Trận đấu đầu tiên là của Thịnh Vũ Sơn với một người tên là Vương Thanh Phong. Mà người thắng trong trận đấu này, cùng với người thắng trong trận Từ Thanh Phàm và Nam Cung Thanh Sơn đều có tư cách tiến vào cánh cửa bát cường.
– Tiếp theo trận đấu này là đến lượt chúng ta tỷ thí, ta đã chờ lâu rồi
Trước khi lên lôi đài, Thịnh Vũ Sơn đột nhiên đi tới trước Từ Thanh Phàm, thản nhiên nói. Nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ phát hiện thấy trong thanh âm nhàn nhạt đó còn mang theo một chút háo hức, chờ mong.
– Ngươi cứ thắng trận này đi đã.
Từ Thanh Phàm không nói gì, Kim Thanh Hàn kế bên liền cười lạnh nói.
Nghe được lời Kim Thanh Hàn nói, Thịnh Vũ Sơn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn, đáp trả:
– Ngươi may mắn đấy, theo lịch đấu thì phải đến trận chung kết mới có thể gặp mặt.
– Ta không cho rằng chúng ta có cơ hội gặp nhau, bởi vì ngươi hoàn toàn không có khả năng tiến tới trận chung kết.
Kim Thanh Hàn lạnh lùng phản bác.
– Các ngươi đang nói gì ở đây vậy?
Giữa lúc hai người đang lạnh lùng đối mặt thì Bạch Thanh Phúc đột nhiên đi tới, ha hả cười hỏi. Không khí ngột ngạt lúc nãy nhất thời được giảm bớt đi nhiều.
Thịnh Vũ Sơn thấy Bạch Thanh Phúc đến, ánh mắt chợt lóe tinh quang, nhưng không nói gì nữa, xoay người đi về phía lôi đài. Trên đấy, Vương Thanh Phong đã sớm đứng đó. Trước khi lên, Thịnh Vũ Sơn còn để lại một câu tràn ngập sự tự tin, vang vọng khắp xung quanh.
– Sự thật rồi sẽ chứng minh tất cả.
– Hừ, tên này thật quá ngông cuồng.
Kim Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thịnh Vũ Sơn, lạnh lùng nói.
– Nếu thực lực của hắn so với Lý Vũ Hàn không sai biệt lắm, thì hắn hẳn có tư cách để cuồng vọng.
Từ Thanh Phàm nhàn nhạt nói.
– Nếu xét về lực tấn công mà nói, công pháp chuyên tu của hắn còn mạnh hơn của Lý Vũ Hàn rất nhiều.
Bạch Thanh Phúc tủm tỉm cười nói.
Nghe được lời đó, Từ Thanh Phàm kinh ngạc quay đầu hỏi:
– Huynh làm sao lại biết được chính xác như vậy?
Bạch Thanh Phúc sờ sờ cái mũi của mình, nhẹ nhàng nói:
– Sư phụ của ta và bọn họ đều là huynh đệ đồng môn. Bởi tuổi tác xấp xỉ nhau nên trước đây đã từng giao đấu khá nhiều rồi.
– Xin hỏi Bạch sư huynh là môn hạ của vị trưởng lão nào vậy?
Từ Thanh Phàm lúc này mới nhớ ra là chưa biết sư phụ của Bạch Thanh Phúc, liền hỏi.
– Ta chưa nói với các đệ à? Sư phụ ta chính là Cửu Hoa Môn Thái Thượng Hộ Pháp – Chu Hoa Hải, mà sư huynh của ta – Bảo Thanh Phương chính là đệ tử đứng hàng chữ “Thanh” duy nhất có tu vi đã đạt tới Kết đan kỳ.
Bạch Thanh Phúc cười nhẹ nói, bộ dáng dường như không thèm để ý tới chút nào.
Sau khi nghe Bạch Thanh Phúc nói, Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, rồi quay về vị Bạch sư huynh tưởng chừng vô hại song thực tế lại bí hiểm kia, càng thêm kiêng kỵ.
Phải biết rằng, vị sư phụ Chu Hoa Hải kia nổi tiếng là khắt khe trong việc chọn lựa đệ tử, kẻ được người khác chọn làm đệ tử chân truyền, nhưng với ông ta thì chỉ thấy chướng mắt. Mà Bạch Thanh Phúc có khả năng khiến Chu Hoa Hải thu mình làm đệ tử thì chỉ riêng điều đấy cũng cho thấy là hắn hoàn toàn không đơn giản.
Trên lôi đài, Vương Thanh Phong đối mặt với Thịnh Vũ Sơn hoàn toàn không có chút nóng vội, chỉ đứng đó lẳng lặng chờ. Hắn là một trung niên anh tuấn có vóc người cao cao, mắt ôn hòa như nước cộng thêm khí chất tiêu sái như gió càng làm tăng thêm ba phần mị lực.
Sau khi thấy Thịch Vũ Sơn chậm rãi tiến lên lôi đài, Vương Thanh Phong chắp tay nói trước:
– Thịnh sư điệt, đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Thanh âm ôn hòa, không vì bối phận lớn hơn mà có thái độ cao ngạo.
Thấy dáng vẻ ôn hòa vậy của Vương Thanh Phong, Thịnh Vũ Sơn cũng không nhịn được mà nảy sinh hảo cảm, cho nên cũng hơi khom người lịch sự đáp lễ:
– Vương sư thúc đã khách khí rồi.
– Trên lôi đài không phân biệt lớn nhỏ, Thịnh sư điệt không nên nói như thế.
Vương Thanh Phong cởi mở cười cười nói.
– Đúng vậy.
– Chúng ta bây giờ bắt đầu tỷ thí, mời Thịnh sư điệt xuất thủ trước.
– Vậy vãn bối xin đắc tội.
Thấy Vương Thanh Phong có ý muốn để mình xuất thủ trước, Thịnh Vũ Sơn nói.
Nói xong, Thịnh Vũ Sơn hay tay đưa ra, một lượng lớn thổ linh khí bắt đầu tụ tập xung quanh người. Tại nơi mà hào quang của thổ linh khí chiếu xuống, hai hình nhân thân cao ba trượng từ dưới đất hiện lên, đúng là “Thạch lỗi thuật” mà Lý Vũ Hán đã sử dụng trong trận đấu với Từ Thanh Phàm.
Sau khi hình nhân xuất hiện, Thịnh Vũ Sơn liền không một chút do dự khống chế chúng tiến về hướng Vương Thanh Phong tấn công. Nhưng tốc độ của Vương Thanh Phong lại cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài phạm vi công kích của hai con rối, tốc độ đó hoàn toàn không kém Từ Thanh Phàm chút nào. Tiếp theo ngón tay hắn chỉ tới, trên lôi đài vang lên tiếng huýt gió liên tiếp, vô số cuồng phong ngưng kết lại, trở lên bén nhọn cấp tốc hướng tới Thịnh Vũ Sơn mà tấn công. Bởi vì tốc độ của mấy phong nhận này quá nhanh, Thịnh Vũ Sơn căn bản không kịp điều khiển con rối quay về phòng ngự, đảnh phải chật vật né tránh. Nhưng cánh tay phải vẫn bị mấy đạo phong cắt qua, máu tươi chảy ra, chỉ trong chốc lát đã dính khắp cả ống tay áo.
– Thật quá nhanh!
Dưới lôi đài, Từ Thanh Phàm sau khi nhìn thấy tốc độ của Vương Thanh Phong, thất kinh nói.
– Đúng vậy.
Kim Thanh Hàn nhíu mày nói:
– Không nghĩ được ngoại trừ Từ sư huynh, trong hàng đệ tử Tích Cốc Kỳ của Cửu Hoa Môn lại có người đạt được tốc độ nhanh đến như vậy.
– Theo ta được biết, Vương Thanh Phong này tu luyện chính là phong hệ đạo pháp, so với các tu sĩ có cùng tu vi khác thì tốc độ tự nhiên là nhanh nhất rồi.
Bạch Thanh Phúc khẽ mỉm cười nói:
– Ta đã sớm biết “Thạch lỗi thuật” là một đạo pháp tương đối yếu, bình thường dùng để khuân vác việc nặng thì được, chứ dùng để chiến đấu lại hoàn toàn không được. Bởi vì “Thạch lỗi thuật” có tốc độ di chuyển quá chậm. Như Lý Vũ Hàn, ngoài “Thạch rối thuật” hắn còn có “Địa phược thuật”. Nhưng Thịnh Vũ Sơn này từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Lý Vũ Hàn, cũng thích sử dụng “Thạch rối thuật” trước để đối địch trong khi tỷ thí. Gặp loại người kém cỏi còn có thể có tác dụng làm kiềm chế, chứ gặp cao thủ, nhất là như Vương Thanh Phong loại cao thủ có tốc độ cực nhanh này, thì chỉ lãng phí linh khí trong cơ thể mà thôi.
Phong hệ đạo pháp là môt loại đạo pháp vô cùng hiếm, tu luyện loại đạo pháp này con người trời sinh không thể chỉ hấp thu một loại trong ngũ hành linh khí, mà còn phải hấp thu các loại linh khí khác. Người như vậy vốn không thích hợp để tu tiên, nhưng nếu hấp thu hỏa linh khí phối hợp cùng mộc linh khí với một tỉ lệ thích hợp mà nói, mộc hỏa sinh phong, có thể tu hành phong hệ đạo pháp. Bởi vì khi tu luyện phải đồng thời hấp thu trong thiên địa cả hai loại hỏa mộc linh khí, nên để tu luyện có tiến triển thì cực kỳ khó khăn, nhưng sau khi tu thành thì lại có uy lực vô cùng lớn.
– Thịnh Vũ Sơn là thân sư đệ của ngươi? Sao ta lại càm giác ngươi có chút hả hê như vậy?
Kim Thanh Hàn nhíu mày hỏi.
– Thịnh Vũ Sơn bình thường chỉ luôn nghe Lý Vũ Hàn nói, đối với ta cũng không hề để mắt tới. Lần này cho hắn chịu ít giáo huấn cũng là điểm tốt. Cá không ăn muối, cá ươn a.
Bạch Thanh Phúc vẫn cười tủm tỉm như cũ mà nói, nếu Từ Thanh Phàm không phải nghe được hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn thì còn phải tưởng là đang khích lệ Thịnh Vũ Sơn.
-Ý của người là trận tỷ thí này Thịnh Vũ Sơn tất sẽ thua?
Từ Thanh Phàm kinh ngạc hỏi.
– Không, hắn sẽ thắng.
Không nghĩ tới Bạch Thanh Phúc lại khẳng định như vậy.
– Tại sao?
Từ Thanh Phàm liền hỏi.
– Ưu thế của Thịnh Vũ Sơn không phải là đạo pháp mà là ở thần thông.
Bạch Thanh Phúc cười giải thích
Thần thông, nó cũng được coi là đạo pháp, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với đao pháp. Thời kì sơ khai, khi loài người vẫn vô cùng yếu đuối, nhưng tại chính thời điểm đó, họ lại cố gắng tìm hiểu loại công pháp tu luyện thích hợp cho bản thân mình. Cũng có người lại hướng về mấy chủng tộc viễn cổ cường đại để học tập các kỹ năng của bọn họ. Mà kỹ năng này chính là nguyên mẫu của thần thông cho người tu tiên sau này.
Nhưng dù sao thì những thần thông này thuộc về chủng tộc thời viễn cổ, khác với ngũ hành của con người. Mà họ tu luyện đạt được thành tựu mặc dù có uy lực cực kỳ lớn nhưng rõ ràng không thể nào tiến tiếp được. Vì vậy, tu luyện thần thông sẽ làm cho cảnh giới của bản thân tăng lên một cách chậm chạp, cho nên rất ít tu sĩ chịu tu luyện. Lại không ngờ rằng Thịnh Vũ Sơn này có tu tập.
Quả nhiên, Thịnh Vũ Sơn phát hiện ra đạo pháp của chính mình không làm gì được Vương Thanh Phong, vì vậy đã hủy bỏ “Thạch lỗi thuật”, đồng thời trong miệng bắt đầu lẩm bẩm. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay phải rất nhanh chóng biến to ra bốn năm lần, dài gấp hai ba lần, chốc lát đã làm rách ống tay áo. Cánh tay đó cũng lộ ra ngân quang mang đầy vẻ nguy hiểm. Mà trên cánh tay ấy vốn có đầy các vết thương, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu.
Vương Thanh Phong phát hiện ra biến hóa của Thịnh Vũ Sơn, sắc mặt trở lên ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Thần thông? Ngân Long Thủ?
– Học vấn của sư thúc thật rộng rãi.
Thịnh Vũ Sơn thản nhiên nói:
– Vẫn mong sư thúc chỉ giáo thêm”
Nói xong, Thịnh Vũ Sơn cũng không có chút nào chần chờ, mạnh mẽ hướng tới Vương Thanh Phong phi đến, đồng thời cánh tay phải cũng hung hăng tấn công tới.
Chứng kiến Thịnh Vũ Sơn sử dụng thần thông, Vương Thanh Phong cũng không dám chậm chễ, hai tay chỉ ra, tức thời một trận cuồng phong hiện lên, che trước mặt hắn, hy vọng có thể trì hoãn Thịnh Vũ Sơn trong chốc lát. Đồng thời, bên cạnh cuồng phong được ngưng kết, hắn hiển nhiên muốn chuẩn bị thi triển một đạo pháp có uy lực để chống lại Thịnh Vũ Sơn đến cùng.
Nhưng Vương Thanh Phong đã xem thường loại thần thông có uy lực này. Chỉ thấy bộ mặt của Thịnh Vũ Sơn đột nhiên trở lên hung dữ, gân xanh nổi lên, hai con mắt như muốn xé rách mi, bên trong u quang lóe ra, phảng phất như bộ dáng của quỷ, cực kỳ tà dị. Khi tia quỷ dị này xuất hiện, rất nhanh bắn ra một đạo u quang đến trận cuồng phong đang che chở cho Vương Thanh Phong. Lúc này, họ Vương chỉ cảm giác được lực khống chế của mình đối với trận cuồng phong đã yếu đi không ít. Tiếp theo, cánh tay phải của Thịnh Vũ Sơn đập tan trận cuồng phong, cuối cùng đã vọt đến trước mặt Vương Thanh Phong.
– Trận đấu đã kết thúc.
Bạch Thanh Phúc thở dài nói:
– “Tịnh tà nhãn” này quá nhiên quá kinh khủng, có thể làm suy giảm lực khống chế đạo pháp của người tu tiên, Vương Thanh Phong này đã sơ suất rồi.
Quả nhiên, Vương Thanh Phong khi chứng kiến cảnh Thịnh Vũ Sơn dễ dàng xông tới trước mặt mình chợt thấy thất kinh. Lúc này, “Phong Tước Thuật” của hắn còn chưa chuẩn bị xong, đối mặt với sự tấn công đó hoàn toàn không có một chút ý niệm chống cự nào. Kết quả là một thân đầy tốc độ đạo pháp lại không thể nào thi triển ra được. Bị một chưởng đánh rơi ra ngoài.
Hiển nhiên vì trong lòng Thịnh Vũ Sơn đối với biểu hiện phong độ của Vương Thanh Phong lúc trước có chút hảo cảm, cho nên đã khống chế lực đạo. Vì vậy, Vương Thanh Phong mặc dù bị đánh rơi ra ngoài nhưng lại không phải chịu tổn thương nào.
– Ta thua.
Bị đánh rơi ra ngoài, vẻ mặt của Vương Thanh Phong có chút mất mát, nhưng lại vô cùng tự nhiên thừa nhận nói.
– Vương sư thúc, người với uy lực của thần thông không hiểu nhiều lắm, cho nên mới bị vãn bối đánh bại. Nếu như sư thúc hiểu rõ loại thần thông này như ta, thì tuyệt đối muốn đánh bại sư thúc không dễ dàng được như vậy.
Thịnh Vũ Sơn thản nhiên nói ra. Lúc này, cánh tay phải của hắn đã khôi phục nguyên trạng, hai con mắt lúc nãy cũng đã biến mất. Chỉ là tay áo bị nát vụn, làm cho tay phải trơ trụi ở ngoài trường bào, nhìn có vẻ hơi tức cười. Nhưng lúc này, không người nào chỉ vì thấy dáng vẻ tức cười đó của hắn mà dám tỏ vẻ khinh thị.
– Thua là thua, không cần phải viện lý do.
Vương Thanh Phong cười khổ, sau đó hướng lên lôi lài chắp tay nói: – Chúc mừng sư điệt tiến vào bát cường.
– Đa tạ sư thúc đã chỉ giáo.
Thịnh Vũ Sơn cũng chắp tay đáp lễ.
Bên ngoài, người xem chứng kiến thái độ của hai người, bắt đầu cùng nhau vỗ tay, lớn tiếng chúc mừng. Một mặt là vì sự biểu hiện đặc sắc trong trận đấu của họ, mặt khác cũng vì hành vi sau khi đã thắng bại của hai người.
– Vương Thanh Phong này cũng coi là một nhân vật khoáng đạt. Hiện tại đã bị loại, quả thật có chút đáng tiếc.
Kim Thanh Hàn nhìn bộ dáng hào hiệp đó rồi thản nhiên nói.
– Có thể tu thành Phong hệ đạo pháp, không phải chỉ cần ý chí kiên định, mà cần phải có tấm lòng rộng mở. Vương Thanh Phong này hẳn cũng không nằm ngoại lệ.
Bạch Thanh Phúc tán thưởng.
Mà lúc này, Từ Thanh Phàm muốn nói chen vào, nhưng tinh thần hắn đã dồn đến lôi đài sắp được cử hành trận đấu tiếp. Nơi diễn ra trận tỷ thí giữa hắn với Nam Cung Thanh Sơn.
Một mối ân cừu rối rắm hơn mười năm, trận quyết đấu này chính là trận đấu mà số mệnh đã an bài.
– Tiếp theo là trận đấu của Từ Thanh Phàm với Nam Cung Thanh Sơn.
Trên đài cao nhất, một vị trưởng lão đứng dậy nói, thanh âm dễ dàng đè tiếng hoan hô của mọi người phía dưới xuống. Đồng thời, cũng đem Từ Thanh Phàm đang trong suy nghĩ tỉnh lại.
Sau khi nghe thấy trưởng lão tuyên bố tên, Từ Thanh Phàm cũng không chào hỏi Kim Thanh Hàn cùng Bạch Thanh Phúc, chậm rãi đi về phía lôi đài.
Lúc này, trong mắt hắn chỉ còn có hình ảnh của Nam Cung Thanh Sơn.
Mọi người muốn đăng kí dịch cùng thì xin mời vào đây liên hệ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=42189
Mọi người có điều gì muốn góp ý xin hãy vào đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46867