Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 - Chương 20: Thi Đấu



Từ sau ngày đó, Từ Thanh Phàm mỗi ngày ngoài ngồi tu luyện đạo pháp, còn có rất nhiều nội dung nữa, chính là thu thập các loại hạt giống thực vật cũng luyện hóa vào trong cơ thể của mình.

Từ sau ngày đó khi Từ Thanh Phàm ngẫu nhiên hiểu được một số tác dụng kỳ diệu của Khô Vinh Quyết, thì đối với các loại thực vật có hứng thú rất lớn, đặc biệt là những kỳ hoa dị thảo có công hăn đặc thù, đối với người khác mà nói chỉ là hiếu kỳ, nhưng đối với hắn mà nói thì rất có khả năng trở thành thần thông của mình. Để hiểu rõ toàn bộ những thực vật này, hắn còn đặc biệt mượn một cuốn sách của Nhạc Thanh Nho đó là “Sơn Hải Dị Đàm — Thảo Mộc Thiên”.

“Sơn Hải Dị Đàm” được cho là một Đại kỳ thư của giới tu tiên, truyền bá rất rộng lớn, hầu như người trong giới tu tiên đều thích sưu tập và trở thành sổ tay của mọi người, thậm chí người trong thế tục cũng có lưu truyền.

Quyển sách này nghe nói một tán tu được gọi là “Vân Du Tử” ba ngàn năm trước viết ra. Tu vi của Vân Du Tử này vẻn vẹn là mới đạt đến Hư Đan kỳ, ở trong giới tu tiên không được xem là đỉnh cấp. nhưng lão này tính thích vân du, sau khi biết công lực của bản thân không thể tiến thêm được nữa, liền từ bỏ sự trường sinh hư vô mịt mờ, ngược lại bắt đầu vân du thiên hạ. Ở điểm này mà nói, quả thật rất giống Từ Thanh Phàm.

Tốn hơn ba trăm năm, ông ta đi qua bên trong Nam hoang hoang vu tử tịch yêu thú hoành hành thâm nhập phương tây đại mạc cả ngày cuồng phong bão cát, dò xét đông hải nhiều gió lốc rộng lớn thần bí, cũng lưu lại dấu chân nơi băng sơn cực bắc băng phủ quanh năm.

Đem những nơi bây giờ con người có thể đi đên đều đi qua một lần, trở về trung thổ ông ta đã rất già nua mệt mỏi, bao năm kiếp sống dò xét thám hiểm khiến cho thân thể của ông ta có những vết thương mãi mãi không thể lành lại. cho nên không lâu sau đó, ông ta chết đi, sau khi chết, để lại mười một cuốn sổ tay khi đi du lịch của ông ta gọi là “Sơn Hải Dị Đàm”. Sau đó được một người bạn thân lúc còn sống của ông ta khi thu dọn di vật của ông ta phát hiện ra. Những sổ tay này có giá trị rất lớn nên được người trong giới tu tiên thừa nhận, từ đó tên của Vân Du Tử đã đi liền với “Sơn Hải Dị Đàm” bắt đầu được mọi người trong giới tu tiên biết đến.

Mà “Sơn Hải Dị Đàm – Thảo Mộc Thiên” này chính là một trong mười một cuốn sổ tay đó. Các cuốn khác phân biết chia làm “Sơn Thủy Thiên”, “Điểu Trùng Thiên”, “Tinh Quái Thiên”, “Yêu Thú Thiên”, “Kỳ Thuật Thiên”, “Kỳ Nhân Thiên”, “Linh Bảo Thiên”, “Nhân Tình Thiên”, “Kỳ Văn Thiên”, “Tạp Luận Thiên”. Mười một thiên này hầu như bao gồm tri thức và rấy nhiều miêu tả đặc biệt kỳ dị mà tất cả người tu tiên nên biết.

Các loại kỳ hoa dị thảo mà Từ Thanh Phàm đã được nghe hay chưa nghe đều được miêu tả trong “Sơn Hải Dị Đàm – Thảo Mộc Thiên”, làm cho Từ Thanh Phàm mở rộng tầm mắt. mặc dù vẻn vẹn chỉ là tri thức về các kỳ hoa dị thảo được tìm hiểu một chút từ trong sách vở, nhưng cũng đủ cho Từ Thanh Phàm cảm thán không thôi. Thần Châu Hạo Thổ rộng lớn vô cùng vô tận, kỳ hoa dị thảo số lượng không thể đếm hết, giống như những thực vật như Bạo Viêm Hoa, Nhận Thảo, Thiết Đằng vân vân mà Từ Thanh Phàm luyện hóa, đều chỉ là thực vật đặc biệt ở phụ cận Cửu Hoa Sơn mà thôi, nếu so sánh với cả Thần Châu Hạo Thổ, chỉ có thể nói là một hạt cát trên biển mà thôi.

Cho nên Từ Thanh Phàm đối với chính mình tràn ngập tin tưởng trước nay chưa từng có, mặc dù bản thân thiên phú vẫn không cao, công lực còn thấp kém như cũ, nhưng ít nhất bản thân đã có một con đường có thể đi.

Bất tri bất giác, mười năm lại trôi qua.

Trong mười năm này, Từ Thanh Phàm thu thập tất cả hạt giống của thực vật mà trong tình huống hắn có thể thu thập được. nhưng hạt giống tuy nhiều, nhưng có thể có tác dụng với hắn lại không có bao nhiêu.

Đến bây giờ có thể làm cho hắn dùng được chỉ có những hạt giống như Bạo Viêm Hoa vừa đụng là nổ, Nhận Thảo sắc bén như đao kiếm, có thể quấn chặt lấy người ta như Thiết Đằng, Thiết Bồ Thảo đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, Phiêu Nhứ Hoa có tác dụng trinh thám, vân vân…

Bởi vì thường xuyên đi sưu tập hạt giống trong Bách Thảo Viên cây cối hoa cỏ đông đảo, cho ên Từ Thanh Phàm với người phụ trác Bách Thảo Viên là Lưu sư thúc rất thân thuộc. Lưu sư thúc này cũng là một ông lão gầy gò khô héo, đối với đặc tính của các loại thực vật rõ như lòng bàn tay, làm cho Từ Thanh Phàm có được lợi ích rất lớn. mà Lưu sư thúc cũng cảm thấy Từ Thanh Phàm này nếu đã rất thích thực vật, đặc biệt là thích những kỳ hoa dị thảo giống như mình, thì chứng tỏ hắn dễ dạy, cho nên cũng không dấu diếm, cảm giác rất giống như tìm được một người tri kỷ.

Hơn nữa những năm gần đây, theo Từ Thanh Phàm hấp thu hạt giống càng ngày càng nhiều, Từ Thanh Phàm kinh ngạc phát hiện công lực bản thân không chỉ tăng tiến càng ngày càng nhanh, mà còn đối với sự không chế linh khí trong cơ thể càng ngày càng mạnh mẽ, Từ Thanh Phàm bây giờ đã bắt đầu thử tu luyện “Khô Vinh Chỉ” đó.

Chỉ mười năm ngắn ngủi, Từ Thanh Phàm liền từ Tích Cốc sơ kỳ đạt tới Tích Cốc hậu kỳ, mặc dù Tích Cốc kỳ vốn dĩ là một cảnh giới có tốc độ tu luyện nhanh nhất, hơn nữa bình Mộc Linh Đang mà Lục Hoa Nghiêm ban cho cũng có công hiệu rất rõ ràng, Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn cảm thấy sau khi hắn hấp thu hạt giống, sự thay đổi rất nhỏ linh khí trong cơ thể cũng là nguyên nhân rất quan trọng.

Mười năm nay, Từ Thanh Phàm ngoài tu luyện, phần lớn thời gian còn lại đều đọc sách với Nhạc Thanh Nho. Trong đó tất nhiên có nguyên nhân đó là Nhạc Thanh Nho thường xuyên lải nhải rằng Từ Thanh Phàm phải đọc nhiều sách, nhưng phần lớn vẫn là do bản thân Từ Thanh Phàm thích đọc sách. Từ Thanh Phàm từ nhỏ đã thích đọc sách, mà hiện giờ hắn ở Cửu Hoa Sơn đã hai mươi năm rồi, không thể ra ngoài chỉ có thể dựa vào kiến thức trên sách để mà tưởng tượng thế giới bên ngoài mà thôi. “Sơn Hải Dị Đàm”, “Quy Tàng”, “Thần Châu Hạo Thổ Chí” toàn bộ đều đã khắc sâu trong lòng.

Trải qua Từ Thanh Phàm mười năm nay không ngừng đọc sách học tập, vốn dĩ trong ánh mắt thản nhiên của hắn càng thêm khí chất tĩnh lặng ưu nhã, thản nhiên quyết định tính cách, tĩnh lặng ưu nhã lại là sau nhiều năm đọc sách mà lắng đọng nên.

Tối hôm nay, Từ Thanh Phàm lại tới chỗ luyện tập của Kim Thanh Hàn như bình thường, theo thói quen nhắm mắt ngồi luyện công. Tuy bây giờ lấy tu vi Tích Cốc hậu kỳ của Từ Thanh Phàm, đã không cần chú trọng việc ngồi luyện công tăng linh khí trong cơ thể nữa rồi, nhưng hắn vẫn thích mỗi ngày một đoạn thời gian cố định ngồi luyện công, ngồi yên lặng lấy tu luyện thân thể để rèn luyện tính cách.

Hắn thích ngồi cảm giác sư yên lặng xa xưa, phối hợp với hậu sơn phong cảnh yên lặng, trăng thanh gió mát, làm cho Từ Thanh Phàm thật sự có cảm giác mình mà một con người trong chốn thần tiên.

Khi Từ Thanh Phàm mở mắt ra, phát hiện Kim Thanh Hàn cũng không có giống mọi hôm sau khi tu luyện liền rời đi, mà đang đứng yên lặng trước mặt mình, hình như có điều gì muốn nói.

Thấy Kim Thanh Hàn trước mắt, Từ Thanh Phàm trong lòng cảm khái vô cùng. Mình mười năm nay tiến bộ tốc độ đã nhanh rồi, nhưng không ngờ tên gia hỏa này còn nhanh hơn, ở bốn năm trước đã đạt đến cảnh giới Tích Cốc hậu kỳ, mà bây giờ càng gần như cách Linh Tịch kỳ một đường nhỏ ngăn cách. Có lẽ vận mệnh luôn thiên vị đối với thiên tài.

Mà Kim Thanh Hàn, không nghi ngờ gì chính là thiên tài trong thiên tài.

“Có chuyện gì không?” Từ Thanh Phàm thản nhiên cười một chút, sau đó hỏi.

“Ừ.” Kim Thanh Hàn vẫn bộ dáng như cũ quý lời nói hơn vàng, ngoài đôi mắt tỏ ra sắc thái hơn, Từ Thanh Phàm vẫn từ trước đến giờ chưa thấy qua tên này nói nhiều.

“Chuyện gì?” Từ Thanh Phàm tò mò hỏi.

“Năm nay trên trong môn phái có tỷ đấu, ngươi tham gia không?”

“Trong môn phái có tỷ đấu sao? Đó là cái gì vậy?” Từ Thanh Phàm hỏi.

“Lục Đại Thánh Địa trong giới tu tiên qua một giáp nữa sẽ liên hợp tổ chức một cuộc tỷ thí dánh cho người mới, chỉ những đệ tử mới nhập môn ít hơn một trăm năm mới được tham gia, lấy cái này để giao lưu giữa Lục Đại Thánh Địa sâu sắc hơn, cũng để những người mới nhập môn trong Lục Đại Thánh Địa cũng tiến bố. mà mười năm sau chính là thời gian tỷ đấu của những người mới. để trong những người mới có thể chọn ra người có thành tích tốt, bản môn quyết định trước khi thời gian tỷ thí dành cho người mới mười năm tiến hành một cuộc tỷ đấu trong môn phái, cũng chỉ cho phép người mới tham gia, năm người đứng đầu sẽ đạt được phần thưởng nhất định, cũng đại biểu cho bản môn tham gia cuộc tỷ thí danh cho người mới mười năm sau do Lục Đại Thánh Địa liên hợp tổ chức.” Kim Thanh Phàm biết Từ Thanh Phàm gia nhập Cửu Hoa Môn hai mươi năm qua trước nay không nghe chuyện bên ngoài, cho nên nhẫn nại giải thích.

“Sao? Còn có chuyện này sao? Ta thật sự chưa nghe nói qua.” Từ Thanh Phàm ngạc nhiên nói, đích thực từ sau khi bước vào giới tu tiên, mười năm trước vẫn luôn được sư che chở của Lục Hoa Nghiêm, bởi vì hắn vội tu luyện Khô Vinh Quyết, hơn nữa Lục Hoa Nghiêm tính tình cô độc, cho nên Từ Thanh Phàm căn bản cũng không có gì liên hệ với những người khác trong Cửu Hoa Sơn. Về phần sau khi Lục Hoa Nghiêm mất đi Từ Thanh Phàm dọn đến ở trong hậu sơn, hầu như ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, đến bây giờ cũng chỉ quen thuộc với sư huynh Nhạc Thanh Nho, Kim Thanh Hàn còn có Lưu sư thúc của Bách Thảo Viên mà thôi.

Từ một mặt nào đó mà nói, tính cách yêu thích yên tĩnh của Từ Thanh Phàm đích thực có một chút cô độc.

Thấy Kim Thanh Hàn đang chờ đợi mình trả lời, Từ Thanh Phàm hỏi ngược lại : “Ngươi muốn tham gia sao?”

“Ừ, Phượng Thanh Thiên tham gia rồi.” Kim Thanh Hàn thản nhiên nói.

“Ta không tham gia.” Từ Thanh Phàm sau khi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tại sao?”

“Con người của ta ngươi biết rồi, không thích náo nhiệt, hơn nữa không thích tranh đấu.” Từ Thanh Phàm giải thích.

Nghe được Từ Thanh Phàm nói như vậy, Kim Thanh Hàn gật đầu, không nói gì nữa xoay người rời đi.

Nhìn bóng người rời xa của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm lắc đầu, hắn thấy Kim Thanh Hàn cái gì cũng tốt, chỉ là quá háo thắng rồi, sự thất bại mười năm trước đến bây giờ vẫn không buông xuống được.

Khi Từ Thanh Phàm trở về chỗ ở của mình, lại thấy sư huynh Nhạc Thanh Nho đang ngồi trong phòng mình chờ đợi, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

“Sư huynh, có chuyện gì không?” Từ Thanh Phàm vội hỏi.

“Sư đệ, đệ biết chuyện tỷ đấu trong môn phải không lâu sau không?” Nhạc Thanh Nho hỏi.

“Biết, vừa rồi Kim Thanh Hàn nói với đệ rồi, làm sao vậy?” Từ Thanh Phàm nói.

“Sư đệ đệ muốn tham gia không?” Nhạc Thanh Nho lại hỏi.

“Sư huynh cũng biết con người của đệ, đệ không thích những thứ này.” Từ Thanh Phàm hơi lắc đầu, cười nhẹ nói.

Nhạc Thanh Nho sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, do dự một chút rồi nói : “Sư đệ, đệ có lẽ không biết phần thưởng của năm người đứng đầu lần này là gì sao?”

“Ừ, không biết. có lẽ là một số pháp khí linh dược phải không. Nhưng đệ đối với những thứ nàu cũng không để ý.” Từ Thanh Phàm nói. Đồng thời trong lòng có chút tò mò, chẳng lẽ phần thưởng lần này thật sự tốt như vậy, ngay cả sư huynh trước đến nay luôn nho nhã cũng có lòng muốn tranh đoạt hay sao?

Nhạc Thanh Nho hít sâu một hơi, sau đó từ từ nói : “Tỷ đấu lần này, giải thưởng thứ ba đệ hẳn là rất quen thuộc.”

“Là cái gì?” Từ Thanh Phàm sau khi nghe Nhạc Thanh Nho nói vậy nhịn không được tò mò hỏi.

“Là pháp khí của sư phụ năm đó thường dùng – Tam Trượng Thanh Lăng.” Nhạc Thanh Nho từng chữ từng câu nói.

“Cái gì?” Từ Thanh Phàm hoảng hốt nói.

Trong sự hoảng hốt, Từ Thanh Phàm hình như nhớ đến hai mươi năm trước, một lão nhân có khuôn mặt uy nghiêm cổ xưa mái tóc bạc trắng mang theo một thiếu niên có khuôn mặt non nớt có khí chất thư sinh, chân đạp đám mây bay trên không trung.

“Sư phụ, chiếc khăc màu xanh làm sao có thể hóa thành đám mây? Còn có thể mang theo người bay được sao?”

“Đây là một pháp khí của ta, tên là “Tam Trượng Thanh Lăng”. Là pháp khí đầu tiên của sư nương ngươi lúc còn sống luyện chế ra, lại trải qua mấy năm tế luyện của ta, tác dụng kỳ diệu của nó rất nhiều, đã theo vi sư hơn trăm năm rồi.”

Lục Hoa Nghiêm khi nói câu này, vẻ mặt đau buồn mang theo sự nhớ nhung, Từ Thanh Phàm bây giờ còn nhớ như in trước mắt.

“Tam Trượng Thanh Lăng” này tuyệt đối không phải là pháp khí tốt nhất của Lục Hoa Nghiêm, nhưng tuyệt đối là pháp khí ông ấy thường dùng nhất, bởi vì pháp khí này chính là một đoạn hồi ức giữa sư phụ và sư nương.

“Sư huynh, huynh tham gia không?” Từ Thanh Phàm thần trí tỉnh táo trở lại, hỏi.

“Tham gia, sư đệ còn ngươi thì sao?”

“Đệ cũng tham gia.” Từ Thanh Phàm kiên định nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.