Hai cha con họ Triệu cùng Mạc Ưu Đàm trở về nhà của chú.
Nay nó đã trở thành từ đường nhà họ Mạc.
Chú cũng âm thầm dự tính sẽ sang mấy miếng đất ruộng cho người trong họ, vì không có dư thời gian để mà chăm sóc nó chu đáo.
Còn cái miếng đất hương hỏa kia, chắc có lẽ phải nhờ ai đó trong họ đáng tin cậy để nhờ trông nom hộ.
– Hai người đi bằng cách nào mà tới đây nhanh vậy? – Mạc Ưu Đàm vừa nói, vừa hít hít mũi.
– Bằng trực thăng của Ưng Nữ.
– Triệu Kiếm Phong đáp.
Gã cũng không ngờ chị ta lại nhiệt tình ra tay giúp đỡ đến vậy.
Hú một tiếng, liền điều động trực thăng đến giúp cha mình.
– Cậu với Lô Địch có vấn đề gì với nhau à? – Triệu Mộ Vân chợt xen vào.
– Anh ta nghi ngờ tôi…!- Mạc Ưu Đàm ngập ngừng đáp.
-…!Có kẻ giấu mặt nào đó đã tấn công máy của cậu chủ, ngụy tạo tin nhắn dưới dạng số điện thoại của tôi, Vênh Vênh và Liễu Tinh; rồi gửi đến máy của cậu chủ.
– Vậy tại sao Lô Địch lại tin tưởng giao nó cho Vênh Vênh hack?
– Ai mà biết trong đầu anh ta đang toan tính cái chi chứ? – Mạc Ưu Đàm đổ quạu, mở miệng hỏi lại gã.
Triệu Mộ Vân nắm áo Triệu Kiếm Phong kéo kéo, ngụ ý không nên làm phiền chú nữa.
Tinh thần Mạc Ưu Đàm hiện giờ đang hoảng loạn, nên lời ăn tiếng nói không giữ được sự minh mẫn cho lắm.
Hạn chế làm phiền chú trong thời điểm này thì sẽ tốt hơn.
Ba người về đến từ đường nhà họ Mạc, liền thấy Đường Trí Nghĩa đang đứng ngủ trước cổng nhà.
Đống hành lý thì được đặt bừa bộn dưới chân anh.
Lớn có, nhỏ có,…!
Hai tay anh khoanh lại trước ngực để giữ ấm, còn chân này thì vắt chéo sang chân kia.
Râu trên cằm anh mọc lún phún, dường như là cả tuần nay chưa hề cạo qua thì phải? Tóc tai trông y hệt cái tổ quạ.
Thật là càng nhìn càng thấy thảm hại mà!
– Ê! Còn sống không vậy? – Triệu Kiếm Phong vạch một bên mắt của Đường Trí Nghĩa lên xem thử.
– Oáp! – Đường Trí Nghĩa khẽ vươn vai, đánh một cái ngáp rõ dài.
Rồi chép chép miệng, nói.
– Mở cửa nhanh cho tôi đi vệ sinh.
Nhịn từ hồi nãy cho đến giờ rồi.
Mạc Ưu Đàm mở cổng rào, để bọn họ đi vào trước, còn mình thì ở lại khóa cổng.
Đường Trí Nghĩa khệ nệ xách mớ hành lý, rồi lủi xuống nhà sau đi vệ sinh.
Hai cha con họ Triệu thì vào phòng ngủ của ông chú, đem hành lý đặt tạm ở đó, rồi xuống nhà dưới bàn chuyện một chút.
Mạc Ưu Đàm vẫn còn đứng trầm tư ngoài sân, vụ án năm đó phải chăng là bắt nhầm người, nên mới khiến Lôi Hoành nổi điên như vậy…!
– Không sao chứ? – Triệu Kiếm Phong ân cần hỏi.
Gã đặt trên tay chú một cốc trà gừng mới pha nóng hổi, uống để cho ổn định lại tinh thần.
– Cảm ơn cậu.
– Mạc Ưu Đàm miễn cưỡng nhận lấy, rồi mỉm môi cười nhẹ.
Khuôn mặt của chú vốn dĩ không xấu, ngược lại còn rất dễ nhìn và…!có chút đáng yêu.
Mày lá răm thanh nhã, mắt hạnh đào đen lay láy.
Chỉ tiếc là bị cái mỏ nhọn phá bĩnh, làm hư hết các nét duyên khác đang hiện hữu trên khuôn mặt chú.
Nghe họ hàng kể lại, ngày mà ông chú chào đời, khung xương hàm bị phát hiện có tật.
Phần xương bị nhô ra ngoài, gần gấp một phần mười kích thước bình thường của một đứa trẻ sơ sinh.
Lúc đầu ai cũng nghĩ chú bị hô, nên không bận tâm lắm.
Một phần cũng là do cha chú nghi ngờ chú không phải con ruột của mình.
Nên chỉ lo chạy đôn chạy đáo đi xét nghiệm DNA, mà không nghĩ tới chuyện đi chữa trị cho con trai.
Mãi về sau này, Mạc Ưu Đàm bị hội chứng ngưng thở trong khi ngủ, kèm theo chuyện ăn uống hết sức khó khăn.
Cả nhà mới tá hỏa tam tinh đem đi khám, thì đã quá trễ.
Họ cũng không dư dả gì nhiều, nên đành muối mặt gọi điện nhờ Mz.
M giúp.
Vì chú còn quá nhỏ nên chỉ thực hiện vài ca tiểu phẫu, để giúp việc sinh hoạt được dễ dàng hơn.
Họ hẹn năm chú lên ba, sẽ tiến hành một ca đại phẫu, bao gồm các bước: cắt, gọt và nẹp cố định xương hàm.
Mặc dù ca phẫu thuật hồi năm chú ba tuổi diễn biến vô cùng tốt đẹp và thuận lợi.
Song chú vẫn bị bắt buộc đeo niềng răng, cho đến khi trưởng thành mới được phép tháo ra.
Hàng xóm ai cũng đàm tiếu, cho rằng thuở ông bà còn sinh thời, ba mẹ chú luôn đối xử tàn tệ.
Lại còn tuôn ra những lời lẽ sỉ nhục họ, nên bây giờ con trai phải gánh quả báo.
Nhưng mà theo Mz.
M, đây chỉ đơn thuần là do tuổi tác của mẹ chú đã cao, nên tỷ lệ dị tật của thai nhi cũng dễ xảy ra hơn.
Không có gì gọi là huyền bí trong chuyện này hết.
Trở lại với chuyện của buổi khuya nay, Mạc Ưu Đàm uống xong một ngụm trà gừng, liền đi xuống nhà dưới cùng Triệu Kiếm Phong.
Vừa đi vừa hỏi han về chuyến đi xuyên bang của hai cha con họ.
Đường Trí Nghĩa đang xào mỳ trên bếp từ mini, hâm lại cho nóng một chút, rồi mới đem xuống ăn.
Anh thấy họ đi tới, liền niềm nở hỏi:
– Có muốn ăn chung không?
Triệu Kiếm Phong khẽ gật đầu đồng ý, rồi mở miệng hỏi:
– Cha tôi đâu?
Đường Trí Nghĩa giơ cái sạn lên, huơ huơ về phía nhà tắm lộ thiên sau hè.
– Giờ này mà ổng dám tắm? – Triệu Kiếm Phong tròn mắt hỏi tiếp.
– Cha anh có khi nào bình thường đâu mà thắc mắc hả? – Đường Trí Nghĩa hơi gắt giọng, hỏi lại.
Nhìn hai người hỏi qua hỏi lại đến sinh khí với nhau như thế, ông chú khó chịu dằn mạnh cốc trà xuống bàn; đến nỗi nghe một cái “cốp”.
Rồi xông đến giựt cái sạn từ trên tay Đường Trí Nghĩa.
Sau đó…!kiễng chân, và lần lượt dùng nó gõ vô trán bọn họ mấy cái.
– Đi ra chỗ khác hết cho tôi.
Ở đây để một mình tôi lo liệu.
– Mạc Ưu Đàm vừa hung hăng nói, vừa giơ cái sạn chỉ chỉ hai người.
Triệu Mộ Vân ngẩng ngơ nhìn hai tên thanh niên cao to, vạm vỡ ngồi ngoan ngoãn như cún đang đợi chủ dọn thức ăn lên cho chúng.
Trên trán mỗi tên còn điểm thêm mấy vết hồng hồng không rõ nét, trông đến là buồn cười vô cùng.
– Ha…!Haaa…!- Triệu Mộ Vân bật cười khúc khích.
Chiếc khăn tắm vắt ngang vai ông nghiêng ngả theo từng cử động của cơ thể.
Triệu Kiếm Phong hạnh phúc nhìn cha mình ôm bụng cười bò.
Không nhờ có sự cưu mang của ông ấy và Chương Khải Minh, chắc giờ này gã đã trở thành một tên du thủ du thực không biết tới ngày mai rồi.
Bởi vì đặc thù công việc của họ, nên việc nhận một đứa cù bất cù bơ như gã làm con nuôi, là một việc hết sức mạo hiểm.
Không chỉ ảnh hưởng tới nhiệm vụ được giao, mà còn có thể gây rạn nứt mối quan hệ của họ nữa.
Ai ngờ, lại không…!
Không có gì có thể hủy diệt tình yêu của họ…!
Kể cả, đó là cái chết…!
Triệu Kiếm Phong ngày ấy được tặng cho một căn phòng có restroom riêng.
Với đồ dùng nội thất đầy tiện nghi và giường nằm thoải mái.
Mọi thứ đều tốt đẹp hơn cái xó ở khu ổ chuột trước đây nhiều.
Ban đêm, họ thường hay khóa cửa ngoài, để tiện cho cuộc mây mưa của mình.
Lúc đó gã vẫn chưa dậy thì, nên nghĩ đơn giản rằng họ lo cho sự an toàn của gã nên mới vậy.
Dè đâu, trật lất.
Hèn chi mới xây cho gã cái restroom riêng.
Mỗi lần họ chơi “đánh dã chiến” trong bếp, là y như rằng, sáng hôm sau thể nào Triệu Mộ Vân cũng vừa chống eo, vừa lau bàn quyết liệt.
Còn Chương Khải Minh thì đứng sau lưng dọn dẹp gian bếp; vừa làm vừa nhìn ông cười khoái chí.
Hồi ức ấy mới thật đẹp và êm đềm làm sao…!
– Này, phần của cậu đây.
– Triệu Mộ Vân khẽ nhìn cặp mắt đỏ hoe như đang khóc của gã.
Ông điềm đạm hỏi thăm.
– Đau ở đâu à?
– À, mắt hơi rát một chút.
Chắc có lẽ là bị bụi bay vào thôi.
– Triệu Kiếm Phong mở miệng chống chế.
Rồi kéo đĩa mỳ lại gần, cầm đũa lên, ăn lấy ăn để.
Che giấu luồng hồi ức mỹ lệ kia sắp sửa chảy ra nơi đáy mắt của gã.
Triệu Mộ Vân nghe vậy, liền thôi, ông bình thản lại chảo mỳ xào, múc ra một tô lớn.
Vừa làm vừa nói bâng quơ:
– Chuyện cũ đã qua…!Đừng bận tâm nữa.
Chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới đi…!Con trai.
Triệu Kiếm Phong thoáng ngây người trong giây lát, chiếc đũa rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh “lạch cạch”, “lạch cạch”…!Mà gã cũng không hề hay biết.
Mạc Ưu Đàm rất tự nhiên tiến đến, phá vỡ bầu không khí đầy sự ưu thương này.
– Ăn nữa không? Tôi múc.
Triệu Kiếm Phong hoàn hồn lại, gã gượng gạo đáp:
– Ừm, một ít thôi.
– Vụ án của Cảnh Hòa hiện nay đã chuyển sang một diễn biến khác.
Hung thủ không chỉ có ba người bọn họ…!- Triệu Mộ Vân nói thật khẽ, tựa hồ như sợ ai đó nghe lén.
– Ăn nhanh đi, rồi vào phòng nói tiếp.
– Việc riêng của anh…!là việc này phải không, Đường Tán? – Mạc Ưu Đàm vừa pha trà chanh giải khát cho cả bọn, vừa hỏi Đường Trí Nghĩa.
Anh chầm chậm lắc đầu, rồi lục cơm nguội, múc thịt cùng trứng kho tàu ra ăn tiếp.
Các người làm gì mà đói khát dữ dội vậy hả? – Nội tâm ông chú mỏ nhọn nào đó đang thét gào inh ỏi.
“Đùng.”
“Huỵch.”
– Ui da đau người ta…!
Tiếng động ầm ĩ kia phát ra từ phía tây khu vườn, cũng tức là nơi trồng ổi ruột đỏ và vải thiều.
Đường Trí Nghĩa bưng nguyên tô cơm chạy ra ngoài xem.
Mạc Ưu Đàm cũng tất tả nối gót chạy theo sau, không quên với lấy con dao cắt chanh khi nãy.
– Là cậu? – Đường Trí Nghĩa ngồi xổm xuống hỏi, rồi xắn một ít thịt kho tàu ăn.
– Ực ực…!Cho tôi ăn ké với.
Nhìn ngon quá hà.
– Phạm Hải nhỏm người dậy, chống hai tay xuống đất, tạo thành tư thế bò.
Rồi cất giọng nói một lèo.
– Hai người quen biết nhau? – Mạc Ưu Đàm thảng thốt hỏi.
Con dao cắt trái cây không ngừng quơ qua quơ lại trên đầu anh và cậu.
– Ui! Má dặn không được sử dụng dao một cách tùy tiện.
– Phạm Hải mếu máo nhắc nhở.
– Thế má mày có dặn trèo vào nhà người khác lúc đêm hôm khuya khoắt là trẻ hư không?
– Má chưa kịp dặn là đã “về dưới” cùng với tía rồi.
– Phạm Hải hồn nhiên trả lời.
Mạc Ưu Đàm cứng họng, không nói thêm được lời nào nữa.
– Tháo giúp tôi cái này đi.
– Phạm Hải bỗng nhiên vén tay áo lên, để lộ một chiếc đồng hồ bằng bạch kim vô cùng giá trị.
Mặt đồng hồ hình vuông, trên ấy khắc rõ hai chữ cái P.H.
Triệu Mộ Vân bất ngờ tiến tới, cầm tay của Phạm Hải lên săm soi.
Giọng nói của ông đột nhiên trở nên nghiêm trọng:
– Là thiết bị theo dõi…!Chắc chắn…!
Ông chợt ngừng nói, quay đầu nhìn Triệu Kiếm Phong, rồi chỉ chỉ vào con dao trên tay Mạc Ưu Đàm.
Ngụ ý lấy cái kìm cho ông.
Gã nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng chợt hiểu ra, bèn vội vã chạy vào phòng lấy cái balo.
– Đây…!
Triệu Mộ Vân thuần thục dùng kìm bẻ khóa chiếc đồng hồ trong vòng mười phút.
Cánh tay trái của Phạm Hải sau khi “thoát khỏi” chiếc đồng hồ quỷ quái kia, liền lộ ra vài đốm tụ máu màu đỏ bầm.
Chứng tỏ thời gian đeo nó đã kéo dài từ rất lâu rồi.
– Cả cái này nữa.
– Phạm Hải lôi trong túi áo pijama ra một hộp thuốc.
– Muốn ăn gì thì tự đi mà múc.
– Mạc Ưu Đàm kéo cậu ta đứng dậy.
Mời vào trong nhà ăn uống, xem như là trả công đóng góp vậy.
Chỉ chờ có thế, Phạm Hải ngay lập tức ba chân bốn cẳng nhào tới nồi sườn hầm măng.
Đôi mắt hạc kiều diễm khẽ híp lại thành một đường kẻ cong cong.
– Hâm cho tôi ăn đi.
– Tự hâm.
– Ông chú dí dí dao dọa nạt.
– Tôi bị điên mà.
Đâu có biết nhóm lửa đâu.
– Tôi cũng bị điên.
Nên không phụ được đâu.
– Triệu Mộ Vân khiêng cây quạt lại gần chỗ ngồi của ông, bật mức tối đa cho đỡ nóng.
Mặc dù bây giờ đang là đêm thu se lạnh.
Lại một lần nữa, Triệu Kiếm Phong đành phải ra tay tương trợ.
Gã lấy tờ báo cũ, cuộn tròn lại, rồi bật hộp quẹt lên đốt.
Mùi giấy khen khét bỗng chốc lan tỏa khắp xung quanh đây.
Sau đó gã vứt nó vào bếp lò, xếp mấy cái gáo dừa nằm chồng lên nhau.
Chờ chúng cháy hết thì nhóm thêm vài thanh củi vào.
Rồi bắc nồi sườn lên hâm là xong.
– Tại sao cậu không tự tháo nó ra? – Triệu Mộ Vân nghi ngờ hỏi.
Phạm Hải rụt rè đáp:
– Bác tư không cho, nên tôi đến đây nhờ mọi người.
Tôi không biết mọi người là ai đâu, nhưng mà…!tôi nghĩ mọi người sẽ tháo được nó.
Phần lớn thời gian sử dụng thuốc, tôi thường ngủ li bì, nên không còn sức lực mà dùng dụng cụ bẻ gãy nó…!
Lời nói không mấy mạch lạc, nhiều chỗ còn lủng củng và không rõ ý.
Nhưng cũng đủ để Triệu Mộ Vân hiểu được một số vấn đề.
Một trong số đó có liên quan tới vụ trọng án của Cảnh Hòa và đồng bọn….