp.
– Cảnh Hòa không có khả năng chế tạo quả bom này đâu.
– Kha Ngạn chống cằm đặt ra nghi vấn.
– Học thức của cô ta không đủ cao để làm theo hướng dẫn trên mạng.
Ngoại trừ khi, có người làm giùm…!
– Đó cũng là kẻ đã bắn Trịnh trung sĩ phải không? – Mạnh Cường lo lắng hỏi.
Một nhân tài như vậy, mà lại tự biến mình thành súc sinh, xém tí nữa là giết chết không biết bao nhiêu người rồi.
– Có tìm được tung tích của hắn chưa? – Kha Ngạn mệt mỏi hỏi.
– Đã bị vợ tôi tóm gọn rồi.
– Phạm Đình Vân giơ điện thoại ra, cho mọi người xem tin nhắn của Bạch Lãng.
Vợ chồng ông dự định kết thúc chuyên án này, sẽ làm một chuyến nghỉ mát, kỷ niệm ba mươi bốn năm kết hôn của họ.
Rồi nghỉ hưu luôn, không phân tranh cao thấp với đời nữa.
Già rồi, nghỉ ngơi thôi, nhường công việc lại cho lớp trẻ giải quyết…!
oOo
An Kỳ hiện đang ở trong căn tin bệnh viện.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ, anh không hoảng hốt tháo chạy như mọi người, mà bình tĩnh xem xét sự việc.
Nên bây giờ tình trạng sức khỏe tốt hơn mọi người rất nhiều.
– Đại ca, làm một điếu không?
– Trác Hảo, sao mày dám vượt ngục hả?
An Kỳ phải mất bao nhiêu công sức lẫn tiền của, chạy chọt khắp nơi mới giảm được mức án tù cho Trác Hảo.
Từ chung thân xuống còn bảy năm lẻ mấy tháng.
Vậy mà giờ đây hắn lại phụ công anh.
Trác Hảo phì cười, hắn rít một hơi thuốc dài, rồi từ tốn nói:
– Xin.
Ai ngờ bọn họ lại cho mới ghê.
An Kỳ nghi ngờ nhưng không hỏi lại.
Vì anh biết, trong giới này, không nên tự tiện hỏi người chống lưng của ai cả.
Bởi lẽ, họ sẽ giết người diệt khẩu đấy.
– Mày ra ngoài trong bao lâu vậy?
– Một tuần thôi.
– Trác Hảo nhìn nhìn cánh tay phải quấn băng trắng xóa của An Kỳ, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia cảm xúc phức tạp.
Bị thương thật à? – Trác Hảo nén cười, tự giễu.
Một người vào sinh ra tử không dưới cả trăm lần, đánh Đông dẹp Tây với hắn từ bé đến lớn.
Song chưa bao giờ lại bị thương thảm hại đến mức độ này.
Đách tin nổi. – Đó là suy nghĩ của Trác Hảo bây giờ.
– Tao đi tìm con tao tiếp đây.
Đi chung không? – An Kỳ mặc kệ cặp mắt soi mói của Trác Hảo.
Anh cần phải xác thực xem các con của mình có an toàn không đã.
Rồi mới tính tiếp được.
– Không làm một điếu sao, đại ca? – Trác Hảo nhảy chồm lên lưng An Kỳ, hắn trêu ghẹo hỏi.
– Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi hả, đừng gọi tao là đại ca nữa.
– An Kỳ bị ăn đau, do vết thương cũ bị va chạm phải.
Anh nghiến răng dặn dò.
– Tao với mày là bạn thân.
Không phải là quan hệ giữa “chủ” với “tớ” đâu.
Thằng dở hơi.
Trác Hảo vỗ mông An Kỳ, hắn nham nhở nói:
– Ừ, biết rồi.
Thưa đại ca.
Rồi phá lên cười như điên.
Má nó chứ.
Ở tù chưa tới một năm mà phát khùng luôn rồi.
Sao này phải cách ly nó với con mình mới được. – An Kỳ tức tối nghĩ thầm.
– Có người muốn gặp mày.
– Trác Hảo bất ngờ chĩa súng vào mạn sườn An Kỳ, hắn lạnh nhạt nói.
– Nên tao sẽ dẫn mày đi gặp họ liền đây.
“Đoàng…”
oOo
* “Please tell me why” bản lời Việt của Bảo Thy và Vương Khang..