Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 53: 53: Hồi Sáu Cuộc Săn Người Điên B



– Anh là bác sĩ ở khoa nào?
– Tôi là bác sĩ Nam khoa ở đây, công tác đã được gần năm năm rồi.

– Lang Quân Tử cười cười đáp.

– Hóa ra chúng ta cùng ngành…!
– Ha haaa…!Anh dùng từ “ngành” khiến tôi liên tưởng không được sạch sẽ cho lắm.

– Lang Quân Tử đứng khoanh tay, người hơi ngả về phía sau một chút.

– Thật may cho bác sĩ Lang hôm ấy Viên pháp y ngấm thuốc, nếu không thì đã bị biến thành tiêu bản tươi rói để anh ta đem về nghiên cứu rồi.

– Đoàn Chí Viễn vừa nói, vừa đắp tay lên trán Mạc Ưu Đàm kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

– Tôi chỉ mới “khởi nghiệp” với bé Vy thôi…!Chứ nào dám bạ đâu “làm” đấy! – Lang Quân Tử chợt khựng lại, y cúi xuống xem đồng hồ đeo tay, rồi thảng thốt nói.

– A! Trễ mất rồi! Tôi phải đi đây!
Mạc Ưu Đàm lén ra hiệu cho Đoàn Chí Viễn đi theo Lang Quân Tử.

Trong lúc Đoàn Chí Viễn còn đang do dự, thì một nhóm bác sĩ, y tá và điều dưỡng viên đã đến gõ cửa phòng.

Chính vì thế nên hắn mới có thể yên tâm mà đuổi theo Lang Quân Tử, cũng như là đi ăn cơm trưa luôn.

– Khoan đi đã bác sĩ Lang! Tôi mua cơm phần cho anh rồi nè! – Phương Vũ hớt hải chạy đến đưa một túi thức ăn cho Lang Quân Tử.

– Có canh khổ qua không?
– Có! Nhiều nữa là đằng khác.

Bác bán hàng hào phóng lắm, cho thêm một trái khổ qua nhồi thịt, và một hộp đầy nước canh.

Lang Quân Tử cầm hóa đơn, đọc kỹ từ trên xuống dưới, sau đó mới mở bóp lấy tiền trả cho Phương Vũ:
– Làm phiền anh quá rồi, anh Phương!
Phương Vũ ngây ngô cười:
– A Địch nhờ tôi đến đây giúp đỡ các anh, nên là…!
Lang Quân Tử bất thình lình vỗ vai Phương Vũ, đoạn nhàn nhạt nói:
– Đã gần mười hai giờ trưa rồi, chú mau xuống căn tin dùng bữa đi, kẻo hại bao tử đấy.

Phương Vũ xoa xoa đầu, cười gượng, rồi vội nhét thêm một túi thức ăn của Trịnh Xuân Vinh vào tay Lang Quân Tử, sau đó xoay người rời đi.

– Căn tin ở đây cũng có bán cơm phần, thức ăn cũng không đến nỗi khó nuốt, thế thì tại sao bác sĩ Lang lại bắt anh ta đi mua chỗ khác nhỉ? – Đoàn Chí Viễn rũ mắt nhìn xuống túi thức ăn trên tay Lang Quân Tử.

– Tới giờ ăn trưa rồi, mọi chuyện tạm thời dẹp qua một bên ha?
Tiếng vừa tan theo cơn gió, người cũng đã sải chân bước đến thang máy.

Đoàn Chí Viễn bị trễ, nên đành phải leo cầu thang bộ xuống dưới.

Tới tận tầng ba mới có thang máy trống cho hắn ta đi.

Buồng thang lúc này có ba người: Hai bác sĩ nam trạc tứ tuần đang thảo luận về một nghiên cứu y khoa vừa được công bố sáng nay trên đài truyền hình quốc gia, và một nữ điều dưỡng viên có vóc người khá nhỏ nhắn đang xem tin giải trí trên một diễn đàn nằm trong Facebook.

Có thêm Đoàn Chí Viễn nên buồng thang bỗng trở nên hơi chật chội.

Hắn đứng tựa nửa người bên trái vào vách thang máy cho rộng chỗ.

Chân của hắn thì vắt tréo sang bên phải.

Hai tay thì khoanh lại rồi đặt trước ngực để ủ ấm.

“Đinh.”
Không hẹn mà gặp, điểm đến của cả bốn người bọn họ đều nằm tại tầng hai, cũng tức là vị trí căn tin và phòng ăn tập thể.

Nữ điều dưỡng viên được ưu tiên bước ra trước.

Kế đó là Đoàn Chí Viễn.

Và sau cùng là hai vị bác sĩ yêu nghề đứng tuổi.

Đoàn Chí Viễn nhìn nhìn tấm bảng ghi thực đơn treo đằng sau quầy thu ngân.

Sau đó vừa đặt món, vừa mở bóp lấy thẻ ngân hàng ra tính tiền:
– Cho tôi một phần cơm bò xào đậu cô-ve, một phần canh bí ngô, và một ly sinh tố dưa hấu.

– Của anh tổng cộng là hai mươi hai đồng.

– Cô thu ngân tuổi đời hãy còn khá trẻ, mái tóc được búi gọn gàng thành một khối, cố định bằng một cái kẹp nhựa màu trà, nằm khuất sau chiếc nón tennis đã ngả sang màu trắng ngà; tác phong của cô nhìn trông khá sạch sẽ và chu đáo, nên Đoàn Chí Viễn cũng có đôi chút an tâm về chất lượng an toàn vệ sinh thực phẩm ở đây.

Đoàn Chí Viễn thanh toán hóa đơn xong, liền cầm thẻ ra bàn ngồi chờ thức ăn dọn lên.

– Hồi nãy có chuyện gì xảy ra ở lầu tám mà các anh khẩn trương vậy? – Tiếng nói ấy là của một vị bác sĩ nam họ Tần, đang ngồi dùng bữa với bác sĩ họ Trương.

Chỗ ngồi của họ nằm sau lưng Đoàn Chí Viễn, nên hắn có thể nghe khá rõ.

– À! Cái anh chàng mà chúng ta tưởng chừng sẽ suốt đời sống thực vật ấy, hôm nay tự dưng lên cơn co giật dữ dội.

Tôi và các đồng nghiệp phải vất vả lắm mới có thể khống chế anh ta lại, đặng mà tiêm một liều thuốc an thần.

– …!Ủa? Tôi nhớ không lầm là anh ta bị bán thân bất toại mà, sao có thể mạnh đến mức phải cần nhiều người hỗ trợ mới tiêm được chứ? – Bác sĩ Tần vừa dẻ cá chiên, vừa thắc mắc hỏi.

– Anh ta bị mắc hội chứng trầm uất sau sang chấn, nên mặc dù bản thân có thể sinh hoạt như một người đàn ông bình thường, nhưng não bộ lại phát ra tín hiệu từ chối xử lý các hoạt động đó.

Bác sĩ Tần đang dùng canh bí ngô, nghe đến đó liền ngưng lại, rồi cất giọng nói:
– Ý của anh là trước khi xảy ra chuyện đáng tiếc ấy, thì anh ta đã có dấu hiệu bị trầm uất rồi à?
– Trầm uất là một hội chứng rất dễ xảy ra đối với những người có thần kinh yếu.

Nguyên nhân gây nên cũng vô cùng phong phú, như bị thất tình, cưỡng bức, sảy thai, “baby blues”, phá sản,…!Tôi xem lại hồ sơ do người nhà cung cấp thì thấy anh ta đã có tiền sử điều trị trầm cảm hơn hai năm rồi.

Nên khi gặp thêm một cú sốc này, chẳng khác nào tưới xăng vào ngôi nhà đang cháy cả…!Thật đáng tiếc! Anh ta từng tốt nghiệp tại một đại học danh tiếng bên Hoa Kỳ, lương bổng hậu hĩnh, lại có nhà riêng, giờ thì mất trắng hết! – Bác sĩ Trương nói xong, liền cầm ly đen đá lên uống.

Bác sĩ Tần vừa trộn cơm với trứng kho tàu, vừa bày tỏ ý kiến:
– Chắc tối nay tôi phải về kiểm tra Facebook, cũng như tài khoản game của các con tôi quá! Để đề phòng tụi nó đi giao du với đám người bất lương, rồi sau này lại bị gặp hoàn cảnh giống y chang anh ta thì hỏng cả cuộc đời.

Bác sĩ Trương đang nhai thức ăn, nên chỉ có thể gật gù tán thưởng.

Một lúc lâu sau mới nói:
– …!Khụ…!Ừm, đừng để nước đến chân mới nhảy…!Anh lo xa như vậy là tốt đấy.

Chiếu theo điều luật ở Đại Việt dân quốc, các trường hợp bị hình thương do các loại vũ khí nóng gây nên như súng đạn, bom, mìn, roi điện, dùi cui điện,…!sau khi điều trị ở cơ sở y tế gần nhất, đều phải chuyển sang bệnh viện quân đội tại địa phương tịnh dưỡng, để tiện cho việc theo dõi và hỗ trợ công tác điều tra làm rõ, nhằm ngăn chặn nạn nhân sẽ bị băng đảng thanh toán và mớm cung.

Chính vì thế mà ở đây, người gác bệnh viện không phải là những người bảo vệ bình thường, mà xuất thân của họ là từ lực lượng vệ binh quốc gia tuyển chọn ra.

Đoàn Chí Viễn hoàn toàn tin tưởng hệ thống an ninh ở đây có thể bảo đảm an toàn cho Hồng Tụê Giả và Mạc Ưu Đàm dưỡng thương, nên hắn cũng không quá để tâm mấy về chuyện tại sao Lôi Hoành cùng tên thuộc hạ Chu Lễ lại xuất hiện một cách đường đường chính chính trước mặt cháu Đại Bàng Núi.

– Cô có biết về một bệnh nhân giới tính nam sống ở lầu tám không?
Phùng Quán Hoa đang xịt nước lau kính lên mặt bàn thu ngân, nghe Đoàn Chí Viễn hỏi thăm, mặt vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà nói:
– À! Xin lỗi anh! Nhưng tôi mới vào đây làm có vài tháng hà, nên quen biết không rộng rãi lắm, mong anh thông cảm…!Phần cơm của anh sắp sửa xong rồi, anh chịu khó đợi thêm năm, mười phút nha.

Kín miệng thật!
Đoàn Chí Viễn khi còn là một cậu bé con học Tiểu học, đã được cha dẫn vào đây thăm nuôi đồng đội bị bắt cóc làm con tin, nên nắm được thông tin người quản lý ở đây mang họ Phùng.

Bảng tên mà cô gái đeo trên cổ có đề rõ ràng ba chữ “Phùng Quán Hoa”, nên hắn dám khẳng định người này là người thân của quản lý Phùng Chính, tuy rằng bây giờ ông ta đã về hưu, nhưng những mối quan hệ mà lão đã gầy dựng hơn bốn mươi năm qua, hoàn toàn thừa sức để cung cấp thông tin cho lão khi cần.

Đoàn Chí Viễn biết không moi được chút tin tức gì từ miệng Phùng Quán Hoa, nên mỉm môi cười thật tươi, làm nổi bật lên chiếc đồng điếu rất duyên nơi gò má trái, rồi mới trở về chỗ ngồi của mình.

…!
– Hồi nãy diễn hơi quá trớn đấy, anh Phương! – Lang Quân Tử vừa nói, vừa kéo khóa quần xuống tiểu.

Đôi bàn tay Phương Vũ đang xát xà phòng vào nhau để diệt khuẩn.

Những bọt bong bóng trên tay chú lấp lánh như những lời nói dối, đẹp đấy, nhưng đầy vi trùng!
“Rào.”
Phương Vũ tựa hồ như không nghe thấy lời nói nồng nặc mùi xiên xỏ của Lang Quân Tử, chú tiếp tục mở vòi nước rửa tay, rồi rửa mặt cho sạch sẽ.

Sau đó rút khăn mùi xoa ra lau khô người.

– Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua.

Nếu còn sống, tôi sẽ dẫn anh đến nhà hàng Dela Rosa ăn thử các món Mễ Tây Cơ*.

– Sao anh lại nói gở vậy? – Phương Vũ cau mày hỏi.

– Viên Thùy thực sự không phải là người đơn giản để nhào nặn đâu…!Nghe nói năm xưa cậu ta bị bắt cóc, mà tới khi giải cứu được thì người bị thương lại là một trong những kẻ chủ mưu bắt cóc, còn cậu ta gần như không hề hấn gì, chỉ bị sụt cân nhẹ vì bị bỏ đói thôi.

– …!Chuyện trước mắt còn không phân biệt được thật hay giả.

Hà cớ chi phải tin theo mẫu câu “năm xưa, năm đó, ngày ấy, nghe nói,…” chứ?
– Anh có bị nhột không? – Lang Quân Tử chỉnh sửa trang phục, rồi đi đến bên bồn nước xát xà phòng vào tay đặng rửa cho sạch.

– Quan trọng là nhột chỗ nào nhỉ? – Phương Vũ nói xong, đột nhiên bật cười ha hả.

– Mày là nội gián của đứa nào cài vào? Không có vị giáo viên nào mà lại có cách hành xử như thằng đần hết cả.

Phương Vũ ném vào mặt Lang Quân Tử một tấm card xanh lam trang nhã, rồi trầm mặc nói:
– Bằng chứng đây! Bảy năm làm hiệu phó ở trường trung học phổ thông Diệp Trầm.

Tấm thẻ Giáo viên này được làm từ chất liệu nhựa PVC nhiều lớp.

Thời gian và địa điểm công tác nằm chính giữa khổ giấy.

Góc bên trái là mã số seri, phía dưới nó là chỗ để giáo viên ký tên mình lên để xác nhận.

Góc bên phải là tấm chân dung 3×4, những đóa hoa trạng nguyên được chọn làm đường viền xung quanh khung hình.

Mặt sau là mã vạch, và bảng kê một số thông tin từ giấy tờ cá nhân như ID, thẻ bảo hiểm y tế, ngày-tháng-năm sinh, địa chỉ thường trú, số điện thoại,…!
Lang Quân Tử đem tấm thẻ cất vào trong bóp của mình, rồi tiếp tục lau tay.

– …!Tôi đần đấy! Thì sao nào? Chẳng lẽ làm người tốt cũng bị chửi là ngu sao? – Đôi mắt Phương Vũ hoe đỏ, giọng nói càng ngày càng run rấy.

– Uổng công tôi xem các người là bạn!
Phương Vũ bụm miệng, nén cơn xúc động đang trào dâng nơi đáy lòng, rồi chân ướt chân ráo lao ra khỏi nhà vệ sinh.

“Tách…!tách…!tách…”
Những loạt ánh sáng lóe lên từ nơi góc tối của hành lang, hết thảy đều nhằm về hướng Phương Vũ đang di chuyển.

“Bịch.”
– Xin…!A Địch?!
Vệ Lô Địch xuất hiện với một thân tây trang trắng sang trọng, đi đôi giày da màu đen đắt tiền, tay trái đeo đồng hồ có xuất xứ đến từ đất nước Thụy Sỹ.

– Sao sắc mặt tệ vậy ông chú? Bị ai ăn hiếp à? – Vệ Lô Địch chìa tay ra kéo Phương Vũ đứng dậy.

Phương Vũ ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên khôi ngô ấy, thật lâu sau cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng dậy và phủi phủi quần áo.

– Này…!
– Lại có chuyện gì nữa? – Phương Vũ vừa hỏi, vừa dụi dụi mắt.

Chú quên mất rằng tay mình đang lấm lem bụi bẩn, nên khi chạm vào mắt khiến nó rất xót.

– …!Răng chú dính rau! – Vệ Lô Địch nói xong, liền nhét khăn giấy vào tay Phương Vũ.

– Phụt…!Ha ha ha…!- Phương Vũ phì cười.

Đôi mắt đã hằn nét chân chim chợt loang loáng sáng.

– Này, cho…!- Vệ Lô Địch bỗng dúi vào tay Phương Vũ một hộp quà hình vuông xinh xắn.

– Mở ra xem mau đi.

Khuôn mặt Phương Vũ ửng lên một sắc hồng quân.

Chú vội vàng nhận lấy, rồi háo hức mở ra xem.

– Oa!
Là một chiếc áo len cao cổ vàng nhạt đến từ nhãn hàng Zara.

Mặc dù đây không phải thương hiệu quá cao cấp, nhưng chất lượng cũng rất xứng đáng với số tiền đã bỏ ra.

– Thời tiết dạo gần đây hay thay đổi thất thường, áo khoác của chú lại cũ mèm như vậy, thì không đủ giữ ấm đâu…!
“Cũ mèm” và “giữ ấm” dường như chúng không có sự liên quan gì với nhau thì phải? Nhưng thôi kệ đi, người ta có lòng là được rồi…!
– Cơ mà này…!Răng của tôi có dính rau không?
Vệ Lô Địch áp đôi tay lên hai bên má Phương Vũ, anh tủm tỉm cười, bảo:
– Khờ quá!
Người đàn ông đứng trước mặt Phương Vũ, tựa hồ như một đọa thiên sứ lạc lõng giữa chốn nhân trần hỗn tạp.

Vì thời thế khi thịnh, khi suy mà phải ngụy trang bản thân thành một kẻ lông bông, hay bỡn cợt.

Nhưng thực chất…!
Chú cũng không biết phải diễn tả như thế nào cho đúng nữa.

– Tôi muốn ăn cơm do chính tay chú nấu…!Nên là chiều nay tôi sẽ ghé xóm trọ chở chú đi siêu thị mua sắm…!Được không?
– Bất cứ khi nào cậu muốn, tôi đều sẵn sàng phục vụ.

– Giọng nói của Phương Vũ phát ra một cách vô cùng kiên định.

oOo
Tô Gia Hân đang trên đường trở về Tô gia.

Người ngồi cùng băng sau với cô là một gã thám tử tư nổi tiếng trong giới hắc đạo, tên gọi Judas.

– Điều tra người này cho tôi…!- Tô Gia Hân vừa ra lệnh, vừa xem lại ảnh chụp Phương Vũ.

-…!Chuyện về tổ tông ba đời nhà hắn ta cũng phải đào lên thật cặn kẽ, không được để thiếu sót bất kỳ chi tiết nào…!Đã nghe rõ chưa hả?
Người đàn ông đeo kính đen khẽ cười, rồi nhếch miệng đáp:
– Tôi hiểu rồi…!Thưa cô tư.

oOo
Chú thích:
* Mễ Tây Cơ: Mexico.

Hồ mỗ có điều muốn nói:
Bắt đầu từ “hồi Năm: Kitkat vị trà xanh”, xem như là đã giải quyết được một nút thắt ở “phiên ngoại: Cỏ dại nơi ven đường”.

Lần lượt từng chương sau, mình sẽ làm sáng tỏ từng vấn đề một ở quyển Một.

Trong đó bao gồm có việc tại sao Ivan Choi lại không lấy tên hành nghề là Ivan Choi Harrison; hay Ngôn Thiệu Phong và Mộc Phong Lữ là ai, lý do thực sự khiến Vệ Lô Địch đối xử tốt với Vệ Minh là gì, An Tần và An Kỳ có phải anh em ruột không, cái chết của Chương Khải Minh và Mạc Ngân Thần là do ai gây ra…!
Nên mình mong mọi người có thể đọc sơ qua hồi Năm một chút, vì một số manh mối mình đã để ngỏ trong đó, nên nếu bỏ qua sẽ rất khó hiểu cho các hồi sau.

Cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện của mình.

Yêu nhiều.

????????.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.