Hôm nay là trận chung kết, trên khoảng sân rộng đầy những đám người dầy đặc, ồn ào và náo nhiệt. Dường tất cả mọi người trên Cửu Hoa Sơn đều tập trung đến đây vậy.
Sắp tới là trận tỷ thí giữa Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn. Ở Cửu Hoa Môn, hai người này đều có danh tiếng cực lớn, được mọi người gọi là “Cửu Hoa Song Kiệt”.
Nhiều vị trưởng lão bế quan đã lâu năm, cũng nghe thấy điều này, nên đều sớm kết thúc bế quan, đến xem trận chung kết của hai người.
Đưa mắt nhìn lại, trên đài cao của Lăng Hoa điện tựa như xuất hiện một dải tóc mây màu trắng xóa.
Từ Thanh Phàm nghe một vị sư huynh chuyên phụ trách việc xuống núi mua vật phẩm nói rằng bên ngoài Cửu Hoa Sơn mưa xuân đã rơi liên tục ba ngày liền. Nhưng bên trong Cửu Hoa Sơn, vẫn như trước đây, mặt trời rực rỡ, mây trắng tầng tầng lớp lớp, gió nhẹ ấm áp, hiu hiu thổi lay động vạt áo, mang theo ba phần cảm giác của thế ngoại đào viên.
Nơi nào có người thì ắt sẽ có tranh đấu, thậm chí không có thì cũng có người tạo ra sự đấu tranh, cho dù là thế ngoại đào nguyên hay thánh địa tu tiên cũng vậy. Đại hội nội môn của Cửu Hoa Môn chính là như vậy. May mắn chính là, tràng tranh đấu đầy cao trào này cuối cùng đã sắp kết thúc.
Tuy rằng tối hôm qua Từ Thanh Phàm đã đả tọa tĩnh dưỡng suốt một đêm, nhưng thương thế trên người vẫn chưa khá hơn, chỉ phục hồi được hơn phân nửa. Tuy nhiên, ngày hôm nay hắn vẫn xuất hiện sớm trên sân. Dù hiện tại hắn không có biện pháp gì giúp được Kim Thanh Hàn , nên ở đây xem Kim Thanh Hàn thi đấu sẽ an tâm hơn một chút.
– Ta có cảm giác trận này hẳn Phượng Thanh Thiên sẽ thắng, ai cũng biết Hỏa hệ đạo pháp của hắn chuyên khắc Kim hệ đạo pháp của Kim Thanh Hàn.
-Chưa chắc đã là như vậy. Ngươi không thấy trận tỷ thí trên lôi đài lần trước, Kim Thanh Hàn đã đánh bại ứng cử viên số ba Lữ Thanh Thượng như thế nào sao?
Kim Thanh Hàn sau khi tu thành “Kim Giáp Thuật” đã đạt mức vạn pháp bất xâm. Tại Cửu Hoa Môn, trong gần bảy trăm năm qua, hắn là đệ tử Tích Cốc kỳ đầu tiên tu luyện thành đạo pháp này.
– “Kim Giáp thuật” tuy rằng phòng ngự lợi hại, nhưng có thể chống lại được “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của Phượng Thanh Thiên hay sao?
-Nhưng Phượng Thanh Thiên tu luyện Hỏa hệ đạo pháp, cũng không có loại đạo pháp phòng ngự gì cả, hắn cũng rất khó chống lại sự công kích của Kim Thanh Hàn.
Nghe những người ủng hộ xung quanh tranh luận vấn đề ai thắng ai thua giữa Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi hơi lo lắng. Nói thật, đối với trận tỷ thí này, Từ Thanh Phàm cảm thấy khả năng Phượng Thanh Thiên sẽ thắng cao hơn một chút.
Đấy là còn không nói đến việc Phượng Thanh Thiên được gia tộc truyền cho đạo pháp vừa thần bí vừa cường đại, mà chỉ nói đến nếu hai người cùng tu vi, hoặc là thiên phú xấp xỉ nhau. Nhưng Phượng Thanh Thiên từ sáu tuổi đã bắt đầu tu tiên, so với Kim Thanh Hàn đã sớm hơn mười năm tu luyện.
Hơn nữa còn thêm ngũ hành tương khắc, Phượng Thanh Thiên tu luyện Hỏa hệ linh khí chuyên khắc chế Kim hệ linh khí của Kim Thanh Hàn, tính thế nào thì Phượng Thanh Thiên cũng chiếm phần thắng lớn hơn.
Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt kiên nghị cùng với vẻ mặt quật cường của Kim Thanh Hàn mỗi lần nói tới Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm lại cảm thấy tất cả mọi việc đều có thể xảy ra. Hiện tại hắn chỉ hy vọng nếu như Kim Thanh Hàn thua trận tỷ thí này, sẽ không bị đả kích quá lớn. Dù sao tiên lộ cũng dài dằng dặc, tỷ thí không chỉ có một lần.
– Từ sư huynh.
Trong lúc Từ Thanh Phàm đang âm thầm lo lắng, một thanh âm kiều mị đột nhiên vang lên ở sau lưng. Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Đông Phương Thanh Linh.
– Đông phương sư muội.
Từ Thanh Phàm khẽ mỉm cười chắp tay chào hỏi.
– Từ sư huynh, nội thương của huynh khi tỷ thí với Phượng Thanh Thiên ngày hôm trước đã khỏi chưa? Ta thấy lúc ở trên sân huynh nôn ra rất nhiều máu a.
Đông Phương Thanh Linh ân cần hỏi han. Nhưng sau khi lời vừa cất ra khỏi miệng thì dường như nàng lại cảm thấy lời nói đó quá thân thiết, trên khuôn mặt trắng ngần không khỏi hiện lên một nét đỏ.
Không thể không nói, vẻ mặt đỏ ửng của Đông Phương Thanh Linh thật mê người, trong mắt Từ Thanh Phàm không nhịn được mà hiện lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp đó, nhưng hắn vẫn cố nén rung động trong lòng, thản nhiên vừa cười vừa nói:
– Cảm ơn sư muội quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi.
-A, vậy là tốt rồi.
Nói xong, hai người liền phát hiện mình lâm vào tình cảnh không còn lời nào để nói. Từ Thanh Phàm chưa từng có kinh nghiệm ở chung với người khác giới, không biết nên khơi mào câu chuyện như thế nào.Mà Đông Phương Thanh Linh thì quen với việc nam nhân đến trước mặt, chủ động bắt chuyện với mình, cho nên bầu không khí thoáng cái trở nên trầm mặc.
Bởi vì trầm mặc, nên càng lộ vẻ ám muội.
Cuối cùng Đông Phương Thanh Linh cũng chiến thắng sự rụt rè của chính mình, trong lòng thầm mắng Từ Thanh Phàm là “Đầu gỗ”, sau đó nói:
-Trận tỷ thí ngày hôm trước của huynh cùng Phượng Thanh Thiên thật đáng tiếc, nhiều lần huynh đã có cơ hội thắng rồi.
Nghe Đông Phương Thanh Linh nói, Từ Thanh Phàm bất giác hồi tưởng lại trận tỷ thí của mình cùng Phượng Thanh Thiên. Đó là lần đầu tiên Từ Thanh Phàm gặp phải tình cảnh lực bất tòng tâm, cho dù dùng bất cứ biện pháp gì đều không có chút hy vọng thắng lợi nào. Không khỏi khe khẽ nói:
– Tỷ thí mà thực lực tương đương với đối thủ thì khi thua mới gọi đáng tiếc. Nhưng Phượng Thanh Thiên thực lực lại hơn xa ta, cho nên thất bại có gì đáng tiếc đâu, tài nghệ không bằng người mà thôi.
– Từ sư huynh, người cũng không thể nói như vậy, huynh nếu có thể chiến thắng ta, sẽ không kém lắm so với Phượng Thanh Thiên kia. Lần này không chiến thắng hắn, vậy lần sau nhất định có thể.
Đông Phương Thanh Linh ngẩng đầu lên, rất nhanh liếc mắt ngắm nhìn Từ Thanh Phàm, phát hiện vẻ mặt hắn có chút mất mát nặng nề, vì vậy vội an ủi.
Nhìn Đông Phương Thanh Linh nói với bộ dáng nghiêm túc, Từ Thanh Phàm nhịn không được khẽ cười. Xem ra Đông Phương Thanh Linh này quả nhiên là bị sư phụ nàng làm hư, cho rằng thực lực của mình cùng Phượng Thanh Thiên không sai biệt lắm.
Hơn nữa Từ Thanh Phàm tự biết tư chất của mình, nếu như bây giờ còn không thắng được Phượng Thanh Thiên, sau này khẳng định không bao giờ thắng được. Dù sao theo như Lục Hoa Nghiêm nói, cuộc đời này Từ Thanh Phàm tu vi cực hạn cũng chỉ đến Linh Tịch hậu kỳ . Mà với tư chất Phượng Thanh Thiên, không bước vào Kết Đan kỳ mới là lạ.
Nhưng Từ Thanh Phàm không đành lòng phá hỏng ý nghĩ ngây thơ trong sáng đó. Vì vậy thản nhiên vừa cười vừa nói:
– Hy vọng như thế, đa tạ đông phương sư muội đã cổ vũ.
Đông Phương Thanh Linh đang muốn tiếp tục nói cái gì đó lúc, lại đột nhiên sửa lời nói:
-Nếu Từ sư huynh nói như vậy ta an tâm rồi, lúc này không còn sớm, ta muốn trở về tu luyện một chút.
-Muội không ở lại xem trận chung kết giữa Phượng Thanh Thiên cùng với Kim Thanh Hàn sao?
Từ Thanh Phàm tò mò hỏi.
-Chỉ là hai người tỷ thí bình thường với nhau thôi, ta xem nó để làm gì?
Nghe được Đông Phương Thanh Linh nói, Từ Thanh Phàm không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới trong lòng Đông Phương Thanh Linh lại coi Kim Thanh Hàn cùng với Phượng Thanh Thiên bình thường như vậy.
-Từ sư đệ, ngươi đã tới sớm như vậy sao?
Lúc này, khi Từ Thanh Phàm còn đang ngây người nhìn theo bóng dáng của Đông Phương Thanh Linh thì âm thanh của Bạch Thanh Phúc từ phía sau truyền đến.
Bạch Thanh Phúc vẫn với bộ dáng cười tủm tỉm, tựa hồ mấy ngày nay tỷ thí liên tiếp thất bại cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đối với hắn. Chỉ là Từ Thanh Phàm lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, hình như mỗi lần Đông Phương Thanh Linh nhìn thấy Bạch Thanh Phúc thì rất mau rời đi, thần sắc trên mặt có chút sợ hãi, giống như đang trốn tránh cái gì.
Nhưng Từ Thanh Phàm nghĩ lại, Đông Phương Thanh Linh bình thường vẫn sinh hoạt cùng sư phụ, với sự che chở của sư phụ, sao nàng lại sợ Bạch Thanh Phúc như vậy? Nghĩ đến đó hắn không khỏi lắc đầu cảm thán rằng mình đã đa tâm.
– Bạch sư huynh, người đã đến rồi à.
Từ Thanh Phàm chắp tay chào hỏi.
– Kim sư đệ đâu? Hắn còn chưa tới sao?
Bạch Thanh Phúc cười mỉm hỏi.
– Không biết, chắc rằng cũng nhanh sẽ tới thôi.
Đúng lúc này, khoảng sân rộng bên kia phát ra thanh âm ồn ào, Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, đúng là Kim Thanh Hàn đi tới.
Kim Thanh Hàn đi tới sau sân, cũng không để ý đến ánh mắt kính nể của mọi người mà đi thẳng đến chỗ Từ Thanh Phàm.
-Từ sư huynh, huynh cũng tới đây sao ? Sao không ở hậu sơn mà dưỡng thương?
Đến gần, Kim Thanh Hàn đầu tiên là hướng Bạch Thanh Phúc lên tiếng chào, sau đó hỏi Từ Thanh Phàm, trong thanh âm mang theo chút trách cứ.
-Dưỡng thương muộn một hai ngày hẳn là không có vấn đề gì. Thật ra mấy lần trước đệ tỷ thí ta đều không chứng kiến, lần này vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua .
Nghe được Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi ấm áp, cười rồi đáp lại trấn an.
– Đối với trận tỷ thí này, hình như Kim sư đệ rất tự tin nhỉ?
Bên cạnh Bạch Thanh Phúc chen vào nói cười hỏi
-Có lòng tin hay không chỉ có tỷ thí mới có thể biết.
Kim Thanh Hàn thản nhiên nói.
Đúng lúc này, Phượng Thanh Thiên đã tới phía trước sân, cũng khiến cho trên khoảng sân thêm phần xao động.
Lúc Phượng Thanh Thiên đến, tiếng chuông đầu không ngừng vang lên khắp Cửu Hoa Sơn, biểu thị buổi tỷ thí bắt đầu. Không thể không nói, Phượng Thanh Thiên đến rất đúng giờ, mỗi lần tỷ thí bắt đầu đều trước một khắc mới đến.
-Từ sư huynh, Bạch sư huynh, ta lên.
Theo tiếng chuông vang lên, nét mặt Kim Thanh Hàn càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, thản nhiên nói.
-Chúc Kim sư đệ ra tay tất thắng.
Bạch Thanh Phúc vừa cười vừa nói.
Mà Từ Thanh Phàm chỉ là cười gật đầu mà không nói thêm gì. Bởi vì hắn biết, có đôi khi cổ vũ cùng với chờ mong càng nhiều chỉ là tạo ra áp lực càng lớn mà thôi.
Kim Thanh Hàn hướng hai người gật đầu, xoay người chậm rãi hướng về lôi đài đi đến.
Nhìn thấy bóng lưng Kim Thanh Hàn cao ngạo vậy, Bạch Thanh Phúc hỏi:
-Từ sư đệ, đệ nói trận này tỷ thí Kim sư đệ có thể thắng không?
-Ta hy vọng hắn có thể thắng.
Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng trả lời.
Trên đài cao
Chưởng môn Trương Hoa Lăng cười ha hả nói:
-Úy Trì sư đệ, ngươi dạy dỗ cho Cửu Hoa Môn chúng ta một hảo đệ tử rồi. Tuổi còn trẻ mà thành tựu đã như vậy, tương lai nhất định sẽ thành một đại tông sư cho Cửu Hoa Môn chúng ta .
Sư phụ của Kim Thanh Hàn là Úy Trì trưởng lão cũng không có lộ ra tự mãn, ngược lại là sắc mặt cẩn thận nói:
-Hài tử Thanh Hàn này thiên phú cực cao, con người thì thông tuệ khắc khổ. Nhưng đối thủ lần này là hậu nhân của Phượng gia, muốn thắng cũng không dễ dàng gì.
-Hừ, hậu nhân Phượng gia thì đã sao? Trước kia chẳng phải bị…
Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải hiển nhiên đối với Phượng gia có bất mãn, nhưng không biết tại sao lại chỉ nói nửa câu, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó cố kỵ trong lòng.
Trương Hoa Lăng lại cười hỏi:
-Ha ha, Úy Trì sư đệ ngươi lẽ nào lại không đem vài thứ trước kia dùng cấp cho Thanh Hàn sao?
-Cho thì có cho, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, có thể nắm giữ hay không thì phải xem bản thân hắn .
Úy Trì trưởng lão chậm rãi nói.
Trên lôi đai, Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên hai người lẳng lặng đứng đó, không nói điều gì, chỉ lạnh lùng nhìn phía đối diện . Không cần biết biết hai người này kiêu ngạo tới mức nào nhưng lúc này cũng phải thừa nhận người trước mắt sẽ là đối thủ chính của số mệnh mình.
Thời gian dần trôi qua, hai người vẫn chỉ đứng đối diện mà không nói gì, nhưng mọi người vây quanh đấu trường không hề tỏ ra khẩn trương, chỉ lẳng lặng nhìn, chờ đợi thời khắc long trời lở đất đến.
Khí thế ngất trời, linh khí trong cơ thể hai người không ngừng phát động mạnh lên. Kim Thanh Hàn trên người tỏa ra Kim quang nhàn nhạt, còn Phượng Thanh Thiên trên người thì tản ra hồng quang. Trong lúc nhất thời, kim quang cùng hồng lưỡng quang mang bắt đầu giằng co, bầu không khí càng lộ vẻ ngưng trọng.
-Có muốn khởi động làm nóng thân nhiệt một chút hay không?
Ở thời khắc hết sức an tĩnh này, Phượng Thanh Thiên đột nhiên phá vỡ, trầm mặc mỉm cười thản nhiên nói.
-Thích thì tới đây.
Nghe được lời Phượng Thanh Thiên nói mang theo tia khinh miệt, thần tình Kim Thanh Hàn lại không có gì biến hóa, chỉ có ngữ khí lãnh đạm đáp lại mà thôi.